Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 457: Chương 457

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Lôi Hổ, Lôi Báo: “…..”Thời tiết thủ đô càng ngày càng lạnh, mà còn phải học thêm hai tiết, Tống Sở buồn bực muốn chết.Tuy rằng được bao bọc bởi cái nóng của bếp lò, vẫn cảm thấy lạnh.Buổi tối thấy bộ dạng tay chân lạnh ngắt của Tống Sở, trong mắt Giang Bác lộ ra vẻ đau lòng: "Hay là không đi nữa, trường học sẽ đồng ý thôi.”TBCTống Sở lắc đầu: "Mọi người đều như nhau, em không thể trở thành đặc thù, hơn nữa đây cũng là một mặt tinh thần. Thầy cô không phải nói rồi sao, ở nơi biên giới xa xôi của đất nước chúng ta so với nơi này còn lạnh hơn, nhưng vẫn còn có rất nhiều người bất chấp giá rét để canh giữ.”Giang Bác phát hiện, con người nơi đây thật sự rất biết cách khích lệ người khác, trước kia Sở Sở cái gì cũng không muốn làm nhưng hiện tại lại biến thành như vậy.Giang Bác bất lực đỡ trán: "Chờ anh nghĩ cách giải quyết vấn đề sưởi ấm đã.”Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, anh đừng nghĩ nữa, nhiệm vụ của anh quá nhiều rồi. Trước kia anh nói muốn làm máy in, kế đó còn cùng mẹ nói muốn kết nối mạng cho máy tính, gần đây còn nói với Sở trưởng Thái sẽ nghiên cứu sản xuất thuốc, hiện tại anh lại muốn làm đồ sưởi ấm… Anh có làm hết nổi không?”Giang Bác: “…..”Tống Sở an ủi nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, anh chỉ có một mình, đừng để mệt quá.”Giang Bác mím môi, cảm thấy chuyện này rất đúng. Nơi này cái gì cũng thiếu, nếu chỉ dựa vào một mình anh sẽ tốn rất nhiều thời gian.Bây giờ có máy tính rồi, thực sự không cần anh lo lắng nhiều như vậy nữa.Vì thế lúc cuối tuần, Giang Bác quấn kín mít người rồi ra ngoài.Sở trưởng Thái gần đây bận rộn xin thành lập ban hạng mục dược phẩm sinh học, lãnh đạo lớn đã phê duyệt chỉ thị rồi, còn điều động các chuyên gia ưu tú nhất cả nước về dược phẩm sinh học đến thủ đô để tham dự nghiên cứu.Nói là cả nước, thật ra cũng chỉ có vài người, cộng thêm ban hạng mục trước kia bên phía thủ đô, chỉ được 20 người.Nhân tài cũng quá ít rồi.Sở trưởng Thái cực kỳ phiền muộn, cảm thấy quốc gia cần phải bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài hơn.May mắn là lãnh đạo lớn hiện nay cũng ủng hộ giáo dục, sau này khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.Biết Giang Bác tới, Sở trưởng Thái lập tức bỏ chuyện đang làm xuống, nhanh chóng đi gặp mặt Giang Bác.“Cậu tới để bàn về chuyện ban hạng mục sản xuất thuốc sao? Hiện tại gần như chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi, vừa đúng lúc cậu lại đến.”Giang Bác lắc đầu: "Còn có chuyện khác muốn thương lượng.”Sở trưởng Thái lập tức ngồi thẳng: "Cậu nói đi.”Giang Bác nói: "Vật cần làm quá nhiều, nếu chỉ một mình tôi làm thì quá mất thời gian.”Sở trưởng Thái căng thẳng, lo lắng Giang Bác không chịu làm nữa: "Khó khăn chỉ là tạm thời thôi…”Giang Bác nghiêm túc nói: "Sau này, tôi sẽ tiến hành chỉ đạo đối với các ông.”Sở trưởng Thái: “… Ý của cậu là?"“Hãy thành lập nhiều ban hạng mục hơn đi, sau đó tôi sẽ cho các ông bản thảo lập luận và ý tưởng, để các ông tự mình nghiên cứu. Năng lực tính toán hiện tại của máy tính, hẳn là có thể đảm nhận nhu cầu tính toán.”Sở trưởng Thái kích động đến nỗi tay đều run lên, còn khách sáo đứng dậy: "Đây, đây có phải vất vả quá cho cậu rồi không. Đừng để bản thân quá mệt mỏi, lãnh đạo lớn rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cậu, còn yêu cầu chúng tôi không thể để cậu quá vất vả.”Nhắc tới chuyện này sắc mặt Giang Bác liền không vui: "Nhưng mà chỗ các ông cái gì cũng thiếu.”Sóng mũi Sở trưởng Thái cay cay, cảm thấy bởi vì quốc gia cái gì cũng thiếu cho nên Giang Bác mới phấn đấu quên mình như vậy, luôn tập trung tinh thần cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học.“Cảm ơn cậu, đồng chí Tô Giang Bác, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây cản trở.”Sau đấy hai người thương lượng một chút cụ thể về yêu cầu thành lập dự án.Giang Bác nói: "Mục tiêu chính của lần này là mạng Internet.”Sở trưởng Thái cầm sổ ghi chép ghi chép lại: "Mạng Internet? Đấy là thứ gì vậy?”

