Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 416: Chương 416
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Nếu như cần, còn có thể đem các thành phần trí thức xuống nông thôn lúc trước gọi về. Nhưng mà, nếu như cứ phát triển dựa theo tốc độ này, những người hiện tại có lẽ vẫn không đủ."Xem ra, về phương diện giáo dục, chúng ta vẫn cần tiến hành chính sách cổ vũ. Cổ vũ thanh niên tỉnh thành học trung học, thi đại học, làm tốt công tác dự trữ nhân tài, phải bảo đảm khi cần đến là có người có thể dùng."Ngoài việc cổ vũ những người trẻ tuổi đang học ra, nhà nước đồng thời khuyến khích các công nhân trẻ tiến hành học tập. Các công nhân có bằng cấp từ trung học cơ sở trở lên và có kinh nghiệm làm việc, nên nâng cao thêm về phương diện học vấn.Dù sao xưởng thép thủ đô cũng ở thủ đô, cho nên nhận được tin tức đầu tiên.Mã Lan ở công hội liền nhận được tin tức nhanh hơn những người khác, cả người mê man vài phút. Bà tỉ mỉ nhớ lại kí ức của bản thân ở kiếp trước, thực sự không nhớ nổi thời đại này có một chính sách như thế hay không. Đáng tiếc với mớ kiến thức lịch sử ít ỏi của bà, bà thật sự không nhớ những thứ này.Đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc, nếu như thật sự có chính sách này, thế tại sao sau này họ lại nghỉ học về nông thôn chứ? Chuyển biến cũng quá lớn rồi.Trong lúc nhất thời bà cũng không làm rõ được, đây rốt cuộc là lịch sử phát sinh chuyện sai lệch hay là quỹ đạo ban đầu vốn là như vậy?Đương nhiên, sau khi xoắn xuýt xong, cả người bà lại hưng phấn không thôi. Bất kể tình huống nào, đều quá có lợi đối với bà.Chính sách này thực sự quá tốt, bà có thể thông qua đơn vị đề cử để thi đại học, chỉ cần thi đậu liền có thể giữ nguyên chức vị, mỗi tháng vẫn nhận được tiền lương cơ bản.Đối với Mã Lan mà nói, bà rất hài lòng với công việc ở xưởng thép, ngay cả khi học xong đại học, bà khẳng định cũng phải trở về. Hơn nữa, bà hình như cũng không thể hoàn thành xong đại học kịp.Mã Lan nhanh chóng xác nhận với chủ tịch Hứa của công hội về việc nộp đơn.Với thành tích là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của công hội, Mã Lan tuy rằng không đủ kinh nghiệm công tác, thế nhưng ý tưởng lại rất nhiều. Ví dụ như, 'người huấn luyện số một' giúp người học việc được đảm bảo chất lượng hơn. Không như giống trước, một người thầy phụ trách hướng dẫn nhiều người học việc, người học việc nào không biết ăn nói khéo léo liền khó có thể chuyển lên chính thức, ảnh hưởng đến tinh thần tập thể. Hiện tại rất tốt, các thầy phụ trách cạnh tranh nhau, trái lại còn rất nỗ lực dạy học trò. Chủ tịch Hứa nghe bà nói muốn thi đại học, kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này? Chức chủ nhiệm bà đang làm khá tốt mà.""Tôi cảm thấy mình vẫn còn có thiếu sót, muốn học thêm chút kiến thức." Hơn nữa con trai và con gái bà quá tài giỏi, bà làm mẹ cũng thấy áp lực, lên tinh thần không được thua kém.TBC"Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, hiện tại đất nước cũng cổ vũ học tập, nếu bà đã có ý nghĩ này, đơn vị vẫn có thể cho bà một cơ hội. Bà nên chuẩn bị tốt đi, thời gian chỉ có một năm, bà có nắm chắc hay không?""... Có." Mã Lan rất có lòng tin đối với con trai của mình.Buổi tối về đến nhà, Mã Lan hưng phấn tuyên bố tin tức này.Tống Sở vui vẻ vỗ tay: "Mẹ quá tuyệt vời.""Ha ha ha, cũng tàm tạm thôi." Mã Lan khoát khoát tay: "Đương nhiên, mẹ muốn cảm ơn chính sách nhà nước thật tốt, nên phải báo đáp cho Tổ Quốc nữa."Tô Chí Phong nói: "Tôi chuẩn bị đi thăm một người bạn già của cha chúng ta, ông ấy cũng là giáo sư đang giảng dạy, tôi muốn thử một chút xem ông ấy có nhận tôi hay không."Tống Sở nói: "Cha ưu tú như vậy, nhất định sẽ được nhận."Buổi tối Tống Sở nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trên môi nở nụ cười."Anh Tiểu Bác, tất cả mọi người ở đây đều vì lý tưởng của mình mà nỗ lực, việc này thật tốt. Anh Tiểu Bác, lý tưởng của anh là gì?"Giang Bác không có lý tưởng, thế nhưng nếu như buộc phải nói ra một cái thì đó chính là công việc chăng?
