"Vãn Vãn, ba mẹ gần đây vì chuyện của chị mà tâm lực lao lực quá độ, đây là tiền chuộc, con thay chúng ta đi đón chị con trở về, được không?" Ôn Vãn nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, cơ hồ không hề do dự liền đáp ứng. Cô mang theo cái rương trĩu nặng tiền, lẻ loi một mình tiến đến chỗ hang ổ của bọn cướp—— Một ngôi nhà mái ngói bỏ hoang ẩn mình trong một cái hang cũ trên núi. Chỉ là, cô cũng không có nhìn thấy chị Ôn Cần đâu, ngược lại không có chút nào phòng bị, bị một người đàn ông mạnh mẽ từ phía sau lưng đánh lén, người này dùng một cây sắt dài hung hăng đập vào đầu cô. Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe được vài đoạn đối thoại mơ hồ. "A, làm tốt lắm, cô quả thật đã đem em cô lừa tới đây!" "Đó là đương nhiên, tôi nói rồi cha mẹ thương yêu tôi nhất, bọn họ nhất định không nỡ trơ mắt nhìn tôi gặp nạn mặc kệ!" "Hiện tại, tôi có thể đi được chưa?" "Đương nhiên, cô tự do rồi!" ! ! Ba tháng sau, Vân Thành. Màn đêm buông xuống, không khí se lạnh tản ra như mây và sương mù, nằm…
Chương 89: 89: Bản Thân Khó Bảo Toàn Còn Ngang Tàng Cái Gì
Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi MấtTác giả: MianmianTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Vãn Vãn, ba mẹ gần đây vì chuyện của chị mà tâm lực lao lực quá độ, đây là tiền chuộc, con thay chúng ta đi đón chị con trở về, được không?" Ôn Vãn nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, cơ hồ không hề do dự liền đáp ứng. Cô mang theo cái rương trĩu nặng tiền, lẻ loi một mình tiến đến chỗ hang ổ của bọn cướp—— Một ngôi nhà mái ngói bỏ hoang ẩn mình trong một cái hang cũ trên núi. Chỉ là, cô cũng không có nhìn thấy chị Ôn Cần đâu, ngược lại không có chút nào phòng bị, bị một người đàn ông mạnh mẽ từ phía sau lưng đánh lén, người này dùng một cây sắt dài hung hăng đập vào đầu cô. Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe được vài đoạn đối thoại mơ hồ. "A, làm tốt lắm, cô quả thật đã đem em cô lừa tới đây!" "Đó là đương nhiên, tôi nói rồi cha mẹ thương yêu tôi nhất, bọn họ nhất định không nỡ trơ mắt nhìn tôi gặp nạn mặc kệ!" "Hiện tại, tôi có thể đi được chưa?" "Đương nhiên, cô tự do rồi!" ! ! Ba tháng sau, Vân Thành. Màn đêm buông xuống, không khí se lạnh tản ra như mây và sương mù, nằm… Ôn Vãn như có điều suy nghĩ híp đôi mắt xinh đẹp, "Xem ra! tôi thành người nổi tiếng rồi?"Đinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài, "Còn không phải sao! Bài viết kia phần bình luận đã tăng vọt! Dư luận đại đa số đều cho rằng cậu là sát nhân, ngay cả học sinh lớp chúng ta cũng ầm ĩ lên, vừa rồi trước khi cậu bước vào cửa trước, bọn họ đang nói về cậu!" Đinh Hạo phẫn nộ nói: "Dựa vào hai bức ảnh kia, một đám anh hùng bàn phím đã tưởng tượng ra quá trình phạm tội cụ thể của cậu.Hừ! Bọn chúng đều mắc chứng hoang tưởng cường vọng, đầu óc có bệnh không nhẹ!" Ôn Vãn lấy điện thoại ra mở Weibo, rất nhanh đã thấy hot search liên quan tới mình.Tiêu đề ngắn gọn nhưng rất bắt mắt: Một vụ án giết người xảy ra tại một tiệm giặt khô ở phía nam thành phố, nghi phạm là một trẻ vị thành niên! Có hai bức ảnh phía dưới, Trương Mạn Mạn nằm bất tỉnh trên đất và Ôn Vãn bị cảnh sát bắt đi.Hình ảnh rõ nét, góc chụp chính xác, người chụp có thể nói là dụng tâm rất cao.Sau đó, Ôn Vãn vào trang chủ của người đăng, đúng như dự đoán, là một người dùng mới vừa đăng ký Weibo hôm nay.Cố ý gây sự với cô?A! thật thú vị! Khóe miệng Ôn Vãn chậm rãi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tinh nghịch.Tuy nhiên, ánh mắt không có chút ấm áp nào.Anh em nhà họ Đinh cảm thấy nụ cười của Ôn Vãn thật nham hiểm, trong lòng không khỏi sởn gai ốc.