Tác giả:

Trong phòng bao sa hoa, tiếng nhạc, tiếng reo hò ầm ĩ lẫn vào nhau, một đám công tủ giàu có tụ tập uống rượu đang nói chuyện với nhau về dự án nào đó, phía bên kia lại có đám người đang cầm bài trên tay, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa ra bài vừa châm chọc đối phương. Trong không khí nồng đậm mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa trộn vào nhau. Trong phòng bao từ những thứ nhỏ nhất đều là quý giá cùng hiếm có. Hàn Lâm Viễn ngồi trên sofa đơn trong phòng bao, mặc kệ những người đang reo hò vui vẻ bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, mặt mày đượm vẻ mệt mỏi, mặt bàn trước mặt chỉ có một cốc nước ấm. Hôm nay là sinh nhật một người bạn trong nhóm, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc trời cũng đã muộn. Hàn Lâm Viễn tắm táp thay đồ rồi liền đến gia nhập, chưa được nghỉ chút nào. Một người bạn đi tới, ngồi xuống cạnh đó, tay lắc lắc ly rươu nhìn anh quan tâm: "Hàn Lâm Viễn, nhìn cậu hôm nay mệt mỏi vậy, lên phòng xép trên tầng nghỉ ngơi chút đi." Hàn Lâm Viễn đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức:"Cả…

Chương 85: 85: Anh Cõng Em Xuống Nhà Nhé

Rung ĐộngTác giả: MonicaLyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong phòng bao sa hoa, tiếng nhạc, tiếng reo hò ầm ĩ lẫn vào nhau, một đám công tủ giàu có tụ tập uống rượu đang nói chuyện với nhau về dự án nào đó, phía bên kia lại có đám người đang cầm bài trên tay, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa ra bài vừa châm chọc đối phương. Trong không khí nồng đậm mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa trộn vào nhau. Trong phòng bao từ những thứ nhỏ nhất đều là quý giá cùng hiếm có. Hàn Lâm Viễn ngồi trên sofa đơn trong phòng bao, mặc kệ những người đang reo hò vui vẻ bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, mặt mày đượm vẻ mệt mỏi, mặt bàn trước mặt chỉ có một cốc nước ấm. Hôm nay là sinh nhật một người bạn trong nhóm, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc trời cũng đã muộn. Hàn Lâm Viễn tắm táp thay đồ rồi liền đến gia nhập, chưa được nghỉ chút nào. Một người bạn đi tới, ngồi xuống cạnh đó, tay lắc lắc ly rươu nhìn anh quan tâm: "Hàn Lâm Viễn, nhìn cậu hôm nay mệt mỏi vậy, lên phòng xép trên tầng nghỉ ngơi chút đi." Hàn Lâm Viễn đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức:"Cả… Thời gian chậm chạp trôi qua tới cuối tháng ba, Hàn Lâm Viễn đã bao đêm mất ngủ, đếm ngược từng ngày tới ngày tổ chức hôn lễ của hai ngừoi.Gần đến ngày tổ chức, Tô Tịnh Kỳ trở về nhà họ Tô ở, Hàn Lâm Viễn sẽ tới nhà họ Tô đón dâu, sau đó mới tới sảnh tiệc cưới tổ chức hôn lễ.Không có Tô Tịnh Kỳ, Hàn Lâm Viễn càng không thể ngủ được, nhưng anh không vì mất ngủ mà sa sút tinh thần, ngược lại trạng thái lúc nào cũng trong tình trạng thanh tỉnh, mong chờ.Buổi tối trước ngày hôn lễ, Hàn Lâm Viễn thức trắng cả một đêm, sáng ra vẫn vô cùng hưng phấn.Mới buổi sáng, nhà họ Hàn đã chật kín người, trang trí lộng lẫy từ trong ra ngoài, ai cũng vui vẻ cười nói.Phía bên nhà họ Tô cũng náo nhiệt không kém, Tô Tịnh Kỳ đã dậy từ sớm thay váy cưới, trang điểm lộng lẫy ngồi trong phòng chờ Hàn Lâm Viễn tới đón.Nhìn đồng hồ, cũng đã sắp tới giờ.Tô Vĩ Thành đợi ở ngoài cửa đã lâu, thấy mọi người kéo ra hết mới bước vào, nhìn thấy dáng vẻ em gái mặc váy cưới thì xúc động đỏ mắt.Tô Tịnh Kỳ nhìn anh trai cười, anh cô cũng cười lại, tiến tới ngồi lên chiếc ghế cạnh giường.Tô Vĩ Thành đưa tay xoa nhẹ tóc cô, tránh không làm hỏng bộ tóc vừa tạo kiểuAnh chưa từng ngờ rằng ngày gặp lại em, em đã lớn tới mức đã là vợ ngừoi khác.Anh không muốn gả em đi chút nào.Em chỉ vừa mới về nhà, thời gian ở nhà mẹ đẻ chưa được nhiều, đã phải chấp nhận sự thật em đã gả đi, ba mẹ không nỡ, anh cũng không nỡ.Mọi người vẫn chưa kịp bù đắp, chưa được chăm sóc em mà.Chu Tịnh Kỳ xúc động rơi nước mắt:Anh à, em đang rất hạnh phúc.Em biết mọi người luôn yêu thương em.Mọi ngừoi đừng tìm cách bù đắp gì cho em nữa, em đã nhận được rất nhiều tình yêu của ngừoi nhà mình rồi.Chúng ta chỉ là không ở cùng một căn nhà nữa thôi mà.Em sẽ thường xuyên về nhà.Tô Vĩ Thành nhẹ lau đi nước mắt lăn trên má em gái:Hôm nay là ngày vui, em đừng khóc.Anh vẫn luôn mơ ước, anh sẽ sớm tìm được em, trong ngày cưới của em sẽ có mặt, đưa em về nhà chồng.Thật may ước mơ này cuối cùng vẫn có thể thực hiện.Ở dứoi sân vang tới tiếng động cơ xe ô tô dồn dập kéo tới, hai ngừoi biết phía bên Hàn Lâm Viễn đã tới đón dâu rồi.Tô Vĩ Thành lau sạch nước mắt của Tô Tịnh Kỳ, chỉnh trang lại giúp cô, lại lau khô khoé mắt mình.Hôm nay em xinh lắm.Kỳ Kỳ, anh trai có một nguyện vọng, em có thể giúp anh trai thực hiện không?Tô Tịnh Kỳ gật đầu:Anh đã muốn em giúp, vậy chắc chắn là việc em giúp được rồi, em sẽ giúp anh mà.Để anh cõng em xuống nhà nhé.Tô Tịnh Kỳ lại lần nữa rưng rưng khoé mắt, cúi xuống để nước mắt không tràn qua gò má, cô không ngờ nguyện vọng của anh trai lại là điều này.Cô gật gật đầu, Tô Vĩ Thành khuỵ chân xuống, đưa lưng về phía Tô Tịnh Kỳ, cô vòng tay qua cổ anh trai, để anh nhấc mình lên.Tô Vĩ Thành cõng em gái trên lưng, bước từng bước nhẹ nhàng:Những năm trước, anh đã luôn mơ thấy cảnh anh được cõng em, đưa em đi chơi, đưa em đi công viên giải trí, đưa em đi tất cả những nơi em muốn đến.Kỳ Kỳ, sau này bất cứ lúc nào, nếu em cảm thấy mệt mỏi, hãy nói với anh trai, anh trai sẽ cõng em đi.Tô Tịnh Kỳ không dám lên tiếng, chỉ sợ một khi mình lên tiếng, mọi cảm xúc sẽ vỡ oà mà khóc như trẻ con.

