Tác giả:

Lộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang. Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ. - Hữu Trác! Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ. Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng. Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rê.n rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng. - Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả? Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân. - Á.. chị! Người phụ nữ kinh…

Chương 10: 10: Xuất Viện Về Nhà

Thật Tốt Vì Có Anh Bên ĐờiTác giả: Doãn Vu NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang. Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ. - Hữu Trác! Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ. Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng. Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rê.n rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng. - Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả? Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân. - Á.. chị! Người phụ nữ kinh… Sau khi làm xét nghiệm tổng quát một lần nữa.Đến ngày hôm sau, từ rất sớm Quản gia Diệp được sự phân phó đến giúp cô thu xếp đồ đạc, làm thủ tục để đón cô về nhà, cũng không có gì nhiều chỉ là bình thủy, cùng một vài đồ dùng cá nhân.Cô cũng không để ý tới việc Mộ Dung Trạch có đến đón cô về hay không, chỉ cần rời khỏi nơi đầy mùi thuốc khử trùng này là tốt rồi.Dù sao khi về nhà cũng sẽ gặp mặt anh thôi.Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe Bentley đổ trước cổng bệnh viện, khi cô và quản gia Diệp bước đến, bác Phùng- tài xế lâu năm của gia đình bước xuống mở cửa ghế sau cho cô.Bác Phùng thân thiện, cười nói:- Mừng thiếu phu nhân xuất viện!- Dạ, con cảm ơn bác! Cô cũng lễ phép nở nụ cười, bước vô chỗ ngồi, còn quản gia Diệp thì ngồi ghế phía trước cùng với tài xế Phùng.Trước khi lên, Tịnh Nhiên quay lại nhìn nơi mà cô mở mắt lần nữa trong thân thể hoàn toàn khác, thân phận lại là vợ người, tình cảnh cũng đầy rối rắm, cả chặn đường gian nan còn chờ đón phía trước.Trên đoạn đường về nhà, nhìn làn xe chạy lướt qua, bỗng dưng cô lâm vào trầm tư.Cô đã sống lại với thân thế hoàn toàn mới và một người chồng đầy quyền lực.Về phần Lương Hữu Trắc và Tuệ Lâm, cô sẽ tạm để hai người tận hưởng ngày tháng cuối cùng đi, trước khi cô khiến cho hai người phải trả giá vì tất cả hành động đã gây ra trong quá khứ.Cô nhíu mày, nghĩ về hai con người bội bạc, lúc này, cô không bình thường cả người lạnh lẽo, u ám, tay nắm chặt thành quyền, thật may cử chỉ, phản ứng này không rơi vào mắt hai người ngồi trước.Tịnh Nhiên nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường vì bản thân cô biết hiện tại không phải thời cơ tốt, mọi chuyện không thể gấp gáp.Cô phải thu thập và lấy được bằng chứng những việc họ đã làm.Nhưng muốn làm được hết thảy, trước tiên hết cô phải là một thiếu phu nhân thật sự, giữ gìn cuộc hôn nhân này và lấy lại sự tin tưởng của Mộ Dung Trạch.Cùng lúc đó tiếng Quản gia Diệp vang lên kéo mọi suy nghĩ, vướng bận của cô trở về.- Thiếu phu nhân, cô có mệt thì ngủ chút đi! Tới nơi, chúng tôi sẽ gọi cô!- Dạ, không sao! Cũng lâu rồi con không ngắm nhìn đường phố, con muốn nhìn, với lại, ừm..cũng tiện xem xem có điều gì giúp gợi lại trí nhớ hay không.Trước lời nói nhẹ nhàng, thanh nhã, có lễ nhưng có phần bất lực, mơ hồ chuyện quá khứ.Dì Diệp nghĩ việc mất trí nhớ này cũng tốt, nhưng rồi lại có chút đau lòng cho cô.Bà biết một người mà không có kí ức rõ ràng sẽ vô cùng khổ sở nhưng vị thiếu phu nhân này hòa đồng hơn trước, luôn tỏ ra vui vẻ, có lẽ là không muốn mọi người lo lắng đi.Cứ thế suốt chặng đường, cả ba rơi vào trạng thái trầm mặc cho đến khi chiếc xe đừng lại trước cánh cổng to bự.Thông qua bộ đàm và cảm ứng, cổng lớn từ từ mở ra, xe chạy qua khuôn viên phía trước tiến vào nội viện, rồi dừng lại trước một biệt thự khang trang.Phải công nhận kiến trúc nơi này đồ sộ lớn hơn cả nhà chính của gia đình cô.Xung quanh đều toát lên vẻ độc đáo, sang trọng, hào nhoáng, mọi thứ hoàn hảo, không chê vào đâu được nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó ở một ngôi nhà.Là cô tham lam suy nghĩ nhiều chăng?Chỉ khi bước vào phòng ngủ của hai người, cô mới bàng hoàng nhận ra thứ thiếu đó là gì.Phải, thứ thiếu đó chính là không khí hòa thuận xum vầy của một gia đình.Cả tòa biệt thự này rất đẹp, rất sang trọng, lại vô cùng rộng, chỉ có hai màu đen và màu trắng làm chủ đạo, nhưng cô không hề cảm nhận được chút nào ấm áp.Bởi vì mọi thứ ở đây quá hoàn mỹ lại khiến cả tòa nhà trở nên lạnh lẽo, có người ở đó nhưng lại thấy đặc biệt tĩnh lặng, chuyện người nào người đó làm.Tất cả như một lớp vỏ cứng cáp vừa hào nhoáng, bí ẩn, vừa nguyên tắc, thận trọng được bao bọc tầng tầng lớp lớp bên ngoài nhưng thực chất bên trong lạnh lẽo, nhạt nhòa không hề có không khí khiến con người ta sống lâu dài nơi này sẽ cảm thấy ngộp thở.Một quyết định táo bạo nảy ra, trước tiên cô muốn thay đổi tất cả màu sắc bài trí của căn phòng này.Nhưng gần một tuần trôi qua, kể từ khi cô xuất viện, vẫn không thấy bóng dáng của anh.Cô cho rằng anh đang trốn tránh, ghét bỏ cô.Nhưng khi gọi đến công ty hỏi thì thư kí cho hay, anh cùng trợ lý đi công tác khoảng nửa tháng mới về.Cô lại muốn tạo sự bất ngờ cho Mộ Dung Trạch nhưng dù sao đây là nhà anh, cô chưa có sự đồng ý mà tự tiện thay đổi có lẽ anh sẽ tức giận đi!.

