Tác giả:

Không...!không Mộng Uyển...!Bám lấy tay anh. Diệp Mặc chạy ra gần lan can muốn cứu Mộng Uyển nhưng không kịp. Anh đã chậm mất một bước rồi. Bạn Gái anh bị rơi xuống trước mặt anh mà anh không thể làm gì khác. Nhìn người con gái mình yêu từ từ rơi xuống đất " sầm " tiếng kêu của cô gái " Á" Mộng Uyển kêu cứu thảm thiết nhưng cũng vô ích. Cô rơi xuống dưới đất, mắt cô hướng nên sân thượng nhìn bạn trai cô lần cuối xong rồi cô cũng nhắm mắt. Máu từ người cô chảy ra rất nhiều. Hạ Uyển vẫn đứng trợn tròn mắt và tay run lên vì cô không nghĩ sự việc lại như vậy. Cô được Mộng Uyển Hẹn lên sân thượng bảo trả cô đồ là sợi dây truyền của một cậu bé trước đã được cô cứu vì Sốt cao giữa trời mưa đã tặng cho cô nhưng bị Mộng Uyển lấy. Cô cũng chỉ muốn lấy đồ của mình thôi chứ không nghĩ Mộng Uyển lại rằng co muốn đẩy cô xuống đó lúc Mộng Uyển đẩy cô cô từng học chút võ lên đã tránh được vì là không trung nên Mộng Uyển đã rơi xuống. Mà hướng nhìn của mọi người nghĩ là Hạ Uyển Đẩy cô ta xuống. Tất cả…

