Tác giả:

Đông Hạ quốc, năm Quang Diệu thứ ba mươi ba. -Tam ca, huynh vẫn chưa chịu thua à? Một nữ tử ngồi trên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương trông điệu bộ vô cùng thuần thục. Thỉnh thoảng nàng ta lại ngoảnh đầu trêu trọc người nam nhân cưỡi ngựa đang đuổi theo phía sau. Không ai khác đó chính là Thuần An công chúa- Hạ Y Vân. Hoàng đế Đông Hạ chỉ có bốn người con. Đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên, nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy, tam hoàng tử Hạ Nhất Thành. Hạ Y Vân là công chúa duy nhất lại còn là ấu nữ vì thế mà nhận được sự yêu thương có phần nhỉnh hơn so với ba hoàng tử. Nàng một thân y phục lam sắc, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng sợi dây tuyến. Dung mạo như hoa, rực rỡ mà kiêu sa, mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, sắc sảo, hàng mi cong vút. Tất cả tạo nên khí chất của một nàng công chúa cao ngạo, kiều diễm. Y Vân giục ngựa qua lần vạch màu trắng, dừng lại sau đó bước xuống yên ngựa. Nàng cười nhẹ nhìn chú ngựa trắng, ***** bộ lông của nó khẽ nói: -Ngươi làm tốt lắm, tiểu bạch mã à. Sau đó lại…

