Trong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm…
Chương 252: 252: Lại Nổi Sóng Gió
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… Cơ Vấn Thiên cúi đầu cụng vào trán nàng, mới nói: “Là con của chúng ta, không biết đã xảy ra chuyện gì”.Nghe ngữ điệu của cậu nhóc quả thật có vẻ rất gấp, nhưng Cơ Tiểu Dương thường xuyên hành xử khoa trương bất thường khiến người khác sợ hãi, trong vương phủ cũng không có nguy hiểm làm hại đến cậu, cho nên hắn cũng chẳng hề sốt ruột.Hắn thậm chí còn thừa dịp Thích Vy nửa tỉnh nửa mê, kề vai sát mái thân mật với nàng, con trai gì đó, thấy bọn họ không có động tĩnh tự nhiên liền im lặng.Quả nhiên, không lâu sau bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.Sau đó…Khi Cơ Vấn Thiên cân nhắc xem có nên ngủ thêm, tận hưởng sự dịu dàng này không thì bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ quen thuộc, trong đó còn lẫn cả tiếng ‘kẽo kẹt’ chói tai do ngón tay cào lên cửa.“Phụ… vương…! Mau thả mẫu phi con ra! Con thật sự tìm các người cứu mạng! Cứu mạng người a! Hai người còn không mau ra con khóc cho hai người xem!”Cơ Vấn Thiên:Thích Vy:Như này làm sao còntiếp tục ngủ được nữa.Hai người trao đổi ánh mắt, nhìn ra sự bất đắc dĩ từ trong mắt nhau, chỉ đành phải đứng dậy, trong khi Thích Vy tẳm buổi sáng, Cơ Vấn Thiên tiện tay khoác một chiếc áo ngoài rồi đi ra cửa.Lúc trước hắn vẫn luôn muốn để con trai chuẩn bị luyện võ để đặt nền móng, chỉ là đoạn thời gian bị đủ loại chuyện quấn chân, vẫn chưa thể thực hiện, có lẽ, đã đến thời điểm để Cơ Tiểu Dương bắt đầu đứng tấn rồi, như thế sẽ không rảnh rỗi đến mức sáng sớm đã đến quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ.Cơ Vấn Thiên vừa mớ cửa phòng ra, Cơ Tiểu Dương đã nhào vào lòng hẳn, hắn tóm sau cổ nhóc con nhấc lên: “Sáng sớm đã la hét ầm ĩ cái gì vậy? Con muốn cứu mạng ai?”Cơ Tiếu Dương vừa nhìn sắc mặt phụ vương của mình đã biết, không chừng mình đã phá hỏng chuyện tốt của người rồi, lập tức lấy lòng ôm lấy mặt hắn, dùng sức hôn một cái lên trán phụ vương, cười he he nói: “Phụ vương đừng nóng giận, con thật sự cần tìm mẫu phi gấp để giúp đỡ cứu người, cứu người như cứu hoả mà”.Người muốn cùng mẫu phi thế này thế kia, còn nhiều cơ hội, không thiếu một lần này mà!“Cứu ai?”, Cơ Vấn Thiên nhíu mày, không cho là đúng nói.Cơ Tiếu Dương nói: “Cứu đại ca của Thần Thần!”Cơ Vấn Thiên:”?” Ai là Thần Thần?Đúng lúc này Thích Vy thay xong y phục từ phía trong bước ra, cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Cơ Tiểu Dương, hoài nghi nói: “Ai là Thần Thần?”Cơ Tiểu Dương nói: “Là tiểu đệ con thu nhận ở thư viện, khụ, không phải, là bạn! Giang Mộc Thần, con út nhà Lại Bộ Thượng Thư, Giang Mộc Thần”.Vừa nhắc tới đến Lại Bộ Thượng Thư, biểu cảm của Cơ Vấn Thiên cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: “Con vừa nói, cứu đại ca của Thần Thần, là con trai trướng của phủ Lại Bộ Thượng Thư xảy ra chuyện?”