Trong phòng bệnh của bệnh viện Tân Hải. “Mẹ đừng bỏ con mà mẹ…” Giang Chỉ nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé lo lắng, sợ hãi không thôi. Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường bệnh nhìn Giang Chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt bà ta vô hồn, hơi thở suy yếu: “Mấy năm qua mẹ cũng đã mệt rồi… Sau khi mẹ chết thì con đi tìm ba con đi. ”“Ba con?”Giang Chỉ lẩm bẩm lặp lại lời mẹ, những năm qua người ba này của cô bé luôn là điều tối kỵ, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ nghe mẹ nhắc đến ba. Trong lúc Giang Chỉ muốn hỏi thêm về ba, Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường lại giống như bị đả kích, bà ta hung hăng xô ngã Giang Chỉ. “Mày là đồ con ghẻ, cút đi cho tao, là mày phá hỏng cuộc đời tao… Tôi hận các người! Lục Kiến Hành, tôi hận anh…”Giang Chỉ bị mẹ đẩy ngã xuống đất!Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ! Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh!Cô bé rất ngoan, lúc này lại trông cực kỳ đáng thương. Trong lòng Giang Phồn Nguyệt hiện tại tràn đầy thù hận. Bà ta nhớ lại những việc đã…
Chương 44: Chương 44
Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca CaTác giả: Hoa Mãn Thiên ThụTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng bệnh của bệnh viện Tân Hải. “Mẹ đừng bỏ con mà mẹ…” Giang Chỉ nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé lo lắng, sợ hãi không thôi. Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường bệnh nhìn Giang Chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt bà ta vô hồn, hơi thở suy yếu: “Mấy năm qua mẹ cũng đã mệt rồi… Sau khi mẹ chết thì con đi tìm ba con đi. ”“Ba con?”Giang Chỉ lẩm bẩm lặp lại lời mẹ, những năm qua người ba này của cô bé luôn là điều tối kỵ, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ nghe mẹ nhắc đến ba. Trong lúc Giang Chỉ muốn hỏi thêm về ba, Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường lại giống như bị đả kích, bà ta hung hăng xô ngã Giang Chỉ. “Mày là đồ con ghẻ, cút đi cho tao, là mày phá hỏng cuộc đời tao… Tôi hận các người! Lục Kiến Hành, tôi hận anh…”Giang Chỉ bị mẹ đẩy ngã xuống đất!Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ! Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh!Cô bé rất ngoan, lúc này lại trông cực kỳ đáng thương. Trong lòng Giang Phồn Nguyệt hiện tại tràn đầy thù hận. Bà ta nhớ lại những việc đã… "Thấy thế nào? Giang Tiểu Chỉ! Anh giỏi chứ!”Lục Cẩm Xuyên nói xong cũng không quên lộ hàm răng trắng, mặt đầy đắc ý!"Anh hai vừa nãy thật trẻ trâu!" Giang Chỉ vừa nói vừa hất cái bím tóc trên đầu!"Phi phi!”Trên mặt Lục Cẩm Xuyên bị hất toàn là nước, dậm chân: "Giang Tiểu Chỉ, em đang trả thù sao?"Giang Chỉ: Mặt đầy vô tội!Xuống thuyền thay quần áo xong, ekip chương trình đã chuẩn bị xong bữa trưa!Tất nhiên Lục Cẩm Xuyên thấy phần ăn được chia sẵn thì lập tức tỏ vẻ không hài lòng! "Dựa vào đâu đồ ăn của họ nhiều như vậy mà của anh lại chỉ có từng này?” Lục