Thời gian chậm chạp trôi qua tới cuối tháng ba, Hàn Lâm Viễn đã bao đêm mất ngủ, đếm ngược từng ngày tới ngày tổ chức hôn lễ của hai ngừoi.

Gần đến ngày tổ chức, Tô Tịnh Kỳ trở về nhà họ Tô ở, Hàn Lâm Viễn sẽ tới nhà họ Tô đón dâu, sau đó mới tới sảnh tiệc cưới tổ chức hôn lễ.

Không có Tô Tịnh Kỳ, Hàn Lâm Viễn càng không thể ngủ được, nhưng anh không vì mất ngủ mà sa sút tinh thần, ngược lại trạng thái lúc nào cũng trong tình trạng thanh tỉnh, mong chờ.

Buổi tối trước ngày hôn lễ, Hàn Lâm Viễn thức trắng cả một đêm, sáng ra vẫn vô cùng hưng phấn.

Mới buổi sáng, nhà họ Hàn đã chật kín người, trang trí lộng lẫy từ trong ra ngoài, ai cũng vui vẻ cười nói.

Phía bên nhà họ Tô cũng náo nhiệt không kém, Tô Tịnh Kỳ đã dậy từ sớm thay váy cưới, trang điểm lộng lẫy ngồi trong phòng chờ Hàn Lâm Viễn tới đón.

Nhìn đồng hồ, cũng đã sắp tới giờ.

Tô Vĩ Thành đợi ở ngoài cửa đã lâu, thấy mọi người kéo ra hết mới bước vào, nhìn thấy dáng vẻ em gái mặc váy cưới thì xúc động đỏ mắt.

Tô Tịnh Kỳ nhìn anh trai cười, anh cô cũng cười lại, tiến tới ngồi lên chiếc ghế cạnh giường.

