Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 322: Chương 322
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Vật này nhất định là một vũ khí tốt.Cho dù hai người hoài nghi khả năng này, nhưng cũng vẫn phòng ngừa vạn nhất, lỡ nó thật sự có tác dụng và bị gián điệp lấy đi thì sao?Thế là hai người vội vàng dùng điện đài bí mật của mình gửi tín hiệu, để cho các đồng chí ở tỉnh thành bên kia tới lấy tài liệu.Sau khi đưa tài liệu cho huyện, Giang Bác kiên nhẫn chờ đợi kết quả, anh không có tâm trạng làm việc cho đất nước, vì vậy dứt khoát lấy lý do phải dạy kèm bọn Tô Bảo Cương để gọi người tới.Dù sao ngoài việc Sở Sở đi học, những thời gian khác cũng không thể ra ngoài, Giang Bác nghĩ rằng Sở Sở nhất định sẽ bực bội, vì vậy muốn gọi đám nhóc Tô Bảo Cương đến để chơi với cô.Mã Lan và Tô Chí Phong hoàn toàn không hề biết con trai mình lại làm chuyện lớn, mấy ngày qua thấy con trai bận rộn rồi đột nhiên rảnh rỗi, còn có thời gian dạy bù cho đám Tiểu Cương nên không biết con trai đã thiết kế xong đồ vật mới, Mã Lan tò mò hỏi: "Con trai, con xong chưa?"Giang Bác gật đầu.Mã Lan nói tiếp: "Con lại làm ra cái gì đấy, thật sự làm ra điện đài sao."Giang Bác nói: "Không ạ, kia là thứ chặn lại tín hiệu của điện đài."Mã Lan: "....." Con trai, khẩu khí cũng quá lớn rồi, con mới học về máy vô tuyến mấy ngày mà đã nghĩ là ra thứ mới, con đem những sinh viên đại học vô tuyến đá đi đâu rồi a?Cũng may, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đối với đưa con trai thông minh này đều bình tĩnh như phật, đứa nhỏ đúng là cái gì vừa học cũng đều biết nên sau này hai người gần như đã học được cách không ngạc nhiên.Vì lời mời của Giang Bác, cuối tuần Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác mới sáng sớm đã được cha mẹ hận không thể đóng gói gửi đến nhà của Mã Lan.Tô Bảo Cương, Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Minh: "..."Tống Sở bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt khi họ đến, lấy đồ ăn vặt mà mẹ cô đã mua chia sẻ với mọi người.Tô Bảo Cương một chút cảm giác thèm ăn cũng không có."Em Ba sẽ không thả chúng ta đi ra ngoài à."Nghe vậy, Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác làm vậy là vì muốn tốt cho các anh, hy vọng các anh thi lên được đại học!" Bằng không, sao con cá mặn Tiểu Bác nhà cô lại chủ động như vậy? Cái này không phải là vì có lòng tốt sao? Cô sẽ không để người khác hiểu lầm lòng tốt của anh Tiểu Bác.Bình thường Tống Sở luôn vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc vẫn có mấy phần uy nghiêm.Ngay cả Tô Bảo Cương cũng không dám nói lại.Tô Bảo Minh nói: "Chị Sở Sở, chị đừng tức giận, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này bảo vệ chị."Tống Sở cảm thấy Tiểu Minh cực kỳ đáng yêu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Vẫn là Tiểu Minh của nhà ta hiểu chuyện nhất."Tiểu Minh, mới hơn sáu tuổi, đỏ mặt che đỉnh đầu, đôi mắt lấp lánh.Giang Bác ở bên cạnh sắc mặt âm trầm như đám mây đen, cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nhảm nữa, học đi!"Bọn