Cẩm Xuyên rất bất mãn!Lục Cẩm Xuyên nhìn bát cơm khoai tây và khoai lang của mình, lại nhìn sang trên bàn ăn của người ta đa dạng các món ăn, cảm thấy ekip chương trình này rất phân biệt đối xử."Anh Lục, đồ ăn được chia theo thứ tự đến đích, mà anh lại là người cuối cùng!”"Sao mấy người không nói trước?” Lục Cẩm Xuyên trừng mắt!"Anh cũng không đâu có hỏi trước!” Tổ đạo diễn cười dịu dàng trả lời.Lục Cẩm Xuyên nhìn đạo diễn ekip chương trình: "Mấy người có thể làm người không?”He he! Trong lòng tổ đạo diễn cũng muốn gửi câu nói này đến Lục Cẩm Xuyên!Dùng xong bữa trưa, ekip chương trình bắt đầu công bố nhiệm vụ mới, nhiệm vụ lần này là đi đến thửa ruộng cách đó không xa bắt cá chạch!"Mấy người chắc chắn đây là chương trình du lịch chứ không phải sinh tồn nơi hoang dã? Sao không làm cho chúng tôi chương trình Bear Grylls đi thám hiểm luôn cho rồi!"Lục Cẩm Xuyên hỏi ra vấn đề trí mạng! Người khác tham gia gameshow đều trang điểm đẹp đẽ đi khắp nơi chụp chụp chụp! Sao đến lượt anh lại khác thế này!Với những câu hỏi của Lục Cẩm Xuyên, tổ đạo diễn thấu hiểu: "Nếu như anh Lục thích thì ekip chương trình chúng tôi có thể sắp xếp!”"Cảm ơn anh! Không cần! Cảm ơn!” Lục Cẩm Xuyên vội phất tay rồi bỏ chạy.[Chân Lục Thần bước cũng nhanh thật đấy][Lục Thần: Đừng có nhắc ông đây][Ekip chương trình: Có được không anh Lục?][Cười chết tôi mất]Bởi vì sự việc ngoài lề này những hành động tiếp theo của Lục Cẩm Xuyên vô cùng phối hợp, cũng không còn than vãn nữa! Điều này thật sự khiến nhiều người không quen!Tác dụng của Khương Tuệ đến lúc phát huy rồi, bắt đầu tạo chủ đề!"Anh Lục! Tham gia gameshow này, đối với anh mà nói thì gặt hái lớn nhất là gì?"Lục Cẩm Xuyên hất bùn trên chân, lau mặt, trầm tư nói: Người mắng tôi càng nhiều?”“???"Những nhân viên khác:? ???Không ngờ rằng Lục Cẩm Xuyên không có phút giây nào không chán sống."Ha ha ha! Anh Lục, anh thật hài hước!" Chị biên tập cười cười!"Đùa với mọi người thôi! Điều tiết không khí một chút ấy mà, ha ha ha!”Lúc này, Lục Cẩm Xuyên vuốt tóc, sau đó đàng hoàng nói: "Gặt hái lớn nhất chính là đi ra ngoài du lịch cùng Giang Tiểu Chỉ nhà tôi! Dù sao trước kia cũng khó có cơ hội!”"Vâng, đây cũng là tinh thần của ekip chương trình chúng tôi! Ở thành phố ồn ào này, chúng ta đi tìm một phần ấm áp!” Chị biên tập nhân cơ hội nhấn mạnh mục đích của chương trình!Vào lúc mọi người vẫn còn đang cảm động, Lục Cẩm Xuyên dùng đôi tay đầy bùn trét lên đầu Giang Chỉ: "Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội bắt nạt được đứa nhóc này, nhân lúc chị quản lý của tôi không có mặt phải nghịch cho đáng chứ nhỉ?”Khuôn mặt vừa mới cảm động của Giang Chỉ phút chốc biến sắc!Chị biên tập:??? Thế hóa ra là cô uổng công cảm động rồi sao???"Sao em có thể chịu được anh em vậy?” Sau việc này, chị biên tập nghi ngờ hỏi Giang Chỉ."Chỉ cần thầm nhủ anh ấy là anh ruột em là được, dù sao cũng không thể vứt bỏ ảnh!”Suy cho cùng cũng không thể vứt?!!!"Ha ha ha ha!” Khương Tuệ bỗng nhiên cười ra tiếng!.