Nếu như cần, còn có thể đem các thành phần trí thức xuống nông thôn lúc trước gọi về. Nhưng mà, nếu như cứ phát triển dựa theo tốc độ này, những người hiện tại có lẽ vẫn không đủ.
"Xem ra, về phương diện giáo dục, chúng ta vẫn cần tiến hành chính sách cổ vũ. Cổ vũ thanh niên tỉnh thành học trung học, thi đại học, làm tốt công tác dự trữ nhân tài, phải bảo đảm khi cần đến là có người có thể dùng."
Ngoài việc cổ vũ những người trẻ tuổi đang học ra, nhà nước đồng thời khuyến khích các công nhân trẻ tiến hành học tập. Các công nhân có bằng cấp từ trung học cơ sở trở lên và có kinh nghiệm làm việc, nên nâng cao thêm về phương diện học vấn.
Dù sao xưởng thép thủ đô cũng ở thủ đô, cho nên nhận được tin tức đầu tiên.
Mã Lan ở công hội liền nhận được tin tức nhanh hơn những người khác, cả người mê man vài phút. Bà tỉ mỉ nhớ lại kí ức của bản thân ở kiếp trước, thực sự không nhớ nổi thời đại này có một chính sách như thế hay không. Đáng tiếc với mớ kiến thức lịch sử ít ỏi của bà, bà thật sự không nhớ những thứ này.
Đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc, nếu như thật sự có chính sách này, thế tại sao sau này họ lại nghỉ học về nông thôn chứ? Chuyển biến cũng quá lớn rồi.
Trong lúc nhất thời bà cũng không làm rõ được, đây rốt cuộc là lịch sử phát sinh chuyện sai lệch hay là quỹ đạo ban đầu vốn là như vậy?
Đương nhiên, sau khi xoắn xuýt xong, cả người bà lại hưng phấn không thôi. Bất kể tình huống nào, đều quá có lợi đối với bà.
Chính sách này thực sự quá tốt, bà có thể thông qua đơn vị đề cử để thi đại học, chỉ cần thi đậu liền có thể giữ nguyên chức vị, mỗi tháng vẫn nhận được tiền lương cơ bản.
Đối với Mã Lan mà nói, bà rất hài lòng với công việc ở xưởng thép, ngay cả khi học xong đại học, bà khẳng định cũng phải trở về. Hơn nữa, bà hình như cũng không thể hoàn thành xong đại học kịp.
Mã Lan nhanh chóng xác nhận với chủ tịch Hứa của công hội về việc nộp đơn.
Với thành tích là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của công hội, Mã Lan tuy rằng không đủ kinh nghiệm công tác, thế nhưng ý tưởng lại rất nhiều. Ví dụ như, 'người huấn luyện số một' giúp người học việc được đảm bảo chất lượng hơn. Không như giống trước, một người thầy phụ trách hướng dẫn nhiều người học việc, người học việc nào không biết ăn nói khéo léo liền khó có thể chuyển lên chính thức, ảnh hưởng đến tinh thần tập thể. Hiện tại rất tốt, các thầy phụ trách cạnh tranh nhau, trái lại còn rất nỗ lực dạy học trò. Chủ tịch Hứa nghe bà nói muốn thi đại học, kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này? Chức chủ nhiệm bà đang làm khá tốt mà."
"Tôi cảm thấy mình vẫn còn có thiếu sót, muốn học thêm chút kiến thức." Hơn nữa con trai và con gái bà quá tài giỏi, bà làm mẹ cũng thấy áp lực, lên tinh thần không được thua kém.
TBC
"Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, hiện tại đất nước cũng cổ vũ học tập, nếu bà đã có ý nghĩ này, đơn vị vẫn có thể cho bà một cơ hội. Bà nên chuẩn bị tốt đi, thời gian chỉ có một năm, bà có nắm chắc hay không?"
"... Có." Mã Lan rất có lòng tin đối với con trai của mình.
Buổi tối về đến nhà, Mã Lan hưng phấn tuyên bố tin tức này.
Tống Sở vui vẻ vỗ tay: "Mẹ quá tuyệt vời."
"Ha ha ha, cũng tàm tạm thôi." Mã Lan khoát khoát tay: "Đương nhiên, mẹ muốn cảm ơn chính sách nhà nước thật tốt, nên phải báo đáp cho Tổ Quốc nữa."
Tô Chí Phong nói: "Tôi chuẩn bị đi thăm một người bạn già của cha chúng ta, ông ấy cũng là giáo sư đang giảng dạy, tôi muốn thử một chút xem ông ấy có nhận tôi hay không."
Tống Sở nói: "Cha ưu tú như vậy, nhất định sẽ được nhận."
Buổi tối Tống Sở nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trên môi nở nụ cười.
"Anh Tiểu Bác, tất cả mọi người ở đây đều vì lý tưởng của mình mà nỗ lực, việc này thật tốt. Anh Tiểu Bác, lý tưởng của anh là gì?"
Giang Bác không có lý tưởng, thế nhưng nếu như buộc phải nói ra một cái thì đó chính là công việc chăng?
