Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 48: Chương 48

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Cha ruột của Mã Lan tên là Mã Tam Căn.Mã Tam Căn là một người nông dân chất phát, thật thà.Nhưng cũng như những người khác, ông cụ là một người trọng nam khinh nữ điển hình.Đời này ông cụ sinh liên tục ba người con gái mới sinh được hai người con trai, con gái lớn là Mã Quế Hoa, Mã Cúc Hoa là con gái thứ hai và Mã Lan Hoa là con gái thứ ba, sau này lại đổi tên thành Mã Lan, con trai cả Mã Đại Trụ và con trai út Mã Tiểu Trụ.Mã Lan là con thứ ba, nhỏ nhất trong số các con gái, lúc được một tuổi rưỡi thì Mã Tiểu Trụ được sinh ra, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Mã Lan không mấy tốt đẹp từ khi còn nhỏ.Nhưng từ sau khi đồng chí Mã Lan thành công gả cho Tô Chí Phong một người đàn ông đến từ huyện thành, nhờ sự thông minh tài trí của mình mà địa vị của bà trong gia đình họ Mã cũng dần trở nên khác biệt hơn, chỉ đứng sau cha Mã Tam Căn và mẹ Lý Tứ Hỷ.Khi nhà họ Mã nhắc đến Mã Lan, đều sẽ nói với con của mình rằng cô nhỏ của con đã thành người ở huyện thành xa hoa, họ còn nói với những đứa nhỏ sau này nó sẽ thành công như cô nhỏ của mình, đến huyện thành để ăn lương thực thương phẩm.Mặc dù Mã Lan đã ăn đồ chợ đen trong tám năm qua, nhưng trong suy nghĩ của mọi người bà giống người ở huyện thành, đã trở thành cô gái huyện thành thứ thiệt.Bây giờ cô gái huyện thành này còn ăn no không việc gì làm, nên đi nhận nuôi hai đứa nhỏ.Mã Tam Căn cùng Lý Tứ Hỷ nghe được tin tức này, so với đại đội trưởng trước đó còn hoảng hốt hơn.Trực tiếp chạy bước lớn về nhà.----------Khi người nhà họ Mã trở về nhà, liền nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi xổm trong sân, một trai một gái, hai đứa đều ăn mặc rất xinh đẹp, con gái nhà mình và con rể thì ngồi một bên vừa nhìn bọn nhỏ vừa cười.Thấy người nhà đã về, cô con gái thứ ba Mã Lan cười với bọn họ: "Cha mẹ, sao bây giờ mới về, tụi con đã chờ lâu lắm rồi đó."Tô Chí Phong cũng cười chào hỏi: "Cha mẹ."Không ngờ con rể là giáo viên trên thành phố cũng về chung.Đối với người con rể ở trên thành phố xuất thân từ một gia đình trí thức cao, từ tận đáy lòng người nhà họ Mã rất kính trọng, cho nên! mặc dù Mã Tam Căn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không thể nói nên lời.Nhưng Lý Tứ Hỷ là người làm mẹ lại không nhịn được nói: "Lan Hoa, nghe nói con và con rể đã nhận nuôi hai đứa nhỏ hả?"Mã Lan cười nói: "Đúng rồi ạ."Sau đó, bà vẫy tay Tống Sở và Giang Bác đang ngồi coi kiến lại, giới thiệu người trong nhà cho bọn nhỏ."Đây là ông ngoại, bà ngoại, kia là cậu cả và mợ cả, còn đó là c** nh* và mợ nhỏ, đó là em trai và em gái, lát nữa các con chơi chung có thể tự mình làm quen."Tống Sở nghe thấy vậy hai mắt sáng lấp lánh, ai da má ơi, không ngờ cô còn có nhiều họ hàng như vậy.Giờ thì tốt quá rồi, đùng một lúc tự dưng lại có bao nhiêu là người thân luôn.Cho nên cô vội vàng chào hỏi người trong nhà, cái miệng nhỏ lễ phép nhanh nhẹn chào hỏi hết người này tới người khác, còn bảo Giang Bác gọi theo.Giang Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giống như cái máy đọc mà phát lại những xưng hô mà Tống Sở vừa gọi, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những con kiến.Người nhà ông Mã: "! " Không phải mà, họ còn chưa nói có chấp nhận hay không, các cháu gọi vui vẻ như vậy làm gì?.