"Thấy thế nào? Giang Tiểu Chỉ! Anh giỏi chứ!”Lục Cẩm Xuyên nói xong cũng không quên lộ hàm răng trắng, mặt đầy đắc ý!"Anh hai vừa nãy thật trẻ trâu!" Giang Chỉ vừa nói vừa hất cái bím tóc trên đầu!"Phi phi!”Trên mặt Lục Cẩm Xuyên bị hất toàn là nước, dậm chân: "Giang Tiểu Chỉ, em đang trả thù sao?"Giang Chỉ: Mặt đầy vô tội!Xuống thuyền thay quần áo xong, ekip chương trình đã chuẩn bị xong bữa trưa!Tất nhiên Lục Cẩm Xuyên thấy phần ăn được chia sẵn thì lập tức tỏ vẻ không hài lòng! "Dựa vào đâu đồ ăn của họ nhiều như vậy mà của anh lại chỉ có từng này?” Lục Cẩm Xuyên rất bất mãn!Lục Cẩm Xuyên nhìn bát cơm khoai tây và khoai lang của mình, lại nhìn sang trên bàn ăn của người ta đa dạng các món ăn, cảm thấy ekip chương trình này rất phân biệt đối xử.
"Anh Lục, đồ ăn được chia theo thứ tự đến đích, mà anh lại là người cuối cùng!”"Sao mấy người không nói trước?” Lục Cẩm Xuyên trừng mắt!"Anh cũng không đâu có hỏi trước!” Tổ đạo diễn cười dịu dàng trả lời.
Lục Cẩm Xuyên nhìn đạo diễn ekip chương trình: "Mấy người có thể làm người không?”He he! Trong lòng tổ đạo diễn cũng muốn gửi câu nói này đến Lục Cẩm Xuyên!Dùng xong bữa trưa, ekip chương trình bắt đầu công bố nhiệm vụ mới, nhiệm vụ lần này là đi đến thửa ruộng cách đó không xa bắt cá chạch!"Mấy người chắc chắn đây là chương trình du lịch chứ không phải sinh tồn nơi hoang dã? Sao không làm cho chúng tôi chương trình Bear Grylls đi thám hiểm luôn cho rồi!"Lục Cẩm Xuyên hỏi ra vấn đề trí mạng! Người khác tham gia gameshow đều trang điểm đẹp đẽ đi khắp nơi chụp chụp chụp! Sao đến lượt anh lại khác thế này!Với những câu hỏi của Lục Cẩm Xuyên, tổ đạo diễn thấu hiểu: "Nếu như anh Lục thích thì ekip chương trình chúng tôi có thể sắp xếp!”"Cảm ơn anh! Không cần! Cảm ơn!” Lục Cẩm Xuyên vội phất tay rồi bỏ chạy.
[Chân Lục Thần bước cũng nhanh thật đấy][Lục Thần: Đừng có nhắc ông đây][Ekip chương trình: Có được không anh Lục?][Cười chết tôi mất]Bởi vì sự việc ngoài lề này những hành động tiếp theo của Lục Cẩm Xuyên vô cùng phối hợp, cũng không còn than vãn nữa! Điều này thật sự khiến nhiều người không quen!Tác dụng của Khương Tuệ đến lúc phát huy rồi, bắt đầu tạo chủ đề!"Anh Lục! Tham gia gameshow này, đối với anh mà nói thì gặt hái lớn nhất là gì?"Lục Cẩm Xuyên hất bùn trên chân, lau mặt, trầm tư nói: Người mắng tôi càng nhiều?”“???"Những nhân viên khác:? ???Không ngờ rằng Lục Cẩm Xuyên không có phút giây nào không chán sống.