“Đúng vậy!”.Cơ Tiểu Dương ra sức gật đầu, nét mặt tràn ngập sự đồng cảm, “Hình như là lúc uống hoa tửu cãi nhau với người khác, trực tiếp bị người ta chém gãy chân, nghe nói thiếu chút nữa chém đứt cả chân”.NÓI xong còn sờ sờ đôi chân ngắn của mình, vẻ mặt nghĩ lại còn rùng mình.Sắc mặt Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đồng thời ngưng lại, Thích Vy kinh ngạc nhìn cơ Vấn Thiên: “Chàng không nhận được tin tức sao?”Cơ Vấn Thiên nhíu mày, gọi ám vệ núp trong bóng tối ra hỏi, lúc này mới biết được tình hình cụ thể.Tin tức của ám vệ bên người hắn đương nhiên đủ nhanh nhạy, chỉ là sự việc xảy ra vào tối qua ở phủ Lại Bộ Thượng Thư, nghiêm khắc mà nói thì không có liên quan nhiều đến vương phủ bọn hắn, ám vệ tự nhiên không đến mức đêm hôm khuya khoắt đánh thức hai vị chủ tử để báo cáo.Như lời Cơ Tiểu Dương nói, con trai trưởng nhà họ Giang, Giang Mộc Hàn tối qua quả thật bị người ta chém đứt một chân trong lúc xung đột, lúc ấy người ở hiện trường nhìn thấy rõ ràng, chân bị chém gần như chỉ còn một chút da nối liền, không cẩn thận một chút thôi là nửa cái chân đều có thể tách lìa luôn, có thể nói vô cùng thê thảm.Mà nguyên nhân tranh chấp, còn cả người động thủ…“Lúc ấy ở cùng với đại công tử nhà họ Giang có nhị công tử nhà họ Thích-Thích Cẩm Vinh, cháu đích tôn nhà họ Tạ- Tạ Vân Hải, người động thủ là Thích Cẩm Vinh, nhưng người khơi mào tranh chấp đầu tiên là Tạ Vân Hải, tựa hồ là vì một hoa khôi trong hoa lâu”.Cơ Vấn Thiên:”…”Thích Vy: Vì một hoa khôi, dámchém đứt chân của con trai Lại Bộ Thượng Thư, Thích Cẩm Vinh thật là lợi hại.Chuyện này nếu ớ hiện đại, đủ để lên tin tức xã hội.Lần trước vì mồm “thối” bị Cơ Vấn Thiên ngầm hãm hại một phen ngã trẹo lưng, xem ra lần này eo của hắn ta không giữ được rồi..
Cơ Vấn Thiên cúi đầu cụng vào trán nàng, mới nói: “Là con của chúng ta, không biết đã xảy ra chuyện gì”.
Nghe ngữ điệu của cậu nhóc quả thật có vẻ rất gấp, nhưng Cơ Tiểu Dương thường xuyên hành xử khoa trương bất thường khiến người khác sợ hãi, trong vương phủ cũng không có nguy hiểm làm hại đến cậu, cho nên hắn cũng chẳng hề sốt ruột.
Hắn thậm chí còn thừa dịp Thích Vy nửa tỉnh nửa mê, kề vai sát mái thân mật với nàng, con trai gì đó, thấy bọn họ không có động tĩnh tự nhiên liền im lặng.
Quả nhiên, không lâu sau bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.
Sau đó…
Khi Cơ Vấn Thiên cân nhắc xem có nên ngủ thêm, tận hưởng sự dịu dàng này không thì bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ quen thuộc, trong đó còn lẫn cả tiếng ‘kẽo kẹt’ chói tai do ngón tay cào lên cửa.
“Phụ… vương…! Mau thả mẫu phi con ra! Con thật sự tìm các người cứu mạng! Cứu mạng người a! Hai người còn không mau ra con khóc cho hai người xem!”