trẻ đều bị anh hù dọa, nhanh chóng lấy sách giáo khoa của chúng ra.Việc dạy bù cho bọn trẻ của Giang Bác cũng rất đơn giản, anh lấy sách giáo khoa của mỗi người ra, đánh dấu một chút vào sách của bọn họ, yêu cầu bọn họ dựa theo phía trên học là được, sau ghi đánh dấu xong, anh liền ngồi một bên hướng dẫn Tống Sở học tập.TBCCó điều, mặc dù giáo viên phụ đạo không chú ý bọn trẻ lắm, nhưng chúng vẫn bị uy nghiêm của anh làm sợ, nghiêm túc nhìn theo đánh dấu của anh mà học, làm theo đề mục của anh, thành tích đúng thật là tiến bộ rõ ràng.Chỉ trong một tháng, ngay cả điểm của Tô Bảo Cương cũng đạt mức trung bình trong lớp.Tô Bảo Cương cầm bài kiểm tra đã vượt qua tám mươi điểm, nước mắt giàn giụa vì kích động.Đến nổi những đứa bé khác cũng không dám nói gì, Tô Bảo Lượng là người tiến bộ nhất, nằm trong top ba người dẫn đầu trong lớp.Tống Sở cũng rất mừng cho họ, cho rằng Giang Bác đã làm được một việc lớn, mấy đứa trẻ thậm chí còn bàn nhau chuyện cảm ơn Giang Bác, mời anh đến tiệm cơm Quốc Dân.
Vật này nhất định là một vũ khí tốt.
Cho dù hai người hoài nghi khả năng này, nhưng cũng vẫn phòng ngừa vạn nhất, lỡ nó thật sự có tác dụng và bị gián điệp lấy đi thì sao?
Thế là hai người vội vàng dùng điện đài bí mật của mình gửi tín hiệu, để cho các đồng chí ở tỉnh thành bên kia tới lấy tài liệu.
Sau khi đưa tài liệu cho huyện, Giang Bác kiên nhẫn chờ đợi kết quả, anh không có tâm trạng làm việc cho đất nước, vì vậy dứt khoát lấy lý do phải dạy kèm bọn Tô Bảo Cương để gọi người tới.
Dù sao ngoài việc Sở Sở đi học, những thời gian khác cũng không thể ra ngoài, Giang Bác nghĩ rằng Sở Sở nhất định sẽ bực bội, vì vậy muốn gọi đám nhóc Tô Bảo Cương đến để chơi với cô.
Mã Lan và Tô Chí Phong hoàn toàn không hề biết con trai mình lại làm chuyện lớn, mấy ngày qua thấy con trai bận rộn rồi đột nhiên rảnh rỗi, còn có thời gian dạy bù cho đám Tiểu Cương nên không biết con trai đã thiết kế xong đồ vật mới, Mã Lan tò mò hỏi: "Con trai, con xong chưa?"
Giang Bác gật đầu.
Mã Lan nói tiếp: "Con lại làm ra cái gì đấy, thật sự làm ra điện đài sao."
Giang Bác nói: "Không ạ, kia là thứ chặn lại tín hiệu của điện đài."
Mã Lan: "....." Con trai, khẩu khí cũng quá lớn rồi, con mới học về máy vô tuyến mấy ngày mà đã nghĩ là ra thứ mới, con đem những sinh viên đại học vô tuyến đá đi đâu rồi a?
Cũng may, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đối với đưa con trai thông minh này đều bình tĩnh như phật, đứa nhỏ đúng là cái gì vừa học cũng đều biết nên sau này hai người gần như đã học được cách không ngạc nhiên.
Vì lời mời của Giang Bác, cuối tuần Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác mới sáng sớm đã được cha mẹ hận không thể đóng gói gửi đến nhà của Mã Lan.
Tô Bảo Cương, Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Minh: "..."
Tống Sở bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt khi họ đến, lấy đồ ăn vặt mà mẹ cô đã mua chia sẻ với mọi người.
Tô Bảo Cương một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
"Em Ba sẽ không thả chúng ta đi ra ngoài à."
