Lộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang. Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ. - Hữu Trác! Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ. Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng. Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rê.n rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng. - Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả? Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân. - Á.. chị! Người phụ nữ kinh…
Chương 13: 13: Cô Cũng Biết Nổi Giận
Thật Tốt Vì Có Anh Bên ĐờiTác giả: Doãn Vu NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang. Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ. - Hữu Trác! Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ. Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng. Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rê.n rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng. - Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả? Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân. - Á.. chị! Người phụ nữ kinh… Khi cái túi bị hất văng ra, Sở Tịnh Nhiên khựng lại, hơi cau mày, hít nhẹ một hơi, hơi cúi người nhặt lên rồi để nó trên bàn.Một âm thanh trầm thấp vọng lại từ phía sau.- Hôm nay cô đi đâu?- Dạ? Em cùng với dì Diệp đi mua ít đồ, có chuyện gì sao?Giọng điệu là lạ, giác quan thứ sáu cho cô biết có chuyện chẳng lành.Quả nhiên..- Đừng có lấy quản gia Diệp ra làm bức bình phong, để mà che đậy việc làm chẳng ra gì của cô!- Mộ Dung Trạch! Ý anh là sao, rốt cuộc em đã làm gì? Có gì thì anh nói thẳng ra, sao lại nói như kiểu em đã làm chuyện có lỗi với anh vậy?Sở Tịnh Nhiên biết hiện tại cô không thể mất bình tĩnh, rõ ràng Mộ Dung Trạch đã hiểu lầm chuyện gì đó.Anh nhếch môi, cười khảy:- Hay thật cô thật chất không hề mất trí nhớ! Mới hết bệnh, nhân lúc tôi đi vắng lại lấy dì Diệp làm tấm mộc, ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ở nhà còn đảo lộn tất cả phòng làm việc của tôi, đồ đạc của tôi là cô quăng đúng chứ? Vậy thì thôi đi, ngay cả di vật cha tôi, cô ném nó đâu rồi hả? Nếu cô bất mãn với cuộc hôn nhân này đến vậy, tôi trả tự..- Chát!Nghe anh nói cô không mất trí nhớ, trong lòng run lên một cái, cứ tưởng anh biết, nhưng kế tiếp lời nói anh phát ra thật chói tai, không để anh kịp phản ứng cô cứ thế giáng một tát vang dội vào anh, cùng giọng nói ám ách, nghẹn khuất.- Mộ Dung Trạch, anh thật quá đáng! Hôn nhân của chúng ta, không phải chỉ riêng anh được quyết định!Dù máu trong cô đang sôi trào, nghẹn một bụng không chỗ phát tiết nhưng vẫn phải đè lại, bình tĩnh cất tiếng:- Trước tiên, muốn đổ tội danh thì cũng phải có chứng cứ chứ, chứng cứ đâu, anh mắc hoang tưởng hả? Lén lút hẹn hò, vậy em lén lút với ai và như thế nào? Thứ hai, đồ của anh em quăng làm gì? Không phải anh cho phép em bài trí lại phòng, cũng không cần hỏi lại anh? Thứ ba, đồ của bố, em cất cẩn thận rồi! Anh đi theo em!Cô bước ra khỏi phòng đi thẳng đến một căn phòng khác.Bước vào trong là một không gian lạ mắt, nhưng lại hài hòa, gần gũi, có cảnh có hoa, có sắc có hương hợp lòng người! Cô đi đến kéo cánh cửa tủ, bây giờ anh mới chú ý cả căn phòng đã lâu anh không bước vô, trước mắt anh là sự sắp xếp ngăn nắp hoàn mỹ một bên đồ của cô, một bên đồ của anh.Kế tiếp cô lại kéo cửa phòng tắm ra.Rồi cô dẫn anh đến thư phòng.