Tháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y. “Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc. Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú. ”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã. Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu. Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối…

Chương 9: 9: Châm Cứu 3

Thập Niên 90 Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh ĐẹpTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y. “Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc. Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú. ”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã. Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu. Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối… Từ năm bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã đi theo ông đứng tấn, luyện nội đan để thăm dò kinh mạch, khí huyết chảy bên trong cơ thể.Cứ như thế luyện được nội lực, không chỉ có thể tìm được đúng huyệt vị mà còn có thể nắm giữ được độ mạnh yếu. Cô không chỉ có thể bấm huyệt mà khi nguy cấp còn có thể dùng công phu mèo cào. Nhưng cô nghe theo lời thầy, chỉ khi chữa bệnh hoặc gặp nạn với có thể dùng, bình thường không để người khác nhìn thấy. Cô lắc đầu, cười nói: “Không đâu.”“Nhìn đi, Bạch Thanh nói không được, em xem phim võ thuật ít thôi.” Bảo Xuân Minh nói với vợ. Nàng dâu nhà họ Bảo chặn không cho Lâm Bạch Thanh đi vào, nói: “Bạch Thanh, vào một buổi tối năm ngoái trong con hẻm này, chính mắt chị nhìn thấy em điểm huyệt một tên côn đồ muốn sờ mông em.Cái tên côn đồ bị em điểm huyệt què rồi đấy.”Tên côn đồ đáng thương bị cô điểm huyệt đã đánh mất công việc trong xã hội. …Bên ngoài vô cùng ồn ào, trong phòng vang lên một chuỗi âm thanh giống như chuông bạch vang lên: “Chị, xem hôm nay em mang món gì ngon đến cho chị nè.”Vén rèm đi vào trong, em gái Chiêu Đệ đang đứng ở góc tường nấu cơm, thấy chị gái đến đây liền mở nắp một cái lọ tráng men cũ kỹ ở trên giá xuống.Bên trong có một con cua nhỏ và canh cua, sợi mì trần qua nước sôi được bỏ vào trong bát rồi để lên bàn ăn. Cô ấy cố tình nói: “Mời bác sĩ Lâm ăn cơm.”Nhưng Lâm Bạch Thanh vừa đưa tay định nhận lấy bát, Chiêu Đệ lại thu bát lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao chị không nói với em chuyện điểm huyệt, tên côn đồ kia có trả thù chị không?”“Không có, anh ta không dám đâu.” Lâm Bạch Thanh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói. Rõ ràng cô có bản lĩnh, không cần sợ người khác bắt nạt, em gái lại là người bình thường thì mới sợ bị bắt nạt. Nhưng em gái lại luôn lo lắng cho cô, dù là ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều thích chắn trước cô, che chở cho cô. “Về sau có chuyện gì chị cũng phải nói cho em, em giúp chị trừng trị côn đồ, em chửi chết anh ta.” Chiêu Đệ đưa bát cho chị gái. Ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt em gái vẫn mang nét bầu bĩnh của trẻ con cùng với cặp mắt hạnh tròn đầy ngây thơ, lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng 84 trên người em Lâm Bạch Thanh mới cảm giác bản thân đã được sống lại. Cô đã sống lại, em gái vẫn ở bên cạnh, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời. Dù từ bảy tuổi Lâm Bạch Thanh sống tại Linh Đan Đường nhưng không có nghĩa cô không nhận cha mẹ. Cha của cô là một tài xế lái xe tải nhưng bởi vì lái xe tông phải người khác nên đền rất nhiều tiền.Hơn mười mấy năm trả nợ, cuối cùng ông ấy cũng trả hết vào ba năm trước.Mọi người đều nghĩ sau ngày sẽ có ngày lành, cuối cùng ông ấy lại gặp tai nạn. Lần này không đâm phải người ta, chiếc xe lao xuống vách núi, cha mẹ ở trong xe cùng rời khỏi thế giới này, Lâm Bạch Thanh chỉ có còn lại em gái là người thân duy nhất. Đừng nhìn Chiêu Đệ ngang ngược hung dữ như hổ lại ngây ngơ, ngốc nghếch nhưng thật ra vô cùng chăm chỉ, thành tích học tập tốt, thi đỗ vào trường y tế Đông Hải, luôn nằm trong top dẫn đầu. Cũng vì có thành tích tốt nên được tuyển vào thực tập tại bệnh viện quân y. Theo lý thì chỉ cần thực tập ba tháng là có thể chuyển sang chính thức nhưng năm nay vừa phải cắt giảm công tác, việc chuyển sang chính thức có chút phiền phức. …Gắp con cua vào trong bát chị gái, Chiêu Đệ không giấu nổi sự kiêu ngạo: “Có tin được không? Đây chính là bữa trưa của bọn em trong quân y, một con cua lớn, mỗi nhân viên y tế có một con.”Lâm Bạch Thanh nói: “Chị thể hàn không ăn được cua, em thể nóng, mau ăn đi để mà hạ hỏa.”Chiêu Đệ thẳng tính, dễ bị lừa, tin là thật: “Xem ra bác sĩ Lâm không có lộc ăn, hôm nay nó đành phải hiến tế cho cái dạ dày của em.Hì hì, ăn thôi, ăn thôi!”Có một cô em gái đáng yêu như vậy lại còn không chịu thua kém, tự mình cố gắng làm việc chăm chỉ trong bệnh viện. Chiêu Đệ chính là niềm tự hào của Lâm Bạch Thanh cũng chính là động lực để cô chăm chỉ học hành, kiếm tiền, phấn đấu trong mấy năm nay. Ngày nào cô cũng chờ đợi được tiếp quản Linh Đan Đường, chị em làm việc cùng nhau, khiến dược đường ngày càng phát triển. Đáng tiếc ở đời trước, không lâu sau Chiêu Đệ đã bị mất việc, không nhận được chứng chỉ y tá.Không có duyên với việc chữa bệnh, điều dưỡng, cô ấy chỉ có thể xuống Thâm Hải, làm công trong cửa hàng điện tử.  Mà lý do cô ấy mất đi công việc cũng giống việc bây giờ Lâm Bạch Thanh phải trải qua, có liên quan đến việc chọn chồng..

