Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 62: Chương 62
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Chương 62:Công việc này không những mệt mỏi, còn có chút bẩn, bởi vì dù sao đi nữa cũng có rất nhiều bụi bẩn đất bùn trong hầm mỏ.Mã Lan vừa làm hai ngày đã mỏi rã rời, nhưng bà cũng không có ý định bỏ cuộc.Nói cho cùng, gánh nặng gia đình bây giờ thực sự rất nặng, chính bà ấy đòi nuôi hai đứa nhỏ nên nếu bà không làm việc chăm chỉ mà chỉ dựa vào Tô Chí Phong thì sau này cuộc sống trong gia đình nhất định sẽ khó khăn. Bây giờ mặc dù bà thực sự tin rằng Tô Chí Phong đối xử với mình rất tốt, nhưng nếu thời gian trôi qua và cuộc sống ngày càng khó khăn thì sao?Bà còn biết rõ, cuộc sống khó khăn như vầy còn kéo dài thêm mười mấy năm nữa.Mã Lan là một người thực tế, bà không thích mơ mộng, cũng không nghĩ rằng mình là nữ chính sau khi trọng sinh, và vai nam chính là chồng của bà sẽ đối tốt với bà một cánh vô điều kiện.Vì vậy, dù công việc có khó khăn đến đâu, bà cũng phải kiên trì, chờ sau này bà có cơ hội trở thành nhân viên chính thức sẽ tìm cách chuyển vị trí.Tô Chí Phong ban đầu không biết về việc bà chuyển công tác, nhưng sau hai ngày, ông thấy bà có thay đổi thì đã biết.Chuyện này thiếu chút nữa còn dẫn đến cãi nhau: "Mã Lan, sao bà lại không tin tôi, tôi đã nói mình có thể nuôi gia đình rồi, bà không cần phải đi chỗ đó tìm khổ!”Tô Chí Phong bình thường có tính khí ôn hòa, thuộc kiểu người mà Mã Lan nghĩ rằng bà có thể kiểm soát được, kết hôn nhiều năm như vậy chồng bà chưa bao giờ mất bình tĩnh, lần này Mã Lan thực sự bị dọa sợ, không khỏi vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn cùng ông san sẻ gánh nặng, vợ chồng chúng ta không phải như chiến hữu cách mạng sao, tôi làm sao có thể để ông chiến đấu một mình, Chí Phong, tôi thực sự muốn cùng ông đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.”Những lời này ngọt ngào đến mức Tô Chí Phong không thể không xúc động, nhưng ông biết con người Mã Lan quá rõ, Mã Lan không phải là người dễ xúc động như vậy.Bà chính là nghĩ quá nhiều thôi!Tô Chí Phong tức đến ê cả răng: "Đổi đi, ngày mai phải đi đổi, nếu không tôi sẽ nói chuyện với anh cả.”Mã Lan không vui, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chí Phong, ông cứ để tôi thử một chút đi, thử thêm vài ngày, nếu không được tôi sẽ đổi, cũng không khổ cực lắm chỉ là đếm số lượng thôi, thỉnh thoảng mới giúp đẩy xe, người bình thường cũng đều có thể làm.”Tô Chí Phong xụ mặt không vui: "Tôi không đồng ý!”Mã Lan không khỏi trợn tròn mắt: "Tô Chí Phong, ông bản lĩnh quá nhỉ? Bây giờ tính tình ông càng ngày càng tệ, chúng ta kết hôn mấy năm rồi mà chuyện gì cũng không thể cùng nhau bàn bạc, tất cả đều phải nghe theo ông ư? Chỉ có ông được đối xử tốt với tôi, còn tôi không được san sẻ với ông ư? Trong lòng ông tôi vô dụng như vậy sao?”TBCThấy Mã Lan không vui, ngược lại Tô Chí Phong có chút luống cuống: "Không phải vậy, tôi, chỉ là tôi lo lắng cho bà. . . Khi khai giảng tôi sẽ nhận dạy thêm một lớp nữa, sau này đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.”"Đó là chuyện của ông, phụ nữ cũng có thể nâng đỡ nửa bầu trời cho nên ông không thể xem thường tôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”Mã Lan xua tay, chuyện này cứ thế quyết định như vậy.…Gần đây, vì đã làm mẹ nên tính tình của bà ngày càng dịu dàng, điều này khiến đồng chí Tô Chí Phong tưởng rằng bà đã để ông làm chủ của gia đình.Vì chuyện này, vào cuối tuần khi hai người đi gặp con của mình bầu không khí vẫn có chút lạ lùng.Như đã hẹn trước, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đến nhà ông nội Tô, thậm chí còn sớm hơn cả Mã Lan.Khi cả hai đến nhà họ Tô, hai người lập tức nhìn thấy mấy đứa cháu nhỏ đang ôm cha mẹ mình và làm nũng, còn con của bọn họ thì đứng nhìn, trong lòng vì vậy mà không khỏi có chút nhói đau, Mã Lan dịu dàng gọi: "Sở Sở, Tiểu Bác.”