Tô Vĩ Thành đưa tay xoa nhẹ tóc cô, tránh không làm hỏng bộ tóc vừa tạo kiểu

Anh chưa từng ngờ rằng ngày gặp lại em, em đã lớn tới mức đã là vợ ngừoi khác.

Anh không muốn gả em đi chút nào.

Em chỉ vừa mới về nhà, thời gian ở nhà mẹ đẻ chưa được nhiều, đã phải chấp nhận sự thật em đã gả đi, ba mẹ không nỡ, anh cũng không nỡ.

Mọi người vẫn chưa kịp bù đắp, chưa được chăm sóc em mà.

Chu Tịnh Kỳ xúc động rơi nước mắt:Anh à, em đang rất hạnh phúc.

Em biết mọi người luôn yêu thương em.

Mọi ngừoi đừng tìm cách bù đắp gì cho em nữa, em đã nhận được rất nhiều tình yêu của ngừoi nhà mình rồi.

Chúng ta chỉ là không ở cùng một căn nhà nữa thôi mà.

Em sẽ thường xuyên về nhà.

Tô Vĩ Thành nhẹ lau đi nước mắt lăn trên má em gái:Hôm nay là ngày vui, em đừng khóc.

Anh vẫn luôn mơ ước, anh sẽ sớm tìm được em, trong ngày cưới của em sẽ có mặt, đưa em về nhà chồng.

Thật may ước mơ này cuối cùng vẫn có thể thực hiện.

Ở dứoi sân vang tới tiếng động cơ xe ô tô dồn dập kéo tới, hai ngừoi biết phía bên Hàn Lâm Viễn đã tới đón dâu rồi.

Tô Vĩ Thành lau sạch nước mắt của Tô Tịnh Kỳ, chỉnh trang lại giúp cô, lại lau khô khoé mắt mình.

Hôm nay em xinh lắm.

Kỳ Kỳ, anh trai có một nguyện vọng, em có thể giúp anh trai thực hiện không?

Tô Tịnh Kỳ gật đầu:Anh đã muốn em giúp, vậy chắc chắn là việc em giúp được rồi, em sẽ giúp anh mà.

Để anh cõng em xuống nhà nhé.

Tô Tịnh Kỳ lại lần nữa rưng rưng khoé mắt, cúi xuống để nước mắt không tràn qua gò má, cô không ngờ nguyện vọng của anh trai lại là điều này.

Cô gật gật đầu, Tô Vĩ Thành khuỵ chân xuống, đưa lưng về phía Tô Tịnh Kỳ, cô vòng tay qua cổ anh trai, để anh nhấc mình lên.

Tô Vĩ Thành cõng em gái trên lưng, bước từng bước nhẹ nhàng:Những năm trước, anh đã luôn mơ thấy cảnh anh được cõng em, đưa em đi chơi, đưa em đi công viên giải trí, đưa em đi tất cả những nơi em muốn đến.

Kỳ Kỳ, sau này bất cứ lúc nào, nếu em cảm thấy mệt mỏi, hãy nói với anh trai, anh trai sẽ cõng em đi.

Tô Tịnh Kỳ không dám lên tiếng, chỉ sợ một khi mình lên tiếng, mọi cảm xúc sẽ vỡ oà mà khóc như trẻ con.