Từ năm bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã đi theo ông đứng tấn, luyện nội đan để thăm dò kinh mạch, khí huyết chảy bên trong cơ thể.

Cứ như thế luyện được nội lực, không chỉ có thể tìm được đúng huyệt vị mà còn có thể nắm giữ được độ mạnh yếu. Cô không chỉ có thể bấm huyệt mà khi nguy cấp còn có thể dùng công phu mèo cào. Nhưng cô nghe theo lời thầy, chỉ khi chữa bệnh hoặc gặp nạn với có thể dùng, bình thường không để người khác nhìn thấy. Cô lắc đầu, cười nói: “Không đâu.”“Nhìn đi, Bạch Thanh nói không được, em xem phim võ thuật ít thôi.” Bảo Xuân Minh nói với vợ. Nàng dâu nhà họ Bảo chặn không cho Lâm Bạch Thanh đi vào, nói: “Bạch Thanh, vào một buổi tối năm ngoái trong con hẻm này, chính mắt chị nhìn thấy em điểm huyệt một tên côn đồ muốn sờ mông em.

Cái tên côn đồ bị em điểm huyệt què rồi đấy.”Tên côn đồ đáng thương bị cô điểm huyệt đã đánh mất công việc trong xã hội. …Bên ngoài vô cùng ồn ào, trong phòng vang lên một chuỗi âm thanh giống như chuông bạch vang lên: “Chị, xem hôm nay em mang món gì ngon đến cho chị nè.”Vén rèm đi vào trong, em gái Chiêu Đệ đang đứng ở góc tường nấu cơm, thấy chị gái đến đây liền mở nắp một cái lọ tráng men cũ kỹ ở trên giá xuống.

Bên trong có một con cua nhỏ và canh cua, sợi mì trần qua nước sôi được bỏ vào trong bát rồi để lên bàn ăn. Cô ấy cố tình nói: “Mời bác sĩ Lâm ăn cơm.”Nhưng Lâm Bạch Thanh vừa đưa tay định nhận lấy bát, Chiêu Đệ lại thu bát lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao chị không nói với em chuyện điểm huyệt, tên côn đồ kia có trả thù chị không?”“Không có, anh ta không dám đâu.” Lâm Bạch Thanh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói. Rõ ràng cô có bản lĩnh, không cần sợ người khác bắt nạt, em gái lại là người bình thường thì mới sợ bị bắt nạt. Nhưng em gái lại luôn lo lắng cho cô, dù là ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều thích chắn trước cô, che chở cho cô. “Về sau có chuyện gì chị cũng phải nói cho em, em giúp chị trừng trị côn đồ, em chửi chết anh ta.” Chiêu Đệ đưa bát cho chị gái. Ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt em gái vẫn mang nét bầu bĩnh của trẻ con cùng với cặp mắt hạnh tròn đầy ngây thơ, lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng 84 trên người em Lâm Bạch Thanh mới cảm giác bản thân đã được sống lại. Cô đã sống lại, em gái vẫn ở bên cạnh, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời. Dù từ bảy tuổi Lâm Bạch Thanh sống tại Linh Đan Đường nhưng không có nghĩa cô không nhận cha mẹ. Cha của cô là một tài xế lái xe tải nhưng bởi vì lái xe tông phải người khác nên đền rất nhiều tiền.