Chương 62:
Công việc này không những mệt mỏi, còn có chút bẩn, bởi vì dù sao đi nữa cũng có rất nhiều bụi bẩn đất bùn trong hầm mỏ.
Mã Lan vừa làm hai ngày đã mỏi rã rời, nhưng bà cũng không có ý định bỏ cuộc.
Nói cho cùng, gánh nặng gia đình bây giờ thực sự rất nặng, chính bà ấy đòi nuôi hai đứa nhỏ nên nếu bà không làm việc chăm chỉ mà chỉ dựa vào Tô Chí Phong thì sau này cuộc sống trong gia đình nhất định sẽ khó khăn. Bây giờ mặc dù bà thực sự tin rằng Tô Chí Phong đối xử với mình rất tốt, nhưng nếu thời gian trôi qua và cuộc sống ngày càng khó khăn thì sao?
Bà còn biết rõ, cuộc sống khó khăn như vầy còn kéo dài thêm mười mấy năm nữa.
Mã Lan là một người thực tế, bà không thích mơ mộng, cũng không nghĩ rằng mình là nữ chính sau khi trọng sinh, và vai nam chính là chồng của bà sẽ đối tốt với bà một cánh vô điều kiện.
Vì vậy, dù công việc có khó khăn đến đâu, bà cũng phải kiên trì, chờ sau này bà có cơ hội trở thành nhân viên chính thức sẽ tìm cách chuyển vị trí.
Tô Chí Phong ban đầu không biết về việc bà chuyển công tác, nhưng sau hai ngày, ông thấy bà có thay đổi thì đã biết.
Chuyện này thiếu chút nữa còn dẫn đến cãi nhau: "Mã Lan, sao bà lại không tin tôi, tôi đã nói mình có thể nuôi gia đình rồi, bà không cần phải đi chỗ đó tìm khổ!”
Tô Chí Phong bình thường có tính khí ôn hòa, thuộc kiểu người mà Mã Lan nghĩ rằng bà có thể kiểm soát được, kết hôn nhiều năm như vậy chồng bà chưa bao giờ mất bình tĩnh, lần này Mã Lan thực sự bị dọa sợ, không khỏi vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn cùng ông san sẻ gánh nặng, vợ chồng chúng ta không phải như chiến hữu cách mạng sao, tôi làm sao có thể để ông chiến đấu một mình, Chí Phong, tôi thực sự muốn cùng ông đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.”
Những lời này ngọt ngào đến mức Tô Chí Phong không thể không xúc động, nhưng ông biết con người Mã Lan quá rõ, Mã Lan không phải là người dễ xúc động như vậy.
Bà chính là nghĩ quá nhiều thôi!
Tô Chí Phong tức đến ê cả răng: "Đổi đi, ngày mai phải đi đổi, nếu không tôi sẽ nói chuyện với anh cả.”
Mã Lan không vui, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chí Phong, ông cứ để tôi thử một chút đi, thử thêm vài ngày, nếu không được tôi sẽ đổi, cũng không khổ cực lắm chỉ là đếm số lượng thôi, thỉnh thoảng mới giúp đẩy xe, người bình thường cũng đều có thể làm.”
Tô Chí Phong xụ mặt không vui: "Tôi không đồng ý!”
Mã Lan không khỏi trợn tròn mắt: "Tô Chí Phong, ông bản lĩnh quá nhỉ? Bây giờ tính tình ông càng ngày càng tệ, chúng ta kết hôn mấy năm rồi mà chuyện gì cũng không thể cùng nhau bàn bạc, tất cả đều phải nghe theo ông ư? Chỉ có ông được đối xử tốt với tôi, còn tôi không được san sẻ với ông ư? Trong lòng ông tôi vô dụng như vậy sao?”
TBC
Thấy Mã Lan không vui, ngược lại Tô Chí Phong có chút luống cuống: "Không phải vậy, tôi, chỉ là tôi lo lắng cho bà. . . Khi khai giảng tôi sẽ nhận dạy thêm một lớp nữa, sau này đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.”
"Đó là chuyện của ông, phụ nữ cũng có thể nâng đỡ nửa bầu trời cho nên ông không thể xem thường tôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Mã Lan xua tay, chuyện này cứ thế quyết định như vậy.
…
Gần đây, vì đã làm mẹ nên tính tình của bà ngày càng dịu dàng, điều này khiến đồng chí Tô Chí Phong tưởng rằng bà đã để ông làm chủ của gia đình.
Vì chuyện này, vào cuối tuần khi hai người đi gặp con của mình bầu không khí vẫn có chút lạ lùng.
Như đã hẹn trước, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đến nhà ông nội Tô, thậm chí còn sớm hơn cả Mã Lan.
Khi cả hai đến nhà họ Tô, hai người lập tức nhìn thấy mấy đứa cháu nhỏ đang ôm cha mẹ mình và làm nũng, còn con của bọn họ thì đứng nhìn, trong lòng vì vậy mà không khỏi có chút nhói đau, Mã Lan dịu dàng gọi: "Sở Sở, Tiểu Bác.”
