Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 306: Chương 306

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Nhao nhao chỉ trích những đứa nhỏ này quá xấu xa.Có vài độc giả nhớ tới chuyện bản thân trước kia cũng làm đầu gấu, ví dụ như móc tổ chim, đ.â.m tổ chim yến hay hành động đuổi theo chó rồi chọi đá. Nhớ đến những hành động kia của mình, cùng những đứa nhỏ xấu xa trong tiểu thuyết kia thì có gì khác nhau đâu chứ?Hóa ra mình trước kia c*̃ng đã từng làm nhiều chuyện xấu như thế, tạo thành nhiều thương tổn cho những động vật kia như vậy.Nhớ đến những động vật kia có thể cũng đau khổ mà tuyệt vọng giống với mèo con, bọn nhỏ thậm chí còn gặp ác mộng lúc ngủ.Bởi vì sách này, Tống Sở lại trở nên nổi tiếng ở huyện Bình An.Mã Lan và Tô Chí Phong c*̃ng mua truyện về đọc, lại nhìn con mèo con nhà mình tên là Tô Tiểu Hoa, Mã Lan Hoa bèn nói: "Mẹ bây giờ nhìn Tiểu Hoa nhà ta, tâm trạng rất phức tạp. Mẹ ước mẹ có thể cho nó ăn nhiều đồ ăn ngon, mọi người nói xem, nó thật sự thông minh như trong sách sao?"Tống Sở nói: "Mẹ, con cảm thấy Tiểu Hoa nhà chúng rất thông minh, con đi học với anh Tiểu Bác, nó lập tức đi theo ở phía sau, lúc chúng con về, nó còn ở cửa đón chúng con đấy.""Cũng may kết của của Tiểu Hoa rất tốt."Mã Lan nói: "Đoạn kết của cuốn sách đó, một đôi tay non nớt ôm lấy Tiểu Hoa nhà ta là ai vậy?""Là anh Tiểu Bác nhà chúng ta!" Tống Sở cười. "Lúc đầu con nghĩ sẽ viết người ôm là con, thế nhưng con phải chịu trách nhiệm đuổi những kẻ xấu kia đi, cho nên đã viết anh Tiểu Bác."Giang Bác cúi đầu nhìn con mèo ngu ngốc kia, tỏ vẻ không muốn ôm một chút nào!Mọi người trong nhà đang nói chuyện, cổng nhà trong sân bị gõ.Mã Lan nhanh chóng đi qua mở cửa, kết quả lại thấy một đám trẻ con ở bên ngoài.Gương mặt bọn nhỏ lấm lem, vẻ mặt có chút khó chịu.Thằng bé đứng trước hỏi: "Đây có phải là nhà của nhà văn nhỏ Tống Sở không ạ?"Tống Sở ôm mèo con đi đến, cô cảm thấy giọng nói này nghe rất quen.Mấy đứa nhỏ đó thấy Tống Sở ôm mèo trong ngực, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy con cá khô nhỏ trong tay đặt ở sau lưng ra: "Chúng tớ, chúng tớ tới đưa đồ ăn cho nó."Tống Sở nhớ lại: "Các cậu... Là mấy thằng nhóc làm hại Tiểu Hoa?" Vẻ mặt cô tức giận.Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ bị thương của Tiểu Hoa, quá tàn nhẫn!Sắc mặt mấy đứa nhỏ càng không được tự nhiên.Đôi mắt của mấy đứa nhỏ đỏ hoe.Đứa nhỏ lớn tuổi nhất còn cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi, chúng tớ không nên làm như vậy. Sau này chúng tớ sẽ không làm như vậy nữa."TBCBọn nhỏ khổ sở trong lòng, trước đó bọn nó làm chuyện này hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai, chỉ cảm thấy chơi rất vui, nhưng sau khi nghe người ta kể về câu chuyện này lại nhớ đến mình.Sau đó có rất nhiều người mắng những đứa nhỏ trong sách, bọn nhỏ đã cảm thấy giống như đang mắng mình, trong lòng rất khó chịu.Sau đó nghe người lớn trong nhà nói, tác giả nhỏ ở gần, bọn họ lập tức đoán, trong sách này khả năng có thể thật sự viết về bọn nó, nên càng thấy khó chịu. Hóa ra bọn nó đã làm chuyện tàn nhẫn như vậy, khiến mèo nhỏ đáng thương như thế cho nên bọn nó đã tìm đến đây, muốn nhìn mèo con kia thế nào rồi, có phải là còn sống hay không.Tống Sở thấy bọn họ như vậy, mím môi một cái: "Tớ không phải là Tiểu Hoa nhà chúng tớ, không thể thay nó tha thứ các cậu, nhưng các cậu phải bảo đảm về sau cũng không được làm chuyện xấu nữa, nếu không tớ sẽ còn viết rất nhiều câu chuyện, lần sau sẽ viết các cậu thành mèo!"“...” Một đám trẻ con lập tức gật đầu: "Đảm bảo sẽ không còn!" Sau đó lại nhìn mèo: "Vậy, vậy chúng tớ phải làm gì thì nó mới tha thứ cho chúng tớ?"Tống Sở thấy bọn họ nhận sai nên đã nói cùng Tô Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, em có đồng ý là tạm thời tha thứ cho bọn họ không?"Tô Tiểu Hoa meo một tiếng.Tống Sở nói: "Nó nói các cậu phải biểu hiện có thành ý một chút, lấy ra món quà của các cậu."

