"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là…

Chương 2: Chương 2

Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi HônTác giả: Hồng Diệp Tự HỏaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là… Diệp Mạn nhìn mình trong gương, gương mặt trắng ngần như trứng mới bóc, tràn đầy collagen, là tuổi thanh xuân mà ngay cả mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cũng không duy trì được.Cô đột nhiên hiểu rồi.Nói là đã từ bỏ nhưng thực ra trong lòng cô vẫn còn oán hận, đó là lý do tại sao khi cô nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy trong bệnh viện lại tức giận trong lòng.Diệp Mạn nhìn vào gương, nở một nụ cười đầy oán hận.Làm sao có thể không oán hận được cơ chứ? Biết rõ đó là hố lửa, mà những người cô gọi là máu mủ ruột thịt ấy vì tư lợi mà nhẫn tâm đẩy cô xuống vực thẳm, nhìn cô giãy giụa vật lộn, bọn họ không những không giúp đỡ mà còn chèn ép cô, đè đầu cô ra nói: “Mày phải chấp nhận số phận của mày.”Lúc đó, cô muốn hỏi một câu rằng: Cha mẹ, em trai là con của hai người, vậy còn con thì sao? Cô cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, cũng biết buồn cơ mà.Người khác đều nói bà chủ Diệp như cô đây có một cuộc sống rất an nhàn, sung sướng, nhưng ai biết được, một năm cô phải nằm viện hết mấy lần, quanh năm suốt tháng đều phải kè kè thuốc bên mình, người mới năm mươi tuổi lại yếu hơn những người bảy mươi tám mươi tuổi.Tất cả đều tại hồi trẻ đã chịu đựng quá nhiều cực khổ, cơ thể suy kiệt, sau này dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể lấy lại được sức khỏe đã mất, chỉ còn biết chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật mỗi ngày.Diệp Mạn vung tay lên, cử động tay chân.Trọng sinh cũng không phải không có lợi, tuy rằng mất đi của cải nhưng giờ đây cô có một cơ thể khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, đây chính là thứ mà cho dù có nhiều tiền cách mấy cũng không thể nào mua được.Theo quan điểm này mà nói, ông trời đối xử với cô cũng không quá tệ bạc.Lần này, cô nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có ân báo ân, có thù báo thù, sống một cuộc đời tự do, hạnh phúc!“Tam Ni, em đang làm gì thế?” Diệp Đại Ni đẩy cửa thì nhìn thấy Diệp Mạn đang cầm một chiếc gương với nụ cười kì lạ trên mặt.Diệp Mạn chậm rãi đặt gương xuống: "Dạ không có gì.Mọi người đã bàn xong đối sách chưa?"Diệp Đại Ni dè chừng liếc Diệp Mạn một cái, đi tới kéo tay cô, làm bộ như chị em tốt: “Tam Ni à, chị cả biết em chịu tủi thân, nhưng hiện tại gia đình chúng ta chỉ có em là người duy nhất có thể cứu được em trai.Nếu không, nhà họ Cốc mà kiện lên đồn cảnh sát, thì em trai có thể sẽ lành ít dữ nhiều đó, chúng ta chỉ có đứa em trai này thôi, không thể trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết được, phải không?"Lời này giống hệt với kiếp trước.Diệp Mạn gục đầu xuống, âm thầm trề môi méo miệng một cách đầy mỉa mai.Hiện tại Cốc Tiểu Mẫn không hề mang thai.Hôm nay, Cốc Tiểu Mẫn và Diệp Bảo Hoa đã bàn bạc xong rồi, dùng đứa cháu trai lớn dắt mũi vợ chồng Diệp Quốc Minh, rồi dùng nó để báo cảnh sát như một lời đe dọa, ép buộc và dụ dỗ, bề ngoài là nhắm vào nhà họ Diệp, nhưng thực chất là nhằm vào cô.Suy cho cùng, trong ba cô con gái của nhà họ Diệp, cô là người duy nhất chưa lấy chồng.Cốc Tiểu Mẫn thực sự là một con em tốt, lo lắng hết mình cho anh trai, Diệp Bảo Hoa cũng là một thằng em tốt, vì anh rể tương lai mà không tiếc công sức tính toán với chính chị ruột của mình.Cho dù ở kiếp trước đã biết rõ chân tướng, nhưng lại một lần nữa bị lừa gạt, bị ức h**p, bị lợi dụng, Diệp Mạn không khỏi cảm thấy đau lòng.Còn về Diệp Bảo Hoa, cái thể loại “ăn cây táo rào cây sung”, cái thứ rác rưởi mưu tính với cả chị ruột của mình, vợ chồng Diệp Quốc Minh thường nói với nhau "Cha mẹ già rồi, chỉ trông cậy vào em trai con nuôi dưỡng cho hai thân già này”, những lời này mà cũng có thể thốt ra được, thật nực cười.Diệp Bảo Hoa mà tin cậy được thì lợn nái cũng có thể leo cây rồi.Tuy rằng kiếp trước cô không bao giờ quay về nhà, nhưng đến ngón chân cũng biết thằng con trai bảo bối của hai vợ chồng Diệp Quốc Minh không đáng tin chút nào, bọn họ đã già rồi, chưa nói đến dựa dẫm được gì từ nó, e rằng còn phải lo toan cho nó.Đời này lại có thể tận mắt chứng kiến, khi cần cũng có thể xoay chuyển được.Thấy cô vẫn không trả lời, Diệp Đại Ni thở dài, vỗ vỗ vào tay cô nói: "Tam Ni à, mặc dù Cốc Kiến Thành có hơi lớn tuổi một chút, còn từng ly hôn, nhưng nhà họ cũng nói rồi, em gả qua đó sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.Vợ của Cốc Kiến Thành bỏ chạy rồi, biên chế bị bỏ lại sẽ cho em, sau này em sẽ là nhân viên chính thức của nhà máy sản xuất, không cần phải làm một công nhân tạm thời bị người ta khinh thường trong nhà máy TV Hồng Tinh đó nữa."“Tuyệt như vậy, sao chị cả không gả qua đó đi?” Diệp Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng chị ta.Diệp Đại Ni sửng sốt, vừa khóc vừa cười nói: "Tam Ni, em đang nói nhảm gì vậy chứ, chị cả đã kết hôn lâu rồi.".

