"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là…
Chương 21: Chương 21
Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi HônTác giả: Hồng Diệp Tự HỏaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là… Nhà họ Diệp là một gia đình bình thường, không dễ dàng gì mới có được chút tiếng nói thì ngày hôm nay đã mất sạch rồi, lại còn mất trắng toàn bộ tiền đãi rượu.Vậy nên dù trong nhà có rau có thịt, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống.Sau khi đem trả bàn ghế mượn từ xóm trên, Mao Xảo Vân mới nhận ra trong nhà thiếu mất một người: "Bảo Hoa đâu? Lại chạy đi đâu rồi?"Diệp Đại Ni nghĩ ngợi một lát, lắc đầu: "Không rõ nữa, hồi trưa đã không thấy đâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa có về ạ.""Nó đi lâu như thế rồi, mấy người là chị gái mà cũng không biết tìm nó về à, chẳng có chút lương tâm nào hệt như Tam Ni, đúng là, đẻ con gái làm gì cơ chứ, toàn là nuôi thay cho nhà khác." Mao Xảo Vân giận chó đánh mèo mỉa mai.Nghe xong, Diệp Nhị Ni cúi đầu, im lặng tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.Diệp Đại Ni có chút không vui, định lên tiếng cãi lại nhưng nhìn lại trên bàn đầy ắp thịt thà, chị ta đành đổi giọng, nịnh nọt nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, lúc nãy chẳng phải do chúng ta bù đầu bù cổ quá hay sao? Con đi tìm nó về ngay đây."Mao Xảo Vân hài lòng nói: "Chỉ có con mới lo cho thằng bé thôi."Diệp Đại Ni lại giả dối an ủi bà ta vài câu, sau đó cởi tạp dề, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì lại thấy Diệp Bảo Hoa nhợt nhạt quay về, cúi đầu thất thiểu đi vào.Mao Xảo Vân liền đứng phắt dậy chạy lại nắm tay thằng bé: "Bảo Hoa, con đi đâu vậy, mẹ tìm mãi mà không thấy con đâu, đói rồi hả, mẹ hâm lại đồ ăn cho con nhé!"Diệp Bảo Hoa nắm lấy tay bà, lí nhí đáp: "Mẹ, không cần đâu ạ, con không muốn ăn."Con trai cưng không muốn ăn, sao thế được, Mao Xảo Vân bỏ giẻ lau bàn qua một bên, ngồi cạnh thằng bé, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Nói mẹ nghe, có mẹ ở đây, con không phải lo gì hết!"Diệp Bảo Hoa nhéo nhéo đùi mình, đến khi đau ch** n**c mắt mới nói: "Mẹ, con không muốn ngồi tù đâu, sẽ làm mất mặt ba mẹ, hai người đừng nhớ thương con, là do con trai không hiểu chuyện, xin lỗi hai người…""Ơ kìa, con nói vớ vẩn cái gì thế?" Mao Xảo Vân nhanh chóng ngắt lời cậu: "Có mẹ đây rồi, mẹ không để con vào tù đâu, con nghe ai nói tào lao gì đấy? Có phải nhà họ Cốc đã làm gì không?"Diệp Bảo Hoa khóc thút thít nói: "Lúc nãy Tiểu Mẫn đến nói nhỏ với con, bảo là cha mẹ với anh cả của cô ấy đang rất bực mình, muốn đi tố cáo con tội quấy rối.Cô ấy sợ con bị bắt liền đến đây nói cho con, bảo con về quê lánh mặt một thời gian.""Tiểu Mẫn đúng là tốt bụng, tất cả là do con bé Tam Ni, sao mẹ lại sinh ra thứ con gái này cơ chứ, biết thế lúc mới đẻ cho nó đi đời luôn cho rồi." Mao Xảo Vân tức tối nói, mắng Diệp Mạn một lượt, lại gọi Diệp Quốc Minh đang hút thuốc trong phòng ra: "Cha nó đâu, hôm nay nhà mình bị nhà họ Cốc xúc phạm nặng nề, ông nói chúng ta phải làm sao đây?”Diệp Quốc Minh bực bội, hút xong điếu thuốc phất tay: "Làm sao là làm sao? Trốn được một lúc rồi có trốn được cả đời không.Giờ chỉ bỏ ra chút đồ tốt bịt miệng người ta thôi chứ sao, chuẩn bị chút tiền, chúng ta đến nhà họ Cốc thưa chuyện."Trong bụng của Cốc Tiểu Mẫn đang mang dòng máu nhà bọn họ, điều