- Phòng làm việc của anh em không xáo trộn hay bỏ bất cứ thứ gì, chỉ sắp xếp gọn gàng lại, theo thứ tự ngày tháng năm, những cái cũ phía dưới cái mới em để ngăn trên.Còn di vật của bố, em thấy hộp đã cũ nên đổi cái mới đựng để ở đằng kia.Mắt Sở Tịnh Nhiên long lanh ánh nước nhưng nhất quyết không cho giọt nước mắt rơi xuống, cô thật sự nghẹn khuất, rốt cuộc anh nghe gì mà nổi giận đùng đùng không thèm hỏi trước sau.Mặc dù cô đang là Dương Mộng Hàm muốn kéo hồi quan hệ với anh, nhưng cô không đáng bị đối xử như vậy.- Em trình bày xong rồi đó.Anh nói em vụng trộm, vậy nam nhân trong miệng anh là ai? Em không biết từ trước chúng ta đã xảy ra chuyện gì, khiến anh xa cách, lại không có lòng tin nơi em? Hôm nay chúng ta nói cho rõ đi.Mộ Dung Trạch nhăn lại hai lông mày rậm, nhìn vào gương mặt cô một lúc lâu không lên tiếng.Cô thẳng thắng, nói chuyện rành mạch, không hề lưỡng lự, đắn đó, sợ hãi gì, lại khiến nội tâm anh dâng lên cảm giác xa lạ, nhưng cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều.- Được! Cô tự xem đi!Anh đưa chiếc điện thoại mặt kính có phần vỡ vụn, lực va đập rất lớn đi, may mà vẫn xem được, cũng thật đáng tiếc lại là phiên bản giới hạn.Nhìn vào bên trong, Sở Tịnh Nhiên mím môi, chân mày thanh tú, cắt vẽ mượt mà, bất giác nhíu lại, rồi lại nở nụ cười.- Mộ Dung Trạch, anh vì bức hình này sao! Bức ảnh..góc độ rất tốt, quả thật dễ gây hiểu lầm.Mặc dù là câu hỏi, nhưng cách cô nhìn anh lại khẳng định đầy chắc nịch.- Em thừa nhận hôm nay có chạm trán..với một tên biế.n thái.Anh biết sau bức ảnh này là hành động gì không?Không để anh tiếp lời Sở Tịnh Nhiên, nhẹ nhàng lên tiếng.- Một cú đá ngay phần thân của hắn.Hắn ôm thân ngã lăn ra đất, còn em, quay người bỏ đi.Chuyện này anh có thể tra, nếu không nhằm, có camera ở đoạn đường đó.- Đừng nói với em..anh nghĩ là em đang hưởng thụ cái ôm đó đấy? Con mắt nào của anh thấy vẻ bàng hoàng, kinh sợ thành hưởng thụ vậy?Nói xong cô tức tối quay lưng trở về phòng, cô cũng có tôn nghiêm, không thích kiểu mặt nóng dán mông lạnh, rồi không quên kèm theo câu nói.- À, còn việc bày trí, nếu anh không thích, thì em kêu thợ hồi phục lại nguyên trạng nhà cho anh.Mộ Dung Trạch đứng nghe nãy giờ, cảm xúc rối loạn, kinh ngạc trước khí thế của cô.Khi thấy cô quay đi tay không tự giác giơ lên định bắt rồi hạ xuống, từ bắt đầu giận sôi, trở nên lạnh tanh, thay vào đó sự hổ thẹn, áy náy dâng lên, anh hiểu lầm cô nghiêm trọng.Anh đúng là làm việc đến ngu người rồi, vậy mà có thể tự biên tự diễn rồi hiểu lầm cô..
Khi cái túi bị hất văng ra, Sở Tịnh Nhiên khựng lại, hơi cau mày, hít nhẹ một hơi, hơi cúi người nhặt lên rồi để nó trên bàn.
Một âm thanh trầm thấp vọng lại từ phía sau.
- Hôm nay cô đi đâu?
- Dạ? Em cùng với dì Diệp đi mua ít đồ, có chuyện gì sao?
Giọng điệu là lạ, giác quan thứ sáu cho cô biết có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên..
- Đừng có lấy quản gia Diệp ra làm bức bình phong, để mà che đậy việc làm chẳng ra gì của cô!
- Mộ Dung Trạch! Ý anh là sao, rốt cuộc em đã làm gì? Có gì thì anh nói thẳng ra, sao lại nói như kiểu em đã làm chuyện có lỗi với anh vậy?
Sở Tịnh Nhiên biết hiện tại cô không thể mất bình tĩnh, rõ ràng Mộ Dung Trạch đã hiểu lầm chuyện gì đó.