Diệp Mạn nhìn mình trong gương, gương mặt trắng ngần như trứng mới bóc, tràn đầy collagen, là tuổi thanh xuân mà ngay cả mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cũng không duy trì được.Cô đột nhiên hiểu rồi.

Nói là đã từ bỏ nhưng thực ra trong lòng cô vẫn còn oán hận, đó là lý do tại sao khi cô nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy trong bệnh viện lại tức giận trong lòng.Diệp Mạn nhìn vào gương, nở một nụ cười đầy oán hận.

Làm sao có thể không oán hận được cơ chứ? Biết rõ đó là hố lửa, mà những người cô gọi là máu mủ ruột thịt ấy vì tư lợi mà nhẫn tâm đẩy cô xuống vực thẳm, nhìn cô giãy giụa vật lộn, bọn họ không những không giúp đỡ mà còn chèn ép cô, đè đầu cô ra nói: “Mày phải chấp nhận số phận của mày.”Lúc đó, cô muốn hỏi một câu rằng: Cha mẹ, em trai là con của hai người, vậy còn con thì sao? Cô cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, cũng biết buồn cơ mà.Người khác đều nói bà chủ Diệp như cô đây có một cuộc sống rất an nhàn, sung sướng, nhưng ai biết được, một năm cô phải nằm viện hết mấy lần, quanh năm suốt tháng đều phải kè kè thuốc bên mình, người mới năm mươi tuổi lại yếu hơn những người bảy mươi tám mươi tuổi.

Tất cả đều tại hồi trẻ đã chịu đựng quá nhiều cực khổ, cơ thể suy kiệt, sau này dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể lấy lại được sức khỏe đã mất, chỉ còn biết chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật mỗi ngày.Diệp Mạn vung tay lên, cử động tay chân.

Trọng sinh cũng không phải không có lợi, tuy rằng mất đi của cải nhưng giờ đây cô có một cơ thể khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, đây chính là thứ mà cho dù có nhiều tiền cách mấy cũng không thể nào mua được.Theo quan điểm này mà nói, ông trời đối xử với cô cũng không quá tệ bạc.Lần này, cô nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có ân báo ân, có thù báo thù, sống một cuộc đời tự do, hạnh phúc!“Tam Ni, em đang làm gì thế?” Diệp Đại Ni đẩy cửa thì nhìn thấy Diệp Mạn đang cầm một chiếc gương với nụ cười kì lạ trên mặt.Diệp Mạn chậm rãi đặt gương xuống: "Dạ không có gì.

Mọi người đã bàn xong đối sách chưa?"Diệp Đại Ni dè chừng liếc Diệp Mạn một cái, đi tới kéo tay cô, làm bộ như chị em tốt: “Tam Ni à, chị cả biết em chịu tủi thân, nhưng hiện tại gia đình chúng ta chỉ có em là người duy nhất có thể cứu được em trai.

Nếu không, nhà họ Cốc mà kiện lên đồn cảnh sát, thì em trai có thể sẽ lành ít dữ nhiều đó, chúng ta chỉ có đứa em trai này thôi, không thể trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết được, phải không?"Lời này giống hệt với kiếp trước.Diệp Mạn gục đầu xuống, âm thầm trề môi méo miệng một cách đầy mỉa mai.Hiện tại Cốc Tiểu Mẫn không hề mang thai.

