Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 402: Chương 402

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Tống Sở đang định chắn ở trước mặt Giang Bác thì thấy một đứa nhỏ trong đó đột nhiên bị ngã, đứa nhỏ phía sau cũng bị cậu bé đẩy một cái, c*̃ng ngã xuống theo.Bọn họ chưa kịp đứng lên, Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đã xông đến bảo vệ Tống Sở và Giang Bác ở sau lưng: "Tất cả dừng lại, còn đánh nữa sẽ gọi người lớn trong nhà các cậu đến?"Làm bọn họ bị doạ chết, suýt chút nữa gặp rắc rối lớn, ai biết ngay cả đứa nhỏ c*̃ng có thể gây nguy hiểm.Bọn nhỏ bướng bỉnh nhưng cũng rất sợ người lớn nên giải tán ngay lập tức, chỉ còn lại anh em nhà họ Lôi mặt mũi sưng bầm.Hai người còn toét miệng cười: "Thấy chưa, người xấu bị chúng ta đánh chạy đi rồi."Nhìn bọn họ thành ra như vậy, mắt Tống Sở cũng chua xót, thật sự là quá thê thảm.TBCGiang Bác ghét bỏ lườm bọn họ một cái, sau đó nhìn diều rơi trên mặt đất.Không phải chỉ là cái diều biết bay sao, có gì đặc biệt hơn người? Sở Sở nhà bọn họ sẽ không thấy mới lạ với thứ này.Vụ đánh nhau lần này náo loạn rất lớn, dù sao cũng là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Mặc dù hai người đánh một đám người, nhưng hai đứa nhỏ nhà họ Lôi rất hùng hổ, những đứa nhỏ khác mặc dù nhiều người hơn nhưng c*̃ng không khá hơn là bao.Buổi tối sau khi Mã Lan trở về nghe được Tô Chí Phong kể về chuyện này, bị dọa đến mức vội vàng ôm đứa nhỏ nhà mình.Thật là đáng sợ. Hai đứa nhỏ nhà mình đi đánh nhau chắc chắn sẽ phải chịu thiệt."Sớm biết như vậy mẹ sẽ không cho chơi cùng bọn họ." Mã Lan nói.Tống Sở cau mày: "Mẹ, tại sao mẹ c*̃ng nói như vậy, là những người kia nói chuyện rất khó nghe."Cô kể lại một lượt từ đầu đến cuối, nghiêm túc nói: "Chúng ta phải tin tưởng con mắt của mình, con cảm thấy bọn họ không phải đứa trẻ hư."Vẻ mặt Mã Lan xấu hổ, cảm thấy mình quả thật hẹp hòi, tại sao cũng thay đổi thành loại người xấu xa kia, may nhờ có con gái nhà mình nhắc nhở."Là mẹ sai, thật xin lỗi.""Mẹ, chúng ta sang sát vách xem một chút đi, con lo lắng bọn họ bị đánh."Mã Lan gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta lập tức đi."Trên thực tế, sát vách đã bắt đầu náo loạn.Khi anh em nhà họ Lôi trở về, thủ trưởng Lôi vừa khéo đi đến quân đội, hai bên tách ra. Hai đứa nhỏ định lén lút trốn vào trong phòng, làm bộ mình đang nghiêm túc đọc sách, không có đi ra ngoài.Bà Lôi còn vô cùng vui mừng làm đồ ăn ngon cho bọn họ.Kết quả buổi chiều khi thủ trưởng Lôi từ bên ngoài trở về, trên đường đã nghe được người nhà khác cáo trạng, nói đứa nhỏ nhà họ bị đánh.Thủ trưởng Lôi trở về thì nổi trận lôi đình.Khi Mã Lan bọn họ đến, nhà họ Lôi đang chuẩn bị phát động hoạt động vũ trang.Bà Lôi lại hét lên khẩu hiệu ly hôn lần nữa.Thấy cảnh này, nụ cười của Mã Lan cứng ngắc lại.Cảm giác lần này nhà mình đến đúng lúc tâm trạng của hàng xóm không được tốt.Tống Sở nói: "Ông Lôi, tại sao ông muốn đánh hai anh ấy ạ?"Thủ trưởng Lôi nói: "Bọn nó đánh nhau, đánh nhau không phải chuyện tốt.""Nhưng bây giờ ông c*̃ng đang đánh nhau."Thủ trưởng Lôi: “.....”Tống Sở nghiêm túc nói: "Bọn họ là vì chúng cháu mới đánh nhau."Lôi Hổ nói: "Sở Sở, em đừng quan tâm, hôm nay bọn anh thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, bọn anh là anh hùng trên núi cao!"Thủ trưởng Lôi mặt đen quát: "Đừng vũ nhục anh hùng!"Lôi Báo nói: "Chúng con tình nguyện đi làm lính, hy sinh, c*̃ng không nguyện làm con của cha!"Thủ trưởng Lôi tức giận đến mức tay phát run.Tống Sở vội vàng nói: "Ông Lôi, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta bình tĩnh một chút."Giang Bác nói: "Lúc tức giận gan sẽ sưng lên dẫn đến tích tụ bệnh cho gan, khi tâm trạng tức giận cơ thể con người sẽ tự bài tiết ra "catecholamin", làm đường huyết trong m.á.u tăng cao, tăng cường phân huỷ a-xít béo, tăng lượng độc tố trong m.á.u gây hại gan."Mã Lan nói: "Nếu không, để cho đứa nhỏ đến nhà chúng tôi trước? Bọn nhỏ rất tốt."Thủ trưởng Lôi nhìn ánh mắt ngỗ nghịch của hai đứa con trai, ném mạnh cây gậy trong tay rồi đi lên trên tầng."Bà Lôi đỏ mắt nói: "Không sao, không nên làm phiền mọi người. Làm cho mọi người thêm phiền toái.""Không phải đâu bà Lôi, bọn họ là vì chúng cháu. Đương nhiên đánh nhau cũng không phải chuyện tốt, ngày mai các anh đến nhà của bọn em đi, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."Lôi Hổ, Lôi Báo: “...” Rốt cuộc ai mới là đại ca.Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ngày hôm sau hai anh em nhà họ Lôi vẫn đến.Giang Bác đang cầm giấy vẽ ngồi bên cạnh Tống Sở vẽ tranh, Tống Sở thì ngồi nghiêm chỉnh, tiến hành giáo dục bọn họ."Đối với chuyện ngày hôm qua, em cảm thấy nhất định phải nói một chút suy nghĩ của mình."Lôi Hổ nói: "Có cái gì hay mà nói, chính là bọn họ sai."Lôi Báo nói: "Quả thật nên đánh."Tống Sở rất không tán thành nói: "Đánh nhau thì làm được cái gì? Đây là dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực, là hành động không đúng, chúng ta phải nói đạo lý."Giang Bác ở bên cạnh nở nụ cười."Không cho cười." Tống Sở nghiêm túc nói.Giang Bác tiếp tục vẽ tranh, ở dưới ngòi bút của anh từ từ xuất hiện một con bướm. Chẳng qua là con bướm này có chút kỳ quái, trên bụng con bướm chia ra rất nhiều bộ phận, còn đánh dấu ký hiệu mà nhìn không hiểu.