Chương 56: 56: Hồi Phục

Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu TaTác giả: Ren ny17Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐông Hạ quốc, năm Quang Diệu thứ ba mươi ba. -Tam ca, huynh vẫn chưa chịu thua à? Một nữ tử ngồi trên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương trông điệu bộ vô cùng thuần thục. Thỉnh thoảng nàng ta lại ngoảnh đầu trêu trọc người nam nhân cưỡi ngựa đang đuổi theo phía sau. Không ai khác đó chính là Thuần An công chúa- Hạ Y Vân. Hoàng đế Đông Hạ chỉ có bốn người con. Đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên, nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy, tam hoàng tử Hạ Nhất Thành. Hạ Y Vân là công chúa duy nhất lại còn là ấu nữ vì thế mà nhận được sự yêu thương có phần nhỉnh hơn so với ba hoàng tử. Nàng một thân y phục lam sắc, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng sợi dây tuyến. Dung mạo như hoa, rực rỡ mà kiêu sa, mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, sắc sảo, hàng mi cong vút. Tất cả tạo nên khí chất của một nàng công chúa cao ngạo, kiều diễm. Y Vân giục ngựa qua lần vạch màu trắng, dừng lại sau đó bước xuống yên ngựa. Nàng cười nhẹ nhìn chú ngựa trắng, ***** bộ lông của nó khẽ nói: -Ngươi làm tốt lắm, tiểu bạch mã à. Sau đó lại… Sau khi thỉnh an, đám phi tần lần lượt cáo lui.Hoàng hậu nghe vài cung nữ báo lại nên chuẩn bị đi đến ngự hoa viên.Nào ngờ vừa đi đến giữa sân viện thì Chu Thiên Lăng cả người ướt sũng bế nàng vào trong.Điệu bộ cùng nét mặt của những người đi phía sau vô cùng gấp gáp.Dù không biết rõ thực hư nhưng phần nào Hạ Bạch Yến cũng hiểu ra ở ngự hoa viên chắc chắn đã xảy ra chuyện.-Đưa con bé vào trong.-Diệp Bích, mau truyền thái y.Chu Thiên Lăng mau chóng đặt nàng xuống giường rồi đi ra bên ngoài.Những cung nữ khác người thì thay y phục, người thì giúp nàng lau tóc.-Ngươi nói rõ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Tú Linh sụt sùi đem mọi chuyện kể lại cho Hạ hoàng hậu.Chu Thiên Lăng không nói không rằng, trực tiếp đi đến Dưỡng Tâm Điện.Cả người hắn sát khí bừng bừng bước vào trong chính điện.Hoàng đế nhìn thấy cả người hắn ướt sũng thì bèn hỏi:-Bát đệ, y phục của đệ...-Hồ Khánh Uyên xô vương phi của thần đệ xuống hồ nước ở ngự hoa viên.Chu Thiên Lăng không đáp lại câu hỏi của đại hoàng huynh mà thẳng thắn đi vào vấn đề.Hoàng đế nghe đến ba chữ "Hồ Khánh Uyên" thì bỏ tấu chương xuống.Sự việc ở Lộc Lâm còn chưa rút ra được bài học, giờ lại đẩy người xuống hồ nước.Thần sắc Chu Thiên Lăng như muốn bức người, e rằng Hoàng đế không phân xử thì sẽ có một cuộc tranh cãi thứ hai xảy ra.-Y phục ướt sẽ dễ cảm lạnh.-Từ Doanh, mau chuẩn bị bộ y phục khác cho vương gia.Ở Phượng Nghi cung, Hạ hoàng hậu nghe được bốn từ "vương phi không sao" của Tôn thái y thì mới yên tâm, nhẹ nhõm cả người.Đợi hơn một khắc sau, Y Vân cũng dần hé mở mắt.Hạ Bạch Yến thấy thế thì vui mừng cất giọng:-Vân nhi, con tỉnh rồi.-Cô cô.Cô đưa mắt nhìn xung quanh xem chừng như đang muốn kiếm ai đó.Không nhìn thấy Chu Thiên Lăng thì gương mặt có chút ỉu xìu.Trấn Định vương lúc này cũng đã từ Dưỡng Tâm Điện quay về Phượng Nghi cung.Vừa vào chính điện, Diệp Bích liền thông báo cho hắn rằng Y Vân đã tỉnh lại.Nghe thế hắn liền đi nhanh vào trong noãn các.Đám nô tỳ nhìn thấy Trấn Định vương thì cúi đầu hành lễ rồi rẽ sang hai bên.-Chu Thiên Lăng.Dáng người cao lớn thu vào tầm mắt, nàng liền ngồi dậy mà gọi tên hắn.Hạ hoàng hậu hiểu ý bèn đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Chu Thiên Lăng.Hắn ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy nàng, thanh giọng đầy ôn nhu và lo lắng:-Ta ở đây, nàng thế nào? Có bị làm sao không? Có lạnh không?-Không có.Đột nhiên, lúc này như thể có hàng loạt ký ức trước kia đều lần lượt chạy ngang trong đầu nàng.Y Vân thất thần một lúc rồi choàng tỉnh, liền đẩy người Chu Thiên Lăng ra.-Công chúa nhỏ, nàng làm sao vậy?-Lộc Lâm vi trường...Hồ Khánh Uyên...Y Vân không để ý đến hắn nói mà tự lẩm bẩm một hồi rồi liền cười tươi, ngước lên nhìn Chu Thiên Lăng rồi lại nhìn sang hoàng hậu:-Cô cô, con nhớ ra mọi chuyện rồi.Con nhớ hết rồi.Trái với nét vui mừng không giấu được của Hạ Bạch Yến thì tâm tình Chu Thiên Lăng lại rối bời.Nàng trở lại bình thường là chuyện tốt thế nhưng hắn lại...Kể từ sau ngày hồi phục, Y Vân liền muốn né tránh Chu Thiên Lăng.Vừa gặp hắn thì liền trốn ở nam viện, cứ như thể gặp phải ma quỷ.Mỗi khi nghĩ lại khoảng thời gian lúc mất trí nhớ, ngày ngày bám dính lấy hắn đã thế còn ôm ấp, ăn chung bàn, ngủ chung giường.Nghĩ đến đây đã khiến nàng muốn tìm một cái hố chui xuống, mất mặt chết đi được.Trấn Định vương thật tình không biết thế nào.Mỗi lần hắn đến tìm nàng, nói được hai ba câu thì y như rằng đều bị đuổi về.Hôm nay đã là một tuần sau ngày hồi phục, trốn trong phòng mãi cũng chán nên buổi tối Y Vân bèn đi ra hậu viên để ngồi hóng gió.Từ lúc Lộc Lâm trở về, nàng chẳng hiểu Chu Thiên Lăng bị cái quái gì mà liền cho người tân trang lại hoa viên, trồng thêm rất nhiều hoa, dặn hạ nhân trong phủ chăm sóc kỹ càng.Rõ ràng người đập đầu vào đá là nàng chứ đâu phải là hắn.Nàng cất bước đi một vòng rồi cũng dừng chân lại ở cái bàn đá.Ngồi xuống trong đầu lại suy nghĩ vu vơ.Hồ Khánh Uyên bị tước phong hiệu bây giờ nửa bước cũng không được phép đi vào hoàng cung.Người kênh kiệu, kiêu căng như nàng ta sao chịu được sự sỉ nhục lớn thế này.Còn cả lần bị đưa đến Túy Hồng Lâu kia, cái tên công tử gì đó thì bị phế hai tay.Còn tên đưa nàng đến dù Chu Thiên Lăng không nói nhưng Y Vân vẫn thừa biết chắc chắn kết cục của hắn rất thê thảm.-Làm gì ngồi thất thần ra vậy?.

