Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 72: Chương 72

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Chương 72:“Cái này con đào được, là của nhà mình, cha mẹ đừng trả lại. Chúng ta đem nó đi đổi đồ ăn nhé? Còn thừa tiền thì mua cho mẹ một chiếc nhẫn vàng giống của bác gái cả vậy.”Mã Lan nói: “Được, chúng ta sẽ không trả lại.” Bà nhìn Tô Chí Phong rồi nói tiếp: “Tôi không biết số vàng này được chôn lúc nào, có thể chủ nhân của nó thậm chí còn không nhớ nó có được chôn ở đó hay không, hoặc là đã bị chôn vùi mấy trăm năm trước? Hơn nữa, có nhà nào chôn vàng mà không đánh dấu lại không? Sở Sở đã nói rồi, là con bé đào được miếng vàng này lên.”Tô Chí Phong: “…Vậy đi, chúng ta đến nơi đào vàng, xem có ai đánh dấu nó hay không.”Nếu như nhà nào đấy cất giấu thứ gì nhất định sẽ giấu ở một nơi mà không ai hay biết.“Mã Lan, chúng ta phải làm gương cho bọn trẻ, không được để cho bọn trẻ học được thói nhặt tiền.”Mã Lan: “…” Nhưng nó không phải là được nhặt lên mà nó được đào lên.Bà biết rõ tính tình của chồng mình, có một số chuyện người đàn ông này đặc biệt cứng đầu, giống như một kẻ ngốc vậy. Nếu không, ông đã không cưới bà chỉ vì yêu bà.Khi trời sắp tối, cả nhà ba người lấy cớ ra ngoài đi dạo, sau đó đi thẳng vào rừng trúc.TBCTống Sở không tìm được phương hướng, cả nhà ba người ở trong rừng trúc tìm một lúc mới thấy cái hố nhỏ mà Tống Sở đã đào.Trước khi lấp hố, Tô Chí Phong và Mã Lan đã quan sát nó thật kỹ. Đây chỉ là một rừng trúc, xung quanh không có đá cũng không có đặc điểm gì đặc biệt.Tô Chí Phong hỏi Tống Sở chuyện lúc đó xảy ra như thế nào.Tống Sở đành phải diễn lại quỳ rạp xuống đất. “Con định đào mấy con giun trong đất, sau đó cảm thấy mình sờ phải cái gì cưng cứng, lại thấy nó có màu giống với đồ mà bác gái cả có nên con tiếp tục đào, sau khi đào một lúc lâu thì tay con bị đau.”Hai vợ chồng cảm thấy con gái mình thật may mắn, người khác đào ra côn trùng còn con gái mình đào được vàng.Mã Lan đề nghị: “Hay là chúng ta đào tiếp nhé?”Tô Chí Phong nói: “Nếu chúng ta đào được vàng thì sao? Chúng ta không thể làm giàu bằng đào vàng như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu chúng ta chấp nhận và bằng lòng với cuộc sống hiện tại.”Mã Lan bỗng cảm thấy rằng việc tìm được một người chồng thật thà sẽ làm cản trở con đường làm giàu của bà.Sau khi điều tra xong, hai người bế đứa nhỏ ra khỏi rừng trúc.Về đến nhà, cả ba người lại tiếp tục nhìn thỏi vàng. Cuối cùng, bọn họ cũng xác định thỏi vàng này là của bọn họ.Mã Lan còn nghĩ đến xuất xứ của thỏi vàng này là vào một năm nào đó cách đây rất lâu, một nhóm người đã làm rơi một viên vàng trong quá trình vận chuyển chúng qua rừng trúc. Vì có quá nhiều vàng và những người khác không tìm thấy nó, thế là tình cờ thỏi vàng này đã bị chôn vùi dưới đất.Điều này có thể lý giải vì sao thỏi vàng này được chôn nông đến như vậy.Tống Sở lập tức gật đầu đồng ý, suýt chút nữa còn vỗ tay hưởng ứng. Mẹ cô thực sự tuyệt vời, thông minh hơn cô rất nhiều.“Mẹ nói đúng, con cũng nghĩ vậy!”Tô Chí Phong: “…” Ông đột nhiên cảm thấy vợ mình hợp làm biên kịch truyện ghê.Sau đó, ba người bàn cách xử lý số vàng này.Tống Sở nói: “Đổi lấy đồ ăn, nhà chúng ta sẽ có nhiều đồ ăn hơn, sau đó thì đổi cho mẹ một cái nhẫn vàng.”Nhưng Mã Lan không đồng ý, “Đổi cái gì chứ, giữ nó lại. Sau này khi Sở Sở lớn lên, mẹ sẽ mua quần áo mới cho Sở Sở mặc, nuôi con gái còn cần phải chuẩn bị của hồi môn.”Bà quyết định tương lai sẽ mua cho con gái một căn nhà làm của hồi môn, người từng trải sẽ hiểu ngôi nhà quan trọng như thế nào với một người phụ nữ, may mắn thay con gái bà đã đào được thỏi vàng lớn như vậy.Tô Chí Phong cũng đồng ý, vì thỏi vàng này do con gái đào được nên tất nhiên nó sẽ thuộc về con gái.

