Mùa thu năm 1990, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng, nhưng không thổi hết được nắng gắt cuối mùa hạ. Nóng. Thật là nóng. Mạnh Dao chịu đựng những giọt mồ hôi trên trán đang nhỏ chảy xuống, đem quần áo do ra giặt sạch sẽ. Hôm nay trời thật nóng, cô không chịu nổi. "Vợ Bác Ngạn, nhanh như vậy đã giặt xong rồi Sao?" Người nói chuyện là thím Thục Mai ở cùng thôn, hay cùng cô ra bờ sông giặt quần áo. So với Mạnh Dao chỉ giặt hai bộ quần áo, thím đang dùng sức kéo thau đồ lại đây, hôm nay thím muốn giặt đồ cho cả gia đình. Giặt một chậu như vậy, cũng không biết tới khi nào mới xong? "Đúng vậy!" Mạnh Dao nhu nhu cười trừ, không dấu vết mà dùng tay lau mồ hôi trên trán. Trời nóng là một chuyện, cô sợ trời nóng là một chuyên khác. Nói nhiều đều vô ích, thử nghĩ một người nặng 180 cân, sao có thể không sợ nóng? ( Ở Trung Quốc 1 cân = 0,5 kg) Mạnh Dao rũ mắt xuống, nhìn thấy thân ảnh trên mặt nước eo thô, cánh tay so với đùi người khác còn muốn lớn hơn, nhịn không được mà dài. Ai có thể…
Chương 7: Có Tật Giật Mình
Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay NgườiTác giả: Mạnh NhuyễnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1990, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng, nhưng không thổi hết được nắng gắt cuối mùa hạ. Nóng. Thật là nóng. Mạnh Dao chịu đựng những giọt mồ hôi trên trán đang nhỏ chảy xuống, đem quần áo do ra giặt sạch sẽ. Hôm nay trời thật nóng, cô không chịu nổi. "Vợ Bác Ngạn, nhanh như vậy đã giặt xong rồi Sao?" Người nói chuyện là thím Thục Mai ở cùng thôn, hay cùng cô ra bờ sông giặt quần áo. So với Mạnh Dao chỉ giặt hai bộ quần áo, thím đang dùng sức kéo thau đồ lại đây, hôm nay thím muốn giặt đồ cho cả gia đình. Giặt một chậu như vậy, cũng không biết tới khi nào mới xong? "Đúng vậy!" Mạnh Dao nhu nhu cười trừ, không dấu vết mà dùng tay lau mồ hôi trên trán. Trời nóng là một chuyện, cô sợ trời nóng là một chuyên khác. Nói nhiều đều vô ích, thử nghĩ một người nặng 180 cân, sao có thể không sợ nóng? ( Ở Trung Quốc 1 cân = 0,5 kg) Mạnh Dao rũ mắt xuống, nhìn thấy thân ảnh trên mặt nước eo thô, cánh tay so với đùi người khác còn muốn lớn hơn, nhịn không được mà dài. Ai có thể… Đâu chỉ có Ngô Ái Trân thấy mặt trời mọc lộn hướng, Lưu Thúy Hòa cũng cảm thấy hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây.Từ lúc gả đến nay, chưa có một lần ra ruộng, còn luôn đối chọi gay gắt với con dâu cả.Lưu Thúy Hoa hồ nghi hỏi: "Vợ Bác Ngạn, con ra ruộng làm gì?"Mạnh Dao cười, trên gương mặt tròn trịa lộ ra hai lúm đồng tiền, khiến người khác cảm thấy gần gũi.Cô đáp: "Mẹ, con mang cơm đến cho mẹ và chị dâu!"Lưu Thúy Hoa lúc này mới chú ý tới, trên tay Mạnh Dao có mang rổ, thoạt nhìn còn nóng, ẩn ẩn có mùi thơm truyền tới.Mạnh Dao dở miếng vải lên, để lộ đồ ăn trong rổ.Màu sắc đẹp mắt, mùi hương mê người, vừa nhìn đã muốn ăn ngay."Thì ra vợ của Bác Ngạn tay nghề lại tốt như vậy a!"Chị Hoa liếc mắt một cái, hai mắt đều sáng lên.Không cần nếm, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết ăn rất ngon rồi.Còn mùi hương đang truyền đến kia, cũng quá