Trong phòng bệnh của bệnh viện Tân Hải. “Mẹ đừng bỏ con mà mẹ…” Giang Chỉ nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé lo lắng, sợ hãi không thôi. Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường bệnh nhìn Giang Chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt bà ta vô hồn, hơi thở suy yếu: “Mấy năm qua mẹ cũng đã mệt rồi… Sau khi mẹ chết thì con đi tìm ba con đi. ”“Ba con?”Giang Chỉ lẩm bẩm lặp lại lời mẹ, những năm qua người ba này của cô bé luôn là điều tối kỵ, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ nghe mẹ nhắc đến ba. Trong lúc Giang Chỉ muốn hỏi thêm về ba, Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường lại giống như bị đả kích, bà ta hung hăng xô ngã Giang Chỉ. “Mày là đồ con ghẻ, cút đi cho tao, là mày phá hỏng cuộc đời tao… Tôi hận các người! Lục Kiến Hành, tôi hận anh…”Giang Chỉ bị mẹ đẩy ngã xuống đất!Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ! Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh!Cô bé rất ngoan, lúc này lại trông cực kỳ đáng thương. Trong lòng Giang Phồn Nguyệt hiện tại tràn đầy thù hận. Bà ta nhớ lại những việc đã…
Chương 19: Chương 19
Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca CaTác giả: Hoa Mãn Thiên ThụTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng bệnh của bệnh viện Tân Hải. “Mẹ đừng bỏ con mà mẹ…” Giang Chỉ nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé lo lắng, sợ hãi không thôi. Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường bệnh nhìn Giang Chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt bà ta vô hồn, hơi thở suy yếu: “Mấy năm qua mẹ cũng đã mệt rồi… Sau khi mẹ chết thì con đi tìm ba con đi. ”“Ba con?”Giang Chỉ lẩm bẩm lặp lại lời mẹ, những năm qua người ba này của cô bé luôn là điều tối kỵ, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ nghe mẹ nhắc đến ba. Trong lúc Giang Chỉ muốn hỏi thêm về ba, Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường lại giống như bị đả kích, bà ta hung hăng xô ngã Giang Chỉ. “Mày là đồ con ghẻ, cút đi cho tao, là mày phá hỏng cuộc đời tao… Tôi hận các người! Lục Kiến Hành, tôi hận anh…”Giang Chỉ bị mẹ đẩy ngã xuống đất!Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ! Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh!Cô bé rất ngoan, lúc này lại trông cực kỳ đáng thương. Trong lòng Giang Phồn Nguyệt hiện tại tràn đầy thù hận. Bà ta nhớ lại những việc đã… “Ngoan, đi lấy cho anh em quả quýt đi.” Từ Nghệ lặp lại lần nữa.“Hức… dạ.”Giang Chỉ ngoan ngoãn bò xuống giường, lựa một trái quýt trong rổ trái cây, lộ.t sạch vỏ rồi đưa tới miệng Lục Cẩm Xuyên.“Anh hai ăn nè.”Lục Cẩm Xuyên nở nụ cười cha già cực kỳ đắc ý: “Nhóc nhà anh là ngoan nhất, anh hai thấy khỏe hơn rồi, tinh thần tỉnh táo cũng không còn đau nữa!”Giang Chỉ nghe vậy, hai mắt tỏa sáng!“Anh hai ăn đi.” Giang Chỉ vội vàng lột thêm một quả quýt nữa, nhét vào trong miệng Lục Cẩm Xuyên.“Ưm!” Lục Cẩm Xuyên thiếu chút nữa bị nghẹn.Tuy rằng trong hạnh phúc có mang theo chút đau khổ nhè nhẹ, nhưng “cha già" Lục Cẩm Xuyên rất hài lòng.Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên bắt đầu bật công tắc, chỉ huy lao động trẻ em Giang Chỉ làm việc vặt mà không hề có gánh nặng tâm lý.“Nhóc, lấy cho anh quả chuối!”“Dạ, anh hai.”“Nhóc, rót cho anh ly nước!”“Dạ, anh hai.” Giang Chỉ lóc cóc chạy đi rót nước.“Nhóc, bóp tay cho anh!”“Dạ!” Giang Chỉ tiếp tục vâng lời đi qua.“Nhóc, cho anh…”Lục Cẩm Xuyên đang vui vẻ hưởng thụ sự hiếu thuận của cô bé.Từ Nghệ: Không dám xem không dám xem.Thấy Giang Chỉ ngoan ngoãn nghe lời, Lục Cẩm Xuyên lại bắt đầu không làm người.“Ai! Tự nhiên thấy hơi đau đầu, chữ trên màn hình nhỏ quá, xem nhiều đau mắt.”“Anh hai!” Giang Chỉ lo lắng hỏi: “Chị Từ Nghệ, mình có cần đi gọi bác sĩ không ạ?”Thấy vẻ mặt làm trò của Lục Cẩm Xuyên, trong lòng Từ Nghệ không ngừng lẩm bẩm Lục Cẩm Xuyên dựa vào mặt kiếm cơm, không thể đánh cậu ta, nếu không thì cô đã đấm vào mặt Lục Cẩm Xuyên rồi!Ngay lúc Từ Nghệ muốn vạch trần Lục Cẩm Xuyên, lại nghe được tiếng Lục Cẩm Xuyên từ chối.“Không cần, không cần đâu, anh không xem điện thoại nữa là được.”Sau đó Lục Cẩm Xuyên lại lần nữa thở dài:“Ai! Vốn dĩ anh chỉ muốn xem thử bình luận trên weibo, xem xem mình cần phải cải thiện ở đâu, thôi vậy, bỏ đi.”Lục Cẩm Xuyên nói xong bày ra vẻ mặt thương tâm!Nhìn gương mặt u buồn và cô đơn đó, Giang Chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.“Anh hai đừng buồn, em em…” Giang Chỉ sốt ruột, ngay lúc này cái đầu nhỏ của Giang Chỉ đột nhiên nảy ra một ý: “Anh hai, em có thể đọc giúp anh!”“Nhóc đọc được thật sao?” Lục Cẩm Xuyên muốn nói lại thôi.“Dạ được, Chỉ Chỉ đọc được.”“Vậy làm phiền nhóc đọc giúp anh nhé.” Lục Cẩm Xuyên nhanh tay đưa điện thoại cho cô bé.Sau đó cả người vui vẻ, thoải mái dựa lưng vào mép giường.Giang Chỉ nhận điện thoại, nhấn mở bình luận mới nhất trong weibo, cô bé đọc to.[Lục Thần, nghe nói anh nhập viện rồi, hi vọng anh không sao.][Lục Cẩm Xuyên, gặp báo ứng đi.][Ha ha ha ha, đáng đời, ai bảo nhảy nhót cho lắm vào.][Tài cán thì không có mà suốt ngày lên hot search, phiền muốn chết!][Lục Cẩm Xuyên, chết tiệt, ngươi cũng có ngày hôm nay!][Lục Cẩm Xuyên xxx khốn kiếp, đồ ngu!]Có mấy chữ Giang Chỉ không biết đọc, cô bé dùng xxx để thay thế.Lục Cẩm Xuyên: “Dừng dừng dừng, rốt cuộc nhóc có đọc được không vậy? Thôi bỏ đi, nghe nhóc đọc xong anh tức chết mất.”Giang Chỉ tủi thân nhưng cũng không biết nên làm thế nào, cô bé không rõ vì sao anh hai lại nổi giận.“Ha ha ha!” Lúc này truyền đến tiếng cười của Từ Nghệ.“Chỉ Chỉ, đừng quan tâm anh hai em, em đọc giỏi lắm! Rất giỏi! Ha ha ha ha!” Từ Nghệ cười không dừng được.Lục Cẩm Xuyên giành lại điện thoại, nhìn xem Giang Chỉ chọn bình luận kiểu gì, tại sao đọc lên toàn là bình luận mắng mình.Sau khi lấy lại điện thoại, Lục Cẩm Xuyên phát hiện, hóa ra không biết ai đem ảnh anh nằm viện đăng lên mạng.Hơn nữa không biết tên khốn nào còn mua hot search bẩn cho anh!Tức! Lục Cẩm Xuyên cực kỳ tức giận!.
“Ngoan, đi lấy cho anh em quả quýt đi.
” Từ Nghệ lặp lại lần nữa.
“Hức… dạ.