Cha ruột của Mã Lan tên là Mã Tam Căn.

Mã Tam Căn là một người nông dân chất phát, thật thà.

Nhưng cũng như những người khác, ông cụ là một người trọng nam khinh nữ điển hình.

Đời này ông cụ sinh liên tục ba người con gái mới sinh được hai người con trai, con gái lớn là Mã Quế Hoa, Mã Cúc Hoa là con gái thứ hai và Mã Lan Hoa là con gái thứ ba, sau này lại đổi tên thành Mã Lan, con trai cả Mã Đại Trụ và con trai út Mã Tiểu Trụ.

Mã Lan là con thứ ba, nhỏ nhất trong số các con gái, lúc được một tuổi rưỡi thì Mã Tiểu Trụ được sinh ra, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Mã Lan không mấy tốt đẹp từ khi còn nhỏ.

Nhưng từ sau khi đồng chí Mã Lan thành công gả cho Tô Chí Phong một người đàn ông đến từ huyện thành, nhờ sự thông minh tài trí của mình mà địa vị của bà trong gia đình họ Mã cũng dần trở nên khác biệt hơn, chỉ đứng sau cha Mã Tam Căn và mẹ Lý Tứ Hỷ.

Khi nhà họ Mã nhắc đến Mã Lan, đều sẽ nói với con của mình rằng cô nhỏ của con đã thành người ở huyện thành xa hoa, họ còn nói với những đứa nhỏ sau này nó sẽ thành công như cô nhỏ của mình, đến huyện thành để ăn lương thực thương phẩm.

Mặc dù Mã Lan đã ăn đồ chợ đen trong tám năm qua, nhưng trong suy nghĩ của mọi người bà giống người ở huyện thành, đã trở thành cô gái huyện thành thứ thiệt.

Bây giờ cô gái huyện thành này còn ăn no không việc gì làm, nên đi nhận nuôi hai đứa nhỏ.

Mã Tam Căn cùng Lý Tứ Hỷ nghe được tin tức này, so với đại đội trưởng trước đó còn hoảng hốt hơn.

Trực tiếp chạy bước lớn về nhà.

----------Khi người nhà họ Mã trở về nhà, liền nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi xổm trong sân, một trai một gái, hai đứa đều ăn mặc rất xinh đẹp, con gái nhà mình và con rể thì ngồi một bên vừa nhìn bọn nhỏ vừa cười.

Thấy người nhà đã về, cô con gái thứ ba Mã Lan cười với bọn họ: "Cha mẹ, sao bây giờ mới về, tụi con đã chờ lâu lắm rồi đó.

"Tô Chí Phong cũng cười chào hỏi: "Cha mẹ.

"Không ngờ con rể là giáo viên trên thành phố cũng về chung.

Đối với người con rể ở trên thành phố xuất thân từ một gia đình trí thức cao, từ tận đáy lòng người nhà họ Mã rất kính trọng, cho nên! mặc dù Mã Tam Căn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không thể nói nên lời.

Nhưng Lý Tứ Hỷ là người làm mẹ lại không nhịn được nói: "Lan Hoa, nghe nói con và con rể đã nhận nuôi hai đứa nhỏ hả?"Mã Lan cười nói: "Đúng rồi ạ.

"Sau đó, bà vẫy tay Tống Sở và Giang Bác đang ngồi coi kiến lại, giới thiệu người trong nhà cho bọn nhỏ.

"Đây là ông ngoại, bà ngoại, kia là cậu cả và mợ cả, còn đó là c** nh* và mợ nhỏ, đó là em trai và em gái, lát nữa các con chơi chung có thể tự mình làm quen.

"Tống Sở nghe thấy vậy hai mắt sáng lấp lánh, ai da má ơi, không ngờ cô còn có nhiều họ hàng như vậy.

Giờ thì tốt quá rồi, đùng một lúc tự dưng lại có bao nhiêu là người thân luôn.

Cho nên cô vội vàng chào hỏi người trong nhà, cái miệng nhỏ lễ phép nhanh nhẹn chào hỏi hết người này tới người khác, còn bảo Giang Bác gọi theo.

Giang Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giống như cái máy đọc mà phát lại những xưng hô mà Tống Sở vừa gọi, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những con kiến.

