Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 345: Chương 345
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Thật đáng tiếc khi tất cả các thông tin đều phải giữ bí mật, không thể để cho người khác biết.Chỉ có thể âm thầm tận hưởng một mình.Mã Lan dự đính tối nay sẽ nấu món lẩu thịt cừu và mời mọi người đến ăn mừng.Nhờ có con trai mà gia đình họ giờ đã dư dả, quan hệ rộng, nên phần nhiều mua được những thứ mà người khác không mua được. Ngay cả thịt bò và thịt cừu quý hiếm, Mã Lan cũng có thể tìm người giúp mang đến.Bà mua một ít sườn cừu to về để hầm, mùi thơm phảng phất bay rất xa, ngay cả Tô Tiểu Hoa ở nhà bên cũng trở về, đi vòng quanh bếp.So với mùi thơm nhà họ Tô, mùi thuốc bắc nồng nặc bên cạnh có chút khó chịu.Sau khi ngửi xong, Tống Sở cảm thấy đồ ăn nhất định không ngon bèn hỏi Mã Lan: "Mẹ, ông bà Lâm ăn gì thế, nhà họ không có đồ ăn à? Chúng ta không phải đã trả hết nợ cho ông bà Lâm rồi sao? Nhiều tiền như vậy thì chắc là đủ ăn chứ nhỉ, sao lại ăn đồ ăn khó ngửi như thế?"Mã Lan nói: "Không phải là đồ ăn đâu, đấy là thuốc bắc, người có bệnh mới phải uống.""Vậy nhà họ có người bị ốm ạ?" Tống Sở hỏi.Mã Lan sờ đầu cô: "Chắc là bà Lâm bị ốm, hôm nay mẹ về có nhìn thấy ông Lâm rồi, ông lão không sao."Tống sở nhìn thấy nhà hàng xóm nuôi Tiểu Hoa mũm mĩm, cúi người bế mèo lên, đi vào trong nhà, lấy mấy viên kẹo mạch nha của mình gói lại, dùng len buộc ở trên lưng Tiểu Hoa, sau đó viết một tấm thiệp nhỏ: "Bà nội Lâm, bà phải uống thuốc đầy đủ nhé, chúc bà mau chóng khỏe lại."Sau đó để Tiểu Hoa đi tìm bà lão Lâm.Tô Tiểu Hoa bây giờ rất thân thiết với bà lão Lâm, một khi nó đã trèo qua sân thì có thể dễ dàng men theo bậc thang để tìm vào nhà.Ở nhà bên kia, bà lão Lâm đang uống thuốc.Cơ thể bà lão gầy yếu nên sức khỏe cũng không tốt, mùa đông đến là một loạt bệnh cũ lại tái phát. Tuy nhiên bà lão vẫn có thể chịu được những khó khăn, bởi vì khi còn trẻ bà lão có một cuộc sống khá tốt, đã ăn rất nhiều mật ong và kẹo chà là, còn ăn cả kẹo bơ cứng của nước ngoài, nhưng mà bây giờ bà lão chỉ có thể uống nước đường nâu mà mình không hề thích.Đột nhiên, Tô Tiểu Hoa từ bức tường trong sân nhảy qua, chạy đến phòng của bà lão Lâm và nhảy lên bàn.Thấy trên lưng của nó đang đeo một cái gì đó, bà lão Lâm đưa tay ra lấy. Sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên giấy, mắt bà lão đỏ hoe.Ông lão Lâm đang nấu nước đường cho vợ thì nhìn thấy gói đồ bà lão đang cầm trên tay."Gói đồ này ở đâu ra thế?""Tiểu Hoa mang đến, của Sở Sở nhà bên." Bà lão Lâm cười, uống một ngụm nước đường.Nhà họ Tô cũng bắt đầu ăn tối, trùng hợp thay, hiệu trưởng Tô cũng đến ngay sau khi bữa ăn vừa được nấu xong.Ông cụ càng ngày trông càng trẻ ra, ông cụ đội mũ và mặc chiếc áo dài có đệm đến.Vừa mới bước vào nhà, ông cụ đã vui mừng nhìn Giang Bác, thần bí hỏi: "Có phải Tiểu Bác đã làm không?"Tô Chí Phong và Mã Lan biết ông cụ đang hỏi gì, cả hai không nói gì, chỉ gật đầu.Hiệu trưởng Tô vui mừng đến phát khóc, Mã Lan vội vàng nói: "Cha, cha đến đúng lúc lắm, tối nay nhà con hầm thịt cừu, cha ăn cùng chúng con, đi, lát nữa mang một phần về cho mẹ.""