”Giang Chỉ ngoan ngoãn bò xuống giường, lựa một trái quýt trong rổ trái cây, lộ.t sạch vỏ rồi đưa tới miệng Lục Cẩm Xuyên.
“Anh hai ăn nè.
”Lục Cẩm Xuyên nở nụ cười cha già cực kỳ đắc ý: “Nhóc nhà anh là ngoan nhất, anh hai thấy khỏe hơn rồi, tinh thần tỉnh táo cũng không còn đau nữa!”Giang Chỉ nghe vậy, hai mắt tỏa sáng!“Anh hai ăn đi.
” Giang Chỉ vội vàng lột thêm một quả quýt nữa, nhét vào trong miệng Lục Cẩm Xuyên.
“Ưm!” Lục Cẩm Xuyên thiếu chút nữa bị nghẹn.
Tuy rằng trong hạnh phúc có mang theo chút đau khổ nhè nhẹ, nhưng “cha già" Lục Cẩm Xuyên rất hài lòng.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên bắt đầu bật công tắc, chỉ huy lao động trẻ em Giang Chỉ làm việc vặt mà không hề có gánh nặng tâm lý.
“Nhóc, lấy cho anh quả chuối!”“Dạ, anh hai.
”“Nhóc, rót cho anh ly nước!”“Dạ, anh hai.
” Giang Chỉ lóc cóc chạy đi rót nước.
“Nhóc, bóp tay cho anh!”“Dạ!” Giang Chỉ tiếp tục vâng lời đi qua.
“Nhóc, cho anh…”Lục Cẩm Xuyên đang vui vẻ hưởng thụ sự hiếu thuận của cô bé.
Từ Nghệ: Không dám xem không dám xem.
Thấy Giang Chỉ ngoan ngoãn nghe lời, Lục Cẩm Xuyên lại bắt đầu không làm người.
“Ai! Tự nhiên thấy hơi đau đầu, chữ trên màn hình nhỏ quá, xem nhiều đau mắt.
”“Anh hai!” Giang Chỉ lo lắng hỏi: “Chị Từ Nghệ, mình có cần đi gọi bác sĩ không ạ?”Thấy vẻ mặt làm trò của Lục Cẩm Xuyên, trong lòng Từ Nghệ không ngừng lẩm bẩm Lục Cẩm Xuyên dựa vào mặt kiếm cơm, không thể đánh cậu ta, nếu không thì cô đã đấm vào mặt Lục Cẩm Xuyên rồi!Ngay lúc Từ Nghệ muốn vạch trần Lục Cẩm Xuyên, lại nghe được tiếng Lục Cẩm Xuyên từ chối.
“Không cần, không cần đâu, anh không xem điện thoại nữa là được.
”Sau đó Lục Cẩm Xuyên lại lần nữa thở dài:“Ai! Vốn dĩ anh chỉ muốn xem thử bình luận trên weibo, xem xem mình cần phải cải thiện ở đâu, thôi vậy, bỏ đi.
”Lục Cẩm Xuyên nói xong bày ra vẻ mặt thương tâm!Nhìn gương mặt u buồn và cô đơn đó, Giang Chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.
“Anh hai đừng buồn, em em…” Giang Chỉ sốt ruột, ngay lúc này cái đầu nhỏ của Giang Chỉ đột nhiên nảy ra một ý: “Anh hai, em có thể đọc giúp anh!”“Nhóc đọc được thật sao?” Lục Cẩm Xuyên muốn nói lại thôi.
“Dạ được, Chỉ Chỉ đọc được.
”“Vậy làm phiền nhóc đọc giúp anh nhé.
” Lục Cẩm Xuyên nhanh tay đưa điện thoại cho cô bé.
Sau đó cả người vui vẻ, thoải mái dựa lưng vào mép giường.
Giang Chỉ nhận điện thoại, nhấn mở bình luận mới nhất trong weibo, cô bé đọc to.
[Lục Thần, nghe nói anh nhập viện rồi, hi vọng anh không sao.
][Lục Cẩm Xuyên, gặp báo ứng đi.
][Ha ha ha ha, đáng đời, ai bảo nhảy nhót cho lắm vào.