Lôi Hổ, Lôi Báo: “…..”

Thời tiết thủ đô càng ngày càng lạnh, mà còn phải học thêm hai tiết, Tống Sở buồn bực muốn chết.

Tuy rằng được bao bọc bởi cái nóng của bếp lò, vẫn cảm thấy lạnh.

Buổi tối thấy bộ dạng tay chân lạnh ngắt của Tống Sở, trong mắt Giang Bác lộ ra vẻ đau lòng: "Hay là không đi nữa, trường học sẽ đồng ý thôi.”

TBC

Tống Sở lắc đầu: "Mọi người đều như nhau, em không thể trở thành đặc thù, hơn nữa đây cũng là một mặt tinh thần. Thầy cô không phải nói rồi sao, ở nơi biên giới xa xôi của đất nước chúng ta so với nơi này còn lạnh hơn, nhưng vẫn còn có rất nhiều người bất chấp giá rét để canh giữ.”

Giang Bác phát hiện, con người nơi đây thật sự rất biết cách khích lệ người khác, trước kia Sở Sở cái gì cũng không muốn làm nhưng hiện tại lại biến thành như vậy.

Giang Bác bất lực đỡ trán: "Chờ anh nghĩ cách giải quyết vấn đề sưởi ấm đã.”

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, anh đừng nghĩ nữa, nhiệm vụ của anh quá nhiều rồi. Trước kia anh nói muốn làm máy in, kế đó còn cùng mẹ nói muốn kết nối mạng cho máy tính, gần đây còn nói với Sở trưởng Thái sẽ nghiên cứu sản xuất thuốc, hiện tại anh lại muốn làm đồ sưởi ấm… Anh có làm hết nổi không?”

Giang Bác: “…..”

Tống Sở an ủi nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, anh chỉ có một mình, đừng để mệt quá.”

Giang Bác mím môi, cảm thấy chuyện này rất đúng. Nơi này cái gì cũng thiếu, nếu chỉ dựa vào một mình anh sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Bây giờ có máy tính rồi, thực sự không cần anh lo lắng nhiều như vậy nữa.

Vì thế lúc cuối tuần, Giang Bác quấn kín mít người rồi ra ngoài.

Sở trưởng Thái gần đây bận rộn xin thành lập ban hạng mục dược phẩm sinh học, lãnh đạo lớn đã phê duyệt chỉ thị rồi, còn điều động các chuyên gia ưu tú nhất cả nước về dược phẩm sinh học đến thủ đô để tham dự nghiên cứu.

Nói là cả nước, thật ra cũng chỉ có vài người, cộng thêm ban hạng mục trước kia bên phía thủ đô, chỉ được 20 người.