Nghe vậy, Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác làm vậy là vì muốn tốt cho các anh, hy vọng các anh thi lên được đại học!" Bằng không, sao con cá mặn Tiểu Bác nhà cô lại chủ động như vậy? Cái này không phải là vì có lòng tốt sao? Cô sẽ không để người khác hiểu lầm lòng tốt của anh Tiểu Bác.
Bình thường Tống Sở luôn vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc vẫn có mấy phần uy nghiêm.
Ngay cả Tô Bảo Cương cũng không dám nói lại.
Tô Bảo Minh nói: "Chị Sở Sở, chị đừng tức giận, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này bảo vệ chị."
Tống Sở cảm thấy Tiểu Minh cực kỳ đáng yêu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Vẫn là Tiểu Minh của nhà ta hiểu chuyện nhất."
Tiểu Minh, mới hơn sáu tuổi, đỏ mặt che đỉnh đầu, đôi mắt lấp lánh.
Giang Bác ở bên cạnh sắc mặt âm trầm như đám mây đen, cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nhảm nữa, học đi!"
Bọn trẻ đều bị anh hù dọa, nhanh chóng lấy sách giáo khoa của chúng ra.
Việc dạy bù cho bọn trẻ của Giang Bác cũng rất đơn giản, anh lấy sách giáo khoa của mỗi người ra, đánh dấu một chút vào sách của bọn họ, yêu cầu bọn họ dựa theo phía trên học là được, sau ghi đánh dấu xong, anh liền ngồi một bên hướng dẫn Tống Sở học tập.
TBC
Có điều, mặc dù giáo viên phụ đạo không chú ý bọn trẻ lắm, nhưng chúng vẫn bị uy nghiêm của anh làm sợ, nghiêm túc nhìn theo đánh dấu của anh mà học, làm theo đề mục của anh, thành tích đúng thật là tiến bộ rõ ràng.
Chỉ trong một tháng, ngay cả điểm của Tô Bảo Cương cũng đạt mức trung bình trong lớp.
Tô Bảo Cương cầm bài kiểm tra đã vượt qua tám mươi điểm, nước mắt giàn giụa vì kích động.
Đến nổi những đứa bé khác cũng không dám nói gì, Tô Bảo Lượng là người tiến bộ nhất, nằm trong top ba người dẫn đầu trong lớp.
Tống Sở cũng rất mừng cho họ, cho rằng Giang Bác đã làm được một việc lớn, mấy đứa trẻ thậm chí còn bàn nhau chuyện cảm ơn Giang Bác, mời anh đến tiệm cơm Quốc Dân.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Vật này nhất định là một vũ khí tốt.Cho dù hai người hoài nghi khả năng này, nhưng cũng vẫn phòng ngừa vạn nhất, lỡ nó thật sự có tác dụng và bị gián điệp lấy đi thì sao?Thế là hai người vội vàng dùng điện đài bí mật của mình gửi tín hiệu, để cho các đồng chí ở tỉnh thành bên kia tới lấy tài liệu.Sau khi đưa tài liệu cho huyện, Giang Bác kiên nhẫn chờ đợi kết quả, anh không có tâm trạng làm việc cho đất nước, vì vậy dứt khoát lấy lý do phải dạy kèm bọn Tô Bảo Cương để gọi người tới.Dù sao ngoài việc Sở Sở đi học, những thời gian khác cũng không thể ra ngoài, Giang Bác nghĩ rằng Sở Sở nhất định sẽ bực bội, vì vậy muốn gọi đám nhóc Tô Bảo Cương đến để chơi với cô.Mã Lan và Tô Chí Phong hoàn toàn không hề biết con trai mình lại làm chuyện lớn, mấy ngày qua thấy con trai bận rộn rồi đột nhiên rảnh rỗi, còn có thời gian dạy bù cho đám Tiểu Cương nên không biết con trai đã thiết kế xong đồ vật mới, Mã Lan tò mò hỏi: "Con trai, con xong chưa?"Giang