Nhao nhao chỉ trích những đứa nhỏ này quá xấu xa.

Có vài độc giả nhớ tới chuyện bản thân trước kia cũng làm đầu gấu, ví dụ như móc tổ chim, đ.â.m tổ chim yến hay hành động đuổi theo chó rồi chọi đá. Nhớ đến những hành động kia của mình, cùng những đứa nhỏ xấu xa trong tiểu thuyết kia thì có gì khác nhau đâu chứ?

Hóa ra mình trước kia c*̃ng đã từng làm nhiều chuyện xấu như thế, tạo thành nhiều thương tổn cho những động vật kia như vậy.

Nhớ đến những động vật kia có thể cũng đau khổ mà tuyệt vọng giống với mèo con, bọn nhỏ thậm chí còn gặp ác mộng lúc ngủ.

Bởi vì sách này, Tống Sở lại trở nên nổi tiếng ở huyện Bình An.

Mã Lan và Tô Chí Phong c*̃ng mua truyện về đọc, lại nhìn con mèo con nhà mình tên là Tô Tiểu Hoa, Mã Lan Hoa bèn nói: "Mẹ bây giờ nhìn Tiểu Hoa nhà ta, tâm trạng rất phức tạp. Mẹ ước mẹ có thể cho nó ăn nhiều đồ ăn ngon, mọi người nói xem, nó thật sự thông minh như trong sách sao?"

Tống Sở nói: "Mẹ, con cảm thấy Tiểu Hoa nhà chúng rất thông minh, con đi học với anh Tiểu Bác, nó lập tức đi theo ở phía sau, lúc chúng con về, nó còn ở cửa đón chúng con đấy."

"Cũng may kết của của Tiểu Hoa rất tốt."

Mã Lan nói: "Đoạn kết của cuốn sách đó, một đôi tay non nớt ôm lấy Tiểu Hoa nhà ta là ai vậy?"

"Là anh Tiểu Bác nhà chúng ta!" Tống Sở cười. "Lúc đầu con nghĩ sẽ viết người ôm là con, thế nhưng con phải chịu trách nhiệm đuổi những kẻ xấu kia đi, cho nên đã viết anh Tiểu Bác."

Giang Bác cúi đầu nhìn con mèo ngu ngốc kia, tỏ vẻ không muốn ôm một chút nào!

Mọi người trong nhà đang nói chuyện, cổng nhà trong sân bị gõ.

Mã Lan nhanh chóng đi qua mở cửa, kết quả lại thấy một đám trẻ con ở bên ngoài.

Gương mặt bọn nhỏ lấm lem, vẻ mặt có chút khó chịu.

Thằng bé đứng trước hỏi: "Đây có phải là nhà của nhà văn nhỏ Tống Sở không ạ?"