Rung ĐộngTác giả: MonicaLyTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong phòng bao sa hoa, tiếng nhạc, tiếng reo hò ầm ĩ lẫn vào nhau, một đám công tủ giàu có tụ tập uống rượu đang nói chuyện với nhau về dự án nào đó, phía bên kia lại có đám người đang cầm bài trên tay, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa ra bài vừa châm chọc đối phương. Trong không khí nồng đậm mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa trộn vào nhau. Trong phòng bao từ những thứ nhỏ nhất đều là quý giá cùng hiếm có. Hàn Lâm Viễn ngồi trên sofa đơn trong phòng bao, mặc kệ những người đang reo hò vui vẻ bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, mặt mày đượm vẻ mệt mỏi, mặt bàn trước mặt chỉ có một cốc nước ấm. Hôm nay là sinh nhật một người bạn trong nhóm, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc trời cũng đã muộn. Hàn Lâm Viễn tắm táp thay đồ rồi liền đến gia nhập, chưa được nghỉ chút nào. Một người bạn đi tới, ngồi xuống cạnh đó, tay lắc lắc ly rươu nhìn anh quan tâm: "Hàn Lâm Viễn, nhìn cậu hôm nay mệt mỏi vậy, lên phòng xép trên tầng nghỉ ngơi chút đi." Hàn Lâm Viễn đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức:"Cả… Thời gian chậm chạp trôi qua tới cuối tháng ba, Hàn Lâm Viễn đã bao đêm mất ngủ, đếm ngược từng ngày tới ngày tổ chức hôn lễ của hai ngừoi.Gần đến ngày tổ chức, Tô Tịnh Kỳ trở về nhà họ Tô ở, Hàn Lâm Viễn sẽ tới nhà họ Tô đón dâu, sau đó mới tới sảnh tiệc cưới tổ chức hôn lễ.Không có Tô Tịnh Kỳ, Hàn Lâm Viễn càng không thể ngủ được, nhưng anh không vì mất ngủ mà sa sút tinh thần, ngược lại trạng thái lúc nào cũng trong tình trạng thanh tỉnh, mong chờ.Buổi tối trước ngày hôn lễ, Hàn Lâm Viễn thức trắng cả một đêm, sáng ra vẫn vô cùng hưng phấn.Mới buổi sáng, nhà họ Hàn đã chật kín người, trang trí lộng lẫy từ trong ra ngoài, ai cũng vui vẻ cười nói.Phía bên nhà họ Tô cũng náo nhiệt không kém, Tô Tịnh Kỳ đã dậy từ sớm thay váy cưới, trang điểm lộng lẫy ngồi trong phòng chờ Hàn Lâm Viễn tới đón.Nhìn đồng hồ, cũng đã sắp tới giờ.Tô Vĩ Thành đợi ở ngoài cửa đã lâu, thấy mọi người kéo ra hết mới bước vào, nhìn thấy dáng vẻ em gái mặc váy cưới thì xúc động đỏ mắt.Tô Tịnh Kỳ nhìn anh trai cười, anh cô cũng cười lại, tiến tới ngồi lên chiếc ghế cạnh giường.Tô Vĩ Thành đưa tay xoa nhẹ tóc cô, tránh không làm hỏng bộ tóc vừa tạo kiểuAnh chưa từng ngờ rằng ngày gặp lại em, em đã lớn tới mức đã là vợ ngừoi khác.Anh không muốn gả em đi chút nào.Em chỉ vừa mới về nhà, thời gian ở nhà mẹ đẻ chưa được nhiều, đã phải chấp nhận sự thật em đã gả đi, ba mẹ không nỡ, anh cũng không nỡ.Mọi người vẫn chưa kịp bù đắp, chưa được chăm sóc em mà.Chu Tịnh Kỳ xúc động rơi nước mắt:Anh à, em đang rất hạnh phúc.Em biết mọi người luôn yêu thương em.Mọi ngừoi đừng tìm cách bù đắp gì cho em nữa, em đã nhận được rất nhiều tình yêu của ngừoi nhà mình rồi.Chúng ta chỉ là không ở cùng một căn nhà nữa thôi mà.Em sẽ thường xuyên về nhà.Tô Vĩ Thành nhẹ lau đi nước mắt lăn trên má em gái:Hôm nay là ngày vui, em đừng khóc.Anh vẫn luôn mơ ước, anh sẽ sớm tìm được em, trong ngày cưới của em sẽ có mặt, đưa em về nhà chồng.Thật may ước mơ này cuối cùng vẫn có thể thực hiện.Ở dứoi sân vang tới tiếng động cơ xe ô tô dồn dập kéo tới, hai ngừoi biết phía bên Hàn Lâm Viễn đã tới đón dâu rồi.Tô Vĩ Thành lau sạch nước mắt của Tô Tịnh Kỳ, chỉnh trang lại giúp cô, lại lau khô khoé mắt mình.Hôm nay em xinh lắm.Kỳ Kỳ, anh trai có một nguyện vọng, em có thể giúp anh trai thực hiện không?Tô Tịnh Kỳ gật đầu:Anh đã muốn em giúp, vậy chắc chắn là việc em giúp được rồi, em sẽ giúp anh mà.Để anh cõng em xuống nhà nhé.Tô Tịnh Kỳ lại lần nữa rưng rưng khoé mắt, cúi xuống để nước mắt không tràn qua gò má, cô không ngờ nguyện vọng của anh trai lại là điều này.Cô gật gật đầu, Tô Vĩ Thành khuỵ chân xuống, đưa lưng về phía Tô Tịnh Kỳ, cô vòng tay qua cổ anh trai, để anh nhấc mình lên.Tô Vĩ Thành cõng em gái trên lưng, bước từng bước nhẹ nhàng:Những năm trước, anh đã luôn mơ thấy cảnh anh được cõng em, đưa em đi chơi, đưa em đi công viên giải trí, đưa em đi tất cả những nơi em muốn đến.Kỳ Kỳ, sau này bất cứ lúc nào, nếu em cảm thấy mệt mỏi, hãy nói với anh trai, anh trai sẽ cõng em đi.Tô Tịnh Kỳ không dám lên tiếng, chỉ sợ một khi mình lên tiếng, mọi cảm xúc sẽ vỡ oà mà khóc như trẻ con.

Chương 85: 85: Anh Cõng Em Xuống Nhà Nhé