Cơ Vấn Thiên:
Thích Vy:Như này làm sao còn
tiếp tục ngủ được nữa.
Hai người trao đổi ánh mắt, nhìn ra sự bất đắc dĩ từ trong mắt nhau, chỉ đành phải đứng dậy, trong khi Thích Vy tẳm buổi sáng, Cơ Vấn Thiên tiện tay khoác một chiếc áo ngoài rồi đi ra cửa.
Lúc trước hắn vẫn luôn muốn để con trai chuẩn bị luyện võ để đặt nền móng, chỉ là đoạn thời gian bị đủ loại chuyện quấn chân, vẫn chưa thể thực hiện, có lẽ, đã đến thời điểm để Cơ Tiểu Dương bắt đầu đứng tấn rồi, như thế sẽ không rảnh rỗi đến mức sáng sớm đã đến quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ.
Cơ Vấn Thiên vừa mớ cửa phòng ra, Cơ Tiểu Dương đã nhào vào lòng hẳn, hắn tóm sau cổ nhóc con nhấc lên: “Sáng sớm đã la hét ầm ĩ cái gì vậy? Con muốn cứu mạng ai?”
Cơ Tiếu Dương vừa nhìn sắc mặt phụ vương của mình đã biết, không chừng mình đã phá hỏng chuyện tốt của người rồi, lập tức lấy lòng ôm lấy mặt hắn, dùng sức hôn một cái lên trán phụ vương, cười he he nói: “Phụ vương đừng nóng giận, con thật sự cần tìm mẫu phi gấp để giúp đỡ cứu người, cứu người như cứu hoả mà”.
Người muốn cùng mẫu phi thế này thế kia, còn nhiều cơ hội, không thiếu một lần này mà!
“Cứu ai?”, Cơ Vấn Thiên nhíu mày, không cho là đúng nói.
Cơ Tiếu Dương nói: “Cứu đại ca của Thần Thần!”
Cơ Vấn Thiên:”?” Ai là Thần Thần?
Đúng lúc này Thích Vy thay xong y phục từ phía trong bước ra, cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Cơ Tiểu Dương, hoài nghi nói: “Ai là Thần Thần?”
Cơ Tiểu Dương nói: “Là tiểu đệ con thu nhận ở thư viện, khụ, không phải, là bạn! Giang Mộc Thần, con út nhà Lại Bộ Thượng Thư, Giang Mộc Thần”.
Vừa nhắc tới đến Lại Bộ Thượng Thư, biểu cảm của Cơ Vấn Thiên cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: “Con vừa nói, cứu đại ca của Thần Thần, là con trai trướng của phủ Lại Bộ Thượng Thư xảy ra chuyện?”
“Đúng vậy!”.
Cơ Tiểu Dương ra sức gật đầu, nét mặt tràn ngập sự đồng cảm, “Hình như là lúc uống hoa tửu cãi nhau với người khác, trực tiếp bị người ta chém gãy chân, nghe nói thiếu chút nữa chém đứt cả chân”.
NÓI xong còn sờ sờ đôi chân ngắn của mình, vẻ mặt nghĩ lại còn rùng mình.
Sắc mặt Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đồng thời ngưng lại, Thích Vy kinh ngạc nhìn cơ Vấn Thiên: “Chàng không nhận được tin tức sao?”
Cơ Vấn Thiên nhíu mày, gọi ám vệ núp trong bóng tối ra hỏi, lúc này mới biết được tình hình cụ thể.
Tin tức của ám vệ bên người hắn đương nhiên đủ nhanh nhạy, chỉ là sự việc xảy ra vào tối qua ở phủ Lại Bộ Thượng Thư, nghiêm khắc mà nói thì không có liên quan nhiều đến vương phủ bọn hắn, ám vệ tự nhiên không đến mức đêm hôm khuya khoắt đánh thức hai vị chủ tử để báo cáo.