Ừm, cha còn muốn uống thêm một chút rượu." Hiệu trưởng Tô yêu cầu.Cha đã nói rồi, Tô Chí Phong còn có thể từ chối à? May mắn thay, nhà vẫn còn một ít rượu gạo, có thể cho ông cụ uống."Ông nội thực sự không ngờ rằng, trong cuộc đời của mình có thể nhìn thấy trụ cột của đất nước ở ngay trong chính gia đình nhà họ Tô. Tiểu Bác, ông nội rất tự hào về cháu, ngay cả bây giờ có phải nhắm mắt xuôi tay, ông nội cũng mãn nguyện rồi."Mã Lan nói: "Cha, cha đừng nói như vậy."Tô Chí Phong cũng không đồng ý nói: "Đúng vậy, hôm nay là ngày tốt, cha đừng nói những chuyện như thế."Tống Sở nói to: "Ông nội sống lâu trăm tuổi."Hiệu trưởng Tô nói: "Ông rất vui, chuyện kia mọi người không cần lo lắng. Cạn ly!"TBCCả nhà cụng ly rượu gạo.
Thật đáng tiếc khi tất cả các thông tin đều phải giữ bí mật, không thể để cho người khác biết.
Chỉ có thể âm thầm tận hưởng một mình.
Mã Lan dự đính tối nay sẽ nấu món lẩu thịt cừu và mời mọi người đến ăn mừng.
Nhờ có con trai mà gia đình họ giờ đã dư dả, quan hệ rộng, nên phần nhiều mua được những thứ mà người khác không mua được. Ngay cả thịt bò và thịt cừu quý hiếm, Mã Lan cũng có thể tìm người giúp mang đến.
Bà mua một ít sườn cừu to về để hầm, mùi thơm phảng phất bay rất xa, ngay cả Tô Tiểu Hoa ở nhà bên cũng trở về, đi vòng quanh bếp.
So với mùi thơm nhà họ Tô, mùi thuốc bắc nồng nặc bên cạnh có chút khó chịu.
Sau khi ngửi xong, Tống Sở cảm thấy đồ ăn nhất định không ngon bèn hỏi Mã Lan: "Mẹ, ông bà Lâm ăn gì thế, nhà họ không có đồ ăn à? Chúng ta không phải đã trả hết nợ cho ông bà Lâm rồi sao? Nhiều tiền như vậy thì chắc là đủ ăn chứ nhỉ, sao lại ăn đồ ăn khó ngửi như thế?"
Mã Lan nói: "Không phải là đồ ăn đâu, đấy là thuốc bắc, người có bệnh mới phải uống."
"Vậy nhà họ có người bị ốm ạ?" Tống Sở hỏi.
Mã Lan sờ đầu cô: "Chắc là bà Lâm bị ốm, hôm nay mẹ về có nhìn thấy ông Lâm rồi, ông lão không sao."
Tống sở nhìn thấy nhà hàng xóm nuôi Tiểu Hoa mũm mĩm, cúi người bế mèo lên, đi vào trong nhà, lấy mấy viên kẹo mạch nha của mình gói lại, dùng len buộc ở trên lưng Tiểu Hoa, sau đó viết một tấm thiệp nhỏ: "Bà nội Lâm, bà phải uống thuốc đầy đủ nhé, chúc bà mau chóng khỏe lại."
Sau đó để Tiểu Hoa đi tìm bà lão Lâm.
Tô Tiểu Hoa bây giờ rất thân thiết với bà lão Lâm, một khi nó đã trèo qua sân thì có thể dễ dàng men theo bậc thang để tìm vào nhà.
Ở nhà bên kia, bà lão Lâm đang uống thuốc.
Cơ thể bà lão gầy yếu nên sức khỏe cũng không tốt, mùa đông đến là một loạt bệnh cũ lại tái phát. Tuy nhiên bà lão vẫn có thể chịu được những khó khăn, bởi vì khi còn trẻ bà lão có một cuộc sống khá tốt, đã ăn rất nhiều mật ong và kẹo chà là, còn ăn cả kẹo bơ cứng của nước ngoài, nhưng mà bây giờ bà lão chỉ có thể uống nước đường nâu mà mình không hề thích.
