Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 432: Chương 432

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Mã Lan thấy khó khăn thay bọn họ: "Các đồng chí, các đồng chí thật sự không cần hà khắc với chính mình như vậy, sự nghiệp nghiên cứu khoa học cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thân thể mới là vốn liếng quan trọng của cách mạng.”Một nữ đồng chí khác nói: "Sở trưởng Thái nói đây là tâm nguyện của đồng chí Tô Giang Bác, chúng tôi phải chứng minh rằng chúng tôi sẽ không cản trở cậu ấy, đất nước chúng ta mới giữ được anh tài kiệt xuất.""Đúng, đồng chí Tô Giang Bác đã sản xuất ra tư liệu tốt như vậy, chúng tôi không thể để cậu ấy thất vọng được."Mã Lan nhìn con trai mình.Giang Bác...Tống Sở sụt sịt mũi: "Anh Tiểu Bác, bọn họ thật tốt. Vô cùng cố gắng, vô cùng chăm chỉ."Giang Bác cũng khá bối rối, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.Các chuyên gia kỳ cựu nhìn máy tính đã được cài đặt, lại nhìn về phía Giang Bác: "Đồng chí Tô Giang Bác, cậu đã kiểm tra cái máy tính này chưa, chúng ta thành công rồi sao?"Giang Bác nửa đêm ngủ không ngon, buổi sáng còn bị đánh thức, mái tóc rối bù, có thể nói là tình huống xấu hổ lần thứ hai từ trước tới nay. Khi nghe hỏi, anh nhìn sang đám người, so với anh họ còn tiều tụy hơn nhưng đôi mắt vẫn sáng lên háo hức... Anh lại nghĩ tới sở trưởng Thái bị ngất xỉu.Thôi bỏ đi, đều vì máy tính của anh mới thành ra như vậy, coi như là bồi thường đi.Anh mím môi bật máy tính lên, sau đó chỉ cho họ cách vận hành cơ bản của máy tính.So với máy tính ở tương lai, chức năng của thứ này quả thực là ít đến đáng thương.Giang Bác tạm thời không biên soạn quá nhiều chương trình, ngoại trừ gõ phím và chơi trò chơi. Các chức năng như xử lý ảnh và video, anh không cài đặt vì chúng không khả dụng vào lúc này.Nhưng chỉ với hai chức năng này, những người nghiên cứu kỳ cựu đã xúc động đến rơi nước mắt, họ nhốn nháo mặc kệ hình tượng, ôm nhau reo hò phấn khích."Thực sự có thể đánh chữ, hơn nữa còn là tiếng mẹ đẻ của chúng ta.""Ông xem, còn có người nhỏ bé có thể động đậy này, ở bên trong còn có thể biến hóa.”"Cái này… làm như thế nào vậy?"TBCĐối với các chuyên gia lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính có hệ điều hành, lập trình vẫn còn là một khoảng trống trong đầu họ.Họ vẫn luôn mắc kẹt ở phần cứng của máy tính.Nên chỉ riêng hai điểm này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc.Mã Lan nói: "Mọi người ăn sáng một chút đi, ăn xong rồi nói sau, bọn nhỏ còn chưa rửa mặt đâu."Rửa mặt?Những đồng chí này cho rằng rửa mặt cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nhìn đứa nhỏ hốc mắt thâm quầng, bọn họ vẫn rất ngượng ngùng.Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nhà họ Tô, chờ Giang Bác rửa mặt, đánh răng, chải đầu, ăn sáng.Mã Lan cũng đưa cháo cho các đồng chí viện nghiên cứu, bát đĩa trong nhà thoáng chốc đã dùng hết. Các vị đồng chí còn khá đặc biệt, mọi người đều móc phiếu lương thực từ trong túi tiền của mình, ngỏ ý không thể chiếm tiện nghi của người khác.Mã Lan: "… Mọi người vất vả như vậy, ăn chút cháo tính là gì, tôi đang vội, nếu không đã làm thêm điểm tâm khác cho mọi người ăn rồi."Một vị chuyên gia lớn tuổi vừa uống cháo, vừa nói: "Không vất vả, cái này có tính là gì chứ. Chúng tôi còn phải cảm ơn đồng chí Tô Giang Bác! Nếu không phải cậu ấy khởi công hạng mục này, chúng tôi đã không có đủ tài nguyên làm việc này đâu, trước kia chúng tôi đều phải tự trả tiền để nghiên cứu phát minh đấy."Quốc gia quá nghèo mà rất nhiều hạng mục đều cần tài chính, loại máy tính kiểu mới này không có dự án nào trong tương lai, đương nhiên là sẽ bị gác lại. Trước kia bọn họ thậm chí còn có người không lãnh tiền lương và tiền thưởng để làm kinh phí, còn có người phải bán sách và vật phẩm có giá trị trong nhà để chống đỡ tài chính.Lần này, Giang Bác làm ra kỹ thuật, khiến cho các lãnh đạo lớn có niềm tin đối với hạng mục này vì vậy họ đã nhận được sự ủng hộ hoàn toàn.Mã Lan cảm thấy được những người này quá khó khăn.