là thơm đi!Thím Trương cũng khen một câu, lại khen Lưu Thúy Hoa có phúc, có đứa con dâu tay nghề tốt như vậy.Bà Triệu bên này bĩu môi, bà cùng Lưu Thúy Hoa là hàng xóm cách vách, chính vì vậy bà biết được hai người con dâu của hàng xóm có bao nhiêu kỳ ba, chỗ nào lại tốt như thế?Thấy Ngô Ái Trân không dây dưa nữa, bà cũng lười cãi tiếp, vác rổ định đi dọc bờ mương về nhà.Không ngờ tới, Ngô Ái Trân vẫn chú ý đến bà, vừa thấy bà chạy trốn liền vỗ đùi nhảy lên."Nhìn xem nhìn xem, bà già này là có tật giật mình muốn trốn, đã trộm đồ liền muốn chạy a!"Từ "trộm" vừa nghe đặc biệt chói tai.Bà Triệu vốn không muốn cùng chị so đo, vừa nghe nói "trộm", liền quay người lại, miệng giống súng, mắng chửi không ngừng."Cô nói ai trộm? Ai trộm? Cô nói ai là người đào trước? Có thể nói chuyện hay không? Cô nói rõ ràng xem nào?""Chính là tôi nhìn thấy, bà già này còn cố cãi, bà là đồ ăn trộm liền chạy, cũng không nhìn xem tôi cho bà chạy hay không, hôm nay không để khoai lang lại, bà đừng hồng đi!""Cô xem tôi xé miệng cô ra!"Hai người lại lao vào cào, cấu, cắn, xé.Miệng thì chửi ầm lên, tay chân thì không ngừng đấm đá.Chị Hoa, cùng thím Trương thấy tình hình không ổn, chạy tới ngăn hai người ra."Đừng đánh, đừng đánh!""Ai da, hai người đừng động tay động chân nữa!"Lưu Thúy Hoa thấy con dâu lại tiếp tục nháo lên, liền giơ cây cào lên hướng tới người con dâu lớn của mình, nhưng Ngô Ái Trân vẫn không phát hiện ra, vẫn hăng hái đánh nhau như cũ."Cái bà già chết tiệt này, đánh bà a, đánh bà a, xem bà còn dám giành đồ của tôi không?"Lưu Thúy Hoa thấy mình không hù dọa được, bèn rống lên: "Ngô Ái Trân, chị dừng tay lại cho tôi!"Nghe tiếng rống, Ngô Ái Trân run run dừng lại.Nhưng vì chị co rúm, suýt chút nữa bị bà Triệu xô ngã trên đất.Chị "Ngao" một tiếng, hét lên "Cái bà già chết tiệt", lần này thì Lưu Thúy Hoa cũng không thể giữ chặt con dâu cả của mình.Mạnh Dao vôi mang rổ đặt bên vệ đường, ỷ vào thân hình to lớn, mà tách hai người ra.Cũng may, cô lớn lên to bự, chen chính giữa như vậy, hai người kia liền tách ra.Mất hết sức chín trâu hai hổ cô mới tách được hai người này.Dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cô khuyên hai người: "Chị dâu, bà Triệu, chỉ là khoai lang thôi mà, đều là hàng xóm với nhau, cái này không đáng giá, mặc kệ ai thấy trước, vẫn là nên hòa khí, hòa khí sinh tài!"Thím Trương vội gật đầu: "Đúng vậy, vợ Bác Ngạn nói đúng, chỉ là khoai lang thôi mà, không đáng bị vì nó mà bị thương."Chị Hoa cũng khuyên ngắn: "Khoai lang cũng không gì hiếm lạ, nếu hai người muốn về nhà tôi đưa mỗi người một củ."Mọi người ra sức khuyên can, bà Triệu vẫn trưng ra khuôn mặt già khó chịu, rõ ràng vẫn còn tức giận.Ngô Ái Trân vì e ngại mẹ chồng cũng không hé răng.Chỉ miệng không tiếng động blabla khiêu khích bà Triệu, bà Triệu bị kích động liền nóng máu lên, muốn nhào vào đánh nhau với Ngô Ái Trân tiếp."Bà Triệu!"Lưu Thúy Hoa đem con dâu chụp lại, chính mình đứng ra phía trước chắn, nhỏ giọng khuyên.Nhưng bà nói cũng không dễ nghe gì cho cam."Bà Triệu, bà đừng đánh nữa, củ khoai này, chúng tôi bỏ, coi như nhường cho bà".
