Trong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm…
Chương 116: 116: Bình Tĩnh Rồi Nói Chuyện
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… Sầc mặt Cơ Vô Song hết xanh rồi lại tráng, cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Trần hoàng hậu như thái độ đối với Thích Vy.Trần hoàng hậu chính là hoàng hậu đương triều, chắng những có gia thế nhà mẹ đẻ rất cứng rắn, trung thành tận tâm với hoàng thượng, ớ trong hậu cung công tư phàn minh, hơn nữa tình cảm của đế hậu hòa thuận, ngoại trừ gia thế và phản vị của Vệ quý phi có thế chống lại nàng ấy một chút thi những người khác, thậm chí ngay cả thái hậu thì cũng không thế lấn lướt hoàng hậu.“Lúc nãy hinh như bản cung có nghe thấy ai đó nói Cấm Dương tuối còn nhó mà lệ khí quá nặng đúng không?”, Trần Hoàng hậu âm trầm nói: “Bốn cung không hề thấy Cấm Dương có lệ khí nặng, trong hậu cung có rất nhiều phi tần, kế cả Vệ quý phi cũng cảm thấy đứa nhỏ cẩm Dương này rất đáng yêu, sao bảy giờ lại bị khiến trách chứ?”“Cẩm Dương chỉ giống phụ thản của nó, Dục Vương là đại anh hùng của Đại Án ta, năm năm chinh chiến lập vô số chiến công, Cấm Dương giống hằn thì phái gọi là anh hùng khí khái, sao có thế nói là lệ khí tàn nhân! Nếu thật sự nói như vậy, có phải tất cả các tướng sĩ giết địch ở biên quan đêu có lệ khí quá nặng, tàn nhẩn độc ác sao? Theobản cung thấy, kẻ nói Cấm Dương như vậy mới chính là kẻ có tâm địa rần rết!”Tâm địa rán rết là câu dùng đế hình dung nữ tử, phu nhân các nhà làm sao không hiếu Trần hoàng hậu rõ ràng đang châm chọc Tĩnh Nhàn trướng công chúa?Ve phần lời nói của thái hậu trước đó, Trần hoàng hậu không chỉ thầng Thái hậu ra chính là vì muốn giữ lại cho thái hậu một chút mặt mũi cuối cùng, cho nên các nàng đương nhiên sẽ không ngu xuấn mà cố ý chí ra.Mẹ chồng nàng dâu có thân phận tôn quý nhất Đại Ân này đang đối nghịch nhau, các nàng cũng không dám xen vào.Lại nhìn sang thái hậu.Trần hoàng hậu đã nói hết lời, bà ta còn có thế nói được cái gì nữa?Không tức giận ngay tại chỗ đã là đú kiên cường, càng già càng dẻo dai rồi.Nếu Thái hậu thật sự bị Trân hoàng hậu cùng Thích Vy làm cho bộc phát sự tức giận, thì bất luận là vì nguyên nhản gì, nếu truyền ra ngoài đều sẽ không dẻ nghe, cho nên đến cuối cùng vân là vị phu nhân trước đó giúp Thích Vy nói một cảu hòa giải: “Kỳ thật không phải chí là chuyện hai đứa trẻ đánh nhau một trận thôi sao, không phải là chuyệnlớn gì, chảc là lúc đó có chút hoang mang nên mấy đứa trẻ ra tay có chút nặng, sau này sẽ không như vậy nữa.Tiếu điện hạ nhà Dục vương gia cùng với Lương tiếu công tử nhà trưởng công chúa sau này phải hòa thuận, trẻ con đều không ghi thù, qua vài ngày liền có thế cùng nhau chơi đùa rồi”.Chừng nào người lớn còn tiếp tục bày trò sau lưng thì đứa trẻ mới tiếp tục bị ảnh hường thòi.“Lại nói, Dục vương phi đã đến lâu như vậy nhưng vằn còn chưa biết thản phận của chúng ta, đày quả thực là chúng ta thất lề”.Nói xong, quý phu nhản liền tự mình giới thiệu bản thản trước.Thích Vy lúc này mới biết được, thì ra vị này là đại phu nhản của Trấn Quốc tướng quản phủ, nàng từng gặp qua Phó Vân Thi khi đi dạo phố, xét về thân phận thì vị này là đại bá mầu của Phó Vản Thi, danh tiếng Trấn Quốc tướng quản phủ ở kinh thành vò cùng vang dội, lão tướng quân năm đó lại cùng tiên hoàng ra trận giết địch, đến nay thứ tử cùng trường tôn của phủ tướng quản vần trấn thủ ở biên quan, khó trách thái hậu cũng phải nế mặt vị đại phu nhản này.Ve