Tống Sở đang định chắn ở trước mặt Giang Bác thì thấy một đứa nhỏ trong đó đột nhiên bị ngã, đứa nhỏ phía sau cũng bị cậu bé đẩy một cái, c*̃ng ngã xuống theo.

Bọn họ chưa kịp đứng lên, Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đã xông đến bảo vệ Tống Sở và Giang Bác ở sau lưng: "Tất cả dừng lại, còn đánh nữa sẽ gọi người lớn trong nhà các cậu đến?"

Làm bọn họ bị doạ chết, suýt chút nữa gặp rắc rối lớn, ai biết ngay cả đứa nhỏ c*̃ng có thể gây nguy hiểm.

Bọn nhỏ bướng bỉnh nhưng cũng rất sợ người lớn nên giải tán ngay lập tức, chỉ còn lại anh em nhà họ Lôi mặt mũi sưng bầm.

Hai người còn toét miệng cười: "Thấy chưa, người xấu bị chúng ta đánh chạy đi rồi."

Nhìn bọn họ thành ra như vậy, mắt Tống Sở cũng chua xót, thật sự là quá thê thảm.

TBC

Giang Bác ghét bỏ lườm bọn họ một cái, sau đó nhìn diều rơi trên mặt đất.

Không phải chỉ là cái diều biết bay sao, có gì đặc biệt hơn người? Sở Sở nhà bọn họ sẽ không thấy mới lạ với thứ này.