Chương 13: 13: Quan Tâm

Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ BỏTác giả: Nhậm HuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhông...!không Mộng Uyển...!Bám lấy tay anh. Diệp Mặc chạy ra gần lan can muốn cứu Mộng Uyển nhưng không kịp. Anh đã chậm mất một bước rồi. Bạn Gái anh bị rơi xuống trước mặt anh mà anh không thể làm gì khác. Nhìn người con gái mình yêu từ từ rơi xuống đất " sầm " tiếng kêu của cô gái " Á" Mộng Uyển kêu cứu thảm thiết nhưng cũng vô ích. Cô rơi xuống dưới đất, mắt cô hướng nên sân thượng nhìn bạn trai cô lần cuối xong rồi cô cũng nhắm mắt. Máu từ người cô chảy ra rất nhiều. Hạ Uyển vẫn đứng trợn tròn mắt và tay run lên vì cô không nghĩ sự việc lại như vậy. Cô được Mộng Uyển Hẹn lên sân thượng bảo trả cô đồ là sợi dây truyền của một cậu bé trước đã được cô cứu vì Sốt cao giữa trời mưa đã tặng cho cô nhưng bị Mộng Uyển lấy. Cô cũng chỉ muốn lấy đồ của mình thôi chứ không nghĩ Mộng Uyển lại rằng co muốn đẩy cô xuống đó lúc Mộng Uyển đẩy cô cô từng học chút võ lên đã tránh được vì là không trung nên Mộng Uyển đã rơi xuống. Mà hướng nhìn của mọi người nghĩ là Hạ Uyển Đẩy cô ta xuống. Tất cả… Cảm ơn anh đã cho tôi biết tình trạng của cô ấy.Cô ấy đến đây khám có tình hình gì mong anh báo tôi.- Tôi không biết giữa hai người xảy ra vấn đề gì nhưng cô ấy rất yêu anh.Thanh xuân của cô ấy là dành cho anh.- Tôi biết rồi.Lần nữa Cảm ơn anh.Diệp Mặc nói xong anh cũng lặng lẽ bước ra ngoài.Anh phải làm sao mới đúng? Ông trời lại trêu đùa anh đến vậy sao?Đang suy nghĩ anh nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc anh về nhà.Về nhà anh vui vẻ và mua tặng cô một chiếc váy.- Tặng em này.- Anh dạo này sao vậy? Anh thay đổi em khó tin.- Anh tốt với em không được sao? Anh chỉ muốn tốt với vợ anh một chút thôi.Diệp Mặc vừa nói tay kéo cô sát vào người mình.Nhìn sâu vào mắt cô đầy thâm tình.Hành động này của Anh không có chút là giả tạo.Hạ Uyển thấy tim mình rung động mặt cô bất giác đỏ ửng lên.Sao lại nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy chứ.Diệp Mặc lấy ta vén các sợi tóc trên mặt cô ra và hôn l3n đỉnh đầu cô.- Chúng ta cứ như này có được Không Hạ Uyển.Chúng ta cho nhau cơ hội được không?- Anh thật lòng...!với em sao?- Tôi là thật lòng.Tôi sẽ luôn quay lại nhìn em.Hai ngươig cứ dây dưa như vậy mãi đến khi chuông điện thoại túi quần anh reo.Anh thầm nguyền rủa tay nào gọi cho lúc anh đang tình cảm với vợ anh.Anh cầm máy lên nghe.- Alo ba à?- ừ.Hôm nay hai đứa về nhà ăn cơm đi.- Dạ vâng ba.Tắt máy Diệp Mặc nói với Hạ uyển.Anh không ngờ gọi đến là ba anh.Ba anh mà biết thằng con mình vừa chửi thầm mình chắc xông hơi mà chết mất.- Ba bảo chúng ta về nhà ăn cơm tối nay.- em...!Chúng ta không đến được không?Diệp Mặc đoán được suy nghĩ của cô.Anh nhìn vào mắt cô và nói.- Hôm nay chỉ có ba thôi.Hôm trước là ngày giỗ ông nội anh nên mới đông đủ.Yên tâm ba anh cũng đã rất hài lòng với em.- dạ được vậy chờ em chuẩn bị một chút.- chúng ta cùng chuẩn bị một chút.Nói xong anh bế cô lên dưới sự bất ngờ của cô.Cô vì bất ngờ quá vì sợ ngã nên cô đã bám tay vào cổ anh.Diệp Mặc luông chiều cô như vậy khiến cô chưa quen.Mặc dù không muốn nhưng cô hiện tại không biết có lên buông bỏ không?- Chúng ta lên đi thôi.- Dạ.Hạ Uyển gật đầu lời nói ngọt ngào mà Diệp Mặc bây giờ mới cảm nhận được mình có một cô vợ hiền và hiểu chuyện đến vậy.Diệp Mặc cũng ga lăng mở cửa xe cho cô đến khi cô lên xe anh mới đóng của xe.Trên xe không khí căng thẳng bì không ai lên tiếng.Để phá vỡ bầu không khí này Diệp Mặc chủ động nói.- Em có muốn đi làm không? ra ngoài cho thỏa mái.- Em có.anh cho em đi làm sao?- Em được đi làm vui đến vậy sao?- Vâng nhưng mà công ty em đã nghỉ hơn 1 năm nay còn không xin phép sếp nghỉ chắc sếp em cho em vào danh sách đen rồi.- Em làm công ty nào? Ai dám cho vợ anh vào danh sách đen chứ?- Em làm công ty ở thành phố tên là bạch Kim gì đóDiệp Mặc nghe đến tên thì anh mỉm cười làm cho Hạ uyển chưa hiểu gì sao anh lại cười? Công ty bé so với tập đoàn anh sao? Ai chẳng biết nhà anh là giàu nhất thành phố này.Hic- Diệp Mặc sao anh cười? Em biết em nhỏ bé rồi.- Ý anh không phải chê trình độ của em hay công ty bé.- Thế ý anh là gì? Tên sếp của em còn dấu mặt chứ.Em cũng muốn gặp tên đó xem tên đó đẹp trai hay xấu mà phải dấu mặt.- Tên sếp em nói là người đang nói lái xe đây này...!theo em thì là đẹp trai hay xấu trai?- Hả...!là anh...Bảo sao mà dấu mặt.Tên này đúng là lên đeo mặt lạ thì hơn.Diệp Mặc thấy cô nói nhảm anh tò mò hỏi cô.- Em đang nói xấu tôi sao? Anh nào dám đuổi vợ yêu.- Anh dám...!Anh đuổi em là em đi luôn.Chỉ chờ anh đuổi.- Em nói sao cơ Hạ uyển?Hạ uyển biết mình nói hớ nên vội vàng giải thích.- Ý em là phải nhờ chồng rồi.- Thôi để an toàn với độ đắt trai của em thì em vẫn lên đến chỗ anh làm thư kí cho anh.Nghe đến chỗ anh làm giọng cô lí nhí nói.- Ở nhà cũng gặp anh và đến công ty cũng gặp anh.Chẳng khác nào em phải đối mặt tảng băng nhà anh cả ngày sao?- Em nói vậy là sao vợ? Em ở chỗ khác anh không yên tâm.Đang nói thì xe đã đến Diệp Gia.Cô và anh cùng bước xuống xe vào nhà.Ba anh chờ sẵn rồi.- Con chào ba.Cô lên tiếng trước chào ông.Ông nhìn thấy cô cũng vui vẻ gật đầu chào cô.- Ba à.Chúng con đã về.- Tôi không gọi anh chắc anh cũng chẳng thèm về nhỉ?- Ba...- Còn ở đó mà gọi ba.tôi đã chết đâu mà anh gọi thế? Bao nhiêu tài sản đúng là lên cho con hết Hạ Uyển ạ.Cô đang đứng gần anh mà nghe ông nhắc đến tên mình.Cô giật mình trợ tròn mắt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì?- Hả...!ba...!Cho con gì cơ ạ?Diệp Mặc ghé sát tai cô anh nói nhỏ vào tai cô.- Em giỏi nhỉ? chưa gì đã lấy được lòng ba chồng.còn vậy được cho hết tài sản của Diệp Gia.Tôi sau này phải nhờ cậy em nâng đỡ rồi vợ ơi..