này có nghĩa là đang nắm giữ đời sau của cả nhà họ Diệp.Huống chi, chuyện lành sắp tới lại còn hủy hôn ước, lộ ra ngoài thì cũng là nhà họ chịu thiệt.Mao Xảo Vân hiểu rõ: "Nhưng mà, vừa mới tiêu hết tiền quà cáp rồi, nhà mình làm gì còn tiền nữa đâu."Hôn sự còn chưa bàn xong, mặc dù đã đặt tiệc mừng rượu, nhưng vì danh tiếng nhà họ Diệp đã bị ảnh hưởng ít nhiều, bọn họ cũng chỉ đành phải hoàn lại sính lễ, tránh việc họ hàng làng xóm chỉ trỏ sau lưng.Lúc này lại nảy sinh vấn đề, Diệp Quốc Minh hơi đảo mắt, liếc thấy hai đứa con gái lớn của mình: "Các con cũng thấy rồi đấy, hôm nay nhà ta có chuyện lớn, rõ ràng là hai con chị gái, làm sao có thể nói là không muốn giúp em trai được, các con mỗi người đưa cho ta 200 tệ, xem như là cho cha mẹ vay nợ đi."Thấy rắc rối lại bay sang người mình, Diệp Nhị Ni chùi chùi tay vào tạp dề, nếu biết sớm vậy thì không thèm gì mấy miếng thịt này mà bỏ về luôn cho rồi, giờ thì hay rồi, lỗ to luôn!.
Nhà họ Diệp là một gia đình bình thường, không dễ dàng gì mới có được chút tiếng nói thì ngày hôm nay đã mất sạch rồi, lại còn mất trắng toàn bộ tiền đãi rượu.
Vậy nên dù trong nhà có rau có thịt, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống.
Sau khi đem trả bàn ghế mượn từ xóm trên, Mao Xảo Vân mới nhận ra trong nhà thiếu mất một người: "Bảo Hoa đâu? Lại chạy đi đâu rồi?"Diệp Đại Ni nghĩ ngợi một lát, lắc đầu: "Không rõ nữa, hồi trưa đã không thấy đâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa có về ạ.
""Nó đi lâu như thế rồi, mấy người là chị gái mà cũng không biết tìm nó về à, chẳng có chút lương tâm nào hệt như Tam Ni, đúng là, đẻ con gái làm gì cơ chứ, toàn là nuôi thay cho nhà khác.
" Mao Xảo Vân giận chó đánh mèo mỉa mai.
Nghe xong, Diệp Nhị Ni cúi đầu, im lặng tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
Diệp Đại Ni có chút không vui, định lên tiếng cãi lại nhưng nhìn lại trên bàn đầy ắp thịt thà, chị ta đành đổi giọng, nịnh nọt nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, lúc nãy chẳng phải do chúng ta bù đầu bù cổ quá hay sao? Con đi tìm nó về ngay đây.
"Mao Xảo Vân hài lòng nói: "Chỉ có con mới lo cho thằng bé thôi.
"Diệp Đại Ni lại giả dối an ủi bà ta vài câu, sau đó cởi tạp dề, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì lại thấy Diệp Bảo Hoa nhợt nhạt quay về, cúi đầu thất thiểu đi vào.
Mao Xảo Vân liền đứng phắt dậy chạy lại nắm tay thằng bé: "Bảo Hoa, con đi đâu vậy, mẹ tìm mãi mà không thấy con đâu, đói rồi hả, mẹ hâm lại đồ ăn cho con nhé!"Diệp Bảo Hoa nắm lấy tay bà, lí nhí đáp: "Mẹ, không cần đâu ạ, con không muốn ăn.
"Con trai cưng không muốn ăn, sao thế được, Mao Xảo Vân bỏ giẻ lau bàn qua một bên, ngồi cạnh thằng bé, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Nói mẹ nghe, có mẹ ở đây, con không phải lo gì hết!"Diệp Bảo Hoa nhéo nhéo đùi mình, đến khi đau ch** n**c mắt mới nói: "Mẹ, con không muốn ngồi tù đâu, sẽ làm mất mặt ba mẹ, hai người đừng nhớ thương con, là do con trai không hiểu chuyện, xin lỗi hai người…""Ơ kìa, con nói vớ vẩn cái gì thế?" Mao Xảo Vân nhanh chóng ngắt lời cậu: "Có mẹ đây rồi, mẹ không để con vào tù đâu, con nghe ai nói tào lao gì đấy? Có phải nhà họ Cốc đã làm gì không?"Diệp Bảo Hoa khóc thút thít nói: "Lúc nãy Tiểu Mẫn đến nói nhỏ với con, bảo là cha mẹ với anh cả của cô ấy đang rất bực mình, muốn đi tố cáo con tội quấy rối.
