Trong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm…
Chương 90: 90: Có Người Đến Phủ Trường Công
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… “Hả?”, người làm vườn mặt ngơ ngác, có cảm giác như bị lừa.Nhân lúc họ còn chưa hoàn hồn, Thích Vy tìm bừa một lý do nào đó nhanh chóng rời khỏi vườn thuốc, đỡ bị quấn lấy hỏi tình tiết sau đó.Nhưng kể từ khi những người làm vườn hỏi nàng tình tiết, ngoài hai người Thanh Đại, không chỉ có những nha hoàn bên cạnh đều sẽ hỏi nàng, mà thỉnh thoảng còn có vài quản sự hỏi thăm khi báo cáo chính vụ.Đến khi ngay cả Cổ quản gia cũng không nhịn được mà tò mò hỏi Tôn Ngộ Không bao giờ có thể “ra khỏi ngục” để đi Tây Thiên, Thích Vy phục thật sự.Để tránh cho bị mọi người nhớ thương lôi đến kể chuyện mỗi ngày, Thích Vy không khỏi giục Thích Cẩm Dương nhanh chóng kể nội dung Đường Tăng cứu người, thu nhận bốn đồ đệ đi Tây Thiên lấy kinh, dẫu gì cũng đủ cho họ nghĩ về nó một khoảng thời gian, để nàng thanh tịnh một chút.Cho dù là thế, Thích Vy vẫn không khỏi phàn nàn với Cơ Vấn Thiên, kết quả lại nghe Cơ Vấn Thiên nói về một chuyện khác khiến nàng càng thêm nghẹn họng.Đừng quên, Thích Cẩm Dương còn kể chuyện này cho tất cả các bạn nhỏ cùng lớp nghe để nhanh chóng hòa nhập, những đứa trẻ đó có thể không kể lại cho người nhà nghe sao? Ngươi kể, ta kể, bây giờ câu chuyện về Tề Thiên Đại Thánh không chỉ được lan truyền tại Dục Vương phủ mà rất nhiều người nhà quyền quý cũng đã nghe thấy câu chuyện này, hơn nữa có rất nhiều người đang chờ đợi diễn biến tiếp theo.“Vài tiểu hoàng tử, tiểu công chúa trong cung đều đang đợi lần sau Cẩm Dương vào cung sẽ đích thân kể câu chuyện này cho họ nghe”.Thích Vy: “…”Nàng đã đánh giá thấp sức hút của Đại Thánh rồi, là nàng thua.Trong vườn hoa phía sau phủ Trưởng công chúa.Một đám tiểu thư, phu nhân xuất thân quyền quý đang tụ tập, vừa thưởng thức trà vừa ngắm hoa, nói cười vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt.Trong đó có mấy vị tiểu thư nhà quan tụ lại bên cạnh người tổ chức – Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn, họ nói về vài chuyện thú vị đã xảy ra trong kinh dạo gần đây để lấy lòng Trưởng công chúa, nhưng công chúa Tĩnh Nhàn có vẻ không quan tâm, thái độ hơi lơ đãng, thậm chí còn cáu kỉnh.Tô Bạch Chỉ cũng là một trong những vị khách được mời đến, tâm tư của nàng ta tinh tế hơn những người khác, đã để ý thấy tâm trạng của Trưởng công chúa hơi khác lạ, bình thường nàng ta cũng có danh tiếng tốt trong giới quý tộc, Trưởng công chúa có ấn tượng khá tốt với nàng ta nên nàng ta bèn quan tâm nói: “Hình như tâm trạng của Trưởng công chúa điện hạ không tốt, có chuyện gì phiền lòng sao?”Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn là muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng đế và Cơ Vấn Thiên, nàng ta nhỏ hơn Cơ Vấn Thiên một tuổi, trông rất trẻ và xinh đẹp.Nhưng đôi mắt của nàng ta lại luôn có sự kiêu ngạo và hà khắc làm cho khuôn mặt xinh đẹp và khí chất giảm đi rất nhiều.Nghe Tô Bạch Chỉ hỏi thế, nàng ta cũng không có ý lảng tránh, nói thẳng: “Hai hôm nay A Hoan bệnh rồi, tìm vài thầy lang mà cũng không có tác dụng gì, đều là mấy tên vô dụng”.Vẻ mặt của các tiểu thư nhà quan hay các phu nhân trẻ ngồi gần đó đều hiện lên vẻ xấu hổ, không phải vì thầy lang giỏi hay không mà là vì “A Hoan” kia.Mặc dù Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn vẫn còn trẻ nhưng cuộc đời lại không quá may mắn, phò mã của nàng ta đoản mệnh, thành hôn chưa bao lâu đã chết vì sự cố ngoài ý muốn, để lại nàng ta một mình nuôi dạy đứa con trai, rất là đáng thương.