Như lời Cơ Tiểu Dương nói, con trai trưởng nhà họ Giang, Giang Mộc Hàn tối qua quả thật bị người ta chém đứt một chân trong lúc xung đột, lúc ấy người ở hiện trường nhìn thấy rõ ràng, chân bị chém gần như chỉ còn một chút da nối liền, không cẩn thận một chút thôi là nửa cái chân đều có thể tách lìa luôn, có thể nói vô cùng thê thảm.
Mà nguyên nhân tranh chấp, còn cả người động thủ…
“Lúc ấy ở cùng với đại công tử nhà họ Giang có nhị công tử nhà họ Thích-Thích Cẩm Vinh, cháu đích tôn nhà họ Tạ- Tạ Vân Hải, người động thủ là Thích Cẩm Vinh, nhưng người khơi mào tranh chấp đầu tiên là Tạ Vân Hải, tựa hồ là vì một hoa khôi trong hoa lâu”.
Cơ Vấn Thiên:”…”
Thích Vy: Vì một hoa khôi, dám
chém đứt chân của con trai Lại Bộ Thượng Thư, Thích Cẩm Vinh thật là lợi hại.
Chuyện này nếu ớ hiện đại, đủ để lên tin tức xã hội.
Lần trước vì mồm “thối” bị Cơ Vấn Thiên ngầm hãm hại một phen ngã trẹo lưng, xem ra lần này eo của hắn ta không giữ được rồi..
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương GiaTác giả: Thích VyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui. Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí. Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn. Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm… Cơ Vấn Thiên cúi đầu cụng vào trán nàng, mới nói: “Là con của chúng ta, không biết đã xảy ra chuyện gì”.Nghe ngữ điệu của cậu nhóc quả thật có vẻ rất gấp, nhưng Cơ Tiểu Dương thường xuyên hành xử khoa trương bất thường khiến người khác sợ hãi, trong vương phủ cũng không có nguy hiểm làm hại đến cậu, cho nên hắn cũng chẳng hề sốt ruột.Hắn thậm chí còn thừa dịp Thích Vy nửa tỉnh nửa mê, kề vai sát mái thân mật với nàng, con trai gì đó, thấy bọn họ không có động tĩnh tự nhiên liền im lặng.Quả nhiên, không lâu sau bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.Sau đó…Khi Cơ Vấn Thiên cân nhắc xem có nên ngủ thêm, tận hưởng sự dịu dàng này không thì bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ quen thuộc, trong đó còn lẫn cả tiếng ‘kẽo kẹt’ chói tai do ngón tay cào lên cửa.“Phụ… vương…! Mau thả mẫu phi con ra! Con thật sự tìm các người cứu mạng! Cứu mạng người a! Hai người còn không mau ra con khóc cho hai người xem!”Cơ Vấn Thiên:Thích Vy:Như này làm sao còntiếp tục ngủ được nữa.Hai người trao đổi ánh mắt, nhìn ra sự bất đắc dĩ từ trong mắt nhau, chỉ đành phải đứng dậy, trong khi Thích Vy tẳm buổi sáng, Cơ Vấn Thiên tiện tay khoác một chiếc áo ngoài rồi đi ra cửa.Lúc trước hắn vẫn luôn muốn để con trai chuẩn bị luyện võ để đặt nền móng, chỉ là đoạn thời gian bị đủ loại chuyện quấn chân, vẫn chưa thể thực hiện, có lẽ, đã đến thời điểm để Cơ Tiểu Dương bắt đầu đứng tấn rồi, như thế sẽ không rảnh rỗi đến mức sáng sớm đã đến quấy rầy giấc ngủ của cha mẹ.Cơ Vấn Thiên vừa mớ cửa phòng ra, Cơ Tiểu Dương đã nhào vào lòng hẳn, hắn tóm sau cổ nhóc con nhấc lên: “Sáng sớm đã