Đột nhiên, lớp trưởng Trương Cường đi đến chỗ Ôn Vãn.Hắn cao lớn cường tráng, đứng nhìn Ôn Vãn với thái độ trịch thượng, "Ôn Vãn, tối hôm qua cậu đã làm gì, vì sao lại bị cảnh sát bắt đi?" Giọng điệu rõ ràng là đang dò hỏi.Sự thèm ăn của Ôn Vãn đột nhiên biến mất.Cô đặt đũa xuống, không nói lời nào dọn hộp bento.Thấy Ôn Vãn không để ý tới mình, lớp trưởng cao giọng hỏi lại: "Ôn Vãn! Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc, không nghe thấy sao?" "Ôn Vãn, Ôn Vãn!" Sau khi kêu mấy tiếng, Ôn Vãn lười biếng liếc hắn một cái, “Cậu chẳng lẽ không nhìn ra, tôi không muốn nói chuyện với cậu sao?” Đội trưởng ngẩn người.Hắn dường như không ngờ Ôn Vãn bình thường không lộ mặt trước mọi người, bây giờ ở trước mặt cả lớp, để cho hắn mất mặt như vậy.Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía mình, tràn đầy ý xem náo nhiệt.Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.Một khuôn mặt ngăm đen dần đỏ bừng lên vì tức giận.Nhưng do da ngăm đen quá, bên trong lộ ra ánh đỏ, nhìn rất buồn cười.“Bang!” một tiếng, hắn đập mạnh xuống bàn của Ôn Vãn—— "Ôn Vãn, tôi cảnh cáo cậu, tôn trọng tôi một chút!" "Hiện tại cậu bị nghi giết người, bản thân khó bảo toàn tính mạng, còn có thể làm cái gì? !""A?" Ôn Vãn nhướng mày, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, "Cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ chính mắt thấy tôi giết người?" Trương Cường đương nhiên không tận mắt chứng kiến.Nhưng vẫn tự tin nói: "Tôi không nhìn thấy, nhưng bức ảnh chụp cảnh cậu bị cảnh sát mang đi tại hiện trường vụ án đã được đăng trên Weibo, chẳng lẽ bức ảnh đó là giả sao? Cậu còn có thể bị oan sao? ?!" Lúc này, rất nhiều học sinh thấp giọng phụ họa theo."Đúng vậy, bạn mình kiểm tra tấm ảnh rồi, là ảnh gốc, chưa qua photoshop!" "Vớ vẩn! Đây là án mạng, ai rảnh mà hãm hại cậu ấy?" "Đúng vậy, tin đồn nhảm liên quan đến cảnh sát, hẳn là muốn ăn cơm tù!" "A, cậu ấy thật là bị bánh trôi**, xem cậu ấy còn ngụy biện như thế nào!"** chỉ những bằng chứng rõ ràng như video, hình ảnh..
Ôn Vãn như có điều suy nghĩ híp đôi mắt xinh đẹp, "Xem ra! tôi thành người nổi tiếng rồi?"Đinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài, "Còn không phải sao! Bài viết kia phần bình luận đã tăng vọt! Dư luận đại đa số đều cho rằng cậu là sát nhân, ngay cả học sinh lớp chúng ta cũng ầm ĩ lên, vừa rồi trước khi cậu bước vào cửa trước, bọn họ đang nói về cậu!" Đinh Hạo phẫn nộ nói: "Dựa vào hai bức ảnh kia, một đám anh hùng bàn phím đã tưởng tượng ra quá trình phạm tội cụ thể của cậu.
Hừ! Bọn chúng đều mắc chứng hoang tưởng cường vọng, đầu óc có bệnh không nhẹ!" Ôn Vãn lấy điện thoại ra mở Weibo, rất nhanh đã thấy hot search liên quan tới mình.
Tiêu đề ngắn gọn nhưng rất bắt mắt: Một vụ án giết người xảy ra tại một tiệm giặt khô ở phía nam thành phố, nghi phạm là một trẻ vị thành niên! Có hai bức ảnh phía dưới, Trương Mạn Mạn nằm bất tỉnh trên đất và Ôn Vãn bị cảnh sát bắt đi.
Hình ảnh rõ nét, góc chụp chính xác, người chụp có thể nói là dụng tâm rất cao.
Sau đó, Ôn Vãn vào trang chủ của người đăng, đúng như dự đoán, là một người dùng mới vừa đăng ký Weibo hôm nay.
Cố ý gây sự với cô?A! thật thú vị! Khóe miệng Ôn Vãn chậm rãi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tinh nghịch.