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Nếu như cần, còn có thể đem các thành phần trí thức xuống nông thôn lúc trước gọi về. Nhưng mà, nếu như cứ phát triển dựa theo tốc độ này, những người hiện tại có lẽ vẫn không đủ."Xem ra, về phương diện giáo dục, chúng ta vẫn cần tiến hành chính sách cổ vũ. Cổ vũ thanh niên tỉnh thành học trung học, thi đại học, làm tốt công tác dự trữ nhân tài, phải bảo đảm khi cần đến là có người có thể dùng."Ngoài việc cổ vũ những người trẻ tuổi đang học ra, nhà nước đồng thời khuyến khích các công nhân trẻ tiến hành học tập. Các công nhân có bằng cấp từ trung học cơ sở trở lên và có kinh nghiệm làm việc, nên nâng cao thêm về phương diện học vấn.Dù sao xưởng thép thủ đô cũng ở thủ đô, cho nên nhận được tin tức đầu tiên.Mã Lan ở công hội liền nhận được tin tức nhanh hơn những người khác, cả người mê man vài phút. Bà tỉ mỉ nhớ lại kí ức của bản thân ở kiếp trước, thực sự không nhớ nổi thời đại này có một chính sách như thế hay không. Đáng tiếc với mớ kiến thức lịch sử ít ỏi của bà, bà thật sự không nhớ những thứ này.Đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc, nếu như thật sự có chính sách này, thế tại sao sau này họ lại nghỉ học về nông thôn chứ? Chuyển biến cũng quá lớn rồi.Trong lúc nhất thời bà cũng không làm rõ được, đây rốt cuộc là lịch sử phát sinh chuyện sai lệch hay là quỹ đạo ban đầu vốn là như vậy?Đương nhiên, sau khi xoắn xuýt xong, cả người bà lại hưng phấn không thôi. Bất kể tình huống nào, đều quá có lợi đối với bà.Chính sách này thực sự quá tốt, bà có thể thông qua đơn vị đề cử để thi đại học, chỉ cần thi đậu liền có thể giữ nguyên chức vị, mỗi tháng vẫn nhận được tiền lương cơ bản.Đối với Mã Lan mà nói, bà rất hài lòng với công việc ở xưởng thép, ngay cả khi học xong đại học, bà khẳng định cũng phải trở về. Hơn nữa, bà hình như cũng không thể hoàn thành xong đại học kịp.Mã Lan nhanh chóng xác nhận với chủ tịch Hứa của công hội về việc nộp đơn.Với thành tích là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của công hội, Mã Lan tuy rằng không đủ kinh nghiệm công tác, thế nhưng ý tưởng lại rất nhiều. Ví dụ như, 'người huấn luyện số một' giúp người học việc được đảm bảo chất lượng hơn. Không như giống trước, một người thầy phụ trách hướng dẫn nhiều người học việc, người học việc nào không biết ăn nói khéo léo liền khó có thể chuyển lên chính thức, ảnh hưởng đến tinh thần tập thể. Hiện tại rất tốt, các thầy phụ trách cạnh tranh nhau, trái lại còn rất nỗ lực dạy học trò. Chủ tịch Hứa nghe bà nói muốn thi đại học, kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này? Chức chủ nhiệm bà đang làm khá tốt mà.""Tôi cảm thấy mình vẫn còn có thiếu sót, muốn học thêm chút kiến thức." Hơn nữa con trai và con gái bà quá tài giỏi, bà làm mẹ cũng thấy áp lực, lên tinh thần không được thua kém.TBC"Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, hiện tại đất nước cũng cổ vũ học tập, nếu bà đã có ý nghĩ này, đơn vị vẫn có thể cho bà một cơ hội. Bà nên chuẩn bị tốt đi, thời gian chỉ có một năm, bà có nắm chắc hay không?""... Có." Mã Lan rất có lòng tin đối với con trai của mình.Buổi tối về đến nhà, Mã Lan hưng phấn tuyên bố tin tức này.Tống Sở vui vẻ vỗ tay: "Mẹ quá tuyệt vời.""Ha ha ha, cũng tàm tạm thôi." Mã Lan khoát khoát tay: "Đương nhiên, mẹ muốn cảm ơn chính sách nhà nước thật tốt, nên phải báo đáp cho Tổ Quốc nữa."Tô Chí Phong nói: "Tôi chuẩn bị đi thăm một người bạn già của cha chúng ta, ông ấy cũng là giáo sư đang giảng dạy, tôi muốn thử một chút xem ông ấy có nhận tôi hay không."Tống Sở nói: "Cha ưu tú như vậy, nhất định sẽ được nhận."Buổi tối Tống Sở nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, trên môi nở nụ cười."Anh Tiểu Bác, tất cả mọi người ở đây đều vì lý tưởng của mình mà nỗ lực, việc này thật tốt. Anh Tiểu Bác, lý tưởng của anh là gì?"Giang Bác không có lý tưởng, thế nhưng nếu như buộc phải nói ra một cái thì đó chính là công việc chăng?