Tống Sở ôm mèo con đi đến, cô cảm thấy giọng nói này nghe rất quen.

Mấy đứa nhỏ đó thấy Tống Sở ôm mèo trong ngực, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy con cá khô nhỏ trong tay đặt ở sau lưng ra: "Chúng tớ, chúng tớ tới đưa đồ ăn cho nó."

Tống Sở nhớ lại: "Các cậu... Là mấy thằng nhóc làm hại Tiểu Hoa?" Vẻ mặt cô tức giận.

Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ bị thương của Tiểu Hoa, quá tàn nhẫn!

Sắc mặt mấy đứa nhỏ càng không được tự nhiên.

Đôi mắt của mấy đứa nhỏ đỏ hoe.

Đứa nhỏ lớn tuổi nhất còn cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi, chúng tớ không nên làm như vậy. Sau này chúng tớ sẽ không làm như vậy nữa."

TBC

Bọn nhỏ khổ sở trong lòng, trước đó bọn nó làm chuyện này hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai, chỉ cảm thấy chơi rất vui, nhưng sau khi nghe người ta kể về câu chuyện này lại nhớ đến mình.

Sau đó có rất nhiều người mắng những đứa nhỏ trong sách, bọn nhỏ đã cảm thấy giống như đang mắng mình, trong lòng rất khó chịu.

Sau đó nghe người lớn trong nhà nói, tác giả nhỏ ở gần, bọn họ lập tức đoán, trong sách này khả năng có thể thật sự viết về bọn nó, nên càng thấy khó chịu. Hóa ra bọn nó đã làm chuyện tàn nhẫn như vậy, khiến mèo nhỏ đáng thương như thế cho nên bọn nó đã tìm đến đây, muốn nhìn mèo con kia thế nào rồi, có phải là còn sống hay không.

Tống Sở thấy bọn họ như vậy, mím môi một cái: "Tớ không phải là Tiểu Hoa nhà chúng tớ, không thể thay nó tha thứ các cậu, nhưng các cậu phải bảo đảm về sau cũng không được làm chuyện xấu nữa, nếu không tớ sẽ còn viết rất nhiều câu chuyện, lần sau sẽ viết các cậu thành mèo!"

“...” Một đám trẻ con lập tức gật đầu: "Đảm bảo sẽ không còn!" Sau đó lại nhìn mèo: "Vậy, vậy chúng tớ phải làm gì thì nó mới tha thứ cho chúng tớ?"

Tống Sở thấy bọn họ nhận sai nên đã nói cùng Tô Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, em có đồng ý là tạm thời tha thứ cho bọn họ không?"

Tô Tiểu Hoa meo một tiếng.

Tống Sở nói: "Nó nói các cậu phải biểu hiện có thành ý một chút, lấy ra món quà của các cậu."