Sau khi làm xét nghiệm tổng quát một lần nữa.

Đến ngày hôm sau, từ rất sớm Quản gia Diệp được sự phân phó đến giúp cô thu xếp đồ đạc, làm thủ tục để đón cô về nhà, cũng không có gì nhiều chỉ là bình thủy, cùng một vài đồ dùng cá nhân.

Cô cũng không để ý tới việc Mộ Dung Trạch có đến đón cô về hay không, chỉ cần rời khỏi nơi đầy mùi thuốc khử trùng này là tốt rồi.

Dù sao khi về nhà cũng sẽ gặp mặt anh thôi.

Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe Bentley đổ trước cổng bệnh viện, khi cô và quản gia Diệp bước đến, bác Phùng- tài xế lâu năm của gia đình bước xuống mở cửa ghế sau cho cô.

Bác Phùng thân thiện, cười nói:

- Mừng thiếu phu nhân xuất viện!

- Dạ, con cảm ơn bác! Cô cũng lễ phép nở nụ cười, bước vô chỗ ngồi, còn quản gia Diệp thì ngồi ghế phía trước cùng với tài xế Phùng.

Trước khi lên, Tịnh Nhiên quay lại nhìn nơi mà cô mở mắt lần nữa trong thân thể hoàn toàn khác, thân phận lại là vợ người, tình cảnh cũng đầy rối rắm, cả chặn đường gian nan còn chờ đón phía trước.

Trên đoạn đường về nhà, nhìn làn xe chạy lướt qua, bỗng dưng cô lâm vào trầm tư.

Cô đã sống lại với thân thế hoàn toàn mới và một người chồng đầy quyền lực.

Về phần Lương Hữu Trắc và Tuệ Lâm, cô sẽ tạm để hai người tận hưởng ngày tháng cuối cùng đi, trước khi cô khiến cho hai người phải trả giá vì tất cả hành động đã gây ra trong quá khứ.

Cô nhíu mày, nghĩ về hai con người bội bạc, lúc này, cô không bình thường cả người lạnh lẽo, u ám, tay nắm chặt thành quyền, thật may cử chỉ, phản ứng này không rơi vào mắt hai người ngồi trước.

Tịnh Nhiên nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường vì bản thân cô biết hiện tại không phải thời cơ tốt, mọi chuyện không thể gấp gáp.

Cô phải thu thập và lấy được bằng chứng những việc họ đã làm.

Nhưng muốn làm được hết thảy, trước tiên hết cô phải là một thiếu phu nhân thật sự, giữ gìn cuộc hôn nhân này và lấy lại sự tin tưởng của Mộ Dung Trạch.

Cùng lúc đó tiếng Quản gia Diệp vang lên kéo mọi suy nghĩ, vướng bận của cô trở về.

- Thiếu phu nhân, cô có mệt thì ngủ chút đi! Tới nơi, chúng tôi sẽ gọi cô!