Anh nhếch môi, cười khảy:
- Hay thật cô thật chất không hề mất trí nhớ! Mới hết bệnh, nhân lúc tôi đi vắng lại lấy dì Diệp làm tấm mộc, ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ở nhà còn đảo lộn tất cả phòng làm việc của tôi, đồ đạc của tôi là cô quăng đúng chứ? Vậy thì thôi đi, ngay cả di vật cha tôi, cô ném nó đâu rồi hả? Nếu cô bất mãn với cuộc hôn nhân này đến vậy, tôi trả tự..
- Chát!
Nghe anh nói cô không mất trí nhớ, trong lòng run lên một cái, cứ tưởng anh biết, nhưng kế tiếp lời nói anh phát ra thật chói tai, không để anh kịp phản ứng cô cứ thế giáng một tát vang dội vào anh, cùng giọng nói ám ách, nghẹn khuất.
- Mộ Dung Trạch, anh thật quá đáng! Hôn nhân của chúng ta, không phải chỉ riêng anh được quyết định!
Dù máu trong cô đang sôi trào, nghẹn một bụng không chỗ phát tiết nhưng vẫn phải đè lại, bình tĩnh cất tiếng:
- Trước tiên, muốn đổ tội danh thì cũng phải có chứng cứ chứ, chứng cứ đâu, anh mắc hoang tưởng hả? Lén lút hẹn hò, vậy em lén lút với ai và như thế nào? Thứ hai, đồ của anh em quăng làm gì? Không phải anh cho phép em bài trí lại phòng, cũng không cần hỏi lại anh? Thứ ba, đồ của bố, em cất cẩn thận rồi! Anh đi theo em!
Cô bước ra khỏi phòng đi thẳng đến một căn phòng khác.
Bước vào trong là một không gian lạ mắt, nhưng lại hài hòa, gần gũi, có cảnh có hoa, có sắc có hương hợp lòng người! Cô đi đến kéo cánh cửa tủ, bây giờ anh mới chú ý cả căn phòng đã lâu anh không bước vô, trước mắt anh là sự sắp xếp ngăn nắp hoàn mỹ một bên đồ của cô, một bên đồ của anh.
Kế tiếp cô lại kéo cửa phòng tắm ra.
Rồi cô dẫn anh đến thư phòng.
- Phòng làm việc của anh em không xáo trộn hay bỏ bất cứ thứ gì, chỉ sắp xếp gọn gàng lại, theo thứ tự ngày tháng năm, những cái cũ phía dưới cái mới em để ngăn trên.
Còn di vật của bố, em thấy hộp đã cũ nên đổi cái mới đựng để ở đằng kia.
Mắt Sở Tịnh Nhiên long lanh ánh nước nhưng nhất quyết không cho giọt nước mắt rơi xuống, cô thật sự nghẹn khuất, rốt cuộc anh nghe gì mà nổi giận đùng đùng không thèm hỏi trước sau.
Mặc dù cô đang là Dương Mộng Hàm muốn kéo hồi quan hệ với anh, nhưng cô không đáng bị đối xử như vậy.
- Em trình bày xong rồi đó.
Anh nói em vụng trộm, vậy nam nhân trong miệng anh là ai? Em không biết từ trước chúng ta đã xảy ra chuyện gì, khiến anh xa cách, lại không có lòng tin nơi em? Hôm nay chúng ta nói cho rõ đi.
Mộ Dung Trạch nhăn lại hai lông mày rậm, nhìn vào gương mặt cô một lúc lâu không lên tiếng.
Cô thẳng thắng, nói chuyện rành mạch, không hề lưỡng lự, đắn đó, sợ hãi gì, lại khiến nội tâm anh dâng lên cảm giác xa lạ, nhưng cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
- Được! Cô tự xem đi!
Anh đưa chiếc điện thoại mặt kính có phần vỡ vụn, lực va đập rất lớn đi, may mà vẫn xem được, cũng thật đáng tiếc lại là phiên bản giới hạn.
Nhìn vào bên trong, Sở Tịnh Nhiên mím môi, chân mày thanh tú, cắt vẽ mượt mà, bất giác nhíu lại, rồi lại nở nụ cười.
- Mộ Dung Trạch, anh vì bức hình này sao! Bức ảnh..
góc độ rất tốt, quả thật dễ gây hiểu lầm.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng cách cô nhìn anh lại khẳng định đầy chắc nịch.
- Em thừa nhận hôm nay có chạm trán..
với một tên biế.n thái.
