Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 370: Chương 370
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Thời đại này đã xuất hiện động cơ điện, hơn nữa xuất hiện rất sớm, nhưng độ sử dụng rộng rãi lại không bằng động cơ. Giang Bác vốn dĩ còn tính xem liệu có thể tái hiện việc thay đổi về mặt kỹ thuật hay không, kết quả đến thành phẩm có thể để anh sửa đổi cũng không có.Anh chỉ có thể tự mình bắt tay làm, sau một hồi sàng lọc ở trong đầu, cuối cùng tạo ra một kiểu định luật về dòng điện một chiều, có trục quay vĩnh cửu của nam châm, cuộn dây đa cực stator, cảm biến vị trí.Lựa chọn kiểu này vì một phần rất đơn giản, thời đại này đã có động cơ không chổi than, tuy rằng không có tài liệu cụ thể, nhưng trong tài liệu của Huyện trưởng Lữ có nhắc tới. Giang Bác cảm thấy làm ra trên cơ sở này, hẳn là sẽ không tạo ra động tĩnh gì quá lớn đâu.Nguyên lý của loại động cơ này rất đơn giản, nhưng cái khiến Giang Bác buồn bực chính là, vật liệu cách điện ở đây không đáp ứng yêu cầu của anh đối với động cơ này, anh còn phải làm ra tấm cách điện, ít nhất cũng là loại cách điện cấp B. Ngoài ra nơi này đến bóng bán dẫn cũng không có, không có bóng bán dẫn, vậy không có cách nào tạo ra chuyển mạch điện bóng bán dẫn…Giang Bác cau mày gõ máy đánh chữ của mình, từng chút một đánh ra công nghệ bóng bán dẫn.Tống Sở thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm thấy có lẽ anh gặp phải việc khó rồi, làm nghiên cứu đặc biệt hao tổn đầu óc, anh Tiểu Bác chắc chắn mệt rồi.Cô vươn tay ra giúp anh xoa huyệt thái dương: “Anh Tiểu Bác, anh nghỉ chút đi, đừng lao lực quá.”Giang Bác: “... Không mệt!” Tay gõ càng nhanh.Tống Sở liền nói: “Vậy em đi giúp anh rửa táo, anh làm xong việc liền có thể ăn.”Giang Bác khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục đánh chữ lạch cạch lạch cạch.'Khắc phục' mọi khó khăn, cuối cùng vào giữa tháng tư, Giang Bác đã kịp hoàn thiện tất cả yêu cầu kỹ thuật của xe điện.Trước kia những tài liệu đều trực tiếp ném cho người khác làm, nhưng lần này khác, dù sao cũng là dùng để tặng người khác, cần phải chú trọng chút.Anh tìm một cái túi giấy màu nâu, đặt tài liệu ngay ngắn vào bên trong.Tống Sở dùng sợi len màu đỏ thắt nơ con bướm lên trên túi giấy màu nâu. Viết một vài lời chúc, còn vẽ một cái mặt cười.Mã Lan còn có chút lo lắng, rốt cuộc từ lúc bà đến đây 'người vĩ đại' kia đã cách xa so với bà, cổ ngửa ra như muốn gãy rời cũng không thể nhìn thấy người.Vậy mà, bây giờ con trai bà lại muốn tặng quà cho người ta…Giang Bác nói: “Nhất định phải tặng.”Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác là người rất coi trọng lễ nghĩa.”Giang Bác nói: "Tặng thì mới có xe điện đi hóng gió.”