Đột nhiên, Tô Tiểu Hoa từ bức tường trong sân nhảy qua, chạy đến phòng của bà lão Lâm và nhảy lên bàn.
Thấy trên lưng của nó đang đeo một cái gì đó, bà lão Lâm đưa tay ra lấy. Sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên giấy, mắt bà lão đỏ hoe.
Ông lão Lâm đang nấu nước đường cho vợ thì nhìn thấy gói đồ bà lão đang cầm trên tay.
"Gói đồ này ở đâu ra thế?"
"Tiểu Hoa mang đến, của Sở Sở nhà bên." Bà lão Lâm cười, uống một ngụm nước đường.
Nhà họ Tô cũng bắt đầu ăn tối, trùng hợp thay, hiệu trưởng Tô cũng đến ngay sau khi bữa ăn vừa được nấu xong.
Ông cụ càng ngày trông càng trẻ ra, ông cụ đội mũ và mặc chiếc áo dài có đệm đến.
Vừa mới bước vào nhà, ông cụ đã vui mừng nhìn Giang Bác, thần bí hỏi: "Có phải Tiểu Bác đã làm không?"
Tô Chí Phong và Mã Lan biết ông cụ đang hỏi gì, cả hai không nói gì, chỉ gật đầu.
Hiệu trưởng Tô vui mừng đến phát khóc, Mã Lan vội vàng nói: "Cha, cha đến đúng lúc lắm, tối nay nhà con hầm thịt cừu, cha ăn cùng chúng con, đi, lát nữa mang một phần về cho mẹ."
"Ừm, cha còn muốn uống thêm một chút rượu." Hiệu trưởng Tô yêu cầu.
Cha đã nói rồi, Tô Chí Phong còn có thể từ chối à? May mắn thay, nhà vẫn còn một ít rượu gạo, có thể cho ông cụ uống.
"Ông nội thực sự không ngờ rằng, trong cuộc đời của mình có thể nhìn thấy trụ cột của đất nước ở ngay trong chính gia đình nhà họ Tô. Tiểu Bác, ông nội rất tự hào về cháu, ngay cả bây giờ có phải nhắm mắt xuôi tay, ông nội cũng mãn nguyện rồi."
Mã Lan nói: "Cha, cha đừng nói như vậy."
Tô Chí Phong cũng không đồng ý nói: "Đúng vậy, hôm nay là ngày tốt, cha đừng nói những chuyện như thế."
Tống Sở nói to: "Ông nội sống lâu trăm tuổi."
Hiệu trưởng Tô nói: "Ông rất vui, chuyện kia mọi người không cần lo lắng. Cạn ly!"
TBC
Cả nhà cụng ly rượu gạo.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Thật đáng tiếc khi tất cả các thông tin đều phải giữ bí mật, không thể để cho người khác biết.Chỉ có thể âm thầm tận hưởng một mình.Mã Lan dự đính tối nay sẽ nấu món lẩu thịt cừu và mời mọi người đến ăn mừng.Nhờ có con trai mà gia đình họ giờ đã dư dả, quan hệ rộng, nên phần nhiều mua được những thứ mà người khác không mua được. Ngay cả thịt bò và thịt cừu quý hiếm, Mã Lan cũng có thể tìm người giúp mang đến.Bà mua một ít sườn cừu to về để hầm, mùi thơm phảng phất bay rất xa, ngay cả Tô Tiểu Hoa ở nhà bên cũng trở về, đi vòng quanh bếp.So với mùi thơm nhà họ Tô, mùi thuốc bắc nồng nặc bên cạnh có chút khó chịu.Sau khi ngửi xong, Tống Sở cảm thấy đồ ăn nhất định không ngon bèn hỏi Mã Lan: "Mẹ, ông bà Lâm ăn gì thế, nhà họ không có đồ ăn à? Chúng ta không phải đã trả hết nợ cho ông bà Lâm rồi sao? Nhiều tiền như vậy thì chắc là đủ ăn chứ nhỉ, sao lại ăn đồ ăn khó ngửi như thế?"Mã Lan nói: "Không phải là đồ ăn đâu, đấy là thuốc bắc, người