Mã Lan thấy khó khăn thay bọn họ: "Các đồng chí, các đồng chí thật sự không cần hà khắc với chính mình như vậy, sự nghiệp nghiên cứu khoa học cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thân thể mới là vốn liếng quan trọng của cách mạng.”

Một nữ đồng chí khác nói: "Sở trưởng Thái nói đây là tâm nguyện của đồng chí Tô Giang Bác, chúng tôi phải chứng minh rằng chúng tôi sẽ không cản trở cậu ấy, đất nước chúng ta mới giữ được anh tài kiệt xuất."

"Đúng, đồng chí Tô Giang Bác đã sản xuất ra tư liệu tốt như vậy, chúng tôi không thể để cậu ấy thất vọng được."

Mã Lan nhìn con trai mình.

Giang Bác...

Tống Sở sụt sịt mũi: "Anh Tiểu Bác, bọn họ thật tốt. Vô cùng cố gắng, vô cùng chăm chỉ."

Giang Bác cũng khá bối rối, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Các chuyên gia kỳ cựu nhìn máy tính đã được cài đặt, lại nhìn về phía Giang Bác: "Đồng chí Tô Giang Bác, cậu đã kiểm tra cái máy tính này chưa, chúng ta thành công rồi sao?"

Giang Bác nửa đêm ngủ không ngon, buổi sáng còn bị đánh thức, mái tóc rối bù, có thể nói là tình huống xấu hổ lần thứ hai từ trước tới nay. Khi nghe hỏi, anh nhìn sang đám người, so với anh họ còn tiều tụy hơn nhưng đôi mắt vẫn sáng lên háo hức... Anh lại nghĩ tới sở trưởng Thái bị ngất xỉu.

Thôi bỏ đi, đều vì máy tính của anh mới thành ra như vậy, coi như là bồi thường đi.

Anh mím môi bật máy tính lên, sau đó chỉ cho họ cách vận hành cơ bản của máy tính.

So với máy tính ở tương lai, chức năng của thứ này quả thực là ít đến đáng thương.

Giang Bác tạm thời không biên soạn quá nhiều chương trình, ngoại trừ gõ phím và chơi trò chơi. Các chức năng như xử lý ảnh và video, anh không cài đặt vì chúng không khả dụng vào lúc này.

Nhưng chỉ với hai chức năng này, những người nghiên cứu kỳ cựu đã xúc động đến rơi nước mắt, họ nhốn nháo mặc kệ hình tượng, ôm nhau reo hò phấn khích.

"Thực sự có thể đánh chữ, hơn nữa còn là tiếng mẹ đẻ của chúng ta."

"Ông xem, còn có người nhỏ bé có thể động đậy này, ở bên trong còn có thể biến hóa.”

"Cái này… làm như thế nào vậy?"

TBC

Đối với các chuyên gia lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính có hệ điều hành, lập trình vẫn còn là một khoảng trống trong đầu họ.

Họ vẫn luôn mắc kẹt ở phần cứng của máy tính.

Nên chỉ riêng hai điểm này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc.

Mã Lan nói: "Mọi người ăn sáng một chút đi, ăn xong rồi nói sau, bọn nhỏ còn chưa rửa mặt đâu."

Rửa mặt?

Những đồng chí này cho rằng rửa mặt cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nhìn đứa nhỏ hốc mắt thâm quầng, bọn họ vẫn rất ngượng ngùng.

Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nhà họ Tô, chờ Giang Bác rửa mặt, đánh răng, chải đầu, ăn sáng.

Mã Lan cũng đưa cháo cho các đồng chí viện nghiên cứu, bát đĩa trong nhà thoáng chốc đã dùng hết. Các vị đồng chí còn khá đặc biệt, mọi người đều móc phiếu lương thực từ trong túi tiền của mình, ngỏ ý không thể chiếm tiện nghi của người khác.

Mã Lan: "… Mọi người vất vả như vậy, ăn chút cháo tính là gì, tôi đang vội, nếu không đã làm thêm điểm tâm khác cho mọi người ăn rồi."

Một vị chuyên gia lớn tuổi vừa uống cháo, vừa nói: "Không vất vả, cái này có tính là gì chứ. Chúng tôi còn phải cảm ơn đồng chí Tô Giang Bác! Nếu không phải cậu ấy khởi công hạng mục này, chúng tôi đã không có đủ tài nguyên làm việc này đâu, trước kia chúng tôi đều phải tự trả tiền để nghiên cứu phát minh đấy."

Quốc gia quá nghèo mà rất nhiều hạng mục đều cần tài chính, loại máy tính kiểu mới này không có dự án nào trong tương lai, đương nhiên là sẽ bị gác lại. Trước kia bọn họ thậm chí còn có người không lãnh tiền lương và tiền thưởng để làm kinh phí, còn có người phải bán sách và vật phẩm có giá trị trong nhà để chống đỡ tài chính.

Lần này, Giang Bác làm ra kỹ thuật, khiến cho các lãnh đạo lớn có niềm tin đối với hạng mục này vì vậy họ đã nhận được sự ủng hộ hoàn toàn.