“Ý của anh Tiểu Bác là, tặng rồi thì mới có xe điện cho mẹ, để mẹ chở cha đi hóng gió.”Tô Chí Phong ngoài mặt khẽ cười, trong lòng thì hả hê, thấy con của ông đúng là trưởng thành quá nhanh rồi, trước kia là một con mọt sách, hiện tại thực sự biết dỗ nữ đồng chí rồi. Rõ ràng là tặng quà cho lãnh đạo lớn, thế nhưng còn có thể kèm thêm lấy lòng vợ ông và con gái, giống như là cố ý làm cho con gái và vợ của ông vậy.So với con trai ông, người làm cha như ông, quả thực quá thật thà rồi.Lúc trước thế mà ông còn lo con trai không tìm được đối tượng, bây giờ xem ra ông còn phải lo con trai sau này sẽ lừa biết bao cô gái.Gói quà xong, Giang Bác liền tìm Tiểu Vũ, để anh ta đưa đến thủ đô.Khi cảnh vệ Tiểu Vũ nghe được phải tặng cho ai, sợ muốn chết: “Để tôi đi tặng, thế... thế không thích hợp cho lắm.”Giang Bác nhìn Chu Đại Sơn.Chu Đại Sơn kích động không nói nên lời, sau đó xua tay: “Không được, chú không được.”Tiểu Vũ nói: “Tôi giúp cậu liên hệ phía bên tỉnh, sẽ có người bên chuyên gia tới lấy, nhưng nếu là trước kia, những thứ này không thể giao cho bất cứ ai.”Một túi tài liệu dày như vậy, còn dày hơn so với bất kỳ lần nào của trước kia. Xem ra có vẻ rất lợi hại, hiện tại anh ta không thể không lo lắng.Buổi tối hôm đó, phía bên tỉnh thành liền cho người tới lấy “quà”.
Thời đại này đã xuất hiện động cơ điện, hơn nữa xuất hiện rất sớm, nhưng độ sử dụng rộng rãi lại không bằng động cơ. Giang Bác vốn dĩ còn tính xem liệu có thể tái hiện việc thay đổi về mặt kỹ thuật hay không, kết quả đến thành phẩm có thể để anh sửa đổi cũng không có.
Anh chỉ có thể tự mình bắt tay làm, sau một hồi sàng lọc ở trong đầu, cuối cùng tạo ra một kiểu định luật về dòng điện một chiều, có trục quay vĩnh cửu của nam châm, cuộn dây đa cực stator, cảm biến vị trí.
Lựa chọn kiểu này vì một phần rất đơn giản, thời đại này đã có động cơ không chổi than, tuy rằng không có tài liệu cụ thể, nhưng trong tài liệu của Huyện trưởng Lữ có nhắc tới. Giang Bác cảm thấy làm ra trên cơ sở này, hẳn là sẽ không tạo ra động tĩnh gì quá lớn đâu.
Nguyên lý của loại động cơ này rất đơn giản, nhưng cái khiến Giang Bác buồn bực chính là, vật liệu cách điện ở đây không đáp ứng yêu cầu của anh đối với động cơ này, anh còn phải làm ra tấm cách điện, ít nhất cũng là loại cách điện cấp B. Ngoài ra nơi này đến bóng bán dẫn cũng không có, không có bóng bán dẫn, vậy không có cách nào tạo ra chuyển mạch điện bóng bán dẫn…
Giang Bác cau mày gõ máy đánh chữ của mình, từng chút một đánh ra công nghệ bóng bán dẫn.
Tống Sở thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm thấy có lẽ anh gặp phải việc khó rồi, làm nghiên cứu đặc biệt hao tổn đầu óc, anh Tiểu Bác chắc chắn mệt rồi.
Cô vươn tay ra giúp anh xoa huyệt thái dương: “Anh Tiểu Bác, anh nghỉ chút đi, đừng lao lực quá.”
Giang Bác: “... Không mệt!” Tay gõ càng nhanh.
Tống Sở liền nói: “Vậy em đi giúp anh rửa táo, anh làm xong việc liền có thể ăn.”
Giang Bác khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục đánh chữ lạch cạch lạch cạch.
'Khắc phục' mọi khó khăn, cuối cùng vào giữa tháng tư, Giang Bác đã kịp hoàn thiện tất cả yêu cầu kỹ thuật của xe điện.
Trước kia những tài liệu đều trực tiếp ném cho người khác làm, nhưng lần này khác, dù sao cũng là dùng để tặng người khác, cần phải chú trọng chút.