Đâu chỉ có Ngô Ái Trân thấy mặt trời mọc lộn hướng, Lưu Thúy Hòa cũng cảm thấy hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây.
Từ lúc gả đến nay, chưa có một lần ra ruộng, còn luôn đối chọi gay gắt với con dâu cả.
Lưu Thúy Hoa hồ nghi hỏi: "Vợ Bác Ngạn, con ra ruộng làm gì?"Mạnh Dao cười, trên gương mặt tròn trịa lộ ra hai lúm đồng tiền, khiến người khác cảm thấy gần gũi.
Cô đáp: "Mẹ, con mang cơm đến cho mẹ và chị dâu!"Lưu Thúy Hoa lúc này mới chú ý tới, trên tay Mạnh Dao có mang rổ, thoạt nhìn còn nóng, ẩn ẩn có mùi thơm truyền tới.
Mạnh Dao dở miếng vải lên, để lộ đồ ăn trong rổ.
Màu sắc đẹp mắt, mùi hương mê người, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.
"Thì ra vợ của Bác Ngạn tay nghề lại tốt như vậy a!"Chị Hoa liếc mắt một cái, hai mắt đều sáng lên.
Không cần nếm, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết ăn rất ngon rồi.
Còn mùi hương đang truyền đến kia, cũng quá là thơm đi!Thím Trương cũng khen một câu, lại khen Lưu Thúy Hoa có phúc, có đứa con dâu tay nghề tốt như vậy.
Bà Triệu bên này bĩu môi, bà cùng Lưu Thúy Hoa là hàng xóm cách vách, chính vì vậy bà biết được hai người con dâu của hàng xóm có bao nhiêu kỳ ba, chỗ nào lại tốt như thế?Thấy Ngô Ái Trân không dây dưa nữa, bà cũng lười cãi tiếp, vác rổ định đi dọc bờ mương về nhà.
Không ngờ tới, Ngô Ái Trân vẫn chú ý đến bà, vừa thấy bà chạy trốn liền vỗ đùi nhảy lên.
"Nhìn xem nhìn xem, bà già này là có tật giật mình muốn trốn, đã trộm đồ liền muốn chạy a!"Từ "trộm" vừa nghe đặc biệt chói tai.
Bà Triệu vốn không muốn cùng chị so đo, vừa nghe nói "trộm", liền quay người lại, miệng giống súng, mắng chửi không ngừng.
"Cô nói ai trộm? Ai trộm? Cô nói ai là người đào trước? Có thể nói chuyện hay không? Cô nói rõ ràng xem nào?""Chính là tôi nhìn thấy, bà già này còn cố cãi, bà là đồ ăn trộm liền chạy, cũng không nhìn xem tôi cho bà chạy hay không, hôm nay không để khoai lang lại, bà đừng hồng đi!""Cô xem tôi xé miệng cô ra!"Hai người lại lao vào cào, cấu, cắn, xé.
Miệng thì chửi ầm lên, tay chân thì không ngừng đấm đá.
Chị Hoa, cùng thím Trương thấy tình hình không ổn, chạy tới ngăn hai người ra.
"Đừng đánh, đừng đánh!""Ai da, hai người đừng động tay động chân nữa!"Lưu Thúy Hoa thấy con dâu lại tiếp tục nháo lên, liền giơ cây cào lên hướng tới người con dâu lớn của mình, nhưng Ngô Ái Trân vẫn không phát hiện ra, vẫn hăng hái đánh nhau như cũ.
"Cái bà già chết tiệt này, đánh bà a, đánh bà a, xem bà còn dám giành đồ của tôi không?"Lưu Thúy Hoa thấy mình không hù dọa được, bèn rống lên: "Ngô Ái Trân, chị dừng tay lại cho tôi!"Nghe tiếng rống, Ngô Ái Trân run run dừng lại.
Nhưng vì chị co rúm, suýt chút nữa bị bà Triệu xô ngã trên đất.
Chị "Ngao" một tiếng, hét lên "Cái bà già chết tiệt", lần này thì Lưu Thúy Hoa cũng không thể giữ chặt con dâu cả của mình.
Mạnh Dao vôi mang rổ đặt bên vệ đường, ỷ vào thân hình to lớn, mà tách hai người ra.
Cũng may, cô lớn lên to bự, chen chính giữa như vậy, hai người kia liền tách ra.