phần mấy vị khác, Phó đại phu nhân cũng làm chủ, lần lượt giới thiệu theo thứ tự là: Lại bộ thượng thư Giang phu nhân cùng tiếu thư Giang gia, Hàn Lâm viện Mộ phu nhản cùng tiếu thư Mộ gia, cuối cùng là… Thường Thầng bá phu nhân, Tô phu nhân.Mộ phu nhân cùng Tô phu nhản chính là hai vị giúp thái hậu đá k*ch th*ch Vy.Mộ phu nhản là ai thì Thích Vy tố không rõ lắm, nhưng Thường Thắng bá phu nhân thì… ha ha.Trong lúc giới thiệu, thái hậu cùng Trần hoàng hậu cũng đã bình tĩnh trớ lại, hoặc có thế nói do bầu không khí bị gián đoạn cho nên nhất thời không nối giận được nữa.Trần hoàng hậu vân đau lòng nhìn chỗ bị thương của Thích Cấm Dương, không còn tâm tình tiếp tục đối nghịch cùng thái hậu, trong khi đó Cơ Vô Song còn muốn ản miếng trả miếng, nói: “Cấm Dương bị thương đã bôi thuốc chưa? Nhìn nghiêm trọng như vậy, ớ chổ bán cung còn có chút thuốc trị ngoại thương thượng hạng, Đình Lan bình thường nóng nảy dê va chạm, chỉ cần bôi thuốc qua một ngày là vết thương đã tốt lẽn rồi, đệ muội, chi bâng mang theo Cấm Dương đến cung của ta ngồi một chút chứ?”.
Sầc mặt Cơ Vô Song hết xanh rồi lại tráng, cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Trần hoàng hậu như thái độ đối với Thích Vy.
Trần hoàng hậu chính là hoàng hậu đương triều, chắng những có gia thế nhà mẹ đẻ rất cứng rắn, trung thành tận tâm với hoàng thượng, ớ trong hậu cung công tư phàn minh, hơn nữa tình cảm của đế hậu hòa thuận, ngoại trừ gia thế và phản vị của Vệ quý phi có thế chống lại nàng ấy một chút thi những người khác, thậm chí ngay cả thái hậu thì cũng không thế lấn lướt hoàng hậu.
“Lúc nãy hinh như bản cung có nghe thấy ai đó nói Cấm Dương tuối còn nhó mà lệ khí quá nặng đúng không?”, Trần Hoàng hậu âm trầm nói: “Bốn cung không hề thấy Cấm Dương có lệ khí nặng, trong hậu cung có rất nhiều phi tần, kế cả Vệ quý phi cũng cảm thấy đứa nhỏ cẩm Dương này rất đáng yêu, sao bảy giờ lại bị khiến trách chứ?”
“Cẩm Dương chỉ giống phụ thản của nó, Dục Vương là đại anh hùng của Đại Án ta, năm năm chinh chiến lập vô số chiến công, Cấm Dương giống hằn thì phái gọi là anh hùng khí khái, sao có thế nói là lệ khí tàn nhân! Nếu thật sự nói như vậy, có phải tất cả các tướng sĩ giết địch ở biên quan đêu có lệ khí quá nặng, tàn nhẩn độc ác sao? Theo
bản cung thấy, kẻ nói Cấm Dương như vậy mới chính là kẻ có tâm địa rần rết!”
Tâm địa rán rết là câu dùng đế hình dung nữ tử, phu nhân các nhà làm sao không hiếu Trần hoàng hậu rõ ràng đang châm chọc Tĩnh Nhàn trướng công chúa?
Ve phần lời nói của thái hậu trước đó, Trần hoàng hậu không chỉ thầng Thái hậu ra chính là vì muốn giữ lại cho thái hậu một chút mặt mũi cuối cùng, cho nên các nàng đương nhiên sẽ không ngu xuấn mà cố ý chí ra.
Mẹ chồng nàng dâu có thân phận tôn quý nhất Đại Ân này đang đối nghịch nhau, các nàng cũng không dám xen vào.
Lại nhìn sang thái hậu.
Trần hoàng hậu đã nói hết lời, bà ta còn có thế nói được cái gì nữa?
Không tức giận ngay tại chỗ đã là đú kiên cường, càng già càng dẻo dai rồi.
Nếu Thái hậu thật sự bị Trân hoàng hậu cùng Thích Vy làm cho bộc phát sự tức giận, thì bất luận là vì nguyên nhản gì, nếu truyền ra ngoài đều sẽ không dẻ nghe, cho nên đến cuối cùng vân là vị phu nhân trước đó giúp Thích Vy nói một cảu hòa giải: “Kỳ thật không phải chí là chuyện hai đứa trẻ đánh nhau một trận thôi sao, không phải là chuyện
lớn gì, chảc là lúc đó có chút hoang mang nên mấy đứa trẻ ra tay có chút nặng, sau này sẽ không như vậy nữa.
