Tác giả:

Trong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm…

Chương 129: Chương 129

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… Tìm một ít chuyện có ý nghĩa để làm, mượn công việc dời lực chú ý, đối với Phó Vân Thi mà nói cũng không phải là chuyện xấu.Phó Vân Thi không phải là người thiếu quyết đoán, nàng ta vốn đã định thử nghiệm, nay lại được Thích Vy khuyên nhủ, cho nên rất nhanh liền cắn răng đồng ý.Lục Thanh Sương thấy Phó Vân Thi đồng ý thì cảm thấy bản thân cũng nên thử, cho nên 3 người trên cơ bản đã đạt được một hiệp định.Sau đó 2 người liền lôi kéo Thích Vy để hỏi rất chi tiết, nhờ nàng tư vấn kinh nghiệm làm ăn.Thích Vy: “Thật sự ta không phải là một người chuyên nghiệp trong chuyện làm ăn đâu”.Nhưng đối diện với hai cô nương chỉ mới chuẩn bị kinh thương thì nàng vẫn có thể dùng chút kiến thức của mình để truyền đạt cho các nàng một chút.Hai người Phó Vân Thi chưa từng tự tham gia kinh thương nhưng gia sản của bọn họ thật sự không ít.Lục Thanh Sương là muội muội duy nhất của Định Viễn Hầu Lục Bắc Thần, của hồi môn của muội muội hắn ta khi lấy chồng còn có thể ít hay sao?Phó Vân Thi lại là cháu gái duy nhất của Trấn Quốc tướng quân, từ nhỏ đã ốm yếu dễ bệnh, gia sản tướng quân phủ vốn đã phong phú, của hồi môn cho cháu gái cũng vô cùng dày, trong đó còn có thêm của hồi môn của mẹ nàng ta cũng sẽ giao cho nàng ta, nếu thật sự muốn bàn về của hồi môn thì Thích Vy chắc chắn không bằng nàng ta, dù sao lúc trước khi Thích Vy thành thân thì Thích gia cũng chỉ làm đủ để tô điểm vẻ bề ngoài, trên thực tế trong số của hồi môn của nàng thật sự chẳng có bao nhiêu đồ đáng giá.Điều này càng khiến cho Thích Vy kiên định với quyết định sẽ tìm cơ hội mang của hồi môn của mẹ mình trở về, cho dù chỉ để bày trí thì nàng nhất định cũng phải dành chúng về.Sau khi 3 người thương lượng xong thì liền quyết định cửa hàng sẽ do Phó Vân Thi điều hành.Bởi vì nàng ta yếu ớt dễ bệnh cho nên sau khi mở cửa hàng chủ yếu sẽ phụ trách công việc sổ sách, không cần tiêu hao quá nhiều thể lực, chuyên môn thanh lý sổ sách.Lục Thanh Sương thì phụ trách những việc vặt khác, ví dụ như quản lý hậu kỳ, giao thiệp cùng khách quý,…Về chuyện tuyển thêm người thì 2 người cứ tự thương lượng với nhau.Ba người tiếp tục thảo luận cho đến khi mặt trời lặn, đến tận khi Cổ quản gia đến hỏi hai người có muốn dùng bữa tối ở vương phủ hay không thì bọn họ mới miễn cưỡng dừng thảo luận.“Được rồi, mấy chuyện này nói hai ba câu cũng không nói hết được.Trước tiên cứ chuẩn bị những thứ vừa thảo luận đã, còn chỗ nào không rõ thì ngày khác lại tiếp tục thương lượng.Đã nói nửa ngày rồi mà mọi người không cảm thấy đói sao? Ở lại ăn tối rồi đi”.“Không cần đâu, ta vẫn nên trở về thôi, nếu không phu quân của ta sẽ lo lắng”, Lục Thanh Sương nói trước.Phó Vân Thi cũng nói ngay sau đó: “Ta cũng phải sớm trở về, đã ra ngoài lâu như vậy, đại bá mẫu cùng tổ phụ chắc chắn rất lo lắng cho ta, sợ ta ở bên ngoài đột nhiên phát bệnh”.Thích Vy cũng không miễn cưỡng bọn họ, đích thân tiễn người ra cửa, lúc xác định các nàng đều bình an lên xe ngựa nhà mình để trở về nhà thì nàng mới quay vào phủ chuẩn bị ăn cơm, sau khi ăn xong nàng còn phải đi kiểm tra đan dược, xem nguyên liệu có đủ dùng hay không, nếu không đủ thì phải bảo Thanh Đại hoặc Hồng Liên đi mua về.Trong bữa tối, Thích Vy còn nói với Cơ Vấn Thiên chuyện mình cùng hai người Phó Vân Thi chuẩn bị hợp tác mở một cửa hàng, Cơ Vấn Thiên nói: “Cần bao nhiêu vốn nàng đều có thể trực tiếp lấy theo sổ sách, không tính tiền năm của nàng”.Trước đây hắn đã nói rằng nàng có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, nhưng sau khi phát hiện ra nàng không hề lấy quá nhiều tiền thì Cơ Vấn Thiên cũng không miễn cưỡng nàng nữa, những mối quan hệ thân cận cũng không chỉ dựa vào mấy chuyện tiền bạc này để duy trì.Thích Vy không hề phản đối, cùng lắm thì đến lúc đó chia đôi cho vương phủ.Phương thuốc của nàng tuyệt đối không có thiếu sót, về sau vương phủ cũng có thể kiếm được tiền, không hề thiệt thòi.Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm về những tin đồn ngoài kia.Thích Vy còn thuận miệng nhắc tới tình trạng thân thể của Phó Vân Thi.Cơ Vấn Thiên nói: “Bệnh của nàng ta đã có từ khi nàng ta còn ở trong bụng mẹ, vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà nhị phu nhân Phó gia bị sinh non.Phó Vân Thi từ nhỏ thân thể đã yếu, có bệnh tim bẩm sinh, khi còn nhỏ mấy lần bệnh nguy hiểm không thể vượt qua được, mấy năm nay vẫn dựa vào các loại dược liệu trân quý để duy trì sự sống, thái y trong cung đã nói tuổi thọ của nàng ta chỉ sợ…”Thích Vy đã hiểu rõ.Bệnh tim bẩm sinh nếu nghiêm trọng thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, không kịp thời cứu chữa thì chỉ có một con đường chết, cho dù có vô số dược liệu trân quý để giữ mạng thì muốn sống lâu dài cũng quá khó khăn.“Phó Vân Thi năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không? Hôn sự giữa nàng ta và Trần Quý Dương đã được quyết định chưa? Khi nào thì họ sẽ thành thân?”.

