Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 388: Chương 388
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Cả nhà họ bình thường ít khi ở nhà. Cho mèo ăn, chăm sóc mèo đều là do Bà lão Lâm làm. Tô Tiểu Hoa c*̃ng vì thế mà thiết lập một tình cảm sâu sắc với Bà lão Lâm, đôi khi c*̃ng không về nhà ngủ.Tô Chí Phong nói: “Cho nên mèo c*̃ng có tình cảm, giống như con mèo Sở Sở đã viết trong sách. Vậy để nó ở lại đây đi, sau này về đón nó.”Tống Sở nhìn Tô Tiểu Hoa ngồi bên chân bà lão Lâm, híp mắt ngủ lim dim giống như bình thường, dụi mắt gật đầu.“Bà nội Lâm, Tiểu Hoa nhờ cậy vào bà.”Bà lão Lâm ngồi trên ghế dựa nhìn con mèo bên cạnh chân: “Được, bà sẽ chăm sóc nó.” Không ngờ một con mèo lại có tình người đến vậy, thế gian này vẫn còn có thứ đáng mong đợi.Cả nhà lần nữa lên xe Jeep.Lần này, mọi người càng cảm thấy buồn hơn.Nhà họ Tô c*̃ng không tiễn họ đi quá xa, chỉ tiễn đến giao lộ ngoài huyện lên tỉnh.Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên lúc đó không khóc, ngay cả bọn trẻ c*̃ng kìm nén lại, bọn họ muốn làm cho Sở Sở và em ba/ anh ba vui vẻ đi thủ đô,Tống Sở nói: “Đừng quên ước hẹn c*̉a chúng ta, thi đến thủ đô.”“Nhớ rồi!”Tô Bảo Cương muốn cho em gái một cái ôm thật chặt, kết quả Giang Bác chen vào giữa hai người, cậu bé thoáng cái ôm cả hai người.Tô Bảo Cương được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo: “Em ba, hóa ra em thích anh ôm đến như vậy.”Giang Bác: “.....”Vì thế những người khác đều tới ôm Giang Bác một cái.Ở bên cạnh, mấy anh em Tô Chí Phong, và chị em dâu Mã Lan c*̃ng nói lời từ biệt, hiệu trưởng Tô và bà nội Tô không đến, hai người tuổi đã cao, không chịu đựng được cảnh này.Tô Chí Phong vỗ vai hai người một cái: “Sau này cha mẹ nhờ vào mọi người chăm sóc.”“Chuyện đó không cần phải nói, đó c*̃ng là cha mẹ c*̉a chúng anh.” Anh cả Tô Chí Cường nói.Tô Chí Quốc: “Cha nói rồi, ba người con trai c*̉a cha, đều hiếu thuận.”Mã Lan được Từ Mỹ Lệ ôm, nghe Từ Mỹ Lệ xin lỗi: “Mã Lan à, tôi sai rồi, trước đây tôi đối xử với thím quá tệ, tôi vẫn luôn suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Nếu như được quay lại, tôi nhất định đối xử tốt với thím.”Phùng San không vừa mắt nói: “Thím cứ mặc kệ chị ta, chị ta thích ra vẻ.”Mã Lan: “.....”Một lần nữa lên xe, trong xe chỉ còn lại nhà Tống Sở, nhìn huyện Bình An càng ngày càng xa, nhìn người thân đang vẫy tay chào đã không còn thấy đâu nữa, bọn họ thở dài.Sự ly biệt thật sự rất đau khổ.Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.Sau khi lên xe lửa, Tống Sở lại vui vẻ.Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, còn có thể ngủ trên xe.“Mẹ, ngồi xe lửa thật thoải mái.”TBCMã Lan nhìn cả toa xe sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn còn có hoa quả, thầm nghĩ đi xe lửa rất khó chịu, chỉ là đãi ngộ đặc biệt mới làm cho bọn họ thoải mái.