Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 70: Chương 70

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Chương 70:Nhưng vì để tìm con gái, không có gì ông không thể làm, Tô Chí Phong cười nói với đứa trẻ: “Cảm ơn, con đi chơi trước đi, thầy ở đây đợi Sở Sở.”Sau khi được thầy Tô khen ngợi đứa trẻ rất vui mừng, ôm con dế của mình chạy đi.Ngay sau khi đứa trẻ rời đi, Tô Chí Phong không chút do dự xoa xoa lòng bàn tay, bắt đầu trèo qua tường. Ông ấy hối hận khi không học được kỹ năng này, giờ leo trèo vất vả quá."Cha đang làm gì đấy?”Tô Chí Phong vừa mới leo lên tường, ông đã nghe thấy giọng của con gái mình.Khi nhìn lại, con gái đã đen nhẻm, cả người dính đầy bùn đất, lúc này con bé đang ngẩng đầu nhỏ nhìn mình.Qua mấy giây Tống Sở vẫn nhìn ông vẻ mặt ngạc nhiên đó: "Cha, sao cha lại trèo tường?”Tống Sở ngạc nhiên.Vừa mới chui lỗ chó quay về, cô liền nhìn thấy trên tường có người, còn tưởng là học sinh trèo tường để chạy ra ngoài chơi, hoá ra đó lại là cha mình.Cha của cô là giáo viên Tô, ông ấy rất nổi tiếng trong trường, có thể được coi là một nam thần trong sân trường. Hiện tại nam thần của trường đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch điều này làm cô thấy rất ngạc nhiên.“Cha mau xuống đi, không nên trèo tường như vậy!” Tống Sở thành thật nói.Tô Chí Phong: “…”Bức tường không quá cao nên Tô Chí Phong trực tiếp nhảy xuống, lại nói đã lâu ông không vận động mạnh như này nên lòng bàn chân vẫn còn tê dại, nhưng những điều này không quan trọng.Ông vội vàng chạy tới, bế con gái lên trước mặt quan sát cẩn thận: “Sao con lại thành ra thế này, con bị ai bắt nạt, có bị thương không?”Trông ra nông nỗi như này vì cô đã lăn lộn trên mặt đất.Cũng may là chuyện cần làm vẫn đã làm xong, nếu không cô thật sự sẽ tức chết.Sau đó Tô Chí Phong kiểm tra một lượt mới cảm thấy yên tâm, nghĩ rằng khi về nhà, ông sẽ bảo Mã Lan xem cô con gái nhỏ có bị thương ở đâu hay không.Thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán Tô Chí Phong cũng bớt đi. Ông đưa tay xoa xoa bánh bao nhỏ trên mặt Tống Sở. “Con nhóc này, làm cha sợ muốn chết.”Lúc này, Tống Sở mới biết cha trèo tường là đi tìm mình.Thầy giáo Tô nhà cô đã bỏ qua hình tượng nam thần của mình để làm những việc như nhảy qua tường, cô cảm động ôm lấy Tô Chí Phong. “Cha, con xin lỗi.”Nếu đây là một đứa con trai, Tô Chí Phong nhất định sẽ dạy cho nó một bài học để đứa trẻ này hiểu chuyện, nhưng ai nỡ làm gì một cô con gái mềm yếu dễ thương như này.Chẳng những không thể dạy cho cô một bài học, còn phải dỗ dành cô thật tốt.Ông ấy dứt khoát bế Tống Sở lên, đi về nói: “Không sao, sau này Sở Sở đừng tự ra ngoài, con còn nhỏ một mình đi ra ngoài rất nguy hiểm.”Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.Khi Tô Chí Phong bước đi, ông bỗng nhận ra trong lồng n.g.ự.c của mình cồm cộm. Ông đưa tay sờ sờ, phát hiện trong túi của Tống Sở có một vật gì đó.Vì Tống Sở rất thích ăn kẹo nên quần áo của cô có túi lớn, trong đó thường chứa đầy mạch nha.Tô Chí Phong nghĩ đó là đường mạch nha nên ông mới lấy ra khỏi túi của cô.Không ngờ đó lại không phải là mạch nha.Ông sững sờ nhìn thấy thứ màu vàng sáng bóng mình vừa lấy ra, sợ đến mức buông tay…Tống Sở nắm chặt cái túi của mình và lo lắng nhìn cha, cô không biết lời nói dối của mình có thể khiến cha tin hay không.Nhưng Tô Chí Phong thậm chí không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó ông ấy lo lắng ôm lấy cô và vội vã về nhà, ông ấy đáp lại một cách có lệ khi những người khác chào hỏi mình trên đường đi.TBCKhi về tới nhà, Mã Lan vẫn chưa về. Tô Chí Phong nhanh tay đóng cửa lại, sau đó ông lấy thỏi vàng từ trong túi của Tống Sở ra.Ông nhìn kỹ lại một chút, khẳng định lại một lần nữa đây chính là thỏi vàng, đúng thật là thỏi vàng thật.Ông lo lắng hỏi: “Sở Sở, con lấy cái này ở đâu?”Những gì Tô Chí Phong nghĩ vào lúc này là, vì Sở Sở không biết đó là gì nên có thể cô đã lấy thỏi vàng này từ nhà người khác.