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Nhao nhao chỉ trích những đứa nhỏ này quá xấu xa.Có vài độc giả nhớ tới chuyện bản thân trước kia cũng làm đầu gấu, ví dụ như móc tổ chim, đ.â.m tổ chim yến hay hành động đuổi theo chó rồi chọi đá. Nhớ đến những hành động kia của mình, cùng những đứa nhỏ xấu xa trong tiểu thuyết kia thì có gì khác nhau đâu chứ?Hóa ra mình trước kia c*̃ng đã từng làm nhiều chuyện xấu như thế, tạo thành nhiều thương tổn cho những động vật kia như vậy.Nhớ đến những động vật kia có thể cũng đau khổ mà tuyệt vọng giống với mèo con, bọn nhỏ thậm chí còn gặp ác mộng lúc ngủ.Bởi vì sách này, Tống Sở lại trở nên nổi tiếng ở huyện Bình An.Mã Lan và Tô Chí Phong c*̃ng mua truyện về đọc, lại nhìn con mèo con nhà mình tên là Tô Tiểu Hoa, Mã Lan Hoa bèn nói: "Mẹ bây giờ nhìn Tiểu Hoa nhà ta, tâm trạng rất phức tạp. Mẹ ước mẹ có thể cho nó ăn nhiều đồ ăn ngon, mọi người nói xem, nó thật sự thông minh như trong sách sao?"Tống Sở nói: "Mẹ, con cảm thấy Tiểu Hoa nhà chúng rất thông minh, con đi học với anh Tiểu Bác, nó lập tức đi theo ở phía sau, lúc chúng con về, nó còn ở cửa đón chúng con đấy.""Cũng may kết của của Tiểu Hoa rất tốt."Mã Lan nói: "Đoạn kết của cuốn sách đó, một đôi tay non nớt ôm lấy Tiểu Hoa nhà ta là ai vậy?""Là anh Tiểu Bác nhà chúng ta!" Tống Sở cười. "Lúc đầu con nghĩ sẽ viết người ôm là con, thế nhưng con phải chịu trách nhiệm đuổi những kẻ xấu kia đi, cho nên đã viết anh Tiểu Bác."Giang Bác cúi đầu nhìn con mèo ngu ngốc kia, tỏ vẻ không muốn ôm một chút nào!Mọi người trong nhà đang nói chuyện, cổng nhà trong sân bị gõ.Mã Lan nhanh chóng đi qua mở cửa, kết quả lại thấy một đám trẻ con ở bên ngoài.Gương mặt bọn nhỏ lấm lem, vẻ mặt có chút khó chịu.Thằng bé đứng trước hỏi: "Đây có phải là nhà của nhà văn nhỏ Tống Sở không ạ?"Tống Sở ôm mèo con đi đến, cô cảm thấy giọng nói này nghe rất quen.Mấy đứa nhỏ đó thấy Tống Sở ôm mèo trong ngực, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy con cá khô nhỏ trong tay đặt ở sau lưng ra: "Chúng tớ, chúng tớ tới đưa đồ ăn cho nó."Tống Sở nhớ lại: "Các cậu... Là mấy thằng nhóc làm hại Tiểu Hoa?" Vẻ mặt cô tức giận.Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ bị thương của Tiểu Hoa, quá tàn nhẫn!Sắc mặt mấy đứa nhỏ càng không được tự nhiên.Đôi mắt của mấy đứa nhỏ đỏ hoe.Đứa nhỏ lớn tuổi nhất còn cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi, chúng tớ không nên làm như vậy. Sau này chúng tớ sẽ không làm như vậy nữa."TBCBọn nhỏ khổ sở trong lòng, trước đó bọn nó làm chuyện này hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai, chỉ cảm thấy chơi rất vui, nhưng sau khi nghe người ta kể về câu chuyện này lại nhớ đến mình.Sau đó có rất nhiều người mắng những đứa nhỏ trong sách, bọn nhỏ đã cảm thấy giống như đang mắng mình, trong lòng rất khó chịu.Sau đó nghe người lớn trong nhà nói, tác giả nhỏ ở gần, bọn họ lập tức đoán, trong sách này khả năng có thể thật sự viết về bọn nó, nên càng thấy khó chịu. Hóa ra bọn nó đã làm chuyện tàn nhẫn như vậy, khiến mèo nhỏ đáng thương như thế cho nên bọn nó đã tìm đến đây, muốn nhìn mèo con kia thế nào rồi, có phải là còn sống hay không.Tống Sở thấy bọn họ như vậy, mím môi một cái: "Tớ không phải là Tiểu Hoa nhà chúng tớ, không thể thay nó tha thứ các cậu, nhưng các cậu phải bảo đảm về sau cũng không được làm chuyện xấu nữa, nếu không tớ sẽ còn viết rất nhiều câu chuyện, lần sau sẽ viết các cậu thành mèo!"“...” Một đám trẻ con lập tức gật đầu: "Đảm bảo sẽ không còn!" Sau đó lại nhìn mèo: "Vậy, vậy chúng tớ phải làm gì thì nó mới tha thứ cho chúng tớ?"Tống Sở thấy bọn họ nhận sai nên đã nói cùng Tô Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, em có đồng ý là tạm thời tha thứ cho bọn họ không?"Tô Tiểu Hoa meo một tiếng.Tống Sở nói: "Nó nói các cậu phải biểu hiện có thành ý một chút, lấy ra món quà của các cậu."

Chương 306: Chương 306