Cô ấy sợ con bị bắt liền đến đây nói cho con, bảo con về quê lánh mặt một thời gian.
""Tiểu Mẫn đúng là tốt bụng, tất cả là do con bé Tam Ni, sao mẹ lại sinh ra thứ con gái này cơ chứ, biết thế lúc mới đẻ cho nó đi đời luôn cho rồi.
" Mao Xảo Vân tức tối nói, mắng Diệp Mạn một lượt, lại gọi Diệp Quốc Minh đang hút thuốc trong phòng ra: "Cha nó đâu, hôm nay nhà mình bị nhà họ Cốc xúc phạm nặng nề, ông nói chúng ta phải làm sao đây?”Diệp Quốc Minh bực bội, hút xong điếu thuốc phất tay: "Làm sao là làm sao? Trốn được một lúc rồi có trốn được cả đời không.
Giờ chỉ bỏ ra chút đồ tốt bịt miệng người ta thôi chứ sao, chuẩn bị chút tiền, chúng ta đến nhà họ Cốc thưa chuyện.
"Trong bụng của Cốc Tiểu Mẫn đang mang dòng máu nhà bọn họ, điều này có nghĩa là đang nắm giữ đời sau của cả nhà họ Diệp.
Huống chi, chuyện lành sắp tới lại còn hủy hôn ước, lộ ra ngoài thì cũng là nhà họ chịu thiệt.
Mao Xảo Vân hiểu rõ: "Nhưng mà, vừa mới tiêu hết tiền quà cáp rồi, nhà mình làm gì còn tiền nữa đâu.
"Hôn sự còn chưa bàn xong, mặc dù đã đặt tiệc mừng rượu, nhưng vì danh tiếng nhà họ Diệp đã bị ảnh hưởng ít nhiều, bọn họ cũng chỉ đành phải hoàn lại sính lễ, tránh việc họ hàng làng xóm chỉ trỏ sau lưng.
Lúc này lại nảy sinh vấn đề, Diệp Quốc Minh hơi đảo mắt, liếc thấy hai đứa con gái lớn của mình: "Các con cũng thấy rồi đấy, hôm nay nhà ta có chuyện lớn, rõ ràng là hai con chị gái, làm sao có thể nói là không muốn giúp em trai được, các con mỗi người đưa cho ta 200 tệ, xem như là cho cha mẹ vay nợ đi.
"Thấy rắc rối lại bay sang người mình, Diệp Nhị Ni chùi chùi tay vào tạp dề, nếu biết sớm vậy thì không thèm gì mấy miếng thịt này mà bỏ về luôn cho rồi, giờ thì hay rồi, lỗ to luôn!.
Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi HônTác giả: Hồng Diệp Tự HỏaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là… Nhà họ Diệp là một gia đình bình thường, không dễ dàng gì mới có được chút tiếng nói thì ngày hôm nay đã mất sạch rồi, lại còn mất trắng toàn bộ tiền đãi rượu.Vậy nên dù trong nhà có rau có thịt, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống.Sau khi đem trả bàn ghế mượn từ xóm trên, Mao Xảo Vân mới nhận ra trong nhà thiếu mất một người: "Bảo Hoa đâu? Lại chạy đi đâu rồi?"Diệp Đại Ni nghĩ ngợi một lát, lắc đầu: "Không rõ nữa, hồi trưa đã không thấy đâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa có về ạ.""Nó đi lâu như thế rồi, mấy người là chị gái mà cũng không biết tìm nó về à, chẳng có chút lương tâm nào hệt như Tam Ni, đúng là, đẻ con gái làm gì cơ chứ, toàn là nuôi thay cho nhà khác." Mao Xảo Vân giận chó đánh mèo mỉa mai.Nghe xong, Diệp Nhị Ni cúi đầu, im lặng tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.Diệp Đại Ni có chút không vui, định lên tiếng cãi lại nhưng nhìn lại trên bàn đầy ắp thịt thà, chị ta đành đổi giọng, nịnh nọt nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, lúc nãy chẳng phải do chúng ta bù đầu bù cổ quá hay sao? Con đi tìm nó về