Tiếu điện hạ nhà Dục vương gia cùng với Lương tiếu công tử nhà trưởng công chúa sau này phải hòa thuận, trẻ con đều không ghi thù, qua vài ngày liền có thế cùng nhau chơi đùa rồi”.
Chừng nào người lớn còn tiếp tục bày trò sau lưng thì đứa trẻ mới tiếp tục bị ảnh hường thòi.
“Lại nói, Dục vương phi đã đến lâu như vậy nhưng vằn còn chưa biết thản phận của chúng ta, đày quả thực là chúng ta thất lề”.
Nói xong, quý phu nhản liền tự mình giới thiệu bản thản trước.
Thích Vy lúc này mới biết được, thì ra vị này là đại phu nhản của Trấn Quốc tướng quản phủ, nàng từng gặp qua Phó Vân Thi khi đi dạo phố, xét về thân phận thì vị này là đại bá mầu của Phó Vản Thi, danh tiếng Trấn Quốc tướng quản phủ ở kinh thành vò cùng vang dội, lão tướng quân năm đó lại cùng tiên hoàng ra trận giết địch, đến nay thứ tử cùng trường tôn của phủ tướng quản vần trấn thủ ở biên quan, khó trách thái hậu cũng phải nế mặt vị đại phu nhản này.
Ve phần mấy vị khác, Phó đại phu nhân cũng làm chủ, lần lượt giới thiệu theo thứ tự là: Lại bộ thượng thư Giang phu nhân cùng tiếu thư Giang gia, Hàn Lâm viện Mộ phu nhản cùng tiếu thư Mộ gia, cuối cùng là… Thường Thầng bá phu nhân, Tô phu nhân.
Mộ phu nhân cùng Tô phu nhản chính là hai vị giúp thái hậu đá k*ch th*ch Vy.
Mộ phu nhản là ai thì Thích Vy tố không rõ lắm, nhưng Thường Thắng bá phu nhân thì… ha ha.
Trong lúc giới thiệu, thái hậu cùng Trần hoàng hậu cũng đã bình tĩnh trớ lại, hoặc có thế nói do bầu không khí bị gián đoạn cho nên nhất thời không nối giận được nữa.
Trần hoàng hậu vân đau lòng nhìn chỗ bị thương của Thích Cấm Dương, không còn tâm tình tiếp tục đối nghịch cùng thái hậu, trong khi đó Cơ Vô Song còn muốn ản miếng trả miếng, nói: “Cấm Dương bị thương đã bôi thuốc chưa? Nhìn nghiêm trọng như vậy, ớ chổ bán cung còn có chút thuốc trị ngoại thương thượng hạng, Đình Lan bình thường nóng nảy dê va chạm, chỉ cần bôi thuốc qua một ngày là vết thương đã tốt lẽn rồi, đệ muội, chi bâng mang theo Cấm Dương đến cung của ta ngồi một chút chứ?”.
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… Sầc mặt Cơ Vô Song hết xanh rồi lại tráng, cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Trần hoàng hậu như thái độ đối với Thích Vy.Trần hoàng hậu chính là hoàng hậu đương triều, chắng những có gia thế nhà mẹ đẻ rất cứng rắn, trung thành tận tâm với hoàng thượng, ớ trong hậu cung công tư phàn minh, hơn nữa tình cảm của đế hậu hòa thuận, ngoại trừ gia thế và phản vị của Vệ quý phi có thế chống lại nàng ấy một chút thi những người khác, thậm chí ngay cả thái hậu thì cũng không thế lấn lướt hoàng hậu.“Lúc nãy hinh như bản cung có nghe thấy ai đó nói Cấm Dương tuối còn nhó mà lệ khí quá nặng đúng không?”, Trần Hoàng hậu âm trầm nói: “Bốn cung không hề thấy Cấm Dương có lệ khí nặng, trong hậu cung có rất nhiều phi tần, kế cả Vệ quý phi cũng cảm thấy đứa nhỏ cẩm Dương này rất đáng yêu, sao bảy giờ lại bị khiến trách chứ?”