Vụ đánh nhau lần này náo loạn rất lớn, dù sao cũng là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Mặc dù hai người đánh một đám người, nhưng hai đứa nhỏ nhà họ Lôi rất hùng hổ, những đứa nhỏ khác mặc dù nhiều người hơn nhưng c*̃ng không khá hơn là bao.

Buổi tối sau khi Mã Lan trở về nghe được Tô Chí Phong kể về chuyện này, bị dọa đến mức vội vàng ôm đứa nhỏ nhà mình.

Thật là đáng sợ. Hai đứa nhỏ nhà mình đi đánh nhau chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

"Sớm biết như vậy mẹ sẽ không cho chơi cùng bọn họ." Mã Lan nói.

Tống Sở cau mày: "Mẹ, tại sao mẹ c*̃ng nói như vậy, là những người kia nói chuyện rất khó nghe."

Cô kể lại một lượt từ đầu đến cuối, nghiêm túc nói: "Chúng ta phải tin tưởng con mắt của mình, con cảm thấy bọn họ không phải đứa trẻ hư."

Vẻ mặt Mã Lan xấu hổ, cảm thấy mình quả thật hẹp hòi, tại sao cũng thay đổi thành loại người xấu xa kia, may nhờ có con gái nhà mình nhắc nhở.

"Là mẹ sai, thật xin lỗi."

"Mẹ, chúng ta sang sát vách xem một chút đi, con lo lắng bọn họ bị đánh."

Mã Lan gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta lập tức đi."

Trên thực tế, sát vách đã bắt đầu náo loạn.

Khi anh em nhà họ Lôi trở về, thủ trưởng Lôi vừa khéo đi đến quân đội, hai bên tách ra. Hai đứa nhỏ định lén lút trốn vào trong phòng, làm bộ mình đang nghiêm túc đọc sách, không có đi ra ngoài.

Bà Lôi còn vô cùng vui mừng làm đồ ăn ngon cho bọn họ.

Kết quả buổi chiều khi thủ trưởng Lôi từ bên ngoài trở về, trên đường đã nghe được người nhà khác cáo trạng, nói đứa nhỏ nhà họ bị đánh.

Thủ trưởng Lôi trở về thì nổi trận lôi đình.

Khi Mã Lan bọn họ đến, nhà họ Lôi đang chuẩn bị phát động hoạt động vũ trang.

Bà Lôi lại hét lên khẩu hiệu ly hôn lần nữa.

Thấy cảnh này, nụ cười của Mã Lan cứng ngắc lại.

Cảm giác lần này nhà mình đến đúng lúc tâm trạng của hàng xóm không được tốt.

Tống Sở nói: "Ông Lôi, tại sao ông muốn đánh hai anh ấy ạ?"

Thủ trưởng Lôi nói: "Bọn nó đánh nhau, đánh nhau không phải chuyện tốt."

"Nhưng bây giờ ông c*̃ng đang đánh nhau."

Thủ trưởng Lôi: “.....”

Tống Sở nghiêm túc nói: "Bọn họ là vì chúng cháu mới đánh nhau."

Lôi Hổ nói: "Sở Sở, em đừng quan tâm, hôm nay bọn anh thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, bọn anh là anh hùng trên núi cao!"

Thủ trưởng Lôi mặt đen quát: "Đừng vũ nhục anh hùng!"

Lôi Báo nói: "Chúng con tình nguyện đi làm lính, hy sinh, c*̃ng không nguyện làm con của cha!"

Thủ trưởng Lôi tức giận đến mức tay phát run.

Tống Sở vội vàng nói: "Ông Lôi, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta bình tĩnh một chút."

Giang Bác nói: "Lúc tức giận gan sẽ sưng lên dẫn đến tích tụ bệnh cho gan, khi tâm trạng tức giận cơ thể con người sẽ tự bài tiết ra "catecholamin", làm đường huyết trong m.á.u tăng cao, tăng cường phân huỷ a-xít béo, tăng lượng độc tố trong m.á.u gây hại gan."

Mã Lan nói: "Nếu không, để cho đứa nhỏ đến nhà chúng tôi trước? Bọn nhỏ rất tốt."

Thủ trưởng Lôi nhìn ánh mắt ngỗ nghịch của hai đứa con trai, ném mạnh cây gậy trong tay rồi đi lên trên tầng."

Bà Lôi đỏ mắt nói: "Không sao, không nên làm phiền mọi người. Làm cho mọi người thêm phiền toái."