Chương 72:

“Cái này con đào được, là của nhà mình, cha mẹ đừng trả lại. Chúng ta đem nó đi đổi đồ ăn nhé? Còn thừa tiền thì mua cho mẹ một chiếc nhẫn vàng giống của bác gái cả vậy.”

Mã Lan nói: “Được, chúng ta sẽ không trả lại.” Bà nhìn Tô Chí Phong rồi nói tiếp: “Tôi không biết số vàng này được chôn lúc nào, có thể chủ nhân của nó thậm chí còn không nhớ nó có được chôn ở đó hay không, hoặc là đã bị chôn vùi mấy trăm năm trước? Hơn nữa, có nhà nào chôn vàng mà không đánh dấu lại không? Sở Sở đã nói rồi, là con bé đào được miếng vàng này lên.”

Tô Chí Phong: “…Vậy đi, chúng ta đến nơi đào vàng, xem có ai đánh dấu nó hay không.”

Nếu như nhà nào đấy cất giấu thứ gì nhất định sẽ giấu ở một nơi mà không ai hay biết.

“Mã Lan, chúng ta phải làm gương cho bọn trẻ, không được để cho bọn trẻ học được thói nhặt tiền.”

Mã Lan: “…” Nhưng nó không phải là được nhặt lên mà nó được đào lên.

Bà biết rõ tính tình của chồng mình, có một số chuyện người đàn ông này đặc biệt cứng đầu, giống như một kẻ ngốc vậy. Nếu không, ông đã không cưới bà chỉ vì yêu bà.

Khi trời sắp tối, cả nhà ba người lấy cớ ra ngoài đi dạo, sau đó đi thẳng vào rừng trúc.

TBC

Tống Sở không tìm được phương hướng, cả nhà ba người ở trong rừng trúc tìm một lúc mới thấy cái hố nhỏ mà Tống Sở đã đào.

Trước khi lấp hố, Tô Chí Phong và Mã Lan đã quan sát nó thật kỹ. Đây chỉ là một rừng trúc, xung quanh không có đá cũng không có đặc điểm gì đặc biệt.

Tô Chí Phong hỏi Tống Sở chuyện lúc đó xảy ra như thế nào.

Tống Sở đành phải diễn lại quỳ rạp xuống đất. “Con định đào mấy con giun trong đất, sau đó cảm thấy mình sờ phải cái gì cưng cứng, lại thấy nó có màu giống với đồ mà bác gái cả có nên con tiếp tục đào, sau khi đào một lúc lâu thì tay con bị đau.”

Hai vợ chồng cảm thấy con gái mình thật may mắn, người khác đào ra côn trùng còn con gái mình đào được vàng.