Tìm một ít chuyện có ý nghĩa để làm, mượn công việc dời lực chú ý, đối với Phó Vân Thi mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Phó Vân Thi không phải là người thiếu quyết đoán, nàng ta vốn đã định thử nghiệm, nay lại được Thích Vy khuyên nhủ, cho nên rất nhanh liền cắn răng đồng ý.

Lục Thanh Sương thấy Phó Vân Thi đồng ý thì cảm thấy bản thân cũng nên thử, cho nên 3 người trên cơ bản đã đạt được một hiệp định.

Sau đó 2 người liền lôi kéo Thích Vy để hỏi rất chi tiết, nhờ nàng tư vấn kinh nghiệm làm ăn.

Thích Vy: “Thật sự ta không phải là một người chuyên nghiệp trong chuyện làm ăn đâu”.

Nhưng đối diện với hai cô nương chỉ mới chuẩn bị kinh thương thì nàng vẫn có thể dùng chút kiến thức của mình để truyền đạt cho các nàng một chút.

Hai người Phó Vân Thi chưa từng tự tham gia kinh thương nhưng gia sản của bọn họ thật sự không ít.

Lục Thanh Sương là muội muội duy nhất của Định Viễn Hầu Lục Bắc Thần, của hồi môn của muội muội hắn ta khi lấy chồng còn có thể ít hay sao?

