Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 469: Chương 469
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Các chuyên gia cầm lấy, chăm chú đọc kỹ càng, ai ai cũng từ yên tĩnh bỗng thành háo hức xem nó. Nhanh như vậy có thể làm ra những thứ này, tốc độ thật là nhanh, quả nhiên là danh bất hư truyền.Giang Bác nói: "Tôi hy vọng có thể làm được nó càng sớm càng tốt, cuối đông rất lạnh."Một chuyên gia có tuổi nghiêm túc nói: "E rằng không kịp, phải đổi nguồn điện, điện năng cần thiết của cái này đạt tới 25kw, dây điện của chúng ta sợ là không chịu được…"Giang Bác: "....."Cuối cùng, Giang Bác cũng sửa đổi lại và giảm công suất nhưng đồng thời còn kiểm soát nhiệt độ sưởi ấm, trước đó anh yêu cầu nhiệt độ là 28 độ nhưng lúc này chỉ có thể giảm yêu cầu xuống mức nhiệt 20 độ. Nhưng với thời tiết thủ đô, hiệu suất sưởi ấm thực sự có thể tạo cho căn nhà chỉ tạm dừng được ở mức 15 độ...Giang Bác xoa trán, đây mà tính là môi trường ấm áp sao?Nhưng kết quả của nghiên cứu này lại khiến những chuyên gia kỳ cựu rất vui mừng."Có điều hoà nhiệt độ rồi sau này chúng ta làm thí nghiệm sẽ rất tiện lợi, rất nhiều loại thí nghiệm đều cần môi trường nhiệt độ không đổi mới có thể tiến hành làm thí nghiệm."Giang Bác về nhà bằng xe jeep.Sau khi anh rời đi, các chuyên gia kỳ cựu vẫn phấn kích đến mức không thèm nghỉ ngơi mà tiếp tục làm việc.Khi Giang Bác về nhà, cả gia đình đều đang đợi anh trở lại ăn cơm.Tống Sở sải bước chạy tới: "Anh Tiểu Bác, anh có lạnh không? Lại đây sưởi ấm tay đi."Mã Lan hỏi: "Con đi đâu cả ngày thế?""Con đến viện nghiên cứu ạ." Giang Bác trả lời.Mã Lan ngạc nhiên, con trai quá chuyên tâm vào công việc rồi, trời lạnh như thế này mà vẫn chạy ra ngoài.Mã Lan và những người khác thường không chủ động hỏi về công việc của viện nghiên cứu, dù sao những chuyện này đều cần giữ bí mật, nhưng hôm nay Giang Bác lại cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ: "Hôm nay viện nghiên cứu chế tạo ra máy điều hoà, mấy ngày nữa là có thể sản xuất."TBC"....." Cả nhà ngạc nhiên.Tô Chí Phong nói: "Cái đó có thể làm mát và sưởi ấm đúng không?"Mã Lan vui vẻ nói: "Chính là nó, ôi chao, bảo vật cứu mạng này cuối cùng cũng có."Tống Sở cười nói: "Nhất định là do anh Tiểu Bác làm."Giang Bác: "Anh chỉ làm một chút thôi, còn lại do bọn họ làm. Nó không được tốt cho lắm, nhiệt độ giữ ấm trong nhà chỉ tới 15 độ."Tô Chí Phong nói: "15 độ mà còn chưa đủ sao? Con trai, con có biết hiện tại chúng ta đang sống trong môi trường bao nhiêu độ không?"Giang Bác không chút suy nghĩ nói: "Ba độ ạ.""Đúng vậy, cho nên 15 độ… xem như là đủ rồi."Mã Lan và Tống Sở gật đầu liên tục.15 độ là hoàn toàn đủ rồi, đừng nói là 15 độ, 5 độ cũng được.Trời lạnh thế này đúng là không chịu nổi, mới ở đây năm đầu tiên nên họ chưa quen lắm.Giang Bác nghiêm túc nói: "Trước đó bọn họ định không làm hệ thống sưởi, hôm nay con đến mới thêm vào."Tống Sở vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, anh thật tuyệt vời. Anh đã đem lại môi trường ấm áp cho mọi người."Mã Lan khen ngợi: "Con trai của mẹ làm ra điều hoà trung tâm... Khụ khụ… Không phải, là điều hoà tư nhân."Tô Chí Phong nói: "Không phải đều là điều hoà sao? Có gì khác nhau à?"Mã Lan nói: "Không, không khác gì đâu."Giang Bác nhìn mẹ, sau đó cúi đầu ăn lẩu.Có máy điều hoà là có hy vọng, nhà họ Tô háo hức chờ đợi máy điều hoà, cuối cùng cũng được lắp khi sản xuất thành công.Điều hoà dạng hộp rất dễ lắp đặt, không cần đến thợ cũng được nhưng các đồng chí từ viện nghiên cứu vẫn đích thân đến.Người trong quân đội vừa đến lại có một đoàn xe đi chạy vào, bọn họ còn mang đồ đến cạnh nhà họ Tô.Nhưng chẳng có ai qua xem chuyện vui, họ chỉ ở nhà đoán xem gia đình kia lại làm gì và tại sao luôn náo nhiệt như thế.Sau khi lắp điều hoà vào, nhà họ Tô lập tức khởi động ngay, đứng đối diện cửa thoát gió và cảm nhận luồng khí nóng thổi ra, các đồng chí trong viện nghiên cứu không khỏi cảm thấy thực sự thoải mái, chỉ khi những thứ làm ra được người khác sử dụng thì mới không lãng phí thời gian.