la hét ầm ĩ cái gì vậy? Con muốn cứu mạng ai?”Cơ Tiếu Dương vừa nhìn sắc mặt phụ vương của mình đã biết, không chừng mình đã phá hỏng chuyện tốt của người rồi, lập tức lấy lòng ôm lấy mặt hắn, dùng sức hôn một cái lên trán phụ vương, cười he he nói: “Phụ vương đừng nóng giận, con thật sự cần tìm mẫu phi gấp để giúp đỡ cứu người, cứu người như cứu hoả mà”.Người muốn cùng mẫu phi thế này thế kia, còn nhiều cơ hội, không thiếu một lần này mà!“Cứu ai?”, Cơ Vấn Thiên nhíu mày, không cho là đúng nói.Cơ Tiếu Dương nói: “Cứu đại ca của Thần Thần!”Cơ Vấn Thiên:”?” Ai là Thần Thần?Đúng lúc này Thích Vy thay xong y phục từ phía trong bước ra, cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Cơ Tiểu Dương, hoài nghi nói: “Ai là Thần Thần?”Cơ Tiểu Dương nói: “Là tiểu đệ con thu nhận ở thư viện, khụ, không phải, là bạn! Giang Mộc Thần, con út nhà Lại Bộ Thượng Thư, Giang Mộc Thần”.Vừa nhắc tới đến Lại Bộ Thượng Thư, biểu cảm của Cơ Vấn Thiên cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: “Con vừa nói, cứu đại ca của Thần Thần, là con trai trướng của phủ Lại Bộ Thượng Thư xảy ra chuyện?”“Đúng vậy!”.Cơ Tiểu Dương ra sức gật đầu, nét mặt tràn ngập sự đồng cảm, “Hình như là lúc uống hoa tửu cãi nhau với người khác, trực tiếp bị người ta chém gãy chân, nghe nói thiếu chút nữa chém đứt cả chân”.NÓI xong còn sờ sờ đôi chân ngắn của mình, vẻ mặt nghĩ lại còn rùng mình.Sắc mặt Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đồng thời ngưng lại, Thích Vy kinh ngạc nhìn cơ Vấn Thiên: “Chàng không nhận được tin tức sao?”Cơ Vấn Thiên nhíu mày, gọi ám vệ núp trong bóng tối ra hỏi, lúc này mới biết được tình hình cụ thể.Tin tức của ám vệ bên người hắn đương nhiên đủ nhanh nhạy, chỉ là sự việc xảy ra vào tối qua ở phủ Lại Bộ Thượng Thư, nghiêm khắc mà nói thì không có liên quan nhiều đến vương phủ bọn hắn, ám vệ tự nhiên không đến mức đêm hôm khuya khoắt đánh thức hai vị chủ tử để báo cáo.Như lời Cơ Tiểu Dương nói, con trai trưởng nhà họ Giang, Giang Mộc Hàn tối qua quả thật bị người ta chém đứt một chân trong lúc xung đột, lúc ấy người ở hiện trường nhìn thấy rõ ràng, chân bị chém gần như chỉ còn một chút da nối liền, không cẩn thận một chút thôi là nửa cái chân đều có thể tách lìa luôn, có thể nói vô cùng thê thảm.Mà nguyên nhân tranh chấp, còn cả người động thủ…“Lúc ấy ở cùng với đại công tử nhà họ Giang có nhị công tử nhà họ Thích-Thích Cẩm Vinh, cháu đích tôn nhà họ Tạ- Tạ Vân Hải, người động thủ là Thích Cẩm Vinh, nhưng người khơi mào tranh chấp đầu tiên là Tạ Vân Hải, tựa hồ là vì một hoa khôi trong hoa lâu”.Cơ Vấn Thiên:”…”Thích Vy: Vì một hoa khôi, dámchém đứt chân của con trai Lại Bộ Thượng Thư, Thích Cẩm Vinh thật là lợi hại.Chuyện này nếu ớ hiện đại, đủ để lên tin tức xã hội.Lần trước vì mồm “thối” bị Cơ Vấn Thiên ngầm hãm hại một phen ngã trẹo lưng, xem ra lần này eo của hắn ta không giữ được rồi..