Mã Lan đề nghị: “Hay là chúng ta đào tiếp nhé?”

Tô Chí Phong nói: “Nếu chúng ta đào được vàng thì sao? Chúng ta không thể làm giàu bằng đào vàng như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu chúng ta chấp nhận và bằng lòng với cuộc sống hiện tại.”

Mã Lan bỗng cảm thấy rằng việc tìm được một người chồng thật thà sẽ làm cản trở con đường làm giàu của bà.

Sau khi điều tra xong, hai người bế đứa nhỏ ra khỏi rừng trúc.

Về đến nhà, cả ba người lại tiếp tục nhìn thỏi vàng. Cuối cùng, bọn họ cũng xác định thỏi vàng này là của bọn họ.

Mã Lan còn nghĩ đến xuất xứ của thỏi vàng này là vào một năm nào đó cách đây rất lâu, một nhóm người đã làm rơi một viên vàng trong quá trình vận chuyển chúng qua rừng trúc. Vì có quá nhiều vàng và những người khác không tìm thấy nó, thế là tình cờ thỏi vàng này đã bị chôn vùi dưới đất.

Điều này có thể lý giải vì sao thỏi vàng này được chôn nông đến như vậy.

Tống Sở lập tức gật đầu đồng ý, suýt chút nữa còn vỗ tay hưởng ứng. Mẹ cô thực sự tuyệt vời, thông minh hơn cô rất nhiều.

“Mẹ nói đúng, con cũng nghĩ vậy!”

Tô Chí Phong: “…” Ông đột nhiên cảm thấy vợ mình hợp làm biên kịch truyện ghê.

Sau đó, ba người bàn cách xử lý số vàng này.

Tống Sở nói: “Đổi lấy đồ ăn, nhà chúng ta sẽ có nhiều đồ ăn hơn, sau đó thì đổi cho mẹ một cái nhẫn vàng.”

Nhưng Mã Lan không đồng ý, “Đổi cái gì chứ, giữ nó lại. Sau này khi Sở Sở lớn lên, mẹ sẽ mua quần áo mới cho Sở Sở mặc, nuôi con gái còn cần phải chuẩn bị của hồi môn.”

Bà quyết định tương lai sẽ mua cho con gái một căn nhà làm của hồi môn, người từng trải sẽ hiểu ngôi nhà quan trọng như thế nào với một người phụ nữ, may mắn thay con gái bà đã đào được thỏi vàng lớn như vậy.