Tuy nhiên, ánh mắt không có chút ấm áp nào.
Anh em nhà họ Đinh cảm thấy nụ cười của Ôn Vãn thật nham hiểm, trong lòng không khỏi sởn gai ốc.
Đột nhiên, lớp trưởng Trương Cường đi đến chỗ Ôn Vãn.
Hắn cao lớn cường tráng, đứng nhìn Ôn Vãn với thái độ trịch thượng, "Ôn Vãn, tối hôm qua cậu đã làm gì, vì sao lại bị cảnh sát bắt đi?" Giọng điệu rõ ràng là đang dò hỏi.
Sự thèm ăn của Ôn Vãn đột nhiên biến mất.
Cô đặt đũa xuống, không nói lời nào dọn hộp bento.
Thấy Ôn Vãn không để ý tới mình, lớp trưởng cao giọng hỏi lại: "Ôn Vãn! Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc, không nghe thấy sao?" "Ôn Vãn, Ôn Vãn!" Sau khi kêu mấy tiếng, Ôn Vãn lười biếng liếc hắn một cái, “Cậu chẳng lẽ không nhìn ra, tôi không muốn nói chuyện với cậu sao?” Đội trưởng ngẩn người.
Hắn dường như không ngờ Ôn Vãn bình thường không lộ mặt trước mọi người, bây giờ ở trước mặt cả lớp, để cho hắn mất mặt như vậy.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía mình, tràn đầy ý xem náo nhiệt.
Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một khuôn mặt ngăm đen dần đỏ bừng lên vì tức giận.
Nhưng do da ngăm đen quá, bên trong lộ ra ánh đỏ, nhìn rất buồn cười.
“Bang!” một tiếng, hắn đập mạnh xuống bàn của Ôn Vãn—— "Ôn Vãn, tôi cảnh cáo cậu, tôn trọng tôi một chút!" "Hiện tại cậu bị nghi giết người, bản thân khó bảo toàn tính mạng, còn có thể làm cái gì? !""A?" Ôn Vãn nhướng mày, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, "Cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ chính mắt thấy tôi giết người?" Trương Cường đương nhiên không tận mắt chứng kiến.
Nhưng vẫn tự tin nói: "Tôi không nhìn thấy, nhưng bức ảnh chụp cảnh cậu bị cảnh sát mang đi tại hiện trường vụ án đã được đăng trên Weibo, chẳng lẽ bức ảnh đó là giả sao? Cậu còn có thể bị oan sao? ?!" Lúc này, rất nhiều học sinh thấp giọng phụ họa theo.
"Đúng vậy, bạn mình kiểm tra tấm ảnh rồi, là ảnh gốc, chưa qua photoshop!" "Vớ vẩn! Đây là án mạng, ai rảnh mà hãm hại cậu ấy?" "Đúng vậy, tin đồn nhảm liên quan đến cảnh sát, hẳn là muốn ăn cơm tù!" "A, cậu ấy thật là bị bánh trôi**, xem cậu ấy còn ngụy biện như thế nào!"** chỉ những bằng chứng rõ ràng như video, hình ảnh.
.
Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi MấtTác giả: MianmianTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Vãn Vãn, ba mẹ gần đây vì chuyện của chị mà tâm lực lao lực quá độ, đây là tiền chuộc, con thay chúng ta đi đón chị con trở về, được không?" Ôn Vãn nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, cơ hồ không hề do dự liền đáp ứng. Cô mang theo cái rương trĩu nặng tiền, lẻ loi một mình tiến đến chỗ hang ổ của bọn cướp—— Một ngôi nhà mái ngói bỏ hoang ẩn mình trong một cái hang cũ trên núi. Chỉ là, cô cũng không có nhìn thấy chị Ôn Cần đâu, ngược lại không có chút nào phòng bị, bị một người đàn ông mạnh mẽ từ phía sau lưng đánh lén, người này dùng một cây sắt dài hung hăng đập vào đầu cô. Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe được vài đoạn đối thoại mơ hồ. "A, làm tốt lắm, cô quả thật đã đem em cô lừa tới đây!" "Đó là đương nhiên, tôi nói rồi cha mẹ thương yêu tôi nhất, bọn họ nhất định không nỡ trơ mắt nhìn tôi gặp nạn mặc kệ!" "Hiện tại, tôi có thể đi được chưa?" "Đương nhiên, cô tự do rồi!" ! ! Ba tháng sau, Vân Thành. Màn đêm buông xuống, không khí se lạnh tản ra như mây và sương mù, nằm… Ôn Vãn như có điều suy nghĩ híp đôi mắt xinh đẹp, "Xem ra! tôi thành người nổi tiếng rồi?"Đinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài, "Còn không phải sao! Bài viết kia phần bình luận đã tăng vọt! Dư luận đại đa số đều cho rằng cậu là sát nhân, ngay cả học sinh lớp chúng ta cũng ầm ĩ lên, vừa rồi trước khi cậu bước vào cửa trước, bọn họ đang nói về cậu!" Đinh Hạo phẫn nộ nói: "Dựa vào hai bức ảnh kia, một đám anh hùng bàn phím đã tưởng tượng ra quá trình phạm tội cụ thể của cậu.Hừ! Bọn chúng đều mắc chứng hoang tưởng cường vọng, đầu óc có bệnh không nhẹ!" Ôn Vãn lấy điện thoại ra mở Weibo, rất nhanh đã thấy hot search liên quan tới mình.Tiêu đề ngắn gọn nhưng rất bắt mắt: Một vụ án giết người xảy ra tại một tiệm giặt khô ở phía nam thành phố, nghi phạm là một trẻ vị thành niên! Có hai bức ảnh phía dưới, Trương Mạn Mạn nằm bất tỉnh trên đất và Ôn Vãn bị cảnh sát bắt đi.Hình ảnh rõ nét, góc chụp chính xác, người chụp có thể nói là dụng tâm rất cao.Sau đó, Ôn Vãn vào trang chủ của người đăng, đúng như dự đoán, là một người dùng mới vừa đăng ký Weibo hôm nay.Cố ý gây sự với cô?A! thật thú vị! Khóe miệng Ôn Vãn chậm rãi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tinh nghịch.Tuy nhiên, ánh mắt không có chút ấm áp nào.Anh em nhà họ Đinh cảm thấy nụ cười của Ôn Vãn thật nham hiểm, trong lòng không khỏi sởn gai ốc.Đột nhiên, lớp trưởng Trương Cường đi đến chỗ Ôn Vãn.Hắn cao lớn cường tráng, đứng nhìn Ôn Vãn với thái độ trịch thượng, "Ôn Vãn, tối hôm qua cậu đã làm gì, vì sao lại bị cảnh sát bắt đi?" Giọng điệu rõ ràng là đang dò hỏi.Sự thèm ăn của Ôn Vãn đột nhiên biến mất.Cô đặt đũa xuống, không nói lời nào dọn hộp bento.Thấy Ôn Vãn không để ý tới mình, lớp trưởng cao giọng hỏi lại: "Ôn Vãn! Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc, không nghe thấy sao?" "Ôn Vãn, Ôn Vãn!" Sau khi kêu mấy tiếng, Ôn Vãn lười biếng liếc hắn một cái, “Cậu chẳng lẽ không nhìn ra, tôi không muốn nói chuyện với cậu sao?” Đội trưởng ngẩn người.Hắn dường như không ngờ Ôn Vãn bình thường không lộ mặt trước mọi người, bây giờ ở trước mặt cả lớp, để cho hắn mất mặt như vậy.Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía mình, tràn đầy ý xem náo nhiệt.Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.Một khuôn mặt ngăm đen dần đỏ bừng lên vì tức giận.Nhưng do da ngăm đen quá, bên trong lộ ra ánh đỏ, nhìn rất buồn cười.“Bang!” một tiếng, hắn đập mạnh xuống bàn của Ôn Vãn—— "Ôn Vãn, tôi cảnh cáo cậu, tôn trọng tôi một chút!" "Hiện tại cậu bị nghi giết người, bản thân khó bảo toàn tính mạng, còn có thể làm cái gì? !""A?" Ôn Vãn nhướng mày, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, "Cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ chính mắt thấy tôi giết người?" Trương Cường đương nhiên không tận mắt chứng kiến.Nhưng vẫn tự tin nói: "Tôi không nhìn thấy, nhưng bức ảnh chụp cảnh cậu bị cảnh sát mang đi tại hiện trường vụ án đã được đăng trên Weibo, chẳng lẽ bức ảnh đó là giả sao? Cậu còn có thể bị oan sao? ?!" Lúc này, rất nhiều học sinh thấp giọng phụ họa theo."Đúng vậy, bạn mình kiểm tra tấm ảnh rồi, là ảnh gốc, chưa qua photoshop!" "Vớ vẩn! Đây là án mạng, ai rảnh mà hãm hại cậu ấy?" "Đúng vậy, tin đồn nhảm liên quan đến cảnh sát, hẳn là muốn ăn cơm tù!" "A, cậu ấy thật là bị bánh trôi**, xem cậu ấy còn ngụy biện như thế nào!"** chỉ những bằng chứng rõ ràng như video, hình ảnh..