Phó Vân Thi lại là cháu gái duy nhất của Trấn Quốc tướng quân, từ nhỏ đã ốm yếu dễ bệnh, gia sản tướng quân phủ vốn đã phong phú, của hồi môn cho cháu gái cũng vô cùng dày, trong đó còn có thêm của hồi môn của mẹ nàng ta cũng sẽ giao cho nàng ta, nếu thật sự muốn bàn về của hồi môn thì Thích Vy chắc chắn không bằng nàng ta, dù sao lúc trước khi Thích Vy thành thân thì Thích gia cũng chỉ làm đủ để tô điểm vẻ bề ngoài, trên thực tế trong số của hồi môn của nàng thật sự chẳng có bao nhiêu đồ đáng giá.

Điều này càng khiến cho Thích Vy kiên định với quyết định sẽ tìm cơ hội mang của hồi môn của mẹ mình trở về, cho dù chỉ để bày trí thì nàng nhất định cũng phải dành chúng về.

Sau khi 3 người thương lượng xong thì liền quyết định cửa hàng sẽ do Phó Vân Thi điều hành.

Bởi vì nàng ta yếu ớt dễ bệnh cho nên sau khi mở cửa hàng chủ yếu sẽ phụ trách công việc sổ sách, không cần tiêu hao quá nhiều thể lực, chuyên môn thanh lý sổ sách.

Lục Thanh Sương thì phụ trách những việc vặt khác, ví dụ như quản lý hậu kỳ, giao thiệp cùng khách quý,…

Về chuyện tuyển thêm người thì 2 người cứ tự thương lượng với nhau.

Ba người tiếp tục thảo luận cho đến khi mặt trời lặn, đến tận khi Cổ quản gia đến hỏi hai người có muốn dùng bữa tối ở vương phủ hay không thì bọn họ mới miễn cưỡng dừng thảo luận.

“Được rồi, mấy chuyện này nói hai ba câu cũng không nói hết được.

Trước tiên cứ chuẩn bị những thứ vừa thảo luận đã, còn chỗ nào không rõ thì ngày khác lại tiếp tục thương lượng.

Đã nói nửa ngày rồi mà mọi người không cảm thấy đói sao? Ở lại ăn tối rồi đi”.

“Không cần đâu, ta vẫn nên trở về thôi, nếu không phu quân của ta sẽ lo lắng”, Lục Thanh Sương nói trước.

Phó Vân Thi cũng nói ngay sau đó: “Ta cũng phải sớm trở về, đã ra ngoài lâu như vậy, đại bá mẫu cùng tổ phụ chắc chắn rất lo lắng cho ta, sợ ta ở bên ngoài đột nhiên phát bệnh”.

Thích Vy cũng không miễn cưỡng bọn họ, đích thân tiễn người ra cửa, lúc xác định các nàng đều bình an lên xe ngựa nhà mình để trở về nhà thì nàng mới quay vào phủ chuẩn bị ăn cơm, sau khi ăn xong nàng còn phải đi kiểm tra đan dược, xem nguyên liệu có đủ dùng hay không, nếu không đủ thì phải bảo Thanh Đại hoặc Hồng Liên đi mua về.

Trong bữa tối, Thích Vy còn nói với Cơ Vấn Thiên chuyện mình cùng hai người Phó Vân Thi chuẩn bị hợp tác mở một cửa hàng, Cơ Vấn Thiên nói: “Cần bao nhiêu vốn nàng đều có thể trực tiếp lấy theo sổ sách, không tính tiền năm của nàng”.

Trước đây hắn đã nói rằng nàng có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, nhưng sau khi phát hiện ra nàng không hề lấy quá nhiều tiền thì Cơ Vấn Thiên cũng không miễn cưỡng nàng nữa, những mối quan hệ thân cận cũng không chỉ dựa vào mấy chuyện tiền bạc này để duy trì.

Thích Vy không hề phản đối, cùng lắm thì đến lúc đó chia đôi cho vương phủ.