Chương 70:

Nhưng vì để tìm con gái, không có gì ông không thể làm, Tô Chí Phong cười nói với đứa trẻ: “Cảm ơn, con đi chơi trước đi, thầy ở đây đợi Sở Sở.”

Sau khi được thầy Tô khen ngợi đứa trẻ rất vui mừng, ôm con dế của mình chạy đi.

Ngay sau khi đứa trẻ rời đi, Tô Chí Phong không chút do dự xoa xoa lòng bàn tay, bắt đầu trèo qua tường. Ông ấy hối hận khi không học được kỹ năng này, giờ leo trèo vất vả quá.

"Cha đang làm gì đấy?”

Tô Chí Phong vừa mới leo lên tường, ông đã nghe thấy giọng của con gái mình.

Khi nhìn lại, con gái đã đen nhẻm, cả người dính đầy bùn đất, lúc này con bé đang ngẩng đầu nhỏ nhìn mình.

Qua mấy giây Tống Sở vẫn nhìn ông vẻ mặt ngạc nhiên đó: "Cha, sao cha lại trèo tường?”

Tống Sở ngạc nhiên.

Vừa mới chui lỗ chó quay về, cô liền nhìn thấy trên tường có người, còn tưởng là học sinh trèo tường để chạy ra ngoài chơi, hoá ra đó lại là cha mình.

Cha của cô là giáo viên Tô, ông ấy rất nổi tiếng trong trường, có thể được coi là một nam thần trong sân trường. Hiện tại nam thần của trường đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch điều này làm cô thấy rất ngạc nhiên.

“Cha mau xuống đi, không nên trèo tường như vậy!” Tống Sở thành thật nói.

Tô Chí Phong: “…”

Bức tường không quá cao nên Tô Chí Phong trực tiếp nhảy xuống, lại nói đã lâu ông không vận động mạnh như này nên lòng bàn chân vẫn còn tê dại, nhưng những điều này không quan trọng.

Ông vội vàng chạy tới, bế con gái lên trước mặt quan sát cẩn thận: “Sao con lại thành ra thế này, con bị ai bắt nạt, có bị thương không?”

Trông ra nông nỗi như này vì cô đã lăn lộn trên mặt đất.

Cũng may là chuyện cần làm vẫn đã làm xong, nếu không cô thật sự sẽ tức chết.

Sau đó Tô Chí Phong kiểm tra một lượt mới cảm thấy yên tâm, nghĩ rằng khi về nhà, ông sẽ bảo Mã Lan xem cô con gái nhỏ có bị thương ở đâu hay không.

Thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán Tô Chí Phong cũng bớt đi. Ông đưa tay xoa xoa bánh bao nhỏ trên mặt Tống Sở. “Con nhóc này, làm cha sợ muốn chết.”

Lúc này, Tống Sở mới biết cha trèo tường là đi tìm mình.

Thầy giáo Tô nhà cô đã bỏ qua hình tượng nam thần của mình để làm những việc như nhảy qua tường, cô cảm động ôm lấy Tô Chí Phong. “Cha, con xin lỗi.”

Nếu đây là một đứa con trai, Tô Chí Phong nhất định sẽ dạy cho nó một bài học để đứa trẻ này hiểu chuyện, nhưng ai nỡ làm gì một cô con gái mềm yếu dễ thương như này.

Chẳng những không thể dạy cho cô một bài học, còn phải dỗ dành cô thật tốt.

Ông ấy dứt khoát bế Tống Sở lên, đi về nói: “Không sao, sau này Sở Sở đừng tự ra ngoài, con còn nhỏ một mình đi ra ngoài rất nguy hiểm.”

Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Khi Tô Chí Phong bước đi, ông bỗng nhận ra trong lồng n.g.ự.c của mình cồm cộm. Ông đưa tay sờ sờ, phát hiện trong túi của Tống Sở có một vật gì đó.

Vì Tống Sở rất thích ăn kẹo nên quần áo của cô có túi lớn, trong đó thường chứa đầy mạch nha.

Tô Chí Phong nghĩ đó là đường mạch nha nên ông mới lấy ra khỏi túi của cô.

Không ngờ đó lại không phải là mạch nha.

Ông sững sờ nhìn thấy thứ màu vàng sáng bóng mình vừa lấy ra, sợ đến mức buông tay…

Tống Sở nắm chặt cái túi của mình và lo lắng nhìn cha, cô không biết lời nói dối của mình có thể khiến cha tin hay không.

Nhưng Tô Chí Phong thậm chí không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó ông ấy lo lắng ôm lấy cô và vội vã về nhà, ông ấy đáp lại một cách có lệ khi những người khác chào hỏi mình trên đường đi.

TBC

Khi về tới nhà, Mã Lan vẫn chưa về. Tô Chí Phong nhanh tay đóng cửa lại, sau đó ông lấy thỏi vàng từ trong túi của Tống Sở ra.

Ông nhìn kỹ lại một chút, khẳng định lại một lần nữa đây chính là thỏi vàng, đúng thật là thỏi vàng thật.

Ông lo lắng hỏi: “Sở Sở, con lấy cái này ở đâu?”