… Nếu vị này vẫn ở vậy thì quả thật sẽ khiến người ta thương tiếc, nhưng nàng ta lại không như thế.Sau khi phò mã chết, Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn nuôi khá nhiều trai lơ ở trong phủ Trưởng công chúa, cả ngày tìm thú vui, cuộc sống cá nhân rất ph óng đãng.Vài tiểu thư thạo tin đều biết đến “A Hoan” mà nàng ta nói chính là trai lơ gần đây được Trưởng công chúa sủng ái, tên là Liễu Hoan.Nghe nói là người đứng đầu bảng ở nam phong quán, không biết làm sao là được Trưởng công chúa đưa về nuôi trong phủ.Trong những người ngồi đây có hai người từng gặp mặt đối phương, quả thật là đẹp trai, môi đỏ da trắng.Ánh mắt Tô Bạch Chỉ lóe sáng, không ngờ có liên quan trai lơ, thật ra nàng ta cũng cực kỳ ghê tởm chuyện đời tư khiến người ta chỉ trích của Trưởng công chúa, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ quan tâm: “Thì ra là thế, khó trách tâm trạng điện hạ lại không tốt.Nói đến thì không biết điện hạ có nghe nói đến tin đồn trong kinh hai ngày nay không, công tử nhà Ngự Sử Tả Phó Đô Đốc Sát Viện xảy ra chuyện, không ít thầy lang trong kinh đều bó tay, cuối cùng Dục Vương phi đến chữa trị, hình như đã có chút tác dụng rồi…”.
“Hả?”, người làm vườn mặt ngơ ngác, có cảm giác như bị lừa.
Nhân lúc họ còn chưa hoàn hồn, Thích Vy tìm bừa một lý do nào đó nhanh chóng rời khỏi vườn thuốc, đỡ bị quấn lấy hỏi tình tiết sau đó.
Nhưng kể từ khi những người làm vườn hỏi nàng tình tiết, ngoài hai người Thanh Đại, không chỉ có những nha hoàn bên cạnh đều sẽ hỏi nàng, mà thỉnh thoảng còn có vài quản sự hỏi thăm khi báo cáo chính vụ.
Đến khi ngay cả Cổ quản gia cũng không nhịn được mà tò mò hỏi Tôn Ngộ Không bao giờ có thể “ra khỏi ngục” để đi Tây Thiên, Thích Vy phục thật sự.
Để tránh cho bị mọi người nhớ thương lôi đến kể chuyện mỗi ngày, Thích Vy không khỏi giục Thích Cẩm Dương nhanh chóng kể nội dung Đường Tăng cứu người, thu nhận bốn đồ đệ đi Tây Thiên lấy kinh, dẫu gì cũng đủ cho họ nghĩ về nó một khoảng thời gian, để nàng thanh tịnh một chút.
Cho dù là thế, Thích Vy vẫn không khỏi phàn nàn với Cơ Vấn Thiên, kết quả lại nghe Cơ Vấn Thiên nói về một chuyện khác khiến nàng càng thêm nghẹn họng.
Đừng quên, Thích Cẩm Dương còn kể chuyện này cho tất cả các bạn nhỏ cùng lớp nghe để nhanh chóng hòa nhập, những đứa trẻ đó có thể không kể lại cho người nhà nghe sao? Ngươi kể, ta kể, bây giờ câu chuyện về Tề Thiên Đại Thánh không chỉ được lan truyền tại Dục Vương phủ mà rất nhiều người nhà quyền quý cũng đã nghe thấy câu chuyện này, hơn nữa có rất nhiều người đang chờ đợi diễn biến tiếp theo.
“Vài tiểu hoàng tử, tiểu công chúa trong cung đều đang đợi lần sau Cẩm Dương vào cung sẽ đích thân kể câu chuyện này cho họ nghe”.
Thích Vy: “…”
Nàng đã đánh giá thấp sức hút của Đại Thánh rồi, là nàng thua.
Trong vườn hoa phía sau phủ Trưởng công chúa.
Một đám tiểu thư, phu nhân xuất thân quyền quý đang tụ tập, vừa thưởng thức trà vừa ngắm hoa, nói cười vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt.
Trong đó có mấy vị tiểu thư nhà quan tụ lại bên cạnh người tổ chức – Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn, họ nói về vài chuyện thú vị đã xảy ra trong kinh dạo gần đây để lấy lòng Trưởng công chúa, nhưng công chúa Tĩnh Nhàn có vẻ không quan tâm, thái độ hơi lơ đãng, thậm chí còn cáu kỉnh.