“Cẩm Dương chỉ giống phụ thản của nó, Dục Vương là đại anh hùng của Đại Án ta, năm năm chinh chiến lập vô số chiến công, Cấm Dương giống hằn thì phái gọi là anh hùng khí khái, sao có thế nói là lệ khí tàn nhân! Nếu thật sự nói như vậy, có phải tất cả các tướng sĩ giết địch ở biên quan đêu có lệ khí quá nặng, tàn nhẩn độc ác sao? Theobản cung thấy, kẻ nói Cấm Dương như vậy mới chính là kẻ có tâm địa rần rết!”Tâm địa rán rết là câu dùng đế hình dung nữ tử, phu nhân các nhà làm sao không hiếu Trần hoàng hậu rõ ràng đang châm chọc Tĩnh Nhàn trướng công chúa?Ve phần lời nói của thái hậu trước đó, Trần hoàng hậu không chỉ thầng Thái hậu ra chính là vì muốn giữ lại cho thái hậu một chút mặt mũi cuối cùng, cho nên các nàng đương nhiên sẽ không ngu xuấn mà cố ý chí ra.Mẹ chồng nàng dâu có thân phận tôn quý nhất Đại Ân này đang đối nghịch nhau, các nàng cũng không dám xen vào.Lại nhìn sang thái hậu.Trần hoàng hậu đã nói hết lời, bà ta còn có thế nói được cái gì nữa?Không tức giận ngay tại chỗ đã là đú kiên cường, càng già càng dẻo dai rồi.Nếu Thái hậu thật sự bị Trân hoàng hậu cùng Thích Vy làm cho bộc phát sự tức giận, thì bất luận là vì nguyên nhản gì, nếu truyền ra ngoài đều sẽ không dẻ nghe, cho nên đến cuối cùng vân là vị phu nhân trước đó giúp Thích Vy nói một cảu hòa giải: “Kỳ thật không phải chí là chuyện hai đứa trẻ đánh nhau một trận thôi sao, không phải là chuyệnlớn gì, chảc là lúc đó có chút hoang mang nên mấy đứa trẻ ra tay có chút nặng, sau này sẽ không như vậy nữa.Tiếu điện hạ nhà Dục vương gia cùng với Lương tiếu công tử nhà trưởng công chúa sau này phải hòa thuận, trẻ con đều không ghi thù, qua vài ngày liền có thế cùng nhau chơi đùa rồi”.Chừng nào người lớn còn tiếp tục bày trò sau lưng thì đứa trẻ mới tiếp tục bị ảnh hường thòi.“Lại nói, Dục vương phi đã đến lâu như vậy nhưng vằn còn chưa biết thản phận của chúng ta, đày quả thực là chúng ta thất lề”.Nói xong, quý phu nhản liền tự mình giới thiệu bản thản trước.Thích Vy lúc này mới biết được, thì ra vị này là đại phu nhản của Trấn Quốc tướng quản phủ, nàng từng gặp qua Phó Vân Thi khi đi dạo phố, xét về thân phận thì vị này là đại bá mầu của Phó Vản Thi, danh tiếng Trấn Quốc tướng quản phủ ở kinh thành vò cùng vang dội, lão tướng quân năm đó lại cùng tiên hoàng ra trận giết địch, đến nay thứ tử cùng trường tôn của phủ tướng quản vần trấn thủ ở biên quan, khó trách thái hậu cũng phải nế mặt vị đại phu nhản này.Ve phần mấy vị khác, Phó đại phu nhân cũng làm chủ, lần lượt giới thiệu theo thứ tự là: Lại bộ thượng thư Giang phu nhân cùng tiếu thư Giang gia, Hàn Lâm viện Mộ phu nhản cùng tiếu thư Mộ gia, cuối cùng là… Thường Thầng bá phu nhân, Tô phu nhân.Mộ phu nhân cùng Tô phu nhản chính là hai vị giúp thái hậu đá k*ch th*ch Vy.Mộ phu nhản là ai thì Thích Vy tố không rõ lắm, nhưng Thường Thắng bá phu nhân thì… ha ha.Trong lúc giới thiệu, thái hậu cùng Trần hoàng hậu cũng đã bình tĩnh trớ lại, hoặc có thế nói do bầu không khí bị gián đoạn cho nên nhất thời không nối giận được nữa.Trần hoàng hậu vân đau lòng nhìn chỗ bị thương của Thích Cấm Dương, không còn tâm tình tiếp tục đối nghịch cùng thái hậu, trong khi đó Cơ Vô Song còn muốn ản miếng trả miếng, nói: “Cấm Dương bị thương đã bôi thuốc chưa? Nhìn nghiêm trọng như vậy, ớ chổ bán cung còn có chút thuốc trị ngoại thương thượng hạng, Đình Lan bình thường nóng nảy dê va chạm, chỉ cần bôi thuốc qua một ngày là vết thương đã tốt lẽn rồi, đệ muội, chi bâng mang theo Cấm Dương đến cung của ta ngồi một chút chứ?”.