Đầu năm nay, người bình thường không mua được ghế nằm, chứ đừng nói đến bọn họ được riêng một toa ghế nằm. Còn cho cả hoa quả, và thức ăn, đúng là quan tâm chu đáo.Vì những thứ này, bản thân Mã Lan đã có ý nghĩ xả thân vì nước.Nhưng nhìn thấy con trai c*̉a bà... dường như không có cảm giác gì.Mã Lan cảm thấy con trai mình vẫn còn nhỏ, có thể không biết quốc gia đối xử với họ tốt như thế nào, vì vậy bà đã nói với chúng là họ đã nhận được đãi ngộ như thế nào.Tống Sở như bừng tỉnh: “Hóa ra đều là vì anh Tiểu Bác! Anh Tiểu Bác cảm ơn anh, dĩ nhiên, chúng ta c*̃ng phải cảm ơn tổ chức.”Mã Lan nói: “Cho nên các con đến thủ đô, phải học tập thật tốt, báo đáp tổ quốc.”Tống Sở kiên định gật đầu.Ý nghĩ được cống hiến cho sự nghiệp xây dựng đất nước đã làm mờ đi nỗi sầu xa quê hương trong lòng cô.Giang Bác nói: “Con sẽ làm việc chăm chỉ.” Tất nhiên phải làm việc chăm chỉ, vì chi tiêu ở thủ đô sẽ càng nhiều hơn.Mã Lan cảm thấy mình thành công trong việc giáo dục con cái, vẻ mặt vui mừng. Sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt đầu mong chờ một cuộc sống mới.Trải qua bốn ngày ba đêm, cuối c*̀ng c*̃ng tới thủ đô.
Cả nhà họ bình thường ít khi ở nhà. Cho mèo ăn, chăm sóc mèo đều là do Bà lão Lâm làm. Tô Tiểu Hoa c*̃ng vì thế mà thiết lập một tình cảm sâu sắc với Bà lão Lâm, đôi khi c*̃ng không về nhà ngủ.
Tô Chí Phong nói: “Cho nên mèo c*̃ng có tình cảm, giống như con mèo Sở Sở đã viết trong sách. Vậy để nó ở lại đây đi, sau này về đón nó.”
Tống Sở nhìn Tô Tiểu Hoa ngồi bên chân bà lão Lâm, híp mắt ngủ lim dim giống như bình thường, dụi mắt gật đầu.
“Bà nội Lâm, Tiểu Hoa nhờ cậy vào bà.”
Bà lão Lâm ngồi trên ghế dựa nhìn con mèo bên cạnh chân: “Được, bà sẽ chăm sóc nó.” Không ngờ một con mèo lại có tình người đến vậy, thế gian này vẫn còn có thứ đáng mong đợi.
Cả nhà lần nữa lên xe Jeep.
Lần này, mọi người càng cảm thấy buồn hơn.
Nhà họ Tô c*̃ng không tiễn họ đi quá xa, chỉ tiễn đến giao lộ ngoài huyện lên tỉnh.
Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên lúc đó không khóc, ngay cả bọn trẻ c*̃ng kìm nén lại, bọn họ muốn làm cho Sở Sở và em ba/ anh ba vui vẻ đi thủ đô,
Tống Sở nói: “Đừng quên ước hẹn c*̉a chúng ta, thi đến thủ đô.”
“Nhớ rồi!”
Tô Bảo Cương muốn cho em gái một cái ôm thật chặt, kết quả Giang Bác chen vào giữa hai người, cậu bé thoáng cái ôm cả hai người.
Tô Bảo Cương được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo: “Em ba, hóa ra em thích anh ôm đến như vậy.”
Giang Bác: “.....”
Vì thế những người khác đều tới ôm Giang Bác một cái.
Ở bên cạnh, mấy anh em Tô Chí Phong, và chị em dâu Mã Lan c*̃ng nói lời từ biệt, hiệu trưởng Tô và bà nội Tô không đến, hai người tuổi đã cao, không chịu đựng được cảnh này.
Tô Chí Phong vỗ vai hai người một cái: “Sau này cha mẹ nhờ vào mọi người chăm sóc.”
“Chuyện đó không cần phải nói, đó c*̃ng là cha mẹ c*̉a chúng anh.” Anh cả Tô Chí Cường nói.
Tô Chí Quốc: “Cha nói rồi, ba người con trai c*̉a cha, đều hiếu thuận.”