Tô Bạch Chỉ cũng là một trong những vị khách được mời đến, tâm tư của nàng ta tinh tế hơn những người khác, đã để ý thấy tâm trạng của Trưởng công chúa hơi khác lạ, bình thường nàng ta cũng có danh tiếng tốt trong giới quý tộc, Trưởng công chúa có ấn tượng khá tốt với nàng ta nên nàng ta bèn quan tâm nói: “Hình như tâm trạng của Trưởng công chúa điện hạ không tốt, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn là muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng đế và Cơ Vấn Thiên, nàng ta nhỏ hơn Cơ Vấn Thiên một tuổi, trông rất trẻ và xinh đẹp.
Nhưng đôi mắt của nàng ta lại luôn có sự kiêu ngạo và hà khắc làm cho khuôn mặt xinh đẹp và khí chất giảm đi rất nhiều.
Nghe Tô Bạch Chỉ hỏi thế, nàng ta cũng không có ý lảng tránh, nói thẳng: “Hai hôm nay A Hoan bệnh rồi, tìm vài thầy lang mà cũng không có tác dụng gì, đều là mấy tên vô dụng”.
Vẻ mặt của các tiểu thư nhà quan hay các phu nhân trẻ ngồi gần đó đều hiện lên vẻ xấu hổ, không phải vì thầy lang giỏi hay không mà là vì “A Hoan” kia.
Mặc dù Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn vẫn còn trẻ nhưng cuộc đời lại không quá may mắn, phò mã của nàng ta đoản mệnh, thành hôn chưa bao lâu đã chết vì sự cố ngoài ý muốn, để lại nàng ta một mình nuôi dạy đứa con trai, rất là đáng thương.
… Nếu vị này vẫn ở vậy thì quả thật sẽ khiến người ta thương tiếc, nhưng nàng ta lại không như thế.
Sau khi phò mã chết, Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn nuôi khá nhiều trai lơ ở trong phủ Trưởng công chúa, cả ngày tìm thú vui, cuộc sống cá nhân rất ph óng đãng.
Vài tiểu thư thạo tin đều biết đến “A Hoan” mà nàng ta nói chính là trai lơ gần đây được Trưởng công chúa sủng ái, tên là Liễu Hoan.
Nghe nói là người đứng đầu bảng ở nam phong quán, không biết làm sao là được Trưởng công chúa đưa về nuôi trong phủ.
Trong những người ngồi đây có hai người từng gặp mặt đối phương, quả thật là đẹp trai, môi đỏ da trắng.
Ánh mắt Tô Bạch Chỉ lóe sáng, không ngờ có liên quan trai lơ, thật ra nàng ta cũng cực kỳ ghê tởm chuyện đời tư khiến người ta chỉ trích của Trưởng công chúa, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ quan tâm: “Thì ra là thế, khó trách tâm trạng điện hạ lại không tốt.
Nói đến thì không biết điện hạ có nghe nói đến tin đồn trong kinh hai ngày nay không, công tử nhà Ngự Sử Tả Phó Đô Đốc Sát Viện xảy ra chuyện, không ít thầy lang trong kinh đều bó tay, cuối cùng Dục Vương phi đến chữa trị, hình như đã có chút tác dụng rồi…”.
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… “Hả?”, người làm vườn mặt ngơ ngác, có cảm giác như bị lừa.Nhân lúc họ còn chưa hoàn hồn, Thích Vy tìm bừa một lý do nào đó nhanh chóng rời khỏi vườn thuốc, đỡ bị quấn lấy hỏi tình tiết sau đó.Nhưng kể từ khi những người làm vườn hỏi nàng tình tiết, ngoài hai người Thanh Đại, không chỉ có những nha hoàn bên cạnh đều sẽ hỏi nàng, mà thỉnh thoảng còn có vài quản sự hỏi thăm khi báo cáo chính vụ.Đến khi ngay cả Cổ quản gia cũng không nhịn được mà tò mò hỏi Tôn Ngộ Không bao giờ có thể “ra khỏi ngục” để đi Tây Thiên, Thích Vy phục thật sự.Để tránh cho bị mọi người nhớ thương lôi đến kể chuyện mỗi ngày, Thích Vy không khỏi giục Thích Cẩm Dương nhanh chóng kể nội dung Đường Tăng cứu người, thu nhận bốn đồ đệ đi Tây Thiên lấy kinh, dẫu gì cũng đủ cho họ nghĩ về nó một khoảng thời gian, để nàng thanh tịnh một chút.Cho dù là thế, Thích Vy vẫn không khỏi phàn nàn với Cơ Vấn Thiên, kết quả lại nghe Cơ Vấn Thiên nói về một chuyện khác khiến nàng càng thêm nghẹn họng.