Cảm ơn anh đã cho tôi biết tình trạng của cô ấy.

Cô ấy đến đây khám có tình hình gì mong anh báo tôi.

- Tôi không biết giữa hai người xảy ra vấn đề gì nhưng cô ấy rất yêu anh.

Thanh xuân của cô ấy là dành cho anh.

- Tôi biết rồi.

Lần nữa Cảm ơn anh.

Diệp Mặc nói xong anh cũng lặng lẽ bước ra ngoài.

Anh phải làm sao mới đúng? Ông trời lại trêu đùa anh đến vậy sao?

Đang suy nghĩ anh nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc anh về nhà.

Về nhà anh vui vẻ và mua tặng cô một chiếc váy.

- Tặng em này.

- Anh dạo này sao vậy? Anh thay đổi em khó tin.

- Anh tốt với em không được sao? Anh chỉ muốn tốt với vợ anh một chút thôi.

Diệp Mặc vừa nói tay kéo cô sát vào người mình.

Nhìn sâu vào mắt cô đầy thâm tình.

Hành động này của Anh không có chút là giả tạo.

Hạ Uyển thấy tim mình rung động mặt cô bất giác đỏ ửng lên.

Sao lại nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy chứ.

Diệp Mặc lấy ta vén các sợi tóc trên mặt cô ra và hôn l3n đỉnh đầu cô.

- Chúng ta cứ như này có được Không Hạ Uyển.

Chúng ta cho nhau cơ hội được không?

- Anh thật lòng...!với em sao?

- Tôi là thật lòng.

Tôi sẽ luôn quay lại nhìn em.

Hai ngươig cứ dây dưa như vậy mãi đến khi chuông điện thoại túi quần anh reo.

Anh thầm nguyền rủa tay nào gọi cho lúc anh đang tình cảm với vợ anh.

Anh cầm máy lên nghe.

- Alo ba à?

- ừ.

Hôm nay hai đứa về nhà ăn cơm đi.

- Dạ vâng ba.

Tắt máy Diệp Mặc nói với Hạ uyển.

Anh không ngờ gọi đến là ba anh.

Ba anh mà biết thằng con mình vừa chửi thầm mình chắc xông hơi mà chết mất.

- Ba bảo chúng ta về nhà ăn cơm tối nay.

- em...!Chúng ta không đến được không?

Diệp Mặc đoán được suy nghĩ của cô.

Anh nhìn vào mắt cô và nói.

- Hôm nay chỉ có ba thôi.

Hôm trước là ngày giỗ ông nội anh nên mới đông đủ.

Yên tâm ba anh cũng đã rất hài lòng với em.

- dạ được vậy chờ em chuẩn bị một chút.

- chúng ta cùng chuẩn bị một chút.