Hôm nay, Cốc Tiểu Mẫn và Diệp Bảo Hoa đã bàn bạc xong rồi, dùng đứa cháu trai lớn dắt mũi vợ chồng Diệp Quốc Minh, rồi dùng nó để báo cảnh sát như một lời đe dọa, ép buộc và dụ dỗ, bề ngoài là nhắm vào nhà họ Diệp, nhưng thực chất là nhằm vào cô.Suy cho cùng, trong ba cô con gái của nhà họ Diệp, cô là người duy nhất chưa lấy chồng.Cốc Tiểu Mẫn thực sự là một con em tốt, lo lắng hết mình cho anh trai, Diệp Bảo Hoa cũng là một thằng em tốt, vì anh rể tương lai mà không tiếc công sức tính toán với chính chị ruột của mình.Cho dù ở kiếp trước đã biết rõ chân tướng, nhưng lại một lần nữa bị lừa gạt, bị ức h**p, bị lợi dụng, Diệp Mạn không khỏi cảm thấy đau lòng.Còn về Diệp Bảo Hoa, cái thể loại “ăn cây táo rào cây sung”, cái thứ rác rưởi mưu tính với cả chị ruột của mình, vợ chồng Diệp Quốc Minh thường nói với nhau "Cha mẹ già rồi, chỉ trông cậy vào em trai con nuôi dưỡng cho hai thân già này”, những lời này mà cũng có thể thốt ra được, thật nực cười.Diệp Bảo Hoa mà tin cậy được thì lợn nái cũng có thể leo cây rồi.

Tuy rằng kiếp trước cô không bao giờ quay về nhà, nhưng đến ngón chân cũng biết thằng con trai bảo bối của hai vợ chồng Diệp Quốc Minh không đáng tin chút nào, bọn họ đã già rồi, chưa nói đến dựa dẫm được gì từ nó, e rằng còn phải lo toan cho nó.Đời này lại có thể tận mắt chứng kiến, khi cần cũng có thể xoay chuyển được.Thấy cô vẫn không trả lời, Diệp Đại Ni thở dài, vỗ vỗ vào tay cô nói: "Tam Ni à, mặc dù Cốc Kiến Thành có hơi lớn tuổi một chút, còn từng ly hôn, nhưng nhà họ cũng nói rồi, em gả qua đó sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.

Vợ của Cốc Kiến Thành bỏ chạy rồi, biên chế bị bỏ lại sẽ cho em, sau này em sẽ là nhân viên chính thức của nhà máy sản xuất, không cần phải làm một công nhân tạm thời bị người ta khinh thường trong nhà máy TV Hồng Tinh đó nữa."“Tuyệt như vậy, sao chị cả không gả qua đó đi?” Diệp Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng chị ta.Diệp Đại Ni sửng sốt, vừa khóc vừa cười nói: "Tam Ni, em đang nói nhảm gì vậy chứ, chị cả đã kết hôn lâu rồi.".

Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi HônTác giả: Hồng Diệp Tự HỏaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là… Diệp Mạn nhìn mình trong gương, gương mặt trắng ngần như trứng mới bóc, tràn đầy collagen, là tuổi thanh xuân mà ngay cả mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cũng không duy trì được.Cô đột nhiên hiểu rồi.Nói là đã từ bỏ nhưng thực ra trong lòng cô vẫn còn oán hận, đó là lý do tại sao khi cô nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy trong bệnh viện lại tức giận trong lòng.Diệp Mạn nhìn vào gương, nở một nụ cười đầy oán hận.Làm sao có thể không oán hận được cơ chứ? Biết rõ đó là hố lửa, mà những người cô gọi là máu mủ ruột thịt ấy vì tư lợi mà nhẫn tâm đẩy cô xuống vực thẳm, nhìn cô giãy giụa vật lộn, bọn họ không những không giúp đỡ mà còn chèn ép cô, đè đầu cô ra nói: “Mày phải chấp nhận số phận của mày.”Lúc đó, cô muốn hỏi một câu rằng: Cha mẹ, em trai là con của hai người, vậy còn con thì sao? Cô cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, cũng biết buồn cơ mà.Người khác đều nói bà chủ Diệp như cô đây có một cuộc sống rất an nhàn, sung sướng, nhưng ai biết được, một năm cô phải nằm viện hết mấy lần, quanh năm suốt tháng đều phải kè kè thuốc bên mình, người mới năm mươi tuổi lại yếu hơn những người bảy mươi tám mươi tuổi.Tất cả đều tại hồi trẻ đã chịu đựng quá nhiều cực khổ, cơ thể suy kiệt, sau này dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể lấy lại được sức khỏe đã mất, chỉ còn biết chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật mỗi ngày.Diệp Mạn vung tay lên, cử động tay chân.Trọng sinh cũng không phải không có lợi, tuy rằng mất đi của cải nhưng giờ đây cô có một cơ thể khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, đây chính là thứ mà cho dù có nhiều tiền cách mấy cũng không thể nào mua được.Theo quan điểm này mà nói, ông trời đối xử với cô cũng không quá tệ bạc.Lần này, cô nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có ân báo ân, có thù báo thù, sống một cuộc đời tự do, hạnh phúc!“Tam Ni, em đang làm gì thế?” Diệp Đại Ni đẩy cửa thì nhìn thấy Diệp Mạn đang cầm một chiếc gương với nụ cười kì lạ trên mặt.Diệp Mạn chậm rãi đặt gương xuống: "Dạ không có gì.Mọi người đã bàn xong đối sách chưa?"Diệp Đại Ni dè chừng liếc Diệp Mạn một cái, đi tới kéo tay cô, làm bộ như chị em tốt: “Tam Ni à, chị cả biết em chịu tủi thân, nhưng hiện tại gia đình chúng ta chỉ có em là người duy nhất có thể cứu được em trai.Nếu không, nhà họ Cốc mà kiện lên đồn cảnh sát, thì em trai có thể sẽ lành ít dữ nhiều đó, chúng ta chỉ có đứa em trai này thôi, không thể trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết được, phải không?"Lời này giống hệt với kiếp trước.Diệp Mạn gục đầu xuống, âm thầm trề môi méo miệng một cách đầy mỉa mai.Hiện tại Cốc Tiểu Mẫn không hề mang thai.Hôm nay, Cốc Tiểu Mẫn và Diệp Bảo Hoa đã bàn bạc xong rồi, dùng đứa cháu trai lớn dắt mũi vợ chồng Diệp Quốc Minh, rồi dùng nó để báo cảnh sát như một lời đe dọa, ép buộc và dụ dỗ, bề ngoài là nhắm vào nhà họ Diệp, nhưng thực chất là nhằm vào cô.Suy cho cùng, trong ba cô con gái của nhà họ Diệp, cô là người duy nhất chưa lấy chồng.Cốc Tiểu Mẫn thực sự là một con em tốt, lo lắng hết mình cho anh trai, Diệp Bảo Hoa cũng là một thằng em tốt, vì anh rể tương lai mà không tiếc công sức tính toán với chính chị ruột của mình.Cho dù ở kiếp trước đã biết rõ chân tướng, nhưng lại một lần nữa bị lừa gạt, bị ức h**p, bị lợi dụng, Diệp Mạn không khỏi cảm thấy đau lòng.Còn về Diệp Bảo Hoa, cái thể loại “ăn cây táo rào cây sung”, cái thứ rác rưởi mưu tính với cả chị ruột của mình, vợ chồng Diệp Quốc Minh thường nói với nhau "Cha mẹ già rồi, chỉ trông cậy vào em trai con nuôi dưỡng cho hai thân già này”, những lời này mà cũng có thể thốt ra được, thật nực cười.Diệp Bảo Hoa mà tin cậy được thì lợn nái cũng có thể leo cây rồi.Tuy rằng kiếp trước cô không bao giờ quay về nhà, nhưng đến ngón chân cũng biết thằng con trai bảo bối của hai vợ chồng Diệp Quốc Minh không đáng tin chút nào, bọn họ đã già rồi, chưa nói đến dựa dẫm được gì từ nó, e rằng còn phải lo toan cho nó.Đời này lại có thể tận mắt chứng kiến, khi cần cũng có thể xoay chuyển được.Thấy cô vẫn không trả lời, Diệp Đại Ni thở dài, vỗ vỗ vào tay cô nói: "Tam Ni à, mặc dù Cốc Kiến Thành có hơi lớn tuổi một chút, còn từng ly hôn, nhưng nhà họ cũng nói rồi, em gả qua đó sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.Vợ của Cốc Kiến Thành bỏ chạy rồi, biên chế bị bỏ lại sẽ cho em, sau này em sẽ là nhân viên chính thức của nhà máy sản xuất, không cần phải làm một công nhân tạm thời bị người ta khinh thường trong nhà máy TV Hồng Tinh đó nữa."“Tuyệt như vậy, sao chị cả không gả qua đó đi?” Diệp Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng chị ta.Diệp Đại Ni sửng sốt, vừa khóc vừa cười nói: "Tam Ni, em đang nói nhảm gì vậy chứ, chị cả đã kết hôn lâu rồi.".

Chương 2: Chương 2