Đừng quên, Thích Cẩm Dương còn kể chuyện này cho tất cả các bạn nhỏ cùng lớp nghe để nhanh chóng hòa nhập, những đứa trẻ đó có thể không kể lại cho người nhà nghe sao? Ngươi kể, ta kể, bây giờ câu chuyện về Tề Thiên Đại Thánh không chỉ được lan truyền tại Dục Vương phủ mà rất nhiều người nhà quyền quý cũng đã nghe thấy câu chuyện này, hơn nữa có rất nhiều người đang chờ đợi diễn biến tiếp theo.“Vài tiểu hoàng tử, tiểu công chúa trong cung đều đang đợi lần sau Cẩm Dương vào cung sẽ đích thân kể câu chuyện này cho họ nghe”.Thích Vy: “…”Nàng đã đánh giá thấp sức hút của Đại Thánh rồi, là nàng thua.Trong vườn hoa phía sau phủ Trưởng công chúa.Một đám tiểu thư, phu nhân xuất thân quyền quý đang tụ tập, vừa thưởng thức trà vừa ngắm hoa, nói cười vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt.Trong đó có mấy vị tiểu thư nhà quan tụ lại bên cạnh người tổ chức – Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn, họ nói về vài chuyện thú vị đã xảy ra trong kinh dạo gần đây để lấy lòng Trưởng công chúa, nhưng công chúa Tĩnh Nhàn có vẻ không quan tâm, thái độ hơi lơ đãng, thậm chí còn cáu kỉnh.Tô Bạch Chỉ cũng là một trong những vị khách được mời đến, tâm tư của nàng ta tinh tế hơn những người khác, đã để ý thấy tâm trạng của Trưởng công chúa hơi khác lạ, bình thường nàng ta cũng có danh tiếng tốt trong giới quý tộc, Trưởng công chúa có ấn tượng khá tốt với nàng ta nên nàng ta bèn quan tâm nói: “Hình như tâm trạng của Trưởng công chúa điện hạ không tốt, có chuyện gì phiền lòng sao?”Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn là muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng đế và Cơ Vấn Thiên, nàng ta nhỏ hơn Cơ Vấn Thiên một tuổi, trông rất trẻ và xinh đẹp.Nhưng đôi mắt của nàng ta lại luôn có sự kiêu ngạo và hà khắc làm cho khuôn mặt xinh đẹp và khí chất giảm đi rất nhiều.Nghe Tô Bạch Chỉ hỏi thế, nàng ta cũng không có ý lảng tránh, nói thẳng: “Hai hôm nay A Hoan bệnh rồi, tìm vài thầy lang mà cũng không có tác dụng gì, đều là mấy tên vô dụng”.Vẻ mặt của các tiểu thư nhà quan hay các phu nhân trẻ ngồi gần đó đều hiện lên vẻ xấu hổ, không phải vì thầy lang giỏi hay không mà là vì “A Hoan” kia.Mặc dù Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn vẫn còn trẻ nhưng cuộc đời lại không quá may mắn, phò mã của nàng ta đoản mệnh, thành hôn chưa bao lâu đã chết vì sự cố ngoài ý muốn, để lại nàng ta một mình nuôi dạy đứa con trai, rất là đáng thương.… Nếu vị này vẫn ở vậy thì quả thật sẽ khiến người ta thương tiếc, nhưng nàng ta lại không như thế.Sau khi phò mã chết, Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn nuôi khá nhiều trai lơ ở trong phủ Trưởng công chúa, cả ngày tìm thú vui, cuộc sống cá nhân rất ph óng đãng.Vài tiểu thư thạo tin đều biết đến “A Hoan” mà nàng ta nói chính là trai lơ gần đây được Trưởng công chúa sủng ái, tên là Liễu Hoan.Nghe nói là người đứng đầu bảng ở nam phong quán, không biết làm sao là được Trưởng công chúa đưa về nuôi trong phủ.Trong những người ngồi đây có hai người từng gặp mặt đối phương, quả thật là đẹp trai, môi đỏ da trắng.Ánh mắt Tô Bạch Chỉ lóe sáng, không ngờ có liên quan trai lơ, thật ra nàng ta cũng cực kỳ ghê tởm chuyện đời tư khiến người ta chỉ trích của Trưởng công chúa, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ quan tâm: “Thì ra là thế, khó trách tâm trạng điện hạ lại không tốt.Nói đến thì không biết điện hạ có nghe nói đến tin đồn trong kinh hai ngày nay không, công tử nhà Ngự Sử Tả Phó Đô Đốc Sát Viện xảy ra chuyện, không ít thầy lang trong kinh đều bó tay, cuối cùng Dục Vương phi đến chữa trị, hình như đã có chút tác dụng rồi…”.