Sau khi thỉnh an, đám phi tần lần lượt cáo lui.

Hoàng hậu nghe vài cung nữ báo lại nên chuẩn bị đi đến ngự hoa viên.

Nào ngờ vừa đi đến giữa sân viện thì Chu Thiên Lăng cả người ướt sũng bế nàng vào trong.

Điệu bộ cùng nét mặt của những người đi phía sau vô cùng gấp gáp.

Dù không biết rõ thực hư nhưng phần nào Hạ Bạch Yến cũng hiểu ra ở ngự hoa viên chắc chắn đã xảy ra chuyện.

-Đưa con bé vào trong.

-Diệp Bích, mau truyền thái y.

Chu Thiên Lăng mau chóng đặt nàng xuống giường rồi đi ra bên ngoài.

Những cung nữ khác người thì thay y phục, người thì giúp nàng lau tóc.

-Ngươi nói rõ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tú Linh sụt sùi đem mọi chuyện kể lại cho Hạ hoàng hậu.

Chu Thiên Lăng không nói không rằng, trực tiếp đi đến Dưỡng Tâm Điện.

Cả người hắn sát khí bừng bừng bước vào trong chính điện.

Hoàng đế nhìn thấy cả người hắn ướt sũng thì bèn hỏi:

-Bát đệ, y phục của đệ...

-Hồ Khánh Uyên xô vương phi của thần đệ xuống hồ nước ở ngự hoa viên.

Chu Thiên Lăng không đáp lại câu hỏi của đại hoàng huynh mà thẳng thắn đi vào vấn đề.

Hoàng đế nghe đến ba chữ "Hồ Khánh Uyên" thì bỏ tấu chương xuống.

Sự việc ở Lộc Lâm còn chưa rút ra được bài học, giờ lại đẩy người xuống hồ nước.

Thần sắc Chu Thiên Lăng như muốn bức người, e rằng Hoàng đế không phân xử thì sẽ có một cuộc tranh cãi thứ hai xảy ra.

-Y phục ướt sẽ dễ cảm lạnh.

-Từ Doanh, mau chuẩn bị bộ y phục khác cho vương gia.

Ở Phượng Nghi cung, Hạ hoàng hậu nghe được bốn từ "vương phi không sao" của Tôn thái y thì mới yên tâm, nhẹ nhõm cả người.

Đợi hơn một khắc sau, Y Vân cũng dần hé mở mắt.

Hạ Bạch Yến thấy thế thì vui mừng cất giọng:

-Vân nhi, con tỉnh rồi.

-Cô cô.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh xem chừng như đang muốn kiếm ai đó.