Anh tìm một cái túi giấy màu nâu, đặt tài liệu ngay ngắn vào bên trong.
Tống Sở dùng sợi len màu đỏ thắt nơ con bướm lên trên túi giấy màu nâu. Viết một vài lời chúc, còn vẽ một cái mặt cười.
Mã Lan còn có chút lo lắng, rốt cuộc từ lúc bà đến đây 'người vĩ đại' kia đã cách xa so với bà, cổ ngửa ra như muốn gãy rời cũng không thể nhìn thấy người.
Vậy mà, bây giờ con trai bà lại muốn tặng quà cho người ta…
Giang Bác nói: “Nhất định phải tặng.”
Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác là người rất coi trọng lễ nghĩa.”
Giang Bác nói: "Tặng thì mới có xe điện đi hóng gió.”
“Ý của anh Tiểu Bác là, tặng rồi thì mới có xe điện cho mẹ, để mẹ chở cha đi hóng gió.”
Tô Chí Phong ngoài mặt khẽ cười, trong lòng thì hả hê, thấy con của ông đúng là trưởng thành quá nhanh rồi, trước kia là một con mọt sách, hiện tại thực sự biết dỗ nữ đồng chí rồi. Rõ ràng là tặng quà cho lãnh đạo lớn, thế nhưng còn có thể kèm thêm lấy lòng vợ ông và con gái, giống như là cố ý làm cho con gái và vợ của ông vậy.
So với con trai ông, người làm cha như ông, quả thực quá thật thà rồi.
Lúc trước thế mà ông còn lo con trai không tìm được đối tượng, bây giờ xem ra ông còn phải lo con trai sau này sẽ lừa biết bao cô gái.
Gói quà xong, Giang Bác liền tìm Tiểu Vũ, để anh ta đưa đến thủ đô.
Khi cảnh vệ Tiểu Vũ nghe được phải tặng cho ai, sợ muốn chết: “Để tôi đi tặng, thế... thế không thích hợp cho lắm.”
Giang Bác nhìn Chu Đại Sơn.
Chu Đại Sơn kích động không nói nên lời, sau đó xua tay: “Không được, chú không được.”
Tiểu Vũ nói: “Tôi giúp cậu liên hệ phía bên tỉnh, sẽ có người bên chuyên gia tới lấy, nhưng nếu là trước kia, những thứ này không thể giao cho bất cứ ai.”
Một túi tài liệu dày như vậy, còn dày hơn so với bất kỳ lần nào của trước kia. Xem ra có vẻ rất lợi hại, hiện tại anh ta không thể không lo lắng.
Buổi tối hôm đó, phía bên tỉnh thành liền cho người tới lấy “quà”.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Thời đại này đã xuất hiện động cơ điện, hơn nữa xuất hiện rất sớm, nhưng độ sử dụng rộng rãi lại không bằng động cơ. Giang Bác vốn dĩ còn tính xem liệu có thể tái hiện việc thay đổi về mặt kỹ thuật hay không, kết quả đến thành phẩm có thể để anh sửa đổi cũng không có.Anh chỉ có thể tự mình bắt tay làm, sau một hồi sàng lọc ở trong đầu, cuối cùng tạo ra một kiểu định luật về dòng điện một chiều, có trục quay vĩnh cửu của nam châm, cuộn dây đa cực stator, cảm biến vị trí.Lựa chọn kiểu này vì một phần rất đơn giản, thời đại này đã có động cơ không chổi than, tuy rằng không có tài liệu cụ thể, nhưng trong tài liệu của Huyện trưởng Lữ có nhắc tới. Giang Bác cảm thấy làm ra trên cơ sở này, hẳn là sẽ không tạo ra động tĩnh gì quá lớn đâu.Nguyên lý của loại động cơ này rất đơn giản, nhưng cái khiến Giang Bác buồn bực chính là, vật liệu cách điện ở đây không đáp ứng yêu cầu của anh đối với động cơ này, anh còn phải làm ra tấm cách điện, ít