Mất hết sức chín trâu hai hổ cô mới tách được hai người này.
Dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cô khuyên hai người: "Chị dâu, bà Triệu, chỉ là khoai lang thôi mà, đều là hàng xóm với nhau, cái này không đáng giá, mặc kệ ai thấy trước, vẫn là nên hòa khí, hòa khí sinh tài!"Thím Trương vội gật đầu: "Đúng vậy, vợ Bác Ngạn nói đúng, chỉ là khoai lang thôi mà, không đáng bị vì nó mà bị thương.
"Chị Hoa cũng khuyên ngắn: "Khoai lang cũng không gì hiếm lạ, nếu hai người muốn về nhà tôi đưa mỗi người một củ.
"Mọi người ra sức khuyên can, bà Triệu vẫn trưng ra khuôn mặt già khó chịu, rõ ràng vẫn còn tức giận.
Ngô Ái Trân vì e ngại mẹ chồng cũng không hé răng.
Chỉ miệng không tiếng động blabla khiêu khích bà Triệu, bà Triệu bị kích động liền nóng máu lên, muốn nhào vào đánh nhau với Ngô Ái Trân tiếp.
"Bà Triệu!"Lưu Thúy Hoa đem con dâu chụp lại, chính mình đứng ra phía trước chắn, nhỏ giọng khuyên.
Nhưng bà nói cũng không dễ nghe gì cho cam.
"Bà Triệu, bà đừng đánh nữa, củ khoai này, chúng tôi bỏ, coi như nhường cho bà".
Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay NgườiTác giả: Mạnh NhuyễnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1990, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng, nhưng không thổi hết được nắng gắt cuối mùa hạ. Nóng. Thật là nóng. Mạnh Dao chịu đựng những giọt mồ hôi trên trán đang nhỏ chảy xuống, đem quần áo do ra giặt sạch sẽ. Hôm nay trời thật nóng, cô không chịu nổi. "Vợ Bác Ngạn, nhanh như vậy đã giặt xong rồi Sao?" Người nói chuyện là thím Thục Mai ở cùng thôn, hay cùng cô ra bờ sông giặt quần áo. So với Mạnh Dao chỉ giặt hai bộ quần áo, thím đang dùng sức kéo thau đồ lại đây, hôm nay thím muốn giặt đồ cho cả gia đình. Giặt một chậu như vậy, cũng không biết tới khi nào mới xong? "Đúng vậy!" Mạnh Dao nhu nhu cười trừ, không dấu vết mà dùng tay lau mồ hôi trên trán. Trời nóng là một chuyện, cô sợ trời nóng là một chuyên khác. Nói nhiều đều vô ích, thử nghĩ một người nặng 180 cân, sao có thể không sợ nóng? ( Ở Trung Quốc 1 cân = 0,5 kg) Mạnh Dao rũ mắt xuống, nhìn thấy thân ảnh trên mặt nước eo thô, cánh tay so với đùi người khác còn muốn lớn hơn, nhịn không được mà dài. Ai có thể… Đâu chỉ có Ngô Ái Trân thấy mặt trời mọc lộn hướng, Lưu Thúy Hòa cũng cảm thấy hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây.Từ lúc gả đến nay, chưa có một lần ra ruộng, còn luôn đối chọi gay gắt với con dâu cả.Lưu Thúy Hoa hồ nghi hỏi: "Vợ Bác Ngạn, con ra ruộng làm gì?"Mạnh Dao cười, trên gương mặt tròn trịa lộ ra hai lúm đồng tiền, khiến người khác cảm thấy gần gũi.Cô đáp: "Mẹ, con mang cơm đến cho mẹ và chị dâu!"Lưu Thúy Hoa lúc này mới chú ý tới, trên tay Mạnh Dao có mang rổ, thoạt nhìn còn nóng, ẩn ẩn có mùi thơm truyền tới.Mạnh Dao dở miếng vải lên, để lộ đồ ăn trong rổ.Màu sắc đẹp mắt, mùi hương mê người, vừa nhìn đã muốn ăn ngay."Thì ra vợ của Bác Ngạn tay nghề lại tốt như vậy a!"Chị Hoa liếc mắt một cái, hai mắt đều sáng lên.Không cần nếm, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết ăn rất ngon rồi.Còn mùi hương đang truyền đến kia, cũng quá