Anh biết sau bức ảnh này là hành động gì không?
Không để anh tiếp lời Sở Tịnh Nhiên, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Một cú đá ngay phần thân của hắn.
Hắn ôm thân ngã lăn ra đất, còn em, quay người bỏ đi.
Chuyện này anh có thể tra, nếu không nhằm, có camera ở đoạn đường đó.
- Đừng nói với em..
anh nghĩ là em đang hưởng thụ cái ôm đó đấy? Con mắt nào của anh thấy vẻ bàng hoàng, kinh sợ thành hưởng thụ vậy?
Nói xong cô tức tối quay lưng trở về phòng, cô cũng có tôn nghiêm, không thích kiểu mặt nóng dán mông lạnh, rồi không quên kèm theo câu nói.
- À, còn việc bày trí, nếu anh không thích, thì em kêu thợ hồi phục lại nguyên trạng nhà cho anh.
Mộ Dung Trạch đứng nghe nãy giờ, cảm xúc rối loạn, kinh ngạc trước khí thế của cô.
Khi thấy cô quay đi tay không tự giác giơ lên định bắt rồi hạ xuống, từ bắt đầu giận sôi, trở nên lạnh tanh, thay vào đó sự hổ thẹn, áy náy dâng lên, anh hiểu lầm cô nghiêm trọng.
Anh đúng là làm việc đến ngu người rồi, vậy mà có thể tự biên tự diễn rồi hiểu lầm cô..
Thật Tốt Vì Có Anh Bên ĐờiTác giả: Doãn Vu NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang. Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ. - Hữu Trác! Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ. Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng. Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rê.n rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng. - Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả? Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân. - Á.. chị! Người phụ nữ kinh… Khi cái túi bị hất văng ra, Sở Tịnh Nhiên khựng lại, hơi cau mày, hít nhẹ một hơi, hơi cúi người nhặt lên rồi để nó trên bàn.Một âm thanh trầm thấp vọng lại từ phía sau.- Hôm nay cô đi đâu?- Dạ? Em cùng với dì Diệp đi mua ít đồ, có chuyện gì sao?Giọng điệu là lạ, giác quan thứ sáu cho cô biết có chuyện chẳng lành.Quả nhiên..- Đừng có lấy quản gia Diệp ra làm bức bình phong, để mà che đậy việc làm chẳng ra gì của cô!- Mộ Dung Trạch! Ý anh là sao, rốt cuộc em đã làm gì? Có gì thì anh nói thẳng ra, sao lại nói như kiểu em đã làm chuyện có lỗi với anh vậy?Sở Tịnh Nhiên biết hiện tại cô không thể mất bình tĩnh, rõ ràng Mộ Dung Trạch đã hiểu lầm chuyện gì đó.Anh nhếch môi, cười khảy:- Hay thật cô thật chất không hề mất trí nhớ! Mới hết bệnh, nhân lúc tôi đi vắng lại lấy dì Diệp làm tấm mộc, ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ở nhà còn đảo lộn tất cả phòng làm việc của tôi, đồ đạc của tôi là cô quăng đúng chứ? Vậy thì thôi đi, ngay cả di vật cha tôi, cô ném nó đâu rồi hả? Nếu cô bất mãn với cuộc hôn nhân này đến vậy, tôi trả tự..- Chát!Nghe anh nói cô không mất trí nhớ, trong lòng run lên một cái, cứ tưởng anh biết, nhưng kế tiếp lời nói anh phát ra thật chói tai, không để anh kịp phản ứng cô cứ thế giáng một tát vang dội vào anh, cùng giọng nói ám ách, nghẹn khuất.