nhất cũng là loại cách điện cấp B. Ngoài ra nơi này đến bóng bán dẫn cũng không có, không có bóng bán dẫn, vậy không có cách nào tạo ra chuyển mạch điện bóng bán dẫn…Giang Bác cau mày gõ máy đánh chữ của mình, từng chút một đánh ra công nghệ bóng bán dẫn.Tống Sở thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm thấy có lẽ anh gặp phải việc khó rồi, làm nghiên cứu đặc biệt hao tổn đầu óc, anh Tiểu Bác chắc chắn mệt rồi.Cô vươn tay ra giúp anh xoa huyệt thái dương: “Anh Tiểu Bác, anh nghỉ chút đi, đừng lao lực quá.”Giang Bác: “... Không mệt!” Tay gõ càng nhanh.Tống Sở liền nói: “Vậy em đi giúp anh rửa táo, anh làm xong việc liền có thể ăn.”Giang Bác khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục đánh chữ lạch cạch lạch cạch.'Khắc phục' mọi khó khăn, cuối cùng vào giữa tháng tư, Giang Bác đã kịp hoàn thiện tất cả yêu cầu kỹ thuật của xe điện.Trước kia những tài liệu đều trực tiếp ném cho người khác làm, nhưng lần này khác, dù sao cũng là dùng để tặng người khác, cần phải chú trọng chút.Anh tìm một cái túi giấy màu nâu, đặt tài liệu ngay ngắn vào bên trong.Tống Sở dùng sợi len màu đỏ thắt nơ con bướm lên trên túi giấy màu nâu. Viết một vài lời chúc, còn vẽ một cái mặt cười.Mã Lan còn có chút lo lắng, rốt cuộc từ lúc bà đến đây 'người vĩ đại' kia đã cách xa so với bà, cổ ngửa ra như muốn gãy rời cũng không thể nhìn thấy người.Vậy mà, bây giờ con trai bà lại muốn tặng quà cho người ta…Giang Bác nói: “Nhất định phải tặng.”Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác là người rất coi trọng lễ nghĩa.”Giang Bác nói: "Tặng thì mới có xe điện đi hóng gió.”“Ý của anh Tiểu Bác là, tặng rồi thì mới có xe điện cho mẹ, để mẹ chở cha đi hóng gió.”Tô Chí Phong ngoài mặt khẽ cười, trong lòng thì hả hê, thấy con của ông đúng là trưởng thành quá nhanh rồi, trước kia là một con mọt sách, hiện tại thực sự biết dỗ nữ đồng chí rồi. Rõ ràng là tặng quà cho lãnh đạo lớn, thế nhưng còn có thể kèm thêm lấy lòng vợ ông và con gái, giống như là cố ý làm cho con gái và vợ của ông vậy.So với con trai ông, người làm cha như ông, quả thực quá thật thà rồi.Lúc trước thế mà ông còn lo con trai không tìm được đối tượng, bây giờ xem ra ông còn phải lo con trai sau này sẽ lừa biết bao cô gái.Gói quà xong, Giang Bác liền tìm Tiểu Vũ, để anh ta đưa đến thủ đô.Khi cảnh vệ Tiểu Vũ nghe được phải tặng cho ai, sợ muốn chết: “Để tôi đi tặng, thế... thế không thích hợp cho lắm.”Giang Bác nhìn Chu Đại Sơn.Chu Đại Sơn kích động không nói nên lời, sau đó xua tay: “Không được, chú không được.”Tiểu Vũ nói: “Tôi giúp cậu liên hệ phía bên tỉnh, sẽ có người bên chuyên gia tới lấy, nhưng nếu là trước kia, những thứ này không thể giao cho bất cứ ai.”Một túi tài liệu dày như vậy, còn dày hơn so với bất kỳ lần nào của trước kia. Xem ra có vẻ rất lợi hại, hiện tại anh ta không thể không lo lắng.Buổi tối hôm đó, phía bên tỉnh thành liền cho người tới lấy “quà”.