"Ha ha ha! Anh Lục, anh thật hài hước!" Chị biên tập cười cười!"Đùa với mọi người thôi! Điều tiết không khí một chút ấy mà, ha ha ha!”Lúc này, Lục Cẩm Xuyên vuốt tóc, sau đó đàng hoàng nói: "Gặt hái lớn nhất chính là đi ra ngoài du lịch cùng Giang Tiểu Chỉ nhà tôi! Dù sao trước kia cũng khó có cơ hội!”"Vâng, đây cũng là tinh thần của ekip chương trình chúng tôi! Ở thành phố ồn ào này, chúng ta đi tìm một phần ấm áp!” Chị biên tập nhân cơ hội nhấn mạnh mục đích của chương trình!Vào lúc mọi người vẫn còn đang cảm động, Lục Cẩm Xuyên dùng đôi tay đầy bùn trét lên đầu Giang Chỉ: "Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội bắt nạt được đứa nhóc này, nhân lúc chị quản lý của tôi không có mặt phải nghịch cho đáng chứ nhỉ?”Khuôn mặt vừa mới cảm động của Giang Chỉ phút chốc biến sắc!Chị biên tập:??? Thế hóa ra là cô uổng công cảm động rồi sao???"Sao em có thể chịu được anh em vậy?” Sau việc này, chị biên tập nghi ngờ hỏi Giang Chỉ.
"Chỉ cần thầm nhủ anh ấy là anh ruột em là được, dù sao cũng không thể vứt bỏ ảnh!”Suy cho cùng cũng không thể vứt?!!!"Ha ha ha ha!” Khương Tuệ bỗng nhiên cười ra tiếng!.
Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca CaTác giả: Hoa Mãn Thiên ThụTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng bệnh của bệnh viện Tân Hải. “Mẹ đừng bỏ con mà mẹ…” Giang Chỉ nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé lo lắng, sợ hãi không thôi. Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường bệnh nhìn Giang Chỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt bà ta vô hồn, hơi thở suy yếu: “Mấy năm qua mẹ cũng đã mệt rồi… Sau khi mẹ chết thì con đi tìm ba con đi. ”“Ba con?”Giang Chỉ lẩm bẩm lặp lại lời mẹ, những năm qua người ba này của cô bé luôn là điều tối kỵ, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ nghe mẹ nhắc đến ba. Trong lúc Giang Chỉ muốn hỏi thêm về ba, Giang Phồn Nguyệt nằm trên giường lại giống như bị đả kích, bà ta hung hăng xô ngã Giang Chỉ. “Mày là đồ con ghẻ, cút đi cho tao, là mày phá hỏng cuộc đời tao… Tôi hận các người! Lục Kiến Hành, tôi hận anh…”Giang Chỉ bị mẹ đẩy ngã xuống đất!Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ! Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh!Cô bé rất ngoan, lúc này lại trông cực kỳ đáng thương. Trong lòng Giang Phồn Nguyệt hiện tại tràn đầy thù hận. Bà ta nhớ lại những việc đã… "Thấy thế nào? Giang Tiểu Chỉ! Anh giỏi chứ!”Lục Cẩm Xuyên nói xong cũng không quên lộ hàm răng trắng, mặt đầy đắc ý!"Anh hai vừa nãy thật trẻ trâu!" Giang Chỉ vừa nói vừa hất cái bím tóc trên đầu!"Phi phi!”Trên mặt Lục Cẩm Xuyên bị hất toàn là nước, dậm chân: "Giang Tiểu Chỉ, em đang trả thù sao?"Giang Chỉ: Mặt đầy vô tội!Xuống thuyền thay quần áo xong, ekip chương trình đã chuẩn bị xong bữa trưa!Tất nhiên Lục Cẩm Xuyên thấy phần ăn được chia sẵn thì lập tức tỏ vẻ không hài lòng! "Dựa vào đâu đồ ăn của họ nhiều như vậy mà của anh lại chỉ có từng này?” Lục Cẩm Xuyên rất bất