- Dạ, không sao! Cũng lâu rồi con không ngắm nhìn đường phố, con muốn nhìn, với lại, ừm..

cũng tiện xem xem có điều gì giúp gợi lại trí nhớ hay không.

Trước lời nói nhẹ nhàng, thanh nhã, có lễ nhưng có phần bất lực, mơ hồ chuyện quá khứ.

Dì Diệp nghĩ việc mất trí nhớ này cũng tốt, nhưng rồi lại có chút đau lòng cho cô.

Bà biết một người mà không có kí ức rõ ràng sẽ vô cùng khổ sở nhưng vị thiếu phu nhân này hòa đồng hơn trước, luôn tỏ ra vui vẻ, có lẽ là không muốn mọi người lo lắng đi.

Cứ thế suốt chặng đường, cả ba rơi vào trạng thái trầm mặc cho đến khi chiếc xe đừng lại trước cánh cổng to bự.

Thông qua bộ đàm và cảm ứng, cổng lớn từ từ mở ra, xe chạy qua khuôn viên phía trước tiến vào nội viện, rồi dừng lại trước một biệt thự khang trang.

Phải công nhận kiến trúc nơi này đồ sộ lớn hơn cả nhà chính của gia đình cô.

Xung quanh đều toát lên vẻ độc đáo, sang trọng, hào nhoáng, mọi thứ hoàn hảo, không chê vào đâu được nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó ở một ngôi nhà.

Là cô tham lam suy nghĩ nhiều chăng?

Chỉ khi bước vào phòng ngủ của hai người, cô mới bàng hoàng nhận ra thứ thiếu đó là gì.

Phải, thứ thiếu đó chính là không khí hòa thuận xum vầy của một gia đình.

Cả tòa biệt thự này rất đẹp, rất sang trọng, lại vô cùng rộng, chỉ có hai màu đen và màu trắng làm chủ đạo, nhưng cô không hề cảm nhận được chút nào ấm áp.

Bởi vì mọi thứ ở đây quá hoàn mỹ lại khiến cả tòa nhà trở nên lạnh lẽo, có người ở đó nhưng lại thấy đặc biệt tĩnh lặng, chuyện người nào người đó làm.

Tất cả như một lớp vỏ cứng cáp vừa hào nhoáng, bí ẩn, vừa nguyên tắc, thận trọng được bao bọc tầng tầng lớp lớp bên ngoài nhưng thực chất bên trong lạnh lẽo, nhạt nhòa không hề có không khí khiến con người ta sống lâu dài nơi này sẽ cảm thấy ngộp thở.

Một quyết định táo bạo nảy ra, trước tiên cô muốn thay đổi tất cả màu sắc bài trí của căn phòng này.

Nhưng gần một tuần trôi qua, kể từ khi cô xuất viện, vẫn không thấy bóng dáng của anh.

Cô cho rằng anh đang trốn tránh, ghét bỏ cô.

Nhưng khi gọi đến công ty hỏi thì thư kí cho hay, anh cùng trợ lý đi công tác khoảng nửa tháng mới về.

Cô lại muốn tạo sự bất ngờ cho Mộ Dung Trạch nhưng dù sao đây là nhà anh, cô chưa có sự đồng ý mà tự tiện thay đổi có lẽ anh sẽ tức giận đi!.