Nói xong anh bế cô lên dưới sự bất ngờ của cô.

Cô vì bất ngờ quá vì sợ ngã nên cô đã bám tay vào cổ anh.

Diệp Mặc luông chiều cô như vậy khiến cô chưa quen.

Mặc dù không muốn nhưng cô hiện tại không biết có lên buông bỏ không?

- Chúng ta lên đi thôi.

- Dạ.

Hạ Uyển gật đầu lời nói ngọt ngào mà Diệp Mặc bây giờ mới cảm nhận được mình có một cô vợ hiền và hiểu chuyện đến vậy.

Diệp Mặc cũng ga lăng mở cửa xe cho cô đến khi cô lên xe anh mới đóng của xe.

Trên xe không khí căng thẳng bì không ai lên tiếng.

Để phá vỡ bầu không khí này Diệp Mặc chủ động nói.

- Em có muốn đi làm không? ra ngoài cho thỏa mái.

- Em có.

anh cho em đi làm sao?

- Em được đi làm vui đến vậy sao?

- Vâng nhưng mà công ty em đã nghỉ hơn 1 năm nay còn không xin phép sếp nghỉ chắc sếp em cho em vào danh sách đen rồi.

- Em làm công ty nào? Ai dám cho vợ anh vào danh sách đen chứ?

- Em làm công ty ở thành phố tên là bạch Kim gì đó

Diệp Mặc nghe đến tên thì anh mỉm cười làm cho Hạ uyển chưa hiểu gì sao anh lại cười? Công ty bé so với tập đoàn anh sao? Ai chẳng biết nhà anh là giàu nhất thành phố này.

Hic

- Diệp Mặc sao anh cười? Em biết em nhỏ bé rồi.

- Ý anh không phải chê trình độ của em hay công ty bé.

- Thế ý anh là gì? Tên sếp của em còn dấu mặt chứ.

Em cũng muốn gặp tên đó xem tên đó đẹp trai hay xấu mà phải dấu mặt.

- Tên sếp em nói là người đang nói lái xe đây này...!theo em thì là đẹp trai hay xấu trai?

- Hả...!là anh...

Bảo sao mà dấu mặt.

Tên này đúng là lên đeo mặt lạ thì hơn.

Diệp Mặc thấy cô nói nhảm anh tò mò hỏi cô.

- Em đang nói xấu tôi sao? Anh nào dám đuổi vợ yêu.

- Anh dám...!Anh đuổi em là em đi luôn.

Chỉ chờ anh đuổi.

- Em nói sao cơ Hạ uyển?

Hạ uyển biết mình nói hớ nên vội vàng giải thích.

- Ý em là phải nhờ chồng rồi.

- Thôi để an toàn với độ đắt trai của em thì em vẫn lên đến chỗ anh làm thư kí cho anh.

Nghe đến chỗ anh làm giọng cô lí nhí nói.

- Ở nhà cũng gặp anh và đến công ty cũng gặp anh.

Chẳng khác nào em phải đối mặt tảng băng nhà anh cả ngày sao?

- Em nói vậy là sao vợ? Em ở chỗ khác anh không yên tâm.

Đang nói thì xe đã đến Diệp Gia.

Cô và anh cùng bước xuống xe vào nhà.

Ba anh chờ sẵn rồi.

- Con chào ba.

Cô lên tiếng trước chào ông.

Ông nhìn thấy cô cũng vui vẻ gật đầu chào cô.

- Ba à.

Chúng con đã về.

- Tôi không gọi anh chắc anh cũng chẳng thèm về nhỉ?

- Ba...

- Còn ở đó mà gọi ba.

tôi đã chết đâu mà anh gọi thế? Bao nhiêu tài sản đúng là lên cho con hết Hạ Uyển ạ.

Cô đang đứng gần anh mà nghe ông nhắc đến tên mình.

Cô giật mình trợ tròn mắt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì?

- Hả...!ba...!Cho con gì cơ ạ?

Diệp Mặc ghé sát tai cô anh nói nhỏ vào tai cô.

- Em giỏi nhỉ? chưa gì đã lấy được lòng ba chồng.

còn vậy được cho hết tài sản của Diệp Gia.

