Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 446: Chương 446

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Thủ trưởng Lôi vừa lúc vào nhà, thấy hai đứa con trai chạy lên lầu, ngay cả ông ấy trở về cũng không chào một tiếng, liền chắp tay sau lưng rất không vui nói: "Thằng nhãi con, ngay cả cha cũng không nhận.”Bà Lôi bây giờ vẫn còn giận nên cũng không để ý tới lời chồng mình nói, tự mình đem bánh ngọt bỏ vào trong mâm, chuẩn bị mang đến nhà bên cạnh.TBCThủ trưởng Lôi hỏi: "Cái này định đem đi đâu?”“Con trai lần này thi tốt lắm, tôi cảm ơn anh em Sở Sở.”Thủ trưởng Lôi vừa nghe, liền hỏi: "Thi rất tốt sao?”“Một đứa hơn một trăm, một đứa hơn hai trăm.”Thủ trưởng Lôi: "... Khi còn đi học, tôi còn thi đạt hạng tám.”Chỉ thi hơn một hai trăm mà vợ ông ấy khoe khoang cái gì chứ.Bà Lôi nói: "Lúc ông đi học có mấy người? Trường con trai tôi có cả mấy trăm học sinh.”Nếu vậy thì đúng là khá giỏi, Thủ trưởng Lôi đột nhiên phát hiện con trai quả thật thi rất tốt: "Không hổ là con trai của tôi, đúng là thông minh, tôi phải thưởng cho bọn nó.”Bà Lôi không để ý tới ông ấy, bưng khay đi ra ngoài.Thủ trưởng không làm ầm ĩ lên, biết bạn già còn đang tức giận vì chuyện trước đó nên nhanh chóng lên lầu, chuẩn bị quan tâm hai đứa con trai, lại thưởng cho bọn nó.“Các con, lần này các con thi không tồi, nói đi, muốn cái gì? Lúc trước cha cất giữ hai khẩu Browning, hiện tại có thể cho các con, nhưng không thể cho đạn, quá nguy hiểm.”Ông ấy vốn chờ mong bộ dáng vui vẻ bừng bừng của hai đứa con trai, kết quả hai đứa con trai mím môi rất bất mãn: "Đừng quấy rầy chúng con học tập, chúng con phải thi vào trường quân đội." Bọn họ chả hiếm lạ gì thứ kia, giờ cũng không còn trẻ con nữa rồi, trước kia không có lý tưởng mới muốn đồ của cha, hiện tại bọn họ có thể tự mình cố gắng để đạt được, tự mình làm quân nhân thì muốn bao nhiêu Browning cũng được.(*Browning là một loại s.ú.n.g lục, s.ú.n.g ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng, một người Mỹ và một người Bỉ là John Browning và Dieudonné Saive. )Lôi Báo đứng dậy đóng cửa lại.Đứng ở cửa, Thủ trưởng Lôi vẻ mặt mất mát, các con hình như không cần ông ấy nữa rồi.…Trận tuyết đầu tiên ở thủ đô đến rất nhanh, mới giữa tháng mười một mà đã rơi. Hơn nữa thoáng cái liền trở nên rất lớn, lạnh giá và đầy tuyết, so với huyện Bình An còn lạnh hơn rất nhiều.Bởi vì thời tiết rất lạnh, tuyết phủ dày trên đường, xe máy điện của Giang Bác cũng không có cách nào lái, vẫn là nhân viên cần vụ Tiểu Vương tìm xe Jeep quân dụng đưa bọn họ đến trường.Mặc dù tuyết dày bất tiện, nhưng cũng không phải không có lợi.Khắp nơi được bao phủ bởi màu trắng, tạo ra một thế giới màu trắng bạc. Điều khiến Tống Sở ngạc nhiên nhất là, nơi này còn có thể trượt băng trên mặt nước.“Đúng vậy, bọn họ trượt băng trên hồ đóng băng.”Đây là những gì các bạn trong lớp nói với Tống Sở.Phía sau trường có một cái hồ nhỏ, cứ trời vào đông là sẽ đóng băng, có thể lên đó chơi trượt băng, mỗi khi tan học đều có rất nhiều người đến đó chơi.Tống Sở kinh ngạc: "Không sợ ngã xuống sao?Ủy viên học tập nói: "Sao có thể rơi xuống? Băng rất dày nha, hằng năm, sau khi hồ đóng băng liền không cần đi qua bằng cầu, cứ trực tiếp đi bộ trên băng, các cậu chắc chắn chưa từng chơi qua.”Tống Sở cảm thấy thật kỳ diệu.“Anh Tiểu Bác, chúng ta đi xem một chút đi.”Giang Bác gật gật đầu, anh cũng rất muốn biết tầng băng dày kia có thể chịu được trọng lượng bao nhiêu.Vì thế sau khi tan học, Tống Sở và Giang Bác cùng đi xem mọi người trượt băng. Khi đến nơi, quả nhiên đã có một đám người đang đi dạo ở phía trên.Từng người nắm tay nhau, vô cùng rộn ràng.Tống Sở hâm mộ nhìn, trong lòng cũng rục rịch.Giang Bác lại nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Sở: "Đừng đi, nguy hiểm.”“Sao vậy anh Tiểu Bác, tại sao lại nguy hiểm vậy?”"Lớp băng chịu lực vượt chỉ tiêu rồi.”Tống Sở đối với năng lực tính toán của Giang Bác tuyệt đối tin tưởng, anh nói nguy hiểm, vậy khẳng định là nguy hiểm, nhìn thấy rất nhiều người đi phía trên cô vội vàng nói với người bên cạnh: "Mau kêu bọn họ trở lên bờ đi, băng này sắp không chịu được mà nứt rồi.“Nói nhảm cái gì vậy, trước đó chắc chắn các cậu chưa từng thấy qua, khối băng nơi này của chúng tôi rất dày, không dễ bị ép vỡ.”Bạn học bên cạnh nói xong bước một bước thật dài nhanh chóng chạy xuống mặt băng.