Người nhà ông Mã: "! " Không phải mà, họ còn chưa nói có chấp nhận hay không, các cháu gọi vui vẻ như vậy làm gì?.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Cha ruột của Mã Lan tên là Mã Tam Căn.Mã Tam Căn là một người nông dân chất phát, thật thà.Nhưng cũng như những người khác, ông cụ là một người trọng nam khinh nữ điển hình.Đời này ông cụ sinh liên tục ba người con gái mới sinh được hai người con trai, con gái lớn là Mã Quế Hoa, Mã Cúc Hoa là con gái thứ hai và Mã Lan Hoa là con gái thứ ba, sau này lại đổi tên thành Mã Lan, con trai cả Mã Đại Trụ và con trai út Mã Tiểu Trụ.Mã Lan là con thứ ba, nhỏ nhất trong số các con gái, lúc được một tuổi rưỡi thì Mã Tiểu Trụ được sinh ra, có thể tưởng tượng được cuộc sống của Mã Lan không mấy tốt đẹp từ khi còn nhỏ.Nhưng từ sau khi đồng chí Mã Lan thành công gả cho Tô Chí Phong một người đàn ông đến từ huyện thành, nhờ sự thông minh tài trí của mình mà địa vị của bà trong gia đình họ Mã cũng dần trở nên khác biệt hơn, chỉ đứng sau cha Mã Tam Căn và mẹ Lý Tứ Hỷ.Khi nhà họ Mã nhắc đến Mã Lan, đều sẽ nói với con của mình rằng cô nhỏ của con đã thành người ở huyện thành xa hoa, họ còn nói với những đứa nhỏ sau này nó sẽ thành công như cô nhỏ của mình, đến huyện thành để ăn lương thực thương phẩm.Mặc dù Mã Lan đã ăn đồ chợ đen trong tám năm qua, nhưng trong suy nghĩ của mọi người bà giống người ở huyện thành, đã trở thành cô gái huyện thành thứ thiệt.Bây giờ cô gái huyện thành này còn ăn no không việc gì làm, nên đi nhận nuôi hai đứa nhỏ.Mã Tam Căn cùng Lý Tứ Hỷ nghe được tin tức này, so với đại đội trưởng trước đó còn hoảng hốt hơn.Trực tiếp chạy bước lớn về nhà.----------Khi người nhà họ Mã trở về nhà, liền nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi xổm trong sân, một trai một gái, hai đứa đều ăn mặc rất xinh đẹp, con gái nhà mình và con rể thì ngồi một bên vừa nhìn bọn nhỏ vừa cười.Thấy người nhà đã về, cô con gái thứ ba Mã Lan cười với bọn họ: "Cha mẹ, sao bây giờ mới về, tụi con đã chờ lâu lắm rồi đó."Tô Chí Phong cũng cười chào hỏi: "Cha mẹ."Không ngờ con rể là giáo viên trên thành phố cũng về chung.Đối với người con rể ở trên thành phố xuất thân từ một gia đình trí thức cao, từ tận đáy lòng người nhà họ Mã rất kính trọng, cho nên! mặc dù Mã Tam Căn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không thể nói nên lời.Nhưng Lý Tứ Hỷ là người làm mẹ lại không nhịn được nói: "Lan Hoa, nghe nói con và con rể đã nhận nuôi hai đứa nhỏ hả?"Mã Lan cười nói: "Đúng rồi ạ."Sau đó, bà vẫy tay Tống Sở và Giang Bác đang ngồi coi kiến lại, giới thiệu người trong nhà cho bọn nhỏ."Đây là ông ngoại, bà ngoại, kia là cậu cả và mợ cả, còn đó là c** nh* và mợ nhỏ, đó là em trai và em gái, lát nữa các con chơi chung có thể tự mình làm quen."Tống Sở nghe thấy vậy hai mắt sáng lấp lánh, ai da má ơi, không ngờ cô còn có nhiều họ hàng như vậy.Giờ thì tốt quá rồi, đùng một lúc tự dưng lại có bao nhiêu là người thân luôn.Cho nên cô vội vàng chào hỏi người trong nhà, cái miệng nhỏ lễ phép nhanh nhẹn chào hỏi hết người này tới người khác, còn bảo Giang Bác gọi theo.Giang Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giống như cái máy đọc mà phát lại những xưng hô mà Tống Sở vừa gọi, sau đó cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những con kiến.Người nhà ông Mã: "! " Không phải mà, họ còn chưa nói có chấp nhận hay không, các cháu gọi vui vẻ như vậy làm gì?.

Chương 48: Chương 48