Bác gật đầu.Mã Lan nói tiếp: "Con lại làm ra cái gì đấy, thật sự làm ra điện đài sao."Giang Bác nói: "Không ạ, kia là thứ chặn lại tín hiệu của điện đài."Mã Lan: "....." Con trai, khẩu khí cũng quá lớn rồi, con mới học về máy vô tuyến mấy ngày mà đã nghĩ là ra thứ mới, con đem những sinh viên đại học vô tuyến đá đi đâu rồi a?Cũng may, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đối với đưa con trai thông minh này đều bình tĩnh như phật, đứa nhỏ đúng là cái gì vừa học cũng đều biết nên sau này hai người gần như đã học được cách không ngạc nhiên.Vì lời mời của Giang Bác, cuối tuần Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác mới sáng sớm đã được cha mẹ hận không thể đóng gói gửi đến nhà của Mã Lan.Tô Bảo Cương, Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Minh: "..."Tống Sở bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt khi họ đến, lấy đồ ăn vặt mà mẹ cô đã mua chia sẻ với mọi người.Tô Bảo Cương một chút cảm giác thèm ăn cũng không có."Em Ba sẽ không thả chúng ta đi ra ngoài à."Nghe vậy, Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác làm vậy là vì muốn tốt cho các anh, hy vọng các anh thi lên được đại học!" Bằng không, sao con cá mặn Tiểu Bác nhà cô lại chủ động như vậy? Cái này không phải là vì có lòng tốt sao? Cô sẽ không để người khác hiểu lầm lòng tốt của anh Tiểu Bác.Bình thường Tống Sở luôn vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc vẫn có mấy phần uy nghiêm.Ngay cả Tô Bảo Cương cũng không dám nói lại.Tô Bảo Minh nói: "Chị Sở Sở, chị đừng tức giận, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này bảo vệ chị."Tống Sở cảm thấy Tiểu Minh cực kỳ đáng yêu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Vẫn là Tiểu Minh của nhà ta hiểu chuyện nhất."Tiểu Minh, mới hơn sáu tuổi, đỏ mặt che đỉnh đầu, đôi mắt lấp lánh.Giang Bác ở bên cạnh sắc mặt âm trầm như đám mây đen, cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nhảm nữa, học đi!"Bọn trẻ đều bị anh hù dọa, nhanh chóng lấy sách giáo khoa của chúng ra.Việc dạy bù cho bọn trẻ của Giang Bác cũng rất đơn giản, anh lấy sách giáo khoa của mỗi người ra, đánh dấu một chút vào sách của bọn họ, yêu cầu bọn họ dựa theo phía trên học là được, sau ghi đánh dấu xong, anh liền ngồi một bên hướng dẫn Tống Sở học tập.TBCCó điều, mặc dù giáo viên phụ đạo không chú ý bọn trẻ lắm, nhưng chúng vẫn bị uy nghiêm của anh làm sợ, nghiêm túc nhìn theo đánh dấu của anh mà học, làm theo đề mục của anh, thành tích đúng thật là tiến bộ rõ ràng.Chỉ trong một tháng, ngay cả điểm của Tô Bảo Cương cũng đạt mức trung bình trong lớp.Tô Bảo Cương cầm bài kiểm tra đã vượt qua tám mươi điểm, nước mắt giàn giụa vì kích động.Đến nổi những đứa bé khác cũng không dám nói gì, Tô Bảo Lượng là người tiến bộ nhất, nằm trong top ba người dẫn đầu trong lớp.Tống Sở cũng rất mừng cho họ, cho rằng Giang Bác đã làm được một việc lớn, mấy đứa trẻ thậm chí còn bàn nhau chuyện cảm ơn Giang Bác, mời anh đến tiệm cơm Quốc Dân.