là thơm đi!Thím Trương cũng khen một câu, lại khen Lưu Thúy Hoa có phúc, có đứa con dâu tay nghề tốt như vậy.Bà Triệu bên này bĩu môi, bà cùng Lưu Thúy Hoa là hàng xóm cách vách, chính vì vậy bà biết được hai người con dâu của hàng xóm có bao nhiêu kỳ ba, chỗ nào lại tốt như thế?Thấy Ngô Ái Trân không dây dưa nữa, bà cũng lười cãi tiếp, vác rổ định đi dọc bờ mương về nhà.Không ngờ tới, Ngô Ái Trân vẫn chú ý đến bà, vừa thấy bà chạy trốn liền vỗ đùi nhảy lên."Nhìn xem nhìn xem, bà già này là có tật giật mình muốn trốn, đã trộm đồ liền muốn chạy a!"Từ "trộm" vừa nghe đặc biệt chói tai.Bà Triệu vốn không muốn cùng chị so đo, vừa nghe nói "trộm", liền quay người lại, miệng giống súng, mắng chửi không ngừng."Cô nói ai trộm? Ai trộm? Cô nói ai là người đào trước? Có thể nói chuyện hay không? Cô nói rõ ràng xem nào?""Chính là tôi nhìn thấy, bà già này còn cố cãi, bà là đồ ăn trộm liền chạy, cũng không nhìn xem tôi cho bà chạy hay không, hôm nay không để khoai lang lại, bà đừng hồng đi!""Cô xem tôi xé miệng cô ra!"Hai người lại lao vào cào, cấu, cắn, xé.Miệng thì chửi ầm lên, tay chân thì không ngừng đấm đá.Chị Hoa, cùng thím Trương thấy tình hình không ổn, chạy tới ngăn hai người ra."Đừng đánh, đừng đánh!""Ai da, hai người đừng động tay động chân nữa!"Lưu Thúy Hoa thấy con dâu lại tiếp tục nháo lên, liền giơ cây cào lên hướng tới người con dâu lớn của mình, nhưng Ngô Ái Trân vẫn không phát hiện ra, vẫn hăng hái đánh nhau như cũ."Cái bà già chết tiệt này, đánh bà a, đánh bà a, xem bà còn dám giành đồ của tôi không?"Lưu Thúy Hoa thấy mình không hù dọa được, bèn rống lên: "Ngô Ái Trân, chị dừng tay lại cho tôi!"Nghe tiếng rống, Ngô Ái Trân run run dừng lại.Nhưng vì chị co rúm, suýt chút nữa bị bà Triệu xô ngã trên đất.Chị "Ngao" một tiếng, hét lên "Cái bà già chết tiệt", lần này thì Lưu Thúy Hoa cũng không thể giữ chặt con dâu cả của mình.Mạnh Dao vôi mang rổ đặt bên vệ đường, ỷ vào thân hình to lớn, mà tách hai người ra.Cũng may, cô lớn lên to bự, chen chính giữa như vậy, hai người kia liền tách ra.Mất hết sức chín trâu hai hổ cô mới tách được hai người này.Dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, cô khuyên hai người: "Chị dâu, bà Triệu, chỉ là khoai lang thôi mà, đều là hàng xóm với nhau, cái này không đáng giá, mặc kệ ai thấy trước, vẫn là nên hòa khí, hòa khí sinh tài!"Thím Trương vội gật đầu: "Đúng vậy, vợ Bác Ngạn nói đúng, chỉ là khoai lang thôi mà, không đáng bị vì nó mà bị thương."Chị Hoa cũng khuyên ngắn: "Khoai lang cũng không gì hiếm lạ, nếu hai người muốn về nhà tôi đưa mỗi người một củ."Mọi người ra sức khuyên can, bà Triệu vẫn trưng ra khuôn mặt già khó chịu, rõ ràng vẫn còn tức giận.Ngô Ái Trân vì e ngại mẹ chồng cũng không hé răng.Chỉ miệng không tiếng động blabla khiêu khích bà Triệu, bà Triệu bị kích động liền nóng máu lên, muốn nhào vào đánh nhau với Ngô Ái Trân tiếp."Bà Triệu!"Lưu Thúy Hoa đem con dâu chụp lại, chính mình đứng ra phía trước chắn, nhỏ giọng khuyên.Nhưng bà nói cũng không dễ nghe gì cho cam."Bà Triệu, bà đừng đánh nữa, củ khoai này, chúng tôi bỏ, coi như nhường cho bà".