Mã Lan cảm thấy được những người này quá khó khăn.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Mã Lan thấy khó khăn thay bọn họ: "Các đồng chí, các đồng chí thật sự không cần hà khắc với chính mình như vậy, sự nghiệp nghiên cứu khoa học cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thân thể mới là vốn liếng quan trọng của cách mạng.”Một nữ đồng chí khác nói: "Sở trưởng Thái nói đây là tâm nguyện của đồng chí Tô Giang Bác, chúng tôi phải chứng minh rằng chúng tôi sẽ không cản trở cậu ấy, đất nước chúng ta mới giữ được anh tài kiệt xuất.""Đúng, đồng chí Tô Giang Bác đã sản xuất ra tư liệu tốt như vậy, chúng tôi không thể để cậu ấy thất vọng được."Mã Lan nhìn con trai mình.Giang Bác...Tống Sở sụt sịt mũi: "Anh Tiểu Bác, bọn họ thật tốt. Vô cùng cố gắng, vô cùng chăm chỉ."Giang Bác cũng khá bối rối, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.Các chuyên gia kỳ cựu nhìn máy tính đã được cài đặt, lại nhìn về phía Giang Bác: "Đồng chí Tô Giang Bác, cậu đã kiểm tra cái máy tính này chưa, chúng ta thành công rồi sao?"Giang Bác nửa đêm ngủ không ngon, buổi sáng còn bị đánh thức, mái tóc rối bù, có thể nói là tình huống xấu hổ lần thứ hai từ trước tới nay. Khi nghe hỏi, anh nhìn sang đám người, so với anh họ còn tiều tụy hơn nhưng đôi mắt vẫn sáng lên háo hức... Anh lại nghĩ tới sở trưởng Thái bị ngất xỉu.Thôi bỏ đi, đều vì máy tính của anh mới thành ra như vậy, coi như là bồi thường đi.Anh mím môi bật máy tính lên, sau đó chỉ cho họ cách vận hành cơ bản của máy tính.So với máy tính ở tương lai, chức năng của thứ này quả thực là ít đến đáng thương.Giang Bác tạm thời không biên soạn quá nhiều chương trình, ngoại trừ gõ phím và chơi trò chơi. Các chức năng như xử lý ảnh và video, anh không cài đặt vì chúng không khả dụng vào lúc này.Nhưng chỉ với hai chức năng này, những người nghiên cứu kỳ cựu đã xúc động đến rơi nước mắt, họ nhốn nháo mặc kệ hình tượng, ôm nhau reo hò phấn khích."Thực sự có thể đánh chữ, hơn nữa còn là tiếng mẹ đẻ của chúng ta.""Ông xem, còn có người nhỏ bé có thể động đậy này, ở bên trong còn có thể biến hóa.”"Cái này… làm như thế nào vậy?"TBCĐối với các chuyên gia lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính có hệ điều hành, lập trình vẫn còn là một khoảng trống trong đầu họ.Họ vẫn luôn mắc kẹt ở phần cứng của máy tính.Nên chỉ riêng hai điểm này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc.Mã Lan nói: "Mọi người ăn sáng một chút đi, ăn xong rồi nói sau, bọn nhỏ còn chưa rửa mặt đâu."Rửa mặt?Những đồng chí này cho rằng rửa mặt cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nhìn đứa nhỏ hốc mắt thâm quầng, bọn họ vẫn rất ngượng ngùng.Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nhà họ Tô, chờ Giang Bác rửa mặt, đánh răng, chải đầu, ăn sáng.Mã Lan cũng đưa cháo cho các đồng chí viện nghiên cứu, bát đĩa trong nhà thoáng chốc đã dùng hết. Các vị đồng chí còn khá đặc biệt, mọi người đều móc phiếu lương thực từ trong túi tiền của mình, ngỏ ý không thể chiếm tiện nghi của người khác.Mã Lan: "… Mọi người vất vả như vậy, ăn chút cháo tính là gì, tôi đang vội, nếu không đã làm thêm điểm tâm khác cho mọi người ăn rồi."Một vị chuyên gia lớn tuổi vừa uống cháo, vừa nói: "Không vất vả, cái này có tính là gì chứ. Chúng tôi còn phải cảm ơn đồng chí Tô Giang Bác! Nếu không phải cậu ấy khởi công hạng mục này, chúng tôi đã không có đủ tài nguyên làm việc này đâu, trước kia chúng tôi đều phải tự trả tiền để nghiên cứu phát minh đấy."Quốc gia quá nghèo mà rất nhiều hạng mục đều cần tài chính, loại máy tính kiểu mới này không có dự án nào trong tương lai, đương nhiên là sẽ bị gác lại. Trước kia bọn họ thậm chí còn có người không lãnh tiền lương và tiền thưởng để làm kinh phí, còn có người phải bán sách và vật phẩm có giá trị trong nhà để chống đỡ tài chính.Lần này, Giang Bác làm ra kỹ thuật, khiến cho các lãnh đạo lớn có niềm tin đối với hạng mục này vì vậy họ đã nhận được sự ủng hộ hoàn toàn.Mã Lan cảm thấy được những người này quá khó khăn.

Chương 432: Chương 432