Mùi gỗ đàn hương thật nồng nàn. Không cần mở cửa sổ, cái mùi này đã ám trong Phật đường bao nhiêu năm nay. Ngoài tiếng xoay hạt châu ra thì không còn nghe thấy tiếng gì khác, yên tĩnh vô bờ. Nàng đã là bà lão tóc bạc phơ đang quỳ trước tượng Phật, miệng thì há hốc, thầm niệm kinh. Tụng kinh từ lúc người ta chưa dậy đến khi người ta đi ngủ. Nàng đã quá quen với việc này, giống như mùi hương gỗ đàn hương này vậy. Thanh Đăng Cổ Phật làm ta an lạc nửa đời người, nhưng cũng khiến ta nên từ bỏ tất thảy, tất cả ý niệm đều nên bị vứt bỏ, như bị đốt thành tro bụi trước mặt Phật này vậy. Không còn có thể để lại chút tàn tích gì. Nhưng sáu tháng qua, nàng không cách nào bình tĩnh lại, nàng nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, lặp đi lặp lại. Giống như tàn tro trong lư hương lâu ngày không được lau chùi rơi vào đốm lửa nổ tí tách từng đợt từng đợt như muốn bùng lên một ngày nào vậy. Nàng muốn đốt nó, nhưng nàng cũng không thể làm gì được. Thắp không được, đốt cũng không xong. Cảm giác khó chịu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...