][Tài cán thì không có mà suốt ngày lên hot search, phiền muốn chết!][Lục Cẩm Xuyên, chết tiệt, ngươi cũng có ngày hôm nay!][Lục Cẩm Xuyên xxx khốn kiếp, đồ ngu!]Có mấy chữ Giang Chỉ không biết đọc, cô bé dùng xxx để thay thế.
Lục Cẩm Xuyên: “Dừng dừng dừng, rốt cuộc nhóc có đọc được không vậy? Thôi bỏ đi, nghe nhóc đọc xong anh tức chết mất.
”Giang Chỉ tủi thân nhưng cũng không biết nên làm thế nào, cô bé không rõ vì sao anh hai lại nổi giận.
“Ha ha ha!” Lúc này truyền đến tiếng cười của Từ Nghệ.
“Chỉ Chỉ, đừng quan tâm anh hai em, em đọc giỏi lắm! Rất giỏi! Ha ha ha ha!” Từ Nghệ cười không dừng được.
Lục Cẩm Xuyên giành lại điện thoại, nhìn xem Giang Chỉ chọn bình luận kiểu gì, tại sao đọc lên toàn là bình luận mắng mình.
Sau khi lấy lại điện thoại, Lục Cẩm Xuyên phát hiện, hóa ra không biết ai đem ảnh anh nằm viện đăng lên mạng.
Hơn nữa không biết tên khốn nào còn mua hot search bẩn cho anh!Tức! Lục Cẩm Xuyên cực kỳ tức giận!.
Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca CaTác giả: Hoa Mãn Thiên ThụTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng bệnh của bệnh viện Tân Hải. “Mẹ đừng bỏ con mà mẹ…” Giang Chỉ nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé lo lắng, sợ hãi không thôi. Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường bệnh nhìn Giang Chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt bà ta vô hồn, hơi thở suy yếu: “Mấy năm qua mẹ cũng đã mệt rồi… Sau khi mẹ chết thì con đi tìm ba con đi. ”“Ba con?”Giang Chỉ lẩm bẩm lặp lại lời mẹ, những năm qua người ba này của cô bé luôn là điều tối kỵ, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ nghe mẹ nhắc đến ba. Trong lúc Giang Chỉ muốn hỏi thêm về ba, Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường lại giống như bị đả kích, bà ta hung hăng xô ngã Giang Chỉ. “Mày là đồ con ghẻ, cút đi cho tao, là mày phá hỏng cuộc đời tao… Tôi hận các người! Lục Kiến Hành, tôi hận anh…”Giang Chỉ bị mẹ đẩy ngã xuống đất!Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ! Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh!Cô bé rất ngoan, lúc này lại trông cực kỳ đáng thương. Trong lòng Giang Phồn Nguyệt hiện tại tràn đầy thù hận. Bà ta nhớ lại những việc đã… “Ngoan, đi lấy cho anh em quả quýt đi.” Từ Nghệ lặp lại lần nữa.“Hức… dạ.”Giang Chỉ ngoan ngoãn bò xuống giường, lựa một trái quýt trong rổ trái cây, lộ.t sạch vỏ rồi đưa tới miệng Lục Cẩm Xuyên.“Anh hai ăn nè.”Lục Cẩm Xuyên nở nụ cười cha già cực kỳ đắc ý: “Nhóc nhà anh là ngoan nhất, anh hai thấy khỏe hơn rồi, tinh thần tỉnh táo cũng không còn đau nữa!”Giang Chỉ nghe vậy, hai mắt tỏa sáng!“Anh hai ăn đi.” Giang Chỉ vội vàng lột thêm một quả quýt nữa, nhét vào trong miệng Lục Cẩm Xuyên.“Ưm!” Lục Cẩm Xuyên thiếu chút nữa bị nghẹn.Tuy rằng trong hạnh phúc có mang theo chút đau khổ nhè nhẹ, nhưng “cha già" Lục Cẩm Xuyên rất hài lòng.Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên bắt đầu bật công tắc, chỉ huy lao động trẻ em Giang Chỉ làm việc vặt mà không hề có gánh nặng tâm lý.“Nhóc, lấy cho anh quả chuối!”“Dạ, anh hai.”“Nhóc, rót cho anh ly nước!”“Dạ, anh hai.” Giang Chỉ lóc cóc chạy đi rót nước.“Nhóc, bóp tay cho anh!”“Dạ!” Giang Chỉ tiếp tục vâng lời đi qua.“Nhóc, cho anh…”Lục Cẩm Xuyên đang vui vẻ hưởng thụ sự hiếu thuận của cô bé.Từ Nghệ: Không dám xem không dám xem.Thấy Giang Chỉ ngoan ngoãn nghe lời, Lục Cẩm Xuyên lại bắt đầu không làm người.“Ai! Tự nhiên thấy hơi đau đầu, chữ trên màn hình nhỏ quá, xem nhiều đau mắt.”“Anh hai!” Giang Chỉ lo lắng hỏi: “Chị Từ Nghệ, mình có cần đi gọi bác sĩ không ạ?”Thấy vẻ mặt làm trò của Lục Cẩm Xuyên, trong lòng Từ Nghệ không ngừng lẩm bẩm Lục Cẩm Xuyên dựa vào mặt kiếm cơm, không thể đánh cậu ta, nếu không thì cô đã đấm vào mặt Lục Cẩm Xuyên rồi!Ngay lúc Từ Nghệ muốn vạch trần Lục Cẩm Xuyên, lại nghe được tiếng Lục Cẩm Xuyên từ chối.“Không cần, không cần đâu, anh không xem điện thoại nữa là được.”Sau đó Lục Cẩm Xuyên lại lần nữa thở dài:“Ai! Vốn dĩ anh chỉ muốn xem thử bình luận trên weibo, xem xem mình cần phải cải thiện ở đâu, thôi vậy, bỏ đi.”Lục Cẩm Xuyên nói xong bày ra vẻ mặt thương tâm!Nhìn gương mặt u buồn và cô đơn đó, Giang Chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.“Anh hai đừng buồn, em em…” Giang Chỉ sốt ruột, ngay lúc này cái đầu nhỏ của Giang Chỉ đột nhiên nảy ra một ý: “Anh hai, em có thể đọc giúp anh!”“Nhóc đọc được thật sao?” Lục Cẩm Xuyên muốn nói lại thôi.“Dạ được, Chỉ Chỉ đọc được.”“Vậy làm phiền nhóc đọc giúp anh nhé.” Lục Cẩm Xuyên nhanh tay đưa điện thoại cho cô bé.Sau đó cả người vui vẻ, thoải mái dựa lưng vào mép giường.Giang Chỉ nhận điện thoại, nhấn mở bình luận mới nhất trong weibo, cô bé đọc to.[Lục Thần, nghe nói anh nhập viện rồi, hi vọng anh không sao.][Lục Cẩm Xuyên, gặp báo ứng đi.][Ha ha ha ha, đáng đời, ai bảo nhảy nhót cho lắm vào.][Tài cán thì không có mà suốt ngày lên hot search, phiền muốn chết!][Lục Cẩm Xuyên, chết tiệt, ngươi cũng có ngày hôm nay!][Lục Cẩm Xuyên xxx khốn kiếp, đồ ngu!]Có mấy chữ Giang Chỉ không biết đọc, cô bé dùng xxx để thay thế.Lục Cẩm Xuyên: “Dừng dừng dừng, rốt cuộc nhóc có đọc được không vậy? Thôi bỏ đi, nghe nhóc đọc xong anh tức chết mất.”Giang Chỉ tủi thân nhưng cũng không biết nên làm thế nào, cô bé không rõ vì sao anh hai lại nổi giận.“Ha ha ha!” Lúc này truyền đến tiếng cười của Từ Nghệ.“Chỉ Chỉ, đừng quan tâm anh hai em, em đọc giỏi lắm! Rất giỏi! Ha ha ha ha!” Từ Nghệ cười không dừng được.Lục Cẩm Xuyên giành lại điện thoại, nhìn xem Giang Chỉ chọn bình luận kiểu gì, tại sao đọc lên toàn là bình luận mắng mình.Sau khi lấy lại điện thoại, Lục Cẩm Xuyên phát hiện, hóa ra không biết ai đem ảnh anh nằm viện đăng lên mạng.Hơn nữa không biết tên khốn nào còn mua hot search bẩn cho anh!Tức! Lục Cẩm Xuyên cực kỳ tức giận!.