Nhân tài cũng quá ít rồi.

Sở trưởng Thái cực kỳ phiền muộn, cảm thấy quốc gia cần phải bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài hơn.

May mắn là lãnh đạo lớn hiện nay cũng ủng hộ giáo dục, sau này khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.

Biết Giang Bác tới, Sở trưởng Thái lập tức bỏ chuyện đang làm xuống, nhanh chóng đi gặp mặt Giang Bác.

“Cậu tới để bàn về chuyện ban hạng mục sản xuất thuốc sao? Hiện tại gần như chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi, vừa đúng lúc cậu lại đến.”

Giang Bác lắc đầu: "Còn có chuyện khác muốn thương lượng.”

Sở trưởng Thái lập tức ngồi thẳng: "Cậu nói đi.”

Giang Bác nói: "Vật cần làm quá nhiều, nếu chỉ một mình tôi làm thì quá mất thời gian.”

Sở trưởng Thái căng thẳng, lo lắng Giang Bác không chịu làm nữa: "Khó khăn chỉ là tạm thời thôi…”

Giang Bác nghiêm túc nói: "Sau này, tôi sẽ tiến hành chỉ đạo đối với các ông.”

Sở trưởng Thái: “… Ý của cậu là?"

“Hãy thành lập nhiều ban hạng mục hơn đi, sau đó tôi sẽ cho các ông bản thảo lập luận và ý tưởng, để các ông tự mình nghiên cứu. Năng lực tính toán hiện tại của máy tính, hẳn là có thể đảm nhận nhu cầu tính toán.”

Sở trưởng Thái kích động đến nỗi tay đều run lên, còn khách sáo đứng dậy: "Đây, đây có phải vất vả quá cho cậu rồi không. Đừng để bản thân quá mệt mỏi, lãnh đạo lớn rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cậu, còn yêu cầu chúng tôi không thể để cậu quá vất vả.”

Nhắc tới chuyện này sắc mặt Giang Bác liền không vui: "Nhưng mà chỗ các ông cái gì cũng thiếu.”

Sóng mũi Sở trưởng Thái cay cay, cảm thấy bởi vì quốc gia cái gì cũng thiếu cho nên Giang Bác mới phấn đấu quên mình như vậy, luôn tập trung tinh thần cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

“Cảm ơn cậu, đồng chí Tô Giang Bác, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây cản trở.”

Sau đấy hai người thương lượng một chút cụ thể về yêu cầu thành lập dự án.

Giang Bác nói: "Mục tiêu chính của lần này là mạng Internet.”

Sở trưởng Thái cầm sổ ghi chép ghi chép lại: "Mạng Internet? Đấy là thứ gì vậy?”