Không nhìn thấy Chu Thiên Lăng thì gương mặt có chút ỉu xìu.

Trấn Định vương lúc này cũng đã từ Dưỡng Tâm Điện quay về Phượng Nghi cung.

Vừa vào chính điện, Diệp Bích liền thông báo cho hắn rằng Y Vân đã tỉnh lại.

Nghe thế hắn liền đi nhanh vào trong noãn các.

Đám nô tỳ nhìn thấy Trấn Định vương thì cúi đầu hành lễ rồi rẽ sang hai bên.

-Chu Thiên Lăng.

Dáng người cao lớn thu vào tầm mắt, nàng liền ngồi dậy mà gọi tên hắn.

Hạ hoàng hậu hiểu ý bèn đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Chu Thiên Lăng.

Hắn ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy nàng, thanh giọng đầy ôn nhu và lo lắng:

-Ta ở đây, nàng thế nào? Có bị làm sao không? Có lạnh không?

-Không có.

Đột nhiên, lúc này như thể có hàng loạt ký ức trước kia đều lần lượt chạy ngang trong đầu nàng.

Y Vân thất thần một lúc rồi choàng tỉnh, liền đẩy người Chu Thiên Lăng ra.

-Công chúa nhỏ, nàng làm sao vậy?

-Lộc Lâm vi trường...Hồ Khánh Uyên...

Y Vân không để ý đến hắn nói mà tự lẩm bẩm một hồi rồi liền cười tươi, ngước lên nhìn Chu Thiên Lăng rồi lại nhìn sang hoàng hậu:

-Cô cô, con nhớ ra mọi chuyện rồi.

Con nhớ hết rồi.

Trái với nét vui mừng không giấu được của Hạ Bạch Yến thì tâm tình Chu Thiên Lăng lại rối bời.

Nàng trở lại bình thường là chuyện tốt thế nhưng hắn lại...

Kể từ sau ngày hồi phục, Y Vân liền muốn né tránh Chu Thiên Lăng.

Vừa gặp hắn thì liền trốn ở nam viện, cứ như thể gặp phải ma quỷ.

Mỗi khi nghĩ lại khoảng thời gian lúc mất trí nhớ, ngày ngày bám dính lấy hắn đã thế còn ôm ấp, ăn chung bàn, ngủ chung giường.

Nghĩ đến đây đã khiến nàng muốn tìm một cái hố chui xuống, mất mặt chết đi được.

Trấn Định vương thật tình không biết thế nào.

Mỗi lần hắn đến tìm nàng, nói được hai ba câu thì y như rằng đều bị đuổi về.

Hôm nay đã là một tuần sau ngày hồi phục, trốn trong phòng mãi cũng chán nên buổi tối Y Vân bèn đi ra hậu viên để ngồi hóng gió.

Từ lúc Lộc Lâm trở về, nàng chẳng hiểu Chu Thiên Lăng bị cái quái gì mà liền cho người tân trang lại hoa viên, trồng thêm rất nhiều hoa, dặn hạ nhân trong phủ chăm sóc kỹ càng.

Rõ ràng người đập đầu vào đá là nàng chứ đâu phải là hắn.

Nàng cất bước đi một vòng rồi cũng dừng chân lại ở cái bàn đá.

Ngồi xuống trong đầu lại suy nghĩ vu vơ.

Hồ Khánh Uyên bị tước phong hiệu bây giờ nửa bước cũng không được phép đi vào hoàng cung.

Người kênh kiệu, kiêu căng như nàng ta sao chịu được sự sỉ nhục lớn thế này.

Còn cả lần bị đưa đến Túy Hồng Lâu kia, cái tên công tử gì đó thì bị phế hai tay.

Còn tên đưa nàng đến dù Chu Thiên Lăng không nói nhưng Y Vân vẫn thừa biết chắc chắn kết cục của hắn rất thê thảm.

-Làm gì ngồi thất thần ra vậy?.

Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu TaTác giả: Ren ny17Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐông Hạ quốc, năm Quang Diệu thứ ba mươi ba. -Tam ca, huynh vẫn chưa chịu thua à? Một nữ tử ngồi trên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương trông điệu bộ vô cùng thuần thục. Thỉnh thoảng nàng ta lại ngoảnh đầu trêu trọc người nam nhân cưỡi ngựa đang đuổi theo phía sau. Không ai khác đó chính là Thuần An công chúa- Hạ Y Vân. Hoàng đế Đông Hạ chỉ có bốn người con. Đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên, nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy, tam hoàng tử Hạ Nhất Thành. Hạ Y Vân là công chúa duy nhất lại còn là ấu nữ vì thế mà nhận được sự yêu thương có phần nhỉnh hơn so với ba hoàng tử. Nàng một thân y phục lam sắc, mái tóc đen dài được buộc gọn bằng sợi dây tuyến. Dung mạo như hoa, rực rỡ mà kiêu sa, mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, sắc sảo, hàng mi cong vút. Tất cả tạo nên khí chất của một nàng công chúa cao ngạo, kiều diễm. Y Vân giục ngựa qua lần vạch màu trắng, dừng lại sau đó bước xuống yên ngựa. Nàng cười nhẹ nhìn chú ngựa trắng, ***** bộ lông của nó khẽ nói: -Ngươi làm tốt lắm, tiểu bạch mã à. Sau đó lại… Sau khi thỉnh an, đám phi tần lần lượt cáo lui.Hoàng hậu nghe vài cung nữ báo lại nên chuẩn bị đi đến ngự hoa viên.Nào ngờ vừa đi đến giữa sân viện thì Chu Thiên Lăng cả người ướt sũng bế nàng vào trong.Điệu bộ cùng nét mặt của những người đi phía sau vô cùng gấp gáp.Dù không biết rõ thực hư nhưng phần nào Hạ Bạch Yến cũng hiểu ra ở ngự hoa viên chắc chắn đã xảy ra chuyện.-Đưa con bé vào trong.-Diệp Bích, mau truyền thái y.Chu Thiên Lăng mau chóng đặt nàng xuống giường rồi đi ra bên ngoài.Những cung nữ khác người thì thay y phục, người thì giúp nàng lau tóc.-Ngươi nói rõ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Tú Linh sụt sùi đem mọi chuyện kể lại cho Hạ hoàng hậu.Chu Thiên Lăng không nói không rằng, trực tiếp đi đến Dưỡng Tâm Điện.Cả người hắn sát khí bừng bừng bước vào trong chính điện.Hoàng đế nhìn thấy cả người hắn ướt sũng thì bèn hỏi:-Bát đệ, y phục của đệ...-Hồ Khánh Uyên xô vương phi của thần đệ xuống hồ nước ở ngự hoa viên.Chu Thiên Lăng không đáp lại câu hỏi của đại hoàng huynh mà thẳng thắn đi vào vấn đề.Hoàng đế nghe đến ba chữ "Hồ Khánh Uyên" thì bỏ tấu chương xuống.Sự việc ở Lộc Lâm còn chưa rút ra được bài học, giờ lại đẩy người xuống hồ nước.Thần sắc Chu Thiên Lăng như muốn bức người, e rằng Hoàng đế không phân xử thì sẽ có một cuộc tranh cãi thứ hai xảy ra.-Y phục ướt sẽ dễ cảm lạnh.-Từ Doanh, mau chuẩn bị bộ y phục khác cho vương gia.Ở Phượng Nghi cung, Hạ hoàng hậu nghe được bốn từ "vương phi không sao" của Tôn thái y thì mới yên tâm, nhẹ nhõm cả người.