Thủ trưởng Lôi vừa lúc vào nhà, thấy hai đứa con trai chạy lên lầu, ngay cả ông ấy trở về cũng không chào một tiếng, liền chắp tay sau lưng rất không vui nói: "Thằng nhãi con, ngay cả cha cũng không nhận.”

Bà Lôi bây giờ vẫn còn giận nên cũng không để ý tới lời chồng mình nói, tự mình đem bánh ngọt bỏ vào trong mâm, chuẩn bị mang đến nhà bên cạnh.

TBC

Thủ trưởng Lôi hỏi: "Cái này định đem đi đâu?”

“Con trai lần này thi tốt lắm, tôi cảm ơn anh em Sở Sở.”

Thủ trưởng Lôi vừa nghe, liền hỏi: "Thi rất tốt sao?”

“Một đứa hơn một trăm, một đứa hơn hai trăm.”

Thủ trưởng Lôi: "... Khi còn đi học, tôi còn thi đạt hạng tám.”

Chỉ thi hơn một hai trăm mà vợ ông ấy khoe khoang cái gì chứ.

Bà Lôi nói: "Lúc ông đi học có mấy người? Trường con trai tôi có cả mấy trăm học sinh.”

Nếu vậy thì đúng là khá giỏi, Thủ trưởng Lôi đột nhiên phát hiện con trai quả thật thi rất tốt: "Không hổ là con trai của tôi, đúng là thông minh, tôi phải thưởng cho bọn nó.”

Bà Lôi không để ý tới ông ấy, bưng khay đi ra ngoài.

Thủ trưởng không làm ầm ĩ lên, biết bạn già còn đang tức giận vì chuyện trước đó nên nhanh chóng lên lầu, chuẩn bị quan tâm hai đứa con trai, lại thưởng cho bọn nó.

“Các con, lần này các con thi không tồi, nói đi, muốn cái gì? Lúc trước cha cất giữ hai khẩu Browning, hiện tại có thể cho các con, nhưng không thể cho đạn, quá nguy hiểm.”

Ông ấy vốn chờ mong bộ dáng vui vẻ bừng bừng của hai đứa con trai, kết quả hai đứa con trai mím môi rất bất mãn: "Đừng quấy rầy chúng con học tập, chúng con phải thi vào trường quân đội." Bọn họ chả hiếm lạ gì thứ kia, giờ cũng không còn trẻ con nữa rồi, trước kia không có lý tưởng mới muốn đồ của cha, hiện tại bọn họ có thể tự mình cố gắng để đạt được, tự mình làm quân nhân thì muốn bao nhiêu Browning cũng được.

(*Browning là một loại s.ú.n.g lục, s.ú.n.g ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng, một người Mỹ và một người Bỉ là John Browning và Dieudonné Saive. )

Lôi Báo đứng dậy đóng cửa lại.

Đứng ở cửa, Thủ trưởng Lôi vẻ mặt mất mát, các con hình như không cần ông ấy nữa rồi.