- Mộ Dung Trạch, anh thật quá đáng! Hôn nhân của chúng ta, không phải chỉ riêng anh được quyết định!Dù máu trong cô đang sôi trào, nghẹn một bụng không chỗ phát tiết nhưng vẫn phải đè lại, bình tĩnh cất tiếng:- Trước tiên, muốn đổ tội danh thì cũng phải có chứng cứ chứ, chứng cứ đâu, anh mắc hoang tưởng hả? Lén lút hẹn hò, vậy em lén lút với ai và như thế nào? Thứ hai, đồ của anh em quăng làm gì? Không phải anh cho phép em bài trí lại phòng, cũng không cần hỏi lại anh? Thứ ba, đồ của bố, em cất cẩn thận rồi! Anh đi theo em!Cô bước ra khỏi phòng đi thẳng đến một căn phòng khác.Bước vào trong là một không gian lạ mắt, nhưng lại hài hòa, gần gũi, có cảnh có hoa, có sắc có hương hợp lòng người! Cô đi đến kéo cánh cửa tủ, bây giờ anh mới chú ý cả căn phòng đã lâu anh không bước vô, trước mắt anh là sự sắp xếp ngăn nắp hoàn mỹ một bên đồ của cô, một bên đồ của anh.Kế tiếp cô lại kéo cửa phòng tắm ra.Rồi cô dẫn anh đến thư phòng.- Phòng làm việc của anh em không xáo trộn hay bỏ bất cứ thứ gì, chỉ sắp xếp gọn gàng lại, theo thứ tự ngày tháng năm, những cái cũ phía dưới cái mới em để ngăn trên.Còn di vật của bố, em thấy hộp đã cũ nên đổi cái mới đựng để ở đằng kia.Mắt Sở Tịnh Nhiên long lanh ánh nước nhưng nhất quyết không cho giọt nước mắt rơi xuống, cô thật sự nghẹn khuất, rốt cuộc anh nghe gì mà nổi giận đùng đùng không thèm hỏi trước sau.Mặc dù cô đang là Dương Mộng Hàm muốn kéo hồi quan hệ với anh, nhưng cô không đáng bị đối xử như vậy.- Em trình bày xong rồi đó.Anh nói em vụng trộm, vậy nam nhân trong miệng anh là ai? Em không biết từ trước chúng ta đã xảy ra chuyện gì, khiến anh xa cách, lại không có lòng tin nơi em? Hôm nay chúng ta nói cho rõ đi.Mộ Dung Trạch nhăn lại hai lông mày rậm, nhìn vào gương mặt cô một lúc lâu không lên tiếng.Cô thẳng thắng, nói chuyện rành mạch, không hề lưỡng lự, đắn đó, sợ hãi gì, lại khiến nội tâm anh dâng lên cảm giác xa lạ, nhưng cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều.- Được! Cô tự xem đi!Anh đưa chiếc điện thoại mặt kính có phần vỡ vụn, lực va đập rất lớn đi, may mà vẫn xem được, cũng thật đáng tiếc lại là phiên bản giới hạn.Nhìn vào bên trong, Sở Tịnh Nhiên mím môi, chân mày thanh tú, cắt vẽ mượt mà, bất giác nhíu lại, rồi lại nở nụ cười.- Mộ Dung Trạch, anh vì bức hình này sao! Bức ảnh..góc độ rất tốt, quả thật dễ gây hiểu lầm.Mặc dù là câu hỏi, nhưng cách cô nhìn anh lại khẳng định đầy chắc nịch.- Em thừa nhận hôm nay có chạm trán..với một tên biế.n thái.Anh biết sau bức ảnh này là hành động gì không?Không để anh tiếp lời Sở Tịnh Nhiên, nhẹ nhàng lên tiếng.- Một cú đá ngay phần thân của hắn.Hắn ôm thân ngã lăn ra đất, còn em, quay người bỏ đi.Chuyện này anh có thể tra, nếu không nhằm, có camera ở đoạn đường đó.- Đừng nói với em..anh nghĩ là em đang hưởng thụ cái ôm đó đấy? Con mắt nào của anh thấy vẻ bàng hoàng, kinh sợ thành hưởng thụ vậy?Nói xong cô tức tối quay lưng trở về phòng, cô cũng có tôn nghiêm, không thích kiểu mặt nóng dán mông lạnh, rồi không quên kèm theo câu nói.- À, còn việc bày trí, nếu anh không thích, thì em kêu thợ hồi phục lại nguyên trạng nhà cho anh.Mộ Dung Trạch đứng nghe nãy giờ, cảm xúc rối loạn, kinh ngạc trước khí thế của cô.Khi thấy cô quay đi tay không tự giác giơ lên định bắt rồi hạ xuống, từ bắt đầu giận sôi, trở nên lạnh tanh, thay vào đó sự hổ thẹn, áy náy dâng lên, anh hiểu lầm cô nghiêm trọng.Anh đúng là làm việc đến ngu người rồi, vậy mà có thể tự biên tự diễn rồi hiểu lầm cô..