Phương thuốc của nàng tuyệt đối không có thiếu sót, về sau vương phủ cũng có thể kiếm được tiền, không hề thiệt thòi.

Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm về những tin đồn ngoài kia.

Thích Vy còn thuận miệng nhắc tới tình trạng thân thể của Phó Vân Thi.

Cơ Vấn Thiên nói: “Bệnh của nàng ta đã có từ khi nàng ta còn ở trong bụng mẹ, vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà nhị phu nhân Phó gia bị sinh non.

Phó Vân Thi từ nhỏ thân thể đã yếu, có bệnh tim bẩm sinh, khi còn nhỏ mấy lần bệnh nguy hiểm không thể vượt qua được, mấy năm nay vẫn dựa vào các loại dược liệu trân quý để duy trì sự sống, thái y trong cung đã nói tuổi thọ của nàng ta chỉ sợ…”

Thích Vy đã hiểu rõ.

Bệnh tim bẩm sinh nếu nghiêm trọng thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, không kịp thời cứu chữa thì chỉ có một con đường chết, cho dù có vô số dược liệu trân quý để giữ mạng thì muốn sống lâu dài cũng quá khó khăn.

“Phó Vân Thi năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không? Hôn sự giữa nàng ta và Trần Quý Dương đã được quyết định chưa? Khi nào thì họ sẽ thành thân?”.