Trận tuyết đầu tiên ở thủ đô đến rất nhanh, mới giữa tháng mười một mà đã rơi. Hơn nữa thoáng cái liền trở nên rất lớn, lạnh giá và đầy tuyết, so với huyện Bình An còn lạnh hơn rất nhiều.

Bởi vì thời tiết rất lạnh, tuyết phủ dày trên đường, xe máy điện của Giang Bác cũng không có cách nào lái, vẫn là nhân viên cần vụ Tiểu Vương tìm xe Jeep quân dụng đưa bọn họ đến trường.

Mặc dù tuyết dày bất tiện, nhưng cũng không phải không có lợi.

Khắp nơi được bao phủ bởi màu trắng, tạo ra một thế giới màu trắng bạc. Điều khiến Tống Sở ngạc nhiên nhất là, nơi này còn có thể trượt băng trên mặt nước.

“Đúng vậy, bọn họ trượt băng trên hồ đóng băng.”

Đây là những gì các bạn trong lớp nói với Tống Sở.

Phía sau trường có một cái hồ nhỏ, cứ trời vào đông là sẽ đóng băng, có thể lên đó chơi trượt băng, mỗi khi tan học đều có rất nhiều người đến đó chơi.

Tống Sở kinh ngạc: "Không sợ ngã xuống sao?

Ủy viên học tập nói: "Sao có thể rơi xuống? Băng rất dày nha, hằng năm, sau khi hồ đóng băng liền không cần đi qua bằng cầu, cứ trực tiếp đi bộ trên băng, các cậu chắc chắn chưa từng chơi qua.”

Tống Sở cảm thấy thật kỳ diệu.

“Anh Tiểu Bác, chúng ta đi xem một chút đi.”

Giang Bác gật gật đầu, anh cũng rất muốn biết tầng băng dày kia có thể chịu được trọng lượng bao nhiêu.

Vì thế sau khi tan học, Tống Sở và Giang Bác cùng đi xem mọi người trượt băng. Khi đến nơi, quả nhiên đã có một đám người đang đi dạo ở phía trên.

Từng người nắm tay nhau, vô cùng rộn ràng.

Tống Sở hâm mộ nhìn, trong lòng cũng rục rịch.

Giang Bác lại nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Sở: "Đừng đi, nguy hiểm.”

“Sao vậy anh Tiểu Bác, tại sao lại nguy hiểm vậy?”

"Lớp băng chịu lực vượt chỉ tiêu rồi.”

Tống Sở đối với năng lực tính toán của Giang Bác tuyệt đối tin tưởng, anh nói nguy hiểm, vậy khẳng định là nguy hiểm, nhìn thấy rất nhiều người đi phía trên cô vội vàng nói với người bên cạnh: "Mau kêu bọn họ trở lên bờ đi, băng này sắp không chịu được mà nứt rồi.

“Nói nhảm cái gì vậy, trước đó chắc chắn các cậu chưa từng thấy qua, khối băng nơi này của chúng tôi rất dày, không dễ bị ép vỡ.”