Thật Tốt Vì Có Anh Bên ĐờiTác giả: Doãn Vu NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang. Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ. - Hữu Trác! Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ. Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng. Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rê.n rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng. - Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả? Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân. - Á.. chị! Người phụ nữ kinh… Sau khi làm xét nghiệm tổng quát một lần nữa.Đến ngày hôm sau, từ rất sớm Quản gia Diệp được sự phân phó đến giúp cô thu xếp đồ đạc, làm thủ tục để đón cô về nhà, cũng không có gì nhiều chỉ là bình thủy, cùng một vài đồ dùng cá nhân.Cô cũng không để ý tới việc Mộ Dung Trạch có đến đón cô về hay không, chỉ cần rời khỏi nơi đầy mùi thuốc khử trùng này là tốt rồi.Dù sao khi về nhà cũng sẽ gặp mặt anh thôi.Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe Bentley đổ trước cổng bệnh viện, khi cô và quản gia Diệp bước đến, bác Phùng- tài xế lâu năm của gia đình bước xuống mở cửa ghế sau cho cô.Bác Phùng thân thiện, cười nói:- Mừng thiếu phu nhân xuất viện!- Dạ, con cảm ơn bác! Cô cũng lễ phép nở nụ cười, bước vô chỗ ngồi, còn quản gia Diệp thì ngồi ghế phía trước cùng với tài xế Phùng.Trước khi lên, Tịnh Nhiên quay lại nhìn nơi mà cô mở mắt lần nữa trong thân thể hoàn toàn khác, thân phận lại là vợ người, tình cảnh cũng đầy rối rắm, cả chặn đường gian nan còn chờ đón phía trước.Trên đoạn đường về nhà, nhìn làn xe chạy lướt qua, bỗng dưng cô lâm vào trầm tư.Cô đã sống lại với thân thế hoàn toàn mới và một người chồng đầy quyền lực.Về phần Lương Hữu Trắc và Tuệ Lâm, cô sẽ tạm để hai người tận hưởng ngày tháng cuối cùng đi, trước khi cô khiến cho hai người phải trả giá vì tất cả hành động đã gây ra trong quá khứ.Cô nhíu mày, nghĩ về hai con người bội bạc, lúc này, cô không bình thường cả người lạnh lẽo, u ám, tay nắm chặt thành quyền, thật may cử chỉ, phản ứng này không rơi vào mắt hai người ngồi trước.Tịnh Nhiên nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường vì bản thân cô biết hiện tại không phải thời cơ tốt, mọi chuyện không thể gấp gáp.Cô phải thu thập và lấy được bằng chứng những việc họ đã làm.Nhưng muốn làm được hết thảy, trước tiên hết cô phải là một thiếu phu nhân thật sự, giữ gìn cuộc hôn nhân này và lấy lại sự tin tưởng của Mộ Dung Trạch.Cùng lúc đó tiếng Quản gia Diệp vang lên kéo mọi suy nghĩ, vướng bận của cô trở về.- Thiếu phu nhân, cô có mệt thì ngủ chút đi! Tới nơi, chúng tôi sẽ gọi cô!- Dạ, không sao! Cũng lâu rồi con không ngắm nhìn đường phố, con muốn nhìn, với lại, ừm..cũng tiện xem xem có điều gì giúp gợi lại trí nhớ hay không.Trước lời nói nhẹ nhàng, thanh nhã, có lễ nhưng có phần bất lực, mơ hồ chuyện quá khứ.Dì Diệp nghĩ việc mất trí nhớ này cũng tốt, nhưng rồi lại có chút đau lòng cho cô.Bà biết một người mà không có kí ức rõ ràng sẽ vô cùng khổ sở nhưng vị thiếu phu nhân này hòa đồng hơn trước, luôn tỏ ra vui vẻ, có lẽ là không muốn mọi người lo lắng đi.Cứ thế suốt chặng đường, cả ba rơi vào trạng thái trầm mặc cho đến khi chiếc xe đừng lại trước cánh cổng to bự.Thông qua bộ đàm và cảm ứng, cổng lớn từ từ mở ra, xe chạy qua khuôn viên phía trước tiến vào nội viện, rồi dừng lại trước một biệt thự khang trang.Phải công nhận kiến trúc nơi này đồ sộ lớn hơn cả nhà chính của gia đình cô.Xung quanh đều toát lên vẻ độc đáo, sang trọng, hào nhoáng, mọi thứ hoàn hảo, không chê vào đâu được nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó ở một ngôi nhà.Là cô tham lam suy nghĩ nhiều chăng?Chỉ khi bước vào phòng ngủ của hai người, cô mới bàng hoàng nhận ra thứ thiếu đó là gì.Phải, thứ thiếu đó chính là không khí hòa thuận xum vầy của một gia đình.Cả tòa biệt thự này rất đẹp, rất sang trọng, lại vô cùng rộng, chỉ có hai màu đen và màu trắng làm chủ đạo, nhưng cô không hề cảm nhận được chút nào ấm áp.Bởi vì mọi thứ ở đây quá hoàn mỹ lại khiến cả tòa nhà trở nên lạnh lẽo, có người ở đó nhưng lại thấy đặc biệt tĩnh lặng, chuyện người nào người đó làm.Tất cả như một lớp vỏ cứng cáp vừa hào nhoáng, bí ẩn, vừa nguyên tắc, thận trọng được bao bọc tầng tầng lớp lớp bên ngoài nhưng thực chất bên trong lạnh lẽo, nhạt nhòa không hề có không khí khiến con người ta sống lâu dài nơi này sẽ cảm thấy ngộp thở.Một quyết định táo bạo nảy ra, trước tiên cô muốn thay đổi tất cả màu sắc bài trí của căn phòng này.Nhưng gần một tuần trôi qua, kể từ khi cô xuất viện, vẫn không thấy bóng dáng của anh.Cô cho rằng anh đang trốn tránh, ghét bỏ cô.Nhưng khi gọi đến công ty hỏi thì thư kí cho hay, anh cùng trợ lý đi công tác khoảng nửa tháng mới về.Cô lại muốn tạo sự bất ngờ cho Mộ Dung Trạch nhưng dù sao đây là nhà anh, cô chưa có sự đồng ý mà tự tiện thay đổi có lẽ anh sẽ tức giận đi!.

Chương 10: 10: Xuất Viện Về Nhà