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… Tìm một ít chuyện có ý nghĩa để làm, mượn công việc dời lực chú ý, đối với Phó Vân Thi mà nói cũng không phải là chuyện xấu.Phó Vân Thi không phải là người thiếu quyết đoán, nàng ta vốn đã định thử nghiệm, nay lại được Thích Vy khuyên nhủ, cho nên rất nhanh liền cắn răng đồng ý.Lục Thanh Sương thấy Phó Vân Thi đồng ý thì cảm thấy bản thân cũng nên thử, cho nên 3 người trên cơ bản đã đạt được một hiệp định.Sau đó 2 người liền lôi kéo Thích Vy để hỏi rất chi tiết, nhờ nàng tư vấn kinh nghiệm làm ăn.Thích Vy: “Thật sự ta không phải là một người chuyên nghiệp trong chuyện làm ăn đâu”.Nhưng đối diện với hai cô nương chỉ mới chuẩn bị kinh thương thì nàng vẫn có thể dùng chút kiến thức của mình để truyền đạt cho các nàng một chút.Hai người Phó Vân Thi chưa từng tự tham gia kinh thương nhưng gia sản của bọn họ thật sự không ít.Lục Thanh Sương là muội muội duy nhất của Định Viễn Hầu Lục Bắc Thần, của hồi môn của muội muội hắn ta khi lấy chồng còn có thể ít hay sao?Phó Vân Thi lại là cháu gái duy nhất của Trấn Quốc tướng quân, từ nhỏ đã ốm yếu dễ bệnh, gia sản tướng quân phủ vốn đã phong phú, của hồi môn cho cháu gái cũng vô cùng dày, trong đó còn có thêm của hồi môn của mẹ nàng ta cũng sẽ giao cho nàng ta, nếu thật sự muốn bàn về của hồi môn thì Thích Vy chắc chắn không bằng nàng ta, dù sao lúc trước khi Thích Vy thành thân thì Thích gia cũng chỉ làm đủ để tô điểm vẻ bề ngoài, trên thực tế trong số của hồi môn của nàng thật sự chẳng có bao nhiêu đồ đáng giá.Điều này càng khiến cho Thích Vy kiên định với quyết định sẽ tìm cơ hội mang của hồi môn của mẹ mình trở về, cho dù chỉ để bày trí thì nàng nhất định cũng phải dành chúng về.Sau khi 3 người thương lượng xong thì liền quyết định cửa hàng sẽ do Phó Vân Thi điều hành.Bởi vì nàng ta yếu ớt dễ bệnh cho nên sau khi mở cửa hàng chủ yếu sẽ phụ trách công việc sổ sách, không cần tiêu hao quá nhiều thể lực, chuyên môn thanh lý sổ sách.Lục Thanh Sương thì phụ trách những việc vặt khác, ví dụ như quản lý hậu kỳ, giao thiệp cùng khách quý,…Về chuyện tuyển thêm người thì 2 người cứ tự thương lượng với nhau.Ba người tiếp tục thảo luận cho đến khi mặt trời lặn, đến tận khi Cổ quản gia đến hỏi hai người có muốn dùng bữa tối ở vương phủ hay không thì bọn họ mới miễn cưỡng dừng thảo luận.“Được rồi, mấy chuyện này nói hai ba câu cũng không nói hết được.Trước tiên cứ chuẩn bị những thứ vừa thảo luận đã, còn chỗ nào không rõ thì ngày khác lại tiếp tục thương lượng.Đã nói nửa ngày rồi mà mọi người không cảm thấy đói sao? Ở lại ăn tối rồi đi”.“Không cần đâu, ta vẫn nên trở về thôi, nếu không phu quân của ta sẽ lo lắng”, Lục Thanh Sương nói trước.Phó Vân Thi cũng nói ngay sau đó: “Ta cũng phải sớm trở về, đã ra ngoài lâu như vậy, đại bá mẫu cùng tổ phụ chắc chắn rất lo lắng cho ta, sợ ta ở bên ngoài đột nhiên phát bệnh”.Thích Vy cũng không miễn cưỡng bọn họ, đích thân tiễn người ra cửa, lúc xác định các nàng đều bình an lên xe ngựa nhà mình để trở về nhà thì nàng mới quay vào phủ chuẩn bị ăn cơm, sau khi ăn xong nàng còn phải đi kiểm tra đan dược, xem nguyên liệu có đủ dùng hay không, nếu không đủ thì phải bảo Thanh Đại hoặc Hồng Liên đi mua về.Trong bữa tối, Thích Vy còn nói với Cơ Vấn Thiên chuyện mình cùng hai người Phó Vân Thi chuẩn bị hợp tác mở một cửa hàng, Cơ Vấn Thiên nói: “Cần bao nhiêu vốn nàng đều có thể trực tiếp lấy theo sổ sách, không tính tiền năm của nàng”.Trước đây hắn đã nói rằng nàng có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, nhưng sau khi phát hiện ra nàng không hề lấy quá nhiều tiền thì Cơ Vấn Thiên cũng không miễn cưỡng nàng nữa, những mối quan hệ thân cận cũng không chỉ dựa vào mấy chuyện tiền bạc này để duy trì.Thích Vy không hề phản đối, cùng lắm thì đến lúc đó chia đôi cho vương phủ.Phương thuốc của nàng tuyệt đối không có thiếu sót, về sau vương phủ cũng có thể kiếm được tiền, không hề thiệt thòi.Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm về những tin đồn ngoài kia.Thích Vy còn thuận miệng nhắc tới tình trạng thân thể của Phó Vân Thi.Cơ Vấn Thiên nói: “Bệnh của nàng ta đã có từ khi nàng ta còn ở trong bụng mẹ, vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà nhị phu nhân Phó gia bị sinh non.Phó Vân Thi từ nhỏ thân thể đã yếu, có bệnh tim bẩm sinh, khi còn nhỏ mấy lần bệnh nguy hiểm không thể vượt qua được, mấy năm nay vẫn dựa vào các loại dược liệu trân quý để duy trì sự sống, thái y trong cung đã nói tuổi thọ của nàng ta chỉ sợ…”Thích Vy đã hiểu rõ.Bệnh tim bẩm sinh nếu nghiêm trọng thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, không kịp thời cứu chữa thì chỉ có một con đường chết, cho dù có vô số dược liệu trân quý để giữ mạng thì muốn sống lâu dài cũng quá khó khăn.“Phó Vân Thi năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không? Hôn sự giữa nàng ta và Trần Quý Dương đã được quyết định chưa? Khi nào thì họ sẽ thành thân?”.

Chương 129: Chương 129