Hơn mười mấy năm trả nợ, cuối cùng ông ấy cũng trả hết vào ba năm trước.

Mọi người đều nghĩ sau ngày sẽ có ngày lành, cuối cùng ông ấy lại gặp tai nạn. Lần này không đâm phải người ta, chiếc xe lao xuống vách núi, cha mẹ ở trong xe cùng rời khỏi thế giới này, Lâm Bạch Thanh chỉ có còn lại em gái là người thân duy nhất. Đừng nhìn Chiêu Đệ ngang ngược hung dữ như hổ lại ngây ngơ, ngốc nghếch nhưng thật ra vô cùng chăm chỉ, thành tích học tập tốt, thi đỗ vào trường y tế Đông Hải, luôn nằm trong top dẫn đầu. Cũng vì có thành tích tốt nên được tuyển vào thực tập tại bệnh viện quân y. Theo lý thì chỉ cần thực tập ba tháng là có thể chuyển sang chính thức nhưng năm nay vừa phải cắt giảm công tác, việc chuyển sang chính thức có chút phiền phức. …Gắp con cua vào trong bát chị gái, Chiêu Đệ không giấu nổi sự kiêu ngạo: “Có tin được không? Đây chính là bữa trưa của bọn em trong quân y, một con cua lớn, mỗi nhân viên y tế có một con.”Lâm Bạch Thanh nói: “Chị thể hàn không ăn được cua, em thể nóng, mau ăn đi để mà hạ hỏa.”Chiêu Đệ thẳng tính, dễ bị lừa, tin là thật: “Xem ra bác sĩ Lâm không có lộc ăn, hôm nay nó đành phải hiến tế cho cái dạ dày của em.

Hì hì, ăn thôi, ăn thôi!”Có một cô em gái đáng yêu như vậy lại còn không chịu thua kém, tự mình cố gắng làm việc chăm chỉ trong bệnh viện. Chiêu Đệ chính là niềm tự hào của Lâm Bạch Thanh cũng chính là động lực để cô chăm chỉ học hành, kiếm tiền, phấn đấu trong mấy năm nay. Ngày nào cô cũng chờ đợi được tiếp quản Linh Đan Đường, chị em làm việc cùng nhau, khiến dược đường ngày càng phát triển. Đáng tiếc ở đời trước, không lâu sau Chiêu Đệ đã bị mất việc, không nhận được chứng chỉ y tá.

Không có duyên với việc chữa bệnh, điều dưỡng, cô ấy chỉ có thể xuống Thâm Hải, làm công trong cửa hàng điện tử.  Mà lý do cô ấy mất đi công việc cũng giống việc bây giờ Lâm Bạch Thanh phải trải qua, có liên quan đến việc chọn chồng..