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Lôi Hổ, Lôi Báo: “…..”Thời tiết thủ đô càng ngày càng lạnh, mà còn phải học thêm hai tiết, Tống Sở buồn bực muốn chết.Tuy rằng được bao bọc bởi cái nóng của bếp lò, vẫn cảm thấy lạnh.Buổi tối thấy bộ dạng tay chân lạnh ngắt của Tống Sở, trong mắt Giang Bác lộ ra vẻ đau lòng: "Hay là không đi nữa, trường học sẽ đồng ý thôi.”TBCTống Sở lắc đầu: "Mọi người đều như nhau, em không thể trở thành đặc thù, hơn nữa đây cũng là một mặt tinh thần. Thầy cô không phải nói rồi sao, ở nơi biên giới xa xôi của đất nước chúng ta so với nơi này còn lạnh hơn, nhưng vẫn còn có rất nhiều người bất chấp giá rét để canh giữ.”Giang Bác phát hiện, con người nơi đây thật sự rất biết cách khích lệ người khác, trước kia Sở Sở cái gì cũng không muốn làm nhưng hiện tại lại biến thành như vậy.Giang Bác bất lực đỡ trán: "Chờ anh nghĩ cách giải quyết vấn đề sưởi ấm đã.”Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, anh đừng nghĩ nữa, nhiệm vụ của anh quá nhiều rồi. Trước kia anh nói muốn làm máy in, kế đó còn cùng mẹ nói muốn kết nối mạng cho máy tính, gần đây còn nói với Sở trưởng Thái sẽ nghiên cứu sản xuất thuốc, hiện tại anh lại muốn làm đồ sưởi ấm… Anh có làm hết nổi không?”Giang Bác: “…..”Tống Sở an ủi nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, anh chỉ có một mình, đừng để mệt quá.”Giang Bác mím môi, cảm thấy chuyện này rất đúng. Nơi này cái gì cũng thiếu, nếu chỉ dựa vào một mình anh sẽ tốn rất nhiều thời gian.Bây giờ có máy tính rồi, thực sự không cần anh lo lắng nhiều như vậy nữa.Vì thế lúc cuối tuần, Giang Bác quấn kín mít người rồi ra ngoài.Sở trưởng Thái gần đây bận rộn xin thành lập ban hạng mục dược phẩm sinh học, lãnh đạo lớn đã phê duyệt chỉ thị rồi, còn điều động các chuyên gia ưu tú nhất cả nước về dược phẩm sinh học đến thủ đô để tham dự nghiên cứu.Nói là cả nước, thật ra cũng chỉ có vài người, cộng thêm ban hạng mục trước kia bên phía thủ đô, chỉ được 20 người.Nhân tài cũng quá ít rồi.Sở trưởng Thái cực kỳ phiền muộn, cảm thấy quốc gia cần phải bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài hơn.May mắn là lãnh đạo lớn hiện nay cũng ủng hộ giáo dục, sau này khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.Biết Giang Bác tới, Sở trưởng Thái lập tức bỏ chuyện đang làm xuống, nhanh chóng đi gặp mặt Giang Bác.“Cậu tới để bàn về chuyện ban hạng mục sản xuất thuốc sao? Hiện tại gần như chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi, vừa đúng lúc cậu lại đến.”Giang Bác lắc đầu: "Còn có chuyện khác muốn thương lượng.”Sở trưởng Thái lập tức ngồi thẳng: "Cậu nói đi.”Giang Bác nói: "Vật cần làm quá nhiều, nếu chỉ một mình tôi làm thì quá mất thời gian.”Sở trưởng Thái căng thẳng, lo lắng Giang Bác không chịu làm nữa: "Khó khăn chỉ là tạm thời thôi…”Giang Bác nghiêm túc nói: "Sau này, tôi sẽ tiến hành chỉ đạo đối với các ông.”Sở trưởng Thái: “… Ý của cậu là?"“Hãy thành lập nhiều ban hạng mục hơn đi, sau đó tôi sẽ cho các ông bản thảo lập luận và ý tưởng, để các ông tự mình nghiên cứu. Năng lực tính toán hiện tại của máy tính, hẳn là có thể đảm nhận nhu cầu tính toán.”Sở trưởng Thái kích động đến nỗi tay đều run lên, còn khách sáo đứng dậy: "Đây, đây có phải vất vả quá cho cậu rồi không. Đừng để bản thân quá mệt mỏi, lãnh đạo lớn rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cậu, còn yêu cầu chúng tôi không thể để cậu quá vất vả.”Nhắc tới chuyện này sắc mặt Giang Bác liền không vui: "Nhưng mà chỗ các ông cái gì cũng thiếu.”Sóng mũi Sở trưởng Thái cay cay, cảm thấy bởi vì quốc gia cái gì cũng thiếu cho nên Giang Bác mới phấn đấu quên mình như vậy, luôn tập trung tinh thần cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học.“Cảm ơn cậu, đồng chí Tô Giang Bác, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây cản trở.”Sau đấy hai người thương lượng một chút cụ thể về yêu cầu thành lập dự án.Giang Bác nói: "Mục tiêu chính của lần này là mạng Internet.”Sở trưởng Thái cầm sổ ghi chép ghi chép lại: "Mạng Internet? Đấy là thứ gì vậy?”

Chương 457: Chương 457