Tô Chí Phong cũng đồng ý, vì thỏi vàng này do con gái đào được nên tất nhiên nó sẽ thuộc về con gái.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Chương 72:“Cái này con đào được, là của nhà mình, cha mẹ đừng trả lại. Chúng ta đem nó đi đổi đồ ăn nhé? Còn thừa tiền thì mua cho mẹ một chiếc nhẫn vàng giống của bác gái cả vậy.”Mã Lan nói: “Được, chúng ta sẽ không trả lại.” Bà nhìn Tô Chí Phong rồi nói tiếp: “Tôi không biết số vàng này được chôn lúc nào, có thể chủ nhân của nó thậm chí còn không nhớ nó có được chôn ở đó hay không, hoặc là đã bị chôn vùi mấy trăm năm trước? Hơn nữa, có nhà nào chôn vàng mà không đánh dấu lại không? Sở Sở đã nói rồi, là con bé đào được miếng vàng này lên.”Tô Chí Phong: “…Vậy đi, chúng ta đến nơi đào vàng, xem có ai đánh dấu nó hay không.”Nếu như nhà nào đấy cất giấu thứ gì nhất định sẽ giấu ở một nơi mà không ai hay biết.“Mã Lan, chúng ta phải làm gương cho bọn trẻ, không được để cho bọn trẻ học được thói nhặt tiền.”Mã Lan: “…” Nhưng nó không phải là được nhặt lên mà nó được đào lên.Bà biết rõ tính tình của chồng mình, có một số chuyện người đàn ông này đặc biệt cứng đầu, giống như một kẻ ngốc vậy. Nếu không, ông đã không cưới bà chỉ vì yêu bà.Khi trời sắp tối, cả nhà ba người lấy cớ ra ngoài đi dạo, sau đó đi thẳng vào rừng trúc.TBCTống Sở không tìm được phương hướng, cả nhà ba người ở trong rừng trúc tìm một lúc mới thấy cái hố nhỏ mà Tống Sở đã đào.Trước khi lấp hố, Tô Chí Phong và Mã Lan đã quan sát nó thật kỹ. Đây chỉ là một rừng trúc, xung quanh không có đá cũng không có đặc điểm gì đặc biệt.Tô Chí Phong hỏi Tống Sở chuyện lúc đó xảy ra như thế nào.Tống Sở đành phải diễn lại quỳ rạp xuống đất. “Con định đào mấy con giun trong đất, sau đó cảm thấy mình sờ phải cái gì cưng cứng, lại thấy nó có màu giống với đồ mà bác gái cả có nên con tiếp tục đào, sau khi đào một lúc lâu thì tay con bị đau.”Hai vợ chồng cảm thấy con gái mình thật may mắn, người khác đào ra côn trùng còn con gái mình đào được vàng.Mã Lan đề nghị: “Hay là chúng ta đào tiếp nhé?”Tô Chí Phong nói: “Nếu chúng ta đào được vàng thì sao? Chúng ta không thể làm giàu bằng đào vàng như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu chúng ta chấp nhận và bằng lòng với cuộc sống hiện tại.”Mã Lan bỗng cảm thấy rằng việc tìm được một người chồng thật thà sẽ làm cản trở con đường làm giàu của bà.Sau khi điều tra xong, hai người bế đứa nhỏ ra khỏi rừng trúc.Về đến nhà, cả ba người lại tiếp tục nhìn thỏi vàng. Cuối cùng, bọn họ cũng xác định thỏi vàng này là của bọn họ.Mã Lan còn nghĩ đến xuất xứ của thỏi vàng này là vào một năm nào đó cách đây rất lâu, một nhóm người đã làm rơi một viên vàng trong quá trình vận chuyển chúng qua rừng trúc. Vì có quá nhiều vàng và những người khác không tìm thấy nó, thế là tình cờ thỏi vàng này đã bị chôn vùi dưới đất.Điều này có thể lý giải vì sao thỏi vàng này được chôn nông đến như vậy.Tống Sở lập tức gật đầu đồng ý, suýt chút nữa còn vỗ tay hưởng ứng. Mẹ cô thực sự tuyệt vời, thông minh hơn cô rất nhiều.“Mẹ nói đúng, con cũng nghĩ vậy!”Tô Chí Phong: “…” Ông đột nhiên cảm thấy vợ mình hợp làm biên kịch truyện ghê.Sau đó, ba người bàn cách xử lý số vàng này.Tống Sở nói: “Đổi lấy đồ ăn, nhà chúng ta sẽ có nhiều đồ ăn hơn, sau đó thì đổi cho mẹ một cái nhẫn vàng.”Nhưng Mã Lan không đồng ý, “Đổi cái gì chứ, giữ nó lại. Sau này khi Sở Sở lớn lên, mẹ sẽ mua quần áo mới cho Sở Sở mặc, nuôi con gái còn cần phải chuẩn bị của hồi môn.”Bà quyết định tương lai sẽ mua cho con gái một căn nhà làm của hồi môn, người từng trải sẽ hiểu ngôi nhà quan trọng như thế nào với một người phụ nữ, may mắn thay con gái bà đã đào được thỏi vàng lớn như vậy.Tô Chí Phong cũng đồng ý, vì thỏi vàng này do con gái đào được nên tất nhiên nó sẽ thuộc về con gái.

Chương 72: Chương 72