Bạn học bên cạnh nói xong bước một bước thật dài nhanh chóng chạy xuống mặt băng.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Thủ trưởng Lôi vừa lúc vào nhà, thấy hai đứa con trai chạy lên lầu, ngay cả ông ấy trở về cũng không chào một tiếng, liền chắp tay sau lưng rất không vui nói: "Thằng nhãi con, ngay cả cha cũng không nhận.”Bà Lôi bây giờ vẫn còn giận nên cũng không để ý tới lời chồng mình nói, tự mình đem bánh ngọt bỏ vào trong mâm, chuẩn bị mang đến nhà bên cạnh.TBCThủ trưởng Lôi hỏi: "Cái này định đem đi đâu?”“Con trai lần này thi tốt lắm, tôi cảm ơn anh em Sở Sở.”Thủ trưởng Lôi vừa nghe, liền hỏi: "Thi rất tốt sao?”“Một đứa hơn một trăm, một đứa hơn hai trăm.”Thủ trưởng Lôi: "... Khi còn đi học, tôi còn thi đạt hạng tám.”Chỉ thi hơn một hai trăm mà vợ ông ấy khoe khoang cái gì chứ.Bà Lôi nói: "Lúc ông đi học có mấy người? Trường con trai tôi có cả mấy trăm học sinh.”Nếu vậy thì đúng là khá giỏi, Thủ trưởng Lôi đột nhiên phát hiện con trai quả thật thi rất tốt: "Không hổ là con trai của tôi, đúng là thông minh, tôi phải thưởng cho bọn nó.”Bà Lôi không để ý tới ông ấy, bưng khay đi ra ngoài.Thủ trưởng không làm ầm ĩ lên, biết bạn già còn đang tức giận vì chuyện trước đó nên nhanh chóng lên lầu, chuẩn bị quan tâm hai đứa con trai, lại thưởng cho bọn nó.“Các con, lần này các con thi không tồi, nói đi, muốn cái gì? Lúc trước cha cất giữ hai khẩu Browning, hiện tại có thể cho các con, nhưng không thể cho đạn, quá nguy hiểm.”Ông ấy vốn chờ mong bộ dáng vui vẻ bừng bừng của hai đứa con trai, kết quả hai đứa con trai mím môi rất bất mãn: "Đừng quấy rầy chúng con học tập, chúng con phải thi vào trường quân đội." Bọn họ chả hiếm lạ gì thứ kia, giờ cũng không còn trẻ con nữa rồi, trước kia không có lý tưởng mới muốn đồ của cha, hiện tại bọn họ có thể tự mình cố gắng để đạt được, tự mình làm quân nhân thì muốn bao nhiêu Browning cũng được.(*Browning là một loại s.ú.n.g lục, s.ú.n.g ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng, một người Mỹ và một người Bỉ là John Browning và Dieudonné Saive. )Lôi Báo đứng dậy đóng cửa lại.Đứng ở cửa, Thủ trưởng Lôi vẻ mặt mất mát, các con hình như không cần ông ấy nữa rồi.…Trận tuyết đầu tiên ở thủ đô đến rất nhanh, mới giữa tháng mười một mà đã rơi. Hơn nữa thoáng cái liền trở nên rất lớn, lạnh giá và đầy tuyết, so với huyện Bình An còn lạnh hơn rất nhiều.Bởi vì thời tiết rất lạnh, tuyết phủ dày trên đường, xe máy điện của Giang Bác cũng không có cách nào lái, vẫn là nhân viên cần vụ Tiểu Vương tìm xe Jeep quân dụng đưa bọn họ đến trường.Mặc dù tuyết dày bất tiện, nhưng cũng không phải không có lợi.Khắp nơi được bao phủ bởi màu trắng, tạo ra một thế giới màu trắng bạc. Điều khiến Tống Sở ngạc nhiên nhất là, nơi này còn có thể trượt băng trên mặt nước.“Đúng vậy, bọn họ trượt băng trên hồ đóng băng.”Đây là những gì các bạn trong lớp nói với Tống Sở.Phía sau trường có một cái hồ nhỏ, cứ trời vào đông là sẽ đóng băng, có thể lên đó chơi trượt băng, mỗi khi tan học đều có rất nhiều người đến đó chơi.Tống Sở kinh ngạc: "Không sợ ngã xuống sao?Ủy viên học tập nói: "Sao có thể rơi xuống? Băng rất dày nha, hằng năm, sau khi hồ đóng băng liền không cần đi qua bằng cầu, cứ trực tiếp đi bộ trên băng, các cậu chắc chắn chưa từng chơi qua.”Tống Sở cảm thấy thật kỳ diệu.“Anh Tiểu Bác, chúng ta đi xem một chút đi.”Giang Bác gật gật đầu, anh cũng rất muốn biết tầng băng dày kia có thể chịu được trọng lượng bao nhiêu.Vì thế sau khi tan học, Tống Sở và Giang Bác cùng đi xem mọi người trượt băng. Khi đến nơi, quả nhiên đã có một đám người đang đi dạo ở phía trên.Từng người nắm tay nhau, vô cùng rộn ràng.Tống Sở hâm mộ nhìn, trong lòng cũng rục rịch.Giang Bác lại nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Sở: "Đừng đi, nguy hiểm.”“Sao vậy anh Tiểu Bác, tại sao lại nguy hiểm vậy?”"Lớp băng chịu lực vượt chỉ tiêu rồi.”Tống Sở đối với năng lực tính toán của Giang Bác tuyệt đối tin tưởng, anh nói nguy hiểm, vậy khẳng định là nguy hiểm, nhìn thấy rất nhiều người đi phía trên cô vội vàng nói với người bên cạnh: "Mau kêu bọn họ trở lên bờ đi, băng này sắp không chịu được mà nứt rồi.“Nói nhảm cái gì vậy, trước đó chắc chắn các cậu chưa từng thấy qua, khối băng nơi này của chúng tôi rất dày, không dễ bị ép vỡ.”Bạn học bên cạnh nói xong bước một bước thật dài nhanh chóng chạy xuống mặt băng.

Chương 446: Chương 446