Tôi sau này phải nhờ cậy em nâng đỡ rồi vợ ơi..

Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ BỏTác giả: Nhậm HuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhông...!không Mộng Uyển...!Bám lấy tay anh. Diệp Mặc chạy ra gần lan can muốn cứu Mộng Uyển nhưng không kịp. Anh đã chậm mất một bước rồi. Bạn Gái anh bị rơi xuống trước mặt anh mà anh không thể làm gì khác. Nhìn người con gái mình yêu từ từ rơi xuống đất " sầm " tiếng kêu của cô gái " Á" Mộng Uyển kêu cứu thảm thiết nhưng cũng vô ích. Cô rơi xuống dưới đất, mắt cô hướng nên sân thượng nhìn bạn trai cô lần cuối xong rồi cô cũng nhắm mắt. Máu từ người cô chảy ra rất nhiều. Hạ Uyển vẫn đứng trợn tròn mắt và tay run lên vì cô không nghĩ sự việc lại như vậy. Cô được Mộng Uyển Hẹn lên sân thượng bảo trả cô đồ là sợi dây truyền của một cậu bé trước đã được cô cứu vì Sốt cao giữa trời mưa đã tặng cho cô nhưng bị Mộng Uyển lấy. Cô cũng chỉ muốn lấy đồ của mình thôi chứ không nghĩ Mộng Uyển lại rằng co muốn đẩy cô xuống đó lúc Mộng Uyển đẩy cô cô từng học chút võ lên đã tránh được vì là không trung nên Mộng Uyển đã rơi xuống. Mà hướng nhìn của mọi người nghĩ là Hạ Uyển Đẩy cô ta xuống. Tất cả… Cảm ơn anh đã cho tôi biết tình trạng của cô ấy.Cô ấy đến đây khám có tình hình gì mong anh báo tôi.- Tôi không biết giữa hai người xảy ra vấn đề gì nhưng cô ấy rất yêu anh.Thanh xuân của cô ấy là dành cho anh.- Tôi biết rồi.Lần nữa Cảm ơn anh.Diệp Mặc nói xong anh cũng lặng lẽ bước ra ngoài.Anh phải làm sao mới đúng? Ông trời lại trêu đùa anh đến vậy sao?Đang suy nghĩ anh nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc anh về nhà.Về nhà anh vui vẻ và mua tặng cô một chiếc váy.- Tặng em này.- Anh dạo này sao vậy? Anh thay đổi em khó tin.- Anh tốt với em không được sao? Anh chỉ muốn tốt với vợ anh một chút thôi.Diệp Mặc vừa nói tay kéo cô sát vào người mình.Nhìn sâu vào mắt cô đầy thâm tình.Hành động này của Anh không có chút là giả tạo.Hạ Uyển thấy tim mình rung động mặt cô bất giác đỏ ửng lên.Sao lại nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy chứ.Diệp Mặc lấy ta vén các sợi tóc trên mặt cô ra và hôn l3n đỉnh đầu cô.- Chúng ta cứ như này có được Không Hạ Uyển.Chúng ta cho nhau cơ hội được không?- Anh thật lòng...!với em sao?- Tôi là thật lòng.Tôi sẽ luôn quay lại nhìn em.Hai ngươig cứ dây dưa như vậy mãi đến khi chuông điện thoại túi quần anh reo.Anh thầm nguyền rủa tay nào gọi cho lúc anh đang tình cảm với vợ anh.Anh cầm máy lên nghe.- Alo ba à?- ừ.Hôm nay hai đứa về nhà ăn cơm đi.- Dạ vâng ba.Tắt máy Diệp Mặc nói với Hạ uyển.Anh không ngờ gọi đến là ba anh.Ba anh mà biết thằng con mình vừa chửi thầm mình chắc xông hơi mà chết mất.- Ba bảo chúng ta về nhà ăn cơm tối nay.- em...!Chúng ta không đến được không?Diệp Mặc đoán được suy nghĩ của cô.Anh nhìn vào mắt cô và nói.- Hôm nay chỉ có ba thôi.Hôm trước là ngày giỗ ông nội anh nên mới đông đủ.Yên tâm ba anh cũng đã rất hài lòng với em.