có bệnh mới phải uống.""Vậy nhà họ có người bị ốm ạ?" Tống Sở hỏi.Mã Lan sờ đầu cô: "Chắc là bà Lâm bị ốm, hôm nay mẹ về có nhìn thấy ông Lâm rồi, ông lão không sao."Tống sở nhìn thấy nhà hàng xóm nuôi Tiểu Hoa mũm mĩm, cúi người bế mèo lên, đi vào trong nhà, lấy mấy viên kẹo mạch nha của mình gói lại, dùng len buộc ở trên lưng Tiểu Hoa, sau đó viết một tấm thiệp nhỏ: "Bà nội Lâm, bà phải uống thuốc đầy đủ nhé, chúc bà mau chóng khỏe lại."Sau đó để Tiểu Hoa đi tìm bà lão Lâm.Tô Tiểu Hoa bây giờ rất thân thiết với bà lão Lâm, một khi nó đã trèo qua sân thì có thể dễ dàng men theo bậc thang để tìm vào nhà.Ở nhà bên kia, bà lão Lâm đang uống thuốc.Cơ thể bà lão gầy yếu nên sức khỏe cũng không tốt, mùa đông đến là một loạt bệnh cũ lại tái phát. Tuy nhiên bà lão vẫn có thể chịu được những khó khăn, bởi vì khi còn trẻ bà lão có một cuộc sống khá tốt, đã ăn rất nhiều mật ong và kẹo chà là, còn ăn cả kẹo bơ cứng của nước ngoài, nhưng mà bây giờ bà lão chỉ có thể uống nước đường nâu mà mình không hề thích.Đột nhiên, Tô Tiểu Hoa từ bức tường trong sân nhảy qua, chạy đến phòng của bà lão Lâm và nhảy lên bàn.Thấy trên lưng của nó đang đeo một cái gì đó, bà lão Lâm đưa tay ra lấy. Sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên giấy, mắt bà lão đỏ hoe.Ông lão Lâm đang nấu nước đường cho vợ thì nhìn thấy gói đồ bà lão đang cầm trên tay."Gói đồ này ở đâu ra thế?""Tiểu Hoa mang đến, của Sở Sở nhà bên." Bà lão Lâm cười, uống một ngụm nước đường.Nhà họ Tô cũng bắt đầu ăn tối, trùng hợp thay, hiệu trưởng Tô cũng đến ngay sau khi bữa ăn vừa được nấu xong.Ông cụ càng ngày trông càng trẻ ra, ông cụ đội mũ và mặc chiếc áo dài có đệm đến.Vừa mới bước vào nhà, ông cụ đã vui mừng nhìn Giang Bác, thần bí hỏi: "Có phải Tiểu Bác đã làm không?"Tô Chí Phong và Mã Lan biết ông cụ đang hỏi gì, cả hai không nói gì, chỉ gật đầu.Hiệu trưởng Tô vui mừng đến phát khóc, Mã Lan vội vàng nói: "Cha, cha đến đúng lúc lắm, tối nay nhà con hầm thịt cừu, cha ăn cùng chúng con, đi, lát nữa mang một phần về cho mẹ.""Ừm, cha còn muốn uống thêm một chút rượu." Hiệu trưởng Tô yêu cầu.Cha đã nói rồi, Tô Chí Phong còn có thể từ chối à? May mắn thay, nhà vẫn còn một ít rượu gạo, có thể cho ông cụ uống."Ông nội thực sự không ngờ rằng, trong cuộc đời của mình có thể nhìn thấy trụ cột của đất nước ở ngay trong chính gia đình nhà họ Tô. Tiểu Bác, ông nội rất tự hào về cháu, ngay cả bây giờ có phải nhắm mắt xuôi tay, ông nội cũng mãn nguyện rồi."Mã Lan nói: "Cha, cha đừng nói như vậy."Tô Chí Phong cũng không đồng ý nói: "Đúng vậy, hôm nay là ngày tốt, cha đừng nói những chuyện như thế."Tống Sở nói to: "Ông nội sống lâu trăm tuổi."Hiệu trưởng Tô nói: "Ông rất vui, chuyện kia mọi người không cần lo lắng. Cạn ly!"TBCCả nhà cụng ly rượu gạo.