Thập Niên 90 Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh ĐẹpTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y. “Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc. Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú. ”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã. Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu. Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối… Từ năm bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã đi theo ông đứng tấn, luyện nội đan để thăm dò kinh mạch, khí huyết chảy bên trong cơ thể.Cứ như thế luyện được nội lực, không chỉ có thể tìm được đúng huyệt vị mà còn có thể nắm giữ được độ mạnh yếu. Cô không chỉ có thể bấm huyệt mà khi nguy cấp còn có thể dùng công phu mèo cào. Nhưng cô nghe theo lời thầy, chỉ khi chữa bệnh hoặc gặp nạn với có thể dùng, bình thường không để người khác nhìn thấy. Cô lắc đầu, cười nói: “Không đâu.”“Nhìn đi, Bạch Thanh nói không được, em xem phim võ thuật ít thôi.” Bảo Xuân Minh nói với vợ. Nàng dâu nhà họ Bảo chặn không cho Lâm Bạch Thanh đi vào, nói: “Bạch Thanh, vào một buổi tối năm ngoái trong con hẻm này, chính mắt chị nhìn thấy em điểm huyệt một tên côn đồ muốn sờ mông em.Cái tên côn đồ bị em điểm huyệt què rồi đấy.”Tên côn đồ đáng thương bị cô điểm huyệt đã đánh mất công việc trong xã hội. …Bên ngoài vô cùng ồn ào, trong phòng vang lên một chuỗi âm thanh giống như chuông bạch vang lên: “Chị, xem hôm nay em mang món gì ngon đến cho chị nè.”Vén rèm đi vào trong, em gái Chiêu Đệ đang đứng ở góc tường nấu cơm, thấy chị gái đến đây liền mở nắp một cái lọ tráng men cũ kỹ ở trên giá xuống.Bên trong có một con cua nhỏ và canh cua, sợi mì trần qua nước sôi được bỏ vào trong bát rồi để lên bàn ăn. Cô ấy cố tình nói: “Mời bác sĩ Lâm ăn cơm.”Nhưng Lâm Bạch Thanh vừa đưa tay định nhận lấy bát, Chiêu Đệ lại thu bát lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao chị không nói với em chuyện điểm huyệt, tên côn đồ kia có trả thù chị không?”“Không có, anh ta không dám đâu.” Lâm Bạch Thanh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói. Rõ ràng cô có bản lĩnh, không cần sợ người khác bắt nạt, em gái lại là người bình thường thì mới sợ bị bắt nạt. Nhưng em gái lại luôn lo lắng cho cô, dù là ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều thích chắn trước cô, che chở cho cô. “Về sau có chuyện gì chị cũng phải nói cho em, em giúp chị trừng trị côn đồ, em chửi chết anh ta.” Chiêu Đệ đưa bát cho chị gái. Ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt em gái vẫn mang nét bầu bĩnh của trẻ con cùng với cặp mắt hạnh tròn đầy ngây thơ, lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng 84 trên người em Lâm Bạch Thanh mới cảm giác bản thân đã được sống lại. Cô đã sống lại, em gái vẫn ở bên cạnh, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời. Dù từ bảy tuổi Lâm Bạch Thanh sống tại Linh Đan Đường nhưng không có nghĩa cô không nhận cha mẹ. Cha của cô là một tài xế lái xe tải nhưng bởi vì lái xe tông phải người khác nên đền rất nhiều tiền.Hơn mười mấy năm trả nợ, cuối cùng ông ấy cũng trả hết vào ba năm trước.Mọi người đều nghĩ sau ngày sẽ có ngày lành, cuối cùng ông ấy lại gặp tai nạn. Lần này không đâm phải người ta, chiếc xe lao xuống vách núi, cha mẹ ở trong xe cùng rời khỏi thế giới này, Lâm Bạch Thanh chỉ có còn lại em gái là người thân duy nhất. Đừng nhìn Chiêu Đệ ngang ngược hung dữ như hổ lại ngây ngơ, ngốc nghếch nhưng thật ra vô cùng chăm chỉ, thành tích học tập tốt, thi đỗ vào trường y tế Đông Hải, luôn nằm trong top dẫn đầu. Cũng vì có thành tích tốt nên được tuyển vào thực tập tại bệnh viện quân y. Theo lý thì chỉ cần thực tập ba tháng là có thể chuyển sang chính thức nhưng năm nay vừa phải cắt giảm công tác, việc chuyển sang chính thức có chút phiền phức. …Gắp con cua vào trong bát chị gái, Chiêu Đệ không giấu nổi sự kiêu ngạo: “Có tin được không? Đây chính là bữa trưa của bọn em trong quân y, một con cua lớn, mỗi nhân viên y tế có một con.”Lâm Bạch Thanh nói: “Chị thể hàn không ăn được cua, em thể nóng, mau ăn đi để mà hạ hỏa.”Chiêu Đệ thẳng tính, dễ bị lừa, tin là thật: “Xem ra bác sĩ Lâm không có lộc ăn, hôm nay nó đành phải hiến tế cho cái dạ dày của em.Hì hì, ăn thôi, ăn thôi!”Có một cô em gái đáng yêu như vậy lại còn không chịu thua kém, tự mình cố gắng làm việc chăm chỉ trong bệnh viện. Chiêu Đệ chính là niềm tự hào của Lâm Bạch Thanh cũng chính là động lực để cô chăm chỉ học hành, kiếm tiền, phấn đấu trong mấy năm nay. Ngày nào cô cũng chờ đợi được tiếp quản Linh Đan Đường, chị em làm việc cùng nhau, khiến dược đường ngày càng phát triển. Đáng tiếc ở đời trước, không lâu sau Chiêu Đệ đã bị mất việc, không nhận được chứng chỉ y tá.Không có duyên với việc chữa bệnh, điều dưỡng, cô ấy chỉ có thể xuống Thâm Hải, làm công trong cửa hàng điện tử.  Mà lý do cô ấy mất đi công việc cũng giống việc bây giờ Lâm Bạch Thanh phải trải qua, có liên quan đến việc chọn chồng..

Chương 9: 9: Châm Cứu 3