"Không phải đâu bà Lôi, bọn họ là vì chúng cháu. Đương nhiên đánh nhau cũng không phải chuyện tốt, ngày mai các anh đến nhà của bọn em đi, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."

Lôi Hổ, Lôi Báo: “...” Rốt cuộc ai mới là đại ca.

Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ngày hôm sau hai anh em nhà họ Lôi vẫn đến.

Giang Bác đang cầm giấy vẽ ngồi bên cạnh Tống Sở vẽ tranh, Tống Sở thì ngồi nghiêm chỉnh, tiến hành giáo dục bọn họ.

"Đối với chuyện ngày hôm qua, em cảm thấy nhất định phải nói một chút suy nghĩ của mình."

Lôi Hổ nói: "Có cái gì hay mà nói, chính là bọn họ sai."

Lôi Báo nói: "Quả thật nên đánh."

Tống Sở rất không tán thành nói: "Đánh nhau thì làm được cái gì? Đây là dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực, là hành động không đúng, chúng ta phải nói đạo lý."

Giang Bác ở bên cạnh nở nụ cười.

"Không cho cười." Tống Sở nghiêm túc nói.

Giang Bác tiếp tục vẽ tranh, ở dưới ngòi bút của anh từ từ xuất hiện một con bướm. Chẳng qua là con bướm này có chút kỳ quái, trên bụng con bướm chia ra rất nhiều bộ phận, còn đánh dấu ký hiệu mà nhìn không hiểu.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Tống Sở đang định chắn ở trước mặt Giang Bác thì thấy một đứa nhỏ trong đó đột nhiên bị ngã, đứa nhỏ phía sau cũng bị cậu bé đẩy một cái, c*̃ng ngã xuống theo.Bọn họ chưa kịp đứng lên, Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đã xông đến bảo vệ Tống Sở và Giang Bác ở sau lưng: "Tất cả dừng lại, còn đánh nữa sẽ gọi người lớn trong nhà các cậu đến?"Làm bọn họ bị doạ chết, suýt chút nữa gặp rắc rối lớn, ai biết ngay cả đứa nhỏ c*̃ng có thể gây nguy hiểm.Bọn nhỏ bướng bỉnh nhưng cũng rất sợ người lớn nên giải tán ngay lập tức, chỉ còn lại anh em nhà họ Lôi mặt mũi sưng bầm.Hai người còn toét miệng cười: "Thấy chưa, người xấu bị chúng ta đánh chạy đi rồi."Nhìn bọn họ thành ra như vậy, mắt Tống Sở cũng chua xót, thật sự là quá thê thảm.TBCGiang Bác ghét bỏ lườm bọn họ một cái, sau đó nhìn diều rơi trên mặt đất.Không phải chỉ là cái diều biết bay sao, có gì đặc biệt hơn người? Sở Sở nhà bọn họ sẽ không thấy mới lạ với thứ này.Vụ đánh nhau lần này náo loạn rất lớn, dù sao cũng là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Mặc dù hai người đánh một đám người, nhưng hai đứa nhỏ nhà họ Lôi rất hùng hổ, những đứa nhỏ khác mặc dù nhiều người hơn nhưng c*̃ng không khá hơn là bao.Buổi tối sau khi Mã Lan trở về nghe được Tô Chí Phong kể về chuyện này, bị dọa đến mức vội vàng ôm đứa nhỏ nhà mình.Thật là đáng sợ. Hai đứa nhỏ nhà mình đi đánh nhau chắc chắn sẽ phải chịu thiệt."Sớm biết như vậy mẹ sẽ không cho chơi cùng bọn họ." Mã Lan nói.Tống Sở cau mày: "Mẹ, tại sao mẹ c*̃ng nói như vậy, là những người kia nói chuyện rất khó nghe."Cô kể lại một lượt từ đầu đến cuối, nghiêm túc nói: "Chúng ta phải tin tưởng con mắt của mình, con cảm thấy bọn họ không phải đứa trẻ hư."Vẻ mặt Mã Lan xấu hổ, cảm thấy mình quả thật hẹp hòi, tại sao cũng thay đổi thành loại người xấu xa kia, may nhờ có con gái nhà mình nhắc nhở."Là mẹ sai, thật xin lỗi.""Mẹ, chúng ta sang sát vách xem một chút đi, con lo lắng bọn họ bị đánh."Mã Lan gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta lập tức đi."Trên thực tế, sát vách đã bắt đầu náo loạn.Khi anh em nhà họ Lôi trở về, thủ trưởng Lôi vừa khéo đi đến quân đội, hai bên tách ra. Hai đứa nhỏ định lén lút trốn vào trong phòng, làm bộ mình đang nghiêm túc đọc sách, không có đi ra ngoài.Bà Lôi còn vô cùng vui mừng làm đồ ăn ngon cho bọn họ.Kết quả buổi chiều khi thủ trưởng Lôi từ bên ngoài trở về, trên đường đã nghe được người nhà khác cáo trạng, nói đứa nhỏ nhà họ bị đánh.Thủ trưởng Lôi trở về thì nổi trận lôi đình.Khi Mã Lan bọn họ đến, nhà họ Lôi đang chuẩn bị phát động hoạt động vũ trang.Bà Lôi lại hét lên khẩu hiệu ly hôn lần nữa.Thấy cảnh này, nụ cười của Mã Lan cứng ngắc lại.Cảm giác lần này nhà mình đến đúng lúc tâm trạng của hàng xóm không được tốt.Tống Sở nói: "Ông Lôi, tại sao ông muốn đánh hai anh ấy ạ?"Thủ trưởng Lôi nói: "Bọn nó đánh nhau, đánh nhau không phải chuyện tốt.""Nhưng bây giờ ông c*̃ng đang đánh nhau."Thủ trưởng Lôi: “.....”Tống Sở nghiêm túc nói: "Bọn họ là vì chúng cháu mới đánh nhau."Lôi Hổ nói: "Sở Sở, em đừng quan tâm, hôm nay bọn anh thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, bọn anh là anh hùng trên núi cao!"Thủ trưởng Lôi mặt đen quát: "Đừng vũ nhục anh hùng!"Lôi Báo nói: "Chúng con tình nguyện đi làm lính, hy sinh, c*̃ng không nguyện làm con của cha!"Thủ trưởng Lôi tức giận đến mức tay phát run.Tống Sở vội vàng nói: "Ông Lôi, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta bình tĩnh một chút."Giang Bác nói: "Lúc tức giận gan sẽ sưng lên dẫn đến tích tụ bệnh cho gan, khi tâm trạng tức giận cơ thể con người sẽ tự bài tiết ra "catecholamin", làm đường huyết trong m.á.u tăng cao, tăng cường phân huỷ a-xít béo, tăng lượng độc tố trong m.á.u gây hại gan."Mã Lan nói: "Nếu không, để cho đứa nhỏ đến nhà chúng tôi trước? Bọn nhỏ rất tốt."Thủ trưởng Lôi nhìn ánh mắt ngỗ nghịch của hai đứa con trai, ném mạnh cây gậy trong tay rồi đi lên trên tầng."Bà Lôi đỏ mắt nói: "Không sao, không nên làm phiền mọi người. Làm cho mọi người thêm phiền toái.""Không phải đâu bà Lôi, bọn họ là vì chúng cháu. Đương nhiên đánh nhau cũng không phải chuyện tốt, ngày mai các anh đến nhà của bọn em đi, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."Lôi Hổ, Lôi Báo: “...” Rốt cuộc ai mới là đại ca.Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ngày hôm sau hai anh em nhà họ Lôi vẫn đến.Giang Bác đang cầm giấy vẽ ngồi bên cạnh Tống Sở vẽ tranh, Tống Sở thì ngồi nghiêm chỉnh, tiến hành giáo dục bọn họ."Đối với chuyện ngày hôm qua, em cảm thấy nhất định phải nói một chút suy nghĩ của mình."Lôi Hổ nói: "Có cái gì hay mà nói, chính là bọn họ sai."Lôi Báo nói: "Quả thật nên đánh."Tống Sở rất không tán thành nói: "Đánh nhau thì làm được cái gì? Đây là dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực, là hành động không đúng, chúng ta phải nói đạo lý."Giang Bác ở bên cạnh nở nụ cười."Không cho cười." Tống Sở nghiêm túc nói.Giang Bác tiếp tục vẽ tranh, ở dưới ngòi bút của anh từ từ xuất hiện một con bướm. Chẳng qua là con bướm này có chút kỳ quái, trên bụng con bướm chia ra rất nhiều bộ phận, còn đánh dấu ký hiệu mà nhìn không hiểu.

Chương 402: Chương 402