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Chương 62:Công việc này không những mệt mỏi, còn có chút bẩn, bởi vì dù sao đi nữa cũng có rất nhiều bụi bẩn đất bùn trong hầm mỏ.Mã Lan vừa làm hai ngày đã mỏi rã rời, nhưng bà cũng không có ý định bỏ cuộc.Nói cho cùng, gánh nặng gia đình bây giờ thực sự rất nặng, chính bà ấy đòi nuôi hai đứa nhỏ nên nếu bà không làm việc chăm chỉ mà chỉ dựa vào Tô Chí Phong thì sau này cuộc sống trong gia đình nhất định sẽ khó khăn. Bây giờ mặc dù bà thực sự tin rằng Tô Chí Phong đối xử với mình rất tốt, nhưng nếu thời gian trôi qua và cuộc sống ngày càng khó khăn thì sao?Bà còn biết rõ, cuộc sống khó khăn như vầy còn kéo dài thêm mười mấy năm nữa.Mã Lan là một người thực tế, bà không thích mơ mộng, cũng không nghĩ rằng mình là nữ chính sau khi trọng sinh, và vai nam chính là chồng của bà sẽ đối tốt với bà một cánh vô điều kiện.Vì vậy, dù công việc có khó khăn đến đâu, bà cũng phải kiên trì, chờ sau này bà có cơ hội trở thành nhân viên chính thức sẽ tìm cách chuyển vị trí.Tô Chí Phong ban đầu không biết về việc bà chuyển công tác, nhưng sau hai ngày, ông thấy bà có thay đổi thì đã biết.Chuyện này thiếu chút nữa còn dẫn đến cãi nhau: "Mã Lan, sao bà lại không tin tôi, tôi đã nói mình có thể nuôi gia đình rồi, bà không cần phải đi chỗ đó tìm khổ!”Tô Chí Phong bình thường có tính khí ôn hòa, thuộc kiểu người mà Mã Lan nghĩ rằng bà có thể kiểm soát được, kết hôn nhiều năm như vậy chồng bà chưa bao giờ mất bình tĩnh, lần này Mã Lan thực sự bị dọa sợ, không khỏi vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn cùng ông san sẻ gánh nặng, vợ chồng chúng ta không phải như chiến hữu cách mạng sao, tôi làm sao có thể để ông chiến đấu một mình, Chí Phong, tôi thực sự muốn cùng ông đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.”Những lời này ngọt ngào đến mức Tô Chí Phong không thể không xúc động, nhưng ông biết con người Mã Lan quá rõ, Mã Lan không phải là người dễ xúc động như vậy.Bà chính là nghĩ quá nhiều thôi!Tô Chí Phong tức đến ê cả răng: "Đổi đi, ngày mai phải đi đổi, nếu không tôi sẽ nói chuyện với anh cả.”Mã Lan không vui, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chí Phong, ông cứ để tôi thử một chút đi, thử thêm vài ngày, nếu không được tôi sẽ đổi, cũng không khổ cực lắm chỉ là đếm số lượng thôi, thỉnh thoảng mới giúp đẩy xe, người bình thường cũng đều có thể làm.”Tô Chí Phong xụ mặt không vui: "Tôi không đồng ý!”Mã Lan không khỏi trợn tròn mắt: "Tô Chí Phong, ông bản lĩnh quá nhỉ? Bây giờ tính tình ông càng ngày càng tệ, chúng ta kết hôn mấy năm rồi mà chuyện gì cũng không thể cùng nhau bàn bạc, tất cả đều phải nghe theo ông ư? Chỉ có ông được đối xử tốt với tôi, còn tôi không được san sẻ với ông ư? Trong lòng ông tôi vô dụng như vậy sao?”TBCThấy Mã Lan không vui, ngược lại Tô Chí Phong có chút luống cuống: "Không phải vậy, tôi, chỉ là tôi lo lắng cho bà. . . Khi khai giảng tôi sẽ nhận dạy thêm một lớp nữa, sau này đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.”"Đó là chuyện của ông, phụ nữ cũng có thể nâng đỡ nửa bầu trời cho nên ông không thể xem thường tôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”Mã Lan xua tay, chuyện này cứ thế quyết định như vậy.…Gần đây, vì đã làm mẹ nên tính tình của bà ngày càng dịu dàng, điều này khiến đồng chí Tô Chí Phong tưởng rằng bà đã để ông làm chủ của gia đình.Vì chuyện này, vào cuối tuần khi hai người đi gặp con của mình bầu không khí vẫn có chút lạ lùng.Như đã hẹn trước, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đến nhà ông nội Tô, thậm chí còn sớm hơn cả Mã Lan.Khi cả hai đến nhà họ Tô, hai người lập tức nhìn thấy mấy đứa cháu nhỏ đang ôm cha mẹ mình và làm nũng, còn con của bọn họ thì đứng nhìn, trong lòng vì vậy mà không khỏi có chút nhói đau, Mã Lan dịu dàng gọi: "Sở Sở, Tiểu Bác.”