Mã Lan được Từ Mỹ Lệ ôm, nghe Từ Mỹ Lệ xin lỗi: “Mã Lan à, tôi sai rồi, trước đây tôi đối xử với thím quá tệ, tôi vẫn luôn suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Nếu như được quay lại, tôi nhất định đối xử tốt với thím.”
Phùng San không vừa mắt nói: “Thím cứ mặc kệ chị ta, chị ta thích ra vẻ.”
Mã Lan: “.....”
Một lần nữa lên xe, trong xe chỉ còn lại nhà Tống Sở, nhìn huyện Bình An càng ngày càng xa, nhìn người thân đang vẫy tay chào đã không còn thấy đâu nữa, bọn họ thở dài.
Sự ly biệt thật sự rất đau khổ.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
Sau khi lên xe lửa, Tống Sở lại vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, còn có thể ngủ trên xe.
“Mẹ, ngồi xe lửa thật thoải mái.”
TBC
Mã Lan nhìn cả toa xe sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn còn có hoa quả, thầm nghĩ đi xe lửa rất khó chịu, chỉ là đãi ngộ đặc biệt mới làm cho bọn họ thoải mái.
Đầu năm nay, người bình thường không mua được ghế nằm, chứ đừng nói đến bọn họ được riêng một toa ghế nằm. Còn cho cả hoa quả, và thức ăn, đúng là quan tâm chu đáo.
Vì những thứ này, bản thân Mã Lan đã có ý nghĩ xả thân vì nước.
Nhưng nhìn thấy con trai c*̉a bà... dường như không có cảm giác gì.
Mã Lan cảm thấy con trai mình vẫn còn nhỏ, có thể không biết quốc gia đối xử với họ tốt như thế nào, vì vậy bà đã nói với chúng là họ đã nhận được đãi ngộ như thế nào.
Tống Sở như bừng tỉnh: “Hóa ra đều là vì anh Tiểu Bác! Anh Tiểu Bác cảm ơn anh, dĩ nhiên, chúng ta c*̃ng phải cảm ơn tổ chức.”
Mã Lan nói: “Cho nên các con đến thủ đô, phải học tập thật tốt, báo đáp tổ quốc.”
Tống Sở kiên định gật đầu.
Ý nghĩ được cống hiến cho sự nghiệp xây dựng đất nước đã làm mờ đi nỗi sầu xa quê hương trong lòng cô.
Giang Bác nói: “Con sẽ làm việc chăm chỉ.” Tất nhiên phải làm việc chăm chỉ, vì chi tiêu ở thủ đô sẽ càng nhiều hơn.
Mã Lan cảm thấy mình thành công trong việc giáo dục con cái, vẻ mặt vui mừng. Sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt đầu mong chờ một cuộc sống mới.
Trải qua bốn ngày ba đêm, cuối c*̀ng c*̃ng tới thủ đô.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Cả nhà họ bình thường ít khi ở nhà. Cho mèo ăn, chăm sóc mèo đều là do Bà lão Lâm làm. Tô Tiểu Hoa c*̃ng vì thế mà thiết lập một tình cảm sâu sắc với Bà lão Lâm, đôi khi c*̃ng không về nhà ngủ.Tô Chí Phong nói: “Cho nên mèo c*̃ng có tình cảm, giống như con mèo Sở Sở đã viết trong sách. Vậy để nó ở lại đây đi, sau này về đón nó.”Tống Sở nhìn Tô Tiểu Hoa ngồi bên chân bà lão Lâm, híp mắt ngủ lim dim giống như bình thường, dụi mắt gật đầu.“Bà nội Lâm, Tiểu Hoa nhờ cậy vào bà.”Bà lão Lâm ngồi trên ghế dựa nhìn con mèo bên cạnh chân: “Được, bà sẽ chăm sóc nó.” Không ngờ một con mèo lại có tình người đến vậy, thế gian này vẫn còn có thứ đáng mong đợi.Cả nhà lần nữa lên xe Jeep.Lần này, mọi người càng cảm thấy buồn hơn.Nhà họ Tô c*̃ng không tiễn họ đi quá xa, chỉ tiễn đến giao lộ ngoài huyện lên tỉnh.Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên lúc đó không khóc, ngay cả bọn trẻ c*̃ng kìm nén lại, bọn họ muốn làm cho Sở Sở và em ba/ anh ba vui vẻ đi thủ đô,Tống Sở nói: “Đừng quên ước hẹn c*̉a chúng ta, thi đến thủ đô.”“Nhớ rồi!”Tô Bảo Cương muốn cho em gái một cái ôm thật chặt, kết quả Giang Bác chen vào giữa hai người, cậu bé thoáng cái ôm cả hai người.Tô Bảo Cương được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo: “Em ba, hóa ra em thích anh ôm đến như vậy.”Giang Bác: “.....”Vì thế những người khác đều tới ôm Giang Bác một cái.Ở bên cạnh, mấy anh em Tô Chí Phong, và chị em dâu Mã Lan c*̃ng nói lời từ biệt, hiệu trưởng Tô và bà nội Tô không đến, hai người tuổi đã cao, không chịu đựng được cảnh này.Tô Chí Phong vỗ vai hai người một cái: “Sau này cha mẹ nhờ vào mọi người chăm sóc.”“Chuyện đó không cần phải nói, đó c*̃ng là cha mẹ c*̉a chúng anh.” Anh cả Tô Chí Cường nói.Tô Chí Quốc: “Cha nói rồi, ba người con trai c*̉a cha, đều hiếu thuận.”Mã Lan được Từ Mỹ Lệ ôm, nghe Từ Mỹ Lệ xin lỗi: “Mã Lan à, tôi sai rồi, trước đây tôi đối xử với thím quá tệ, tôi vẫn luôn suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Nếu như được quay lại, tôi nhất định đối xử tốt với thím.”Phùng San không vừa mắt nói: “Thím cứ mặc kệ chị ta, chị ta thích ra vẻ.”Mã Lan: “.....”Một lần nữa lên xe, trong xe chỉ còn lại nhà Tống Sở, nhìn huyện Bình An càng ngày càng xa, nhìn người thân đang vẫy tay chào đã không còn thấy đâu nữa, bọn họ thở dài.Sự ly biệt thật sự rất đau khổ.Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.Sau khi lên xe lửa, Tống Sở lại vui vẻ.Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, còn có thể ngủ trên xe.“Mẹ, ngồi xe lửa thật thoải mái.”TBCMã Lan nhìn cả toa xe sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn còn có hoa quả, thầm nghĩ đi xe lửa rất khó chịu, chỉ là đãi ngộ đặc biệt mới làm cho bọn họ thoải mái.Đầu năm nay, người bình thường không mua được ghế nằm, chứ đừng nói đến bọn họ được riêng một toa ghế nằm. Còn cho cả hoa quả, và thức ăn, đúng là quan tâm chu đáo.Vì những thứ này, bản thân Mã Lan đã có ý nghĩ xả thân vì nước.Nhưng nhìn thấy con trai c*̉a bà... dường như không có cảm giác gì.Mã Lan cảm thấy con trai mình vẫn còn nhỏ, có thể không biết quốc gia đối xử với họ tốt như thế nào, vì vậy bà đã nói với chúng là họ đã nhận được đãi ngộ như thế nào.Tống Sở như bừng tỉnh: “Hóa ra đều là vì anh Tiểu Bác! Anh Tiểu Bác cảm ơn anh, dĩ nhiên, chúng ta c*̃ng phải cảm ơn tổ chức.”Mã Lan nói: “Cho nên các con đến thủ đô, phải học tập thật tốt, báo đáp tổ quốc.”Tống Sở kiên định gật đầu.Ý nghĩ được cống hiến cho sự nghiệp xây dựng đất nước đã làm mờ đi nỗi sầu xa quê hương trong lòng cô.Giang Bác nói: “Con sẽ làm việc chăm chỉ.” Tất nhiên phải làm việc chăm chỉ, vì chi tiêu ở thủ đô sẽ càng nhiều hơn.Mã Lan cảm thấy mình thành công trong việc giáo dục con cái, vẻ mặt vui mừng. Sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt đầu mong chờ một cuộc sống mới.Trải qua bốn ngày ba đêm, cuối c*̀ng c*̃ng tới thủ đô.