Những gì Tô Chí Phong nghĩ vào lúc này là, vì Sở Sở không biết đó là gì nên có thể cô đã lấy thỏi vàng này từ nhà người khác.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Chương 70:Nhưng vì để tìm con gái, không có gì ông không thể làm, Tô Chí Phong cười nói với đứa trẻ: “Cảm ơn, con đi chơi trước đi, thầy ở đây đợi Sở Sở.”Sau khi được thầy Tô khen ngợi đứa trẻ rất vui mừng, ôm con dế của mình chạy đi.Ngay sau khi đứa trẻ rời đi, Tô Chí Phong không chút do dự xoa xoa lòng bàn tay, bắt đầu trèo qua tường. Ông ấy hối hận khi không học được kỹ năng này, giờ leo trèo vất vả quá."Cha đang làm gì đấy?”Tô Chí Phong vừa mới leo lên tường, ông đã nghe thấy giọng của con gái mình.Khi nhìn lại, con gái đã đen nhẻm, cả người dính đầy bùn đất, lúc này con bé đang ngẩng đầu nhỏ nhìn mình.Qua mấy giây Tống Sở vẫn nhìn ông vẻ mặt ngạc nhiên đó: "Cha, sao cha lại trèo tường?”Tống Sở ngạc nhiên.Vừa mới chui lỗ chó quay về, cô liền nhìn thấy trên tường có người, còn tưởng là học sinh trèo tường để chạy ra ngoài chơi, hoá ra đó lại là cha mình.Cha của cô là giáo viên Tô, ông ấy rất nổi tiếng trong trường, có thể được coi là một nam thần trong sân trường. Hiện tại nam thần của trường đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch điều này làm cô thấy rất ngạc nhiên.“Cha mau xuống đi, không nên trèo tường như vậy!” Tống Sở thành thật nói.Tô Chí Phong: “…”Bức tường không quá cao nên Tô Chí Phong trực tiếp nhảy xuống, lại nói đã lâu ông không vận động mạnh như này nên lòng bàn chân vẫn còn tê dại, nhưng những điều này không quan trọng.Ông vội vàng chạy tới, bế con gái lên trước mặt quan sát cẩn thận: “Sao con lại thành ra thế này, con bị ai bắt nạt, có bị thương không?”Trông ra nông nỗi như này vì cô đã lăn lộn trên mặt đất.Cũng may là chuyện cần làm vẫn đã làm xong, nếu không cô thật sự sẽ tức chết.Sau đó Tô Chí Phong kiểm tra một lượt mới cảm thấy yên tâm, nghĩ rằng khi về nhà, ông sẽ bảo Mã Lan xem cô con gái nhỏ có bị thương ở đâu hay không.Thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán Tô Chí Phong cũng bớt đi. Ông đưa tay xoa xoa bánh bao nhỏ trên mặt Tống Sở. “Con nhóc này, làm cha sợ muốn chết.”Lúc này, Tống Sở mới biết cha trèo tường là đi tìm mình.Thầy giáo Tô nhà cô đã bỏ qua hình tượng nam thần của mình để làm những việc như nhảy qua tường, cô cảm động ôm lấy Tô Chí Phong. “Cha, con xin lỗi.”Nếu đây là một đứa con trai, Tô Chí Phong nhất định sẽ dạy cho nó một bài học để đứa trẻ này hiểu chuyện, nhưng ai nỡ làm gì một cô con gái mềm yếu dễ thương như này.Chẳng những không thể dạy cho cô một bài học, còn phải dỗ dành cô thật tốt.Ông ấy dứt khoát bế Tống Sở lên, đi về nói: “Không sao, sau này Sở Sở đừng tự ra ngoài, con còn nhỏ một mình đi ra ngoài rất nguy hiểm.”Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.Khi Tô Chí Phong bước đi, ông bỗng nhận ra trong lồng n.g.ự.c của mình cồm cộm. Ông đưa tay sờ sờ, phát hiện trong túi của Tống Sở có một vật gì đó.Vì Tống Sở rất thích ăn kẹo nên quần áo của cô có túi lớn, trong đó thường chứa đầy mạch nha.Tô Chí Phong nghĩ đó là đường mạch nha nên ông mới lấy ra khỏi túi của cô.Không ngờ đó lại không phải là mạch nha.Ông sững sờ nhìn thấy thứ màu vàng sáng bóng mình vừa lấy ra, sợ đến mức buông tay…Tống Sở nắm chặt cái túi của mình và lo lắng nhìn cha, cô không biết lời nói dối của mình có thể khiến cha tin hay không.Nhưng Tô Chí Phong thậm chí không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó ông ấy lo lắng ôm lấy cô và vội vã về nhà, ông ấy đáp lại một cách có lệ khi những người khác chào hỏi mình trên đường đi.TBCKhi về tới nhà, Mã Lan vẫn chưa về. Tô Chí Phong nhanh tay đóng cửa lại, sau đó ông lấy thỏi vàng từ trong túi của Tống Sở ra.Ông nhìn kỹ lại một chút, khẳng định lại một lần nữa đây chính là thỏi vàng, đúng thật là thỏi vàng thật.Ông lo lắng hỏi: “Sở Sở, con lấy cái này ở đâu?”Những gì Tô Chí Phong nghĩ vào lúc này là, vì Sở Sở không biết đó là gì nên có thể cô đã lấy thỏi vàng này từ nhà người khác.

Chương 70: Chương 70