- dạ được vậy chờ em chuẩn bị một chút.- chúng ta cùng chuẩn bị một chút.Nói xong anh bế cô lên dưới sự bất ngờ của cô.Cô vì bất ngờ quá vì sợ ngã nên cô đã bám tay vào cổ anh.Diệp Mặc luông chiều cô như vậy khiến cô chưa quen.Mặc dù không muốn nhưng cô hiện tại không biết có lên buông bỏ không?- Chúng ta lên đi thôi.- Dạ.Hạ Uyển gật đầu lời nói ngọt ngào mà Diệp Mặc bây giờ mới cảm nhận được mình có một cô vợ hiền và hiểu chuyện đến vậy.Diệp Mặc cũng ga lăng mở cửa xe cho cô đến khi cô lên xe anh mới đóng của xe.Trên xe không khí căng thẳng bì không ai lên tiếng.Để phá vỡ bầu không khí này Diệp Mặc chủ động nói.- Em có muốn đi làm không? ra ngoài cho thỏa mái.- Em có.anh cho em đi làm sao?- Em được đi làm vui đến vậy sao?- Vâng nhưng mà công ty em đã nghỉ hơn 1 năm nay còn không xin phép sếp nghỉ chắc sếp em cho em vào danh sách đen rồi.- Em làm công ty nào? Ai dám cho vợ anh vào danh sách đen chứ?- Em làm công ty ở thành phố tên là bạch Kim gì đóDiệp Mặc nghe đến tên thì anh mỉm cười làm cho Hạ uyển chưa hiểu gì sao anh lại cười? Công ty bé so với tập đoàn anh sao? Ai chẳng biết nhà anh là giàu nhất thành phố này.Hic- Diệp Mặc sao anh cười? Em biết em nhỏ bé rồi.- Ý anh không phải chê trình độ của em hay công ty bé.- Thế ý anh là gì? Tên sếp của em còn dấu mặt chứ.Em cũng muốn gặp tên đó xem tên đó đẹp trai hay xấu mà phải dấu mặt.- Tên sếp em nói là người đang nói lái xe đây này...!theo em thì là đẹp trai hay xấu trai?- Hả...!là anh...Bảo sao mà dấu mặt.Tên này đúng là lên đeo mặt lạ thì hơn.Diệp Mặc thấy cô nói nhảm anh tò mò hỏi cô.- Em đang nói xấu tôi sao? Anh nào dám đuổi vợ yêu.- Anh dám...!Anh đuổi em là em đi luôn.Chỉ chờ anh đuổi.- Em nói sao cơ Hạ uyển?Hạ uyển biết mình nói hớ nên vội vàng giải thích.- Ý em là phải nhờ chồng rồi.- Thôi để an toàn với độ đắt trai của em thì em vẫn lên đến chỗ anh làm thư kí cho anh.Nghe đến chỗ anh làm giọng cô lí nhí nói.- Ở nhà cũng gặp anh và đến công ty cũng gặp anh.Chẳng khác nào em phải đối mặt tảng băng nhà anh cả ngày sao?- Em nói vậy là sao vợ? Em ở chỗ khác anh không yên tâm.Đang nói thì xe đã đến Diệp Gia.Cô và anh cùng bước xuống xe vào nhà.Ba anh chờ sẵn rồi.- Con chào ba.Cô lên tiếng trước chào ông.Ông nhìn thấy cô cũng vui vẻ gật đầu chào cô.- Ba à.Chúng con đã về.- Tôi không gọi anh chắc anh cũng chẳng thèm về nhỉ?- Ba...- Còn ở đó mà gọi ba.tôi đã chết đâu mà anh gọi thế? Bao nhiêu tài sản đúng là lên cho con hết Hạ Uyển ạ.Cô đang đứng gần anh mà nghe ông nhắc đến tên mình.Cô giật mình trợ tròn mắt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì?- Hả...!ba...!Cho con gì cơ ạ?Diệp Mặc ghé sát tai cô anh nói nhỏ vào tai cô.- Em giỏi nhỉ? chưa gì đã lấy được lòng ba chồng.còn vậy được cho hết tài sản của Diệp Gia.Tôi sau này phải nhờ cậy em nâng đỡ rồi vợ ơi..

Chương 13: 13: Quan Tâm