ngay đây."Mao Xảo Vân hài lòng nói: "Chỉ có con mới lo cho thằng bé thôi."Diệp Đại Ni lại giả dối an ủi bà ta vài câu, sau đó cởi tạp dề, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì lại thấy Diệp Bảo Hoa nhợt nhạt quay về, cúi đầu thất thiểu đi vào.Mao Xảo Vân liền đứng phắt dậy chạy lại nắm tay thằng bé: "Bảo Hoa, con đi đâu vậy, mẹ tìm mãi mà không thấy con đâu, đói rồi hả, mẹ hâm lại đồ ăn cho con nhé!"Diệp Bảo Hoa nắm lấy tay bà, lí nhí đáp: "Mẹ, không cần đâu ạ, con không muốn ăn."Con trai cưng không muốn ăn, sao thế được, Mao Xảo Vân bỏ giẻ lau bàn qua một bên, ngồi cạnh thằng bé, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Nói mẹ nghe, có mẹ ở đây, con không phải lo gì hết!"Diệp Bảo Hoa nhéo nhéo đùi mình, đến khi đau ch** n**c mắt mới nói: "Mẹ, con không muốn ngồi tù đâu, sẽ làm mất mặt ba mẹ, hai người đừng nhớ thương con, là do con trai không hiểu chuyện, xin lỗi hai người…""Ơ kìa, con nói vớ vẩn cái gì thế?" Mao Xảo Vân nhanh chóng ngắt lời cậu: "Có mẹ đây rồi, mẹ không để con vào tù đâu, con nghe ai nói tào lao gì đấy? Có phải nhà họ Cốc đã làm gì không?"Diệp Bảo Hoa khóc thút thít nói: "Lúc nãy Tiểu Mẫn đến nói nhỏ với con, bảo là cha mẹ với anh cả của cô ấy đang rất bực mình, muốn đi tố cáo con tội quấy rối.Cô ấy sợ con bị bắt liền đến đây nói cho con, bảo con về quê lánh mặt một thời gian.""Tiểu Mẫn đúng là tốt bụng, tất cả là do con bé Tam Ni, sao mẹ lại sinh ra thứ con gái này cơ chứ, biết thế lúc mới đẻ cho nó đi đời luôn cho rồi." Mao Xảo Vân tức tối nói, mắng Diệp Mạn một lượt, lại gọi Diệp Quốc Minh đang hút thuốc trong phòng ra: "Cha nó đâu, hôm nay nhà mình bị nhà họ Cốc xúc phạm nặng nề, ông nói chúng ta phải làm sao đây?”Diệp Quốc Minh bực bội, hút xong điếu thuốc phất tay: "Làm sao là làm sao? Trốn được một lúc rồi có trốn được cả đời không.Giờ chỉ bỏ ra chút đồ tốt bịt miệng người ta thôi chứ sao, chuẩn bị chút tiền, chúng ta đến nhà họ Cốc thưa chuyện."Trong bụng của Cốc Tiểu Mẫn đang mang dòng máu nhà bọn họ, điều này có nghĩa là đang nắm giữ đời sau của cả nhà họ Diệp.Huống chi, chuyện lành sắp tới lại còn hủy hôn ước, lộ ra ngoài thì cũng là nhà họ chịu thiệt.Mao Xảo Vân hiểu rõ: "Nhưng mà, vừa mới tiêu hết tiền quà cáp rồi, nhà mình làm gì còn tiền nữa đâu."Hôn sự còn chưa bàn xong, mặc dù đã đặt tiệc mừng rượu, nhưng vì danh tiếng nhà họ Diệp đã bị ảnh hưởng ít nhiều, bọn họ cũng chỉ đành phải hoàn lại sính lễ, tránh việc họ hàng làng xóm chỉ trỏ sau lưng.Lúc này lại nảy sinh vấn đề, Diệp Quốc Minh hơi đảo mắt, liếc thấy hai đứa con gái lớn của mình: "Các con cũng thấy rồi đấy, hôm nay nhà ta có chuyện lớn, rõ ràng là hai con chị gái, làm sao có thể nói là không muốn giúp em trai được, các con mỗi người đưa cho ta 200 tệ, xem như là cho cha mẹ vay nợ đi."Thấy rắc rối lại bay sang người mình, Diệp Nhị Ni chùi chùi tay vào tạp dề, nếu biết sớm vậy thì không thèm gì mấy miếng thịt này mà bỏ về luôn cho rồi, giờ thì hay rồi, lỗ to luôn!.