Đợi hơn một khắc sau, Y Vân cũng dần hé mở mắt.Hạ Bạch Yến thấy thế thì vui mừng cất giọng:-Vân nhi, con tỉnh rồi.-Cô cô.Cô đưa mắt nhìn xung quanh xem chừng như đang muốn kiếm ai đó.Không nhìn thấy Chu Thiên Lăng thì gương mặt có chút ỉu xìu.Trấn Định vương lúc này cũng đã từ Dưỡng Tâm Điện quay về Phượng Nghi cung.Vừa vào chính điện, Diệp Bích liền thông báo cho hắn rằng Y Vân đã tỉnh lại.Nghe thế hắn liền đi nhanh vào trong noãn các.Đám nô tỳ nhìn thấy Trấn Định vương thì cúi đầu hành lễ rồi rẽ sang hai bên.-Chu Thiên Lăng.Dáng người cao lớn thu vào tầm mắt, nàng liền ngồi dậy mà gọi tên hắn.Hạ hoàng hậu hiểu ý bèn đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Chu Thiên Lăng.Hắn ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy nàng, thanh giọng đầy ôn nhu và lo lắng:-Ta ở đây, nàng thế nào? Có bị làm sao không? Có lạnh không?-Không có.Đột nhiên, lúc này như thể có hàng loạt ký ức trước kia đều lần lượt chạy ngang trong đầu nàng.Y Vân thất thần một lúc rồi choàng tỉnh, liền đẩy người Chu Thiên Lăng ra.-Công chúa nhỏ, nàng làm sao vậy?-Lộc Lâm vi trường...Hồ Khánh Uyên...Y Vân không để ý đến hắn nói mà tự lẩm bẩm một hồi rồi liền cười tươi, ngước lên nhìn Chu Thiên Lăng rồi lại nhìn sang hoàng hậu:-Cô cô, con nhớ ra mọi chuyện rồi.Con nhớ hết rồi.Trái với nét vui mừng không giấu được của Hạ Bạch Yến thì tâm tình Chu Thiên Lăng lại rối bời.Nàng trở lại bình thường là chuyện tốt thế nhưng hắn lại...Kể từ sau ngày hồi phục, Y Vân liền muốn né tránh Chu Thiên Lăng.Vừa gặp hắn thì liền trốn ở nam viện, cứ như thể gặp phải ma quỷ.Mỗi khi nghĩ lại khoảng thời gian lúc mất trí nhớ, ngày ngày bám dính lấy hắn đã thế còn ôm ấp, ăn chung bàn, ngủ chung giường.Nghĩ đến đây đã khiến nàng muốn tìm một cái hố chui xuống, mất mặt chết đi được.Trấn Định vương thật tình không biết thế nào.Mỗi lần hắn đến tìm nàng, nói được hai ba câu thì y như rằng đều bị đuổi về.Hôm nay đã là một tuần sau ngày hồi phục, trốn trong phòng mãi cũng chán nên buổi tối Y Vân bèn đi ra hậu viên để ngồi hóng gió.Từ lúc Lộc Lâm trở về, nàng chẳng hiểu Chu Thiên Lăng bị cái quái gì mà liền cho người tân trang lại hoa viên, trồng thêm rất nhiều hoa, dặn hạ nhân trong phủ chăm sóc kỹ càng.Rõ ràng người đập đầu vào đá là nàng chứ đâu phải là hắn.Nàng cất bước đi một vòng rồi cũng dừng chân lại ở cái bàn đá.Ngồi xuống trong đầu lại suy nghĩ vu vơ.Hồ Khánh Uyên bị tước phong hiệu bây giờ nửa bước cũng không được phép đi vào hoàng cung.Người kênh kiệu, kiêu căng như nàng ta sao chịu được sự sỉ nhục lớn thế này.Còn cả lần bị đưa đến Túy Hồng Lâu kia, cái tên công tử gì đó thì bị phế hai tay.Còn tên đưa nàng đến dù Chu Thiên Lăng không nói nhưng Y Vân vẫn thừa biết chắc chắn kết cục của hắn rất thê thảm.-Làm gì ngồi thất thần ra vậy?.

Chương 56: 56: Hồi Phục