mãn!Lục Cẩm Xuyên nhìn bát cơm khoai tây và khoai lang của mình, lại nhìn sang trên bàn ăn của người ta đa dạng các món ăn, cảm thấy ekip chương trình này rất phân biệt đối xử."Anh Lục, đồ ăn được chia theo thứ tự đến đích, mà anh lại là người cuối cùng!”"Sao mấy người không nói trước?” Lục Cẩm Xuyên trừng mắt!"Anh cũng không đâu có hỏi trước!” Tổ đạo diễn cười dịu dàng trả lời.Lục Cẩm Xuyên nhìn đạo diễn ekip chương trình: "Mấy người có thể làm người không?”He he! Trong lòng tổ đạo diễn cũng muốn gửi câu nói này đến Lục Cẩm Xuyên!Dùng xong bữa trưa, ekip chương trình bắt đầu công bố nhiệm vụ mới, nhiệm vụ lần này là đi đến thửa ruộng cách đó không xa bắt cá chạch!"Mấy người chắc chắn đây là chương trình du lịch chứ không phải sinh tồn nơi hoang dã? Sao không làm cho chúng tôi chương trình Bear Grylls đi thám hiểm luôn cho rồi!"Lục Cẩm Xuyên hỏi ra vấn đề trí mạng! Người khác tham gia gameshow đều trang điểm đẹp đẽ đi khắp nơi chụp chụp chụp! Sao đến lượt anh lại khác thế này!Với những câu hỏi của Lục Cẩm Xuyên, tổ đạo diễn thấu hiểu: "Nếu như anh Lục thích thì ekip chương trình chúng tôi có thể sắp xếp!”"Cảm ơn anh! Không cần! Cảm ơn!” Lục Cẩm Xuyên vội phất tay rồi bỏ chạy.[Chân Lục Thần bước cũng nhanh thật đấy][Lục Thần: Đừng có nhắc ông đây][Ekip chương trình: Có được không anh Lục?][Cười chết tôi mất]Bởi vì sự việc ngoài lề này những hành động tiếp theo của Lục Cẩm Xuyên vô cùng phối hợp, cũng không còn than vãn nữa! Điều này thật sự khiến nhiều người không quen!Tác dụng của Khương Tuệ đến lúc phát huy rồi, bắt đầu tạo chủ đề!"Anh Lục! Tham gia gameshow này, đối với anh mà nói thì gặt hái lớn nhất là gì?"Lục Cẩm Xuyên hất bùn trên chân, lau mặt, trầm tư nói: Người mắng tôi càng nhiều?”“???"Những nhân viên khác:? ???Không ngờ rằng Lục Cẩm Xuyên không có phút giây nào không chán sống."Ha ha ha! Anh Lục, anh thật hài hước!" Chị biên tập cười cười!"Đùa với mọi người thôi! Điều tiết không khí một chút ấy mà, ha ha ha!”Lúc này, Lục Cẩm Xuyên vuốt tóc, sau đó đàng hoàng nói: "Gặt hái lớn nhất chính là đi ra ngoài du lịch cùng Giang Tiểu Chỉ nhà tôi! Dù sao trước kia cũng khó có cơ hội!”"Vâng, đây cũng là tinh thần của ekip chương trình chúng tôi! Ở thành phố ồn ào này, chúng ta đi tìm một phần ấm áp!” Chị biên tập nhân cơ hội nhấn mạnh mục đích của chương trình!Vào lúc mọi người vẫn còn đang cảm động, Lục Cẩm Xuyên dùng đôi tay đầy bùn trét lên đầu Giang Chỉ: "Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội bắt nạt được đứa nhóc này, nhân lúc chị quản lý của tôi không có mặt phải nghịch cho đáng chứ nhỉ?”Khuôn mặt vừa mới cảm động của Giang Chỉ phút chốc biến sắc!Chị biên tập:??? Thế hóa ra là cô uổng công cảm động rồi sao???"Sao em có thể chịu được anh em vậy?” Sau việc này, chị biên tập nghi ngờ hỏi Giang Chỉ."Chỉ cần thầm nhủ anh ấy là anh ruột em là được, dù sao cũng không thể vứt bỏ ảnh!”Suy cho cùng cũng không thể vứt?!!!"Ha ha ha ha!” Khương Tuệ bỗng nhiên cười ra tiếng!.