Các chuyên gia cầm lấy, chăm chú đọc kỹ càng, ai ai cũng từ yên tĩnh bỗng thành háo hức xem nó. Nhanh như vậy có thể làm ra những thứ này, tốc độ thật là nhanh, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Giang Bác nói: "Tôi hy vọng có thể làm được nó càng sớm càng tốt, cuối đông rất lạnh."
Một chuyên gia có tuổi nghiêm túc nói: "E rằng không kịp, phải đổi nguồn điện, điện năng cần thiết của cái này đạt tới 25kw, dây điện của chúng ta sợ là không chịu được…"
Giang Bác: "....."
Cuối cùng, Giang Bác cũng sửa đổi lại và giảm công suất nhưng đồng thời còn kiểm soát nhiệt độ sưởi ấm, trước đó anh yêu cầu nhiệt độ là 28 độ nhưng lúc này chỉ có thể giảm yêu cầu xuống mức nhiệt 20 độ. Nhưng với thời tiết thủ đô, hiệu suất sưởi ấm thực sự có thể tạo cho căn nhà chỉ tạm dừng được ở mức 15 độ...
Giang Bác xoa trán, đây mà tính là môi trường ấm áp sao?
Nhưng kết quả của nghiên cứu này lại khiến những chuyên gia kỳ cựu rất vui mừng.
"Có điều hoà nhiệt độ rồi sau này chúng ta làm thí nghiệm sẽ rất tiện lợi, rất nhiều loại thí nghiệm đều cần môi trường nhiệt độ không đổi mới có thể tiến hành làm thí nghiệm."
Giang Bác về nhà bằng xe jeep.
Sau khi anh rời đi, các chuyên gia kỳ cựu vẫn phấn kích đến mức không thèm nghỉ ngơi mà tiếp tục làm việc.
Khi Giang Bác về nhà, cả gia đình đều đang đợi anh trở lại ăn cơm.
Tống Sở sải bước chạy tới: "Anh Tiểu Bác, anh có lạnh không? Lại đây sưởi ấm tay đi."
Mã Lan hỏi: "Con đi đâu cả ngày thế?"
"Con đến viện nghiên cứu ạ." Giang Bác trả lời.
Mã Lan ngạc nhiên, con trai quá chuyên tâm vào công việc rồi, trời lạnh như thế này mà vẫn chạy ra ngoài.
Mã Lan và những người khác thường không chủ động hỏi về công việc của viện nghiên cứu, dù sao những chuyện này đều cần giữ bí mật, nhưng hôm nay Giang Bác lại cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ: "Hôm nay viện nghiên cứu chế tạo ra máy điều hoà, mấy ngày nữa là có thể sản xuất."
TBC
"....." Cả nhà ngạc nhiên.
Tô Chí Phong nói: "Cái đó có thể làm mát và sưởi ấm đúng không?"
Mã Lan vui vẻ nói: "Chính là nó, ôi chao, bảo vật cứu mạng này cuối cùng cũng có."
Tống Sở cười nói: "Nhất định là do anh Tiểu Bác làm."
Giang Bác: "Anh chỉ làm một chút thôi, còn lại do bọn họ làm. Nó không được tốt cho lắm, nhiệt độ giữ ấm trong nhà chỉ tới 15 độ."
Tô Chí Phong nói: "15 độ mà còn chưa đủ sao? Con trai, con có biết hiện tại chúng ta đang sống trong môi trường bao nhiêu độ không?"
Giang Bác không chút suy nghĩ nói: "Ba độ ạ."
"Đúng vậy, cho nên 15 độ… xem như là đủ rồi."
Mã Lan và Tống Sở gật đầu liên tục.
15 độ là hoàn toàn đủ rồi, đừng nói là 15 độ, 5 độ cũng được.
Trời lạnh thế này đúng là không chịu nổi, mới ở đây năm đầu tiên nên họ chưa quen lắm.
Giang Bác nghiêm túc nói: "Trước đó bọn họ định không làm hệ thống sưởi, hôm nay con đến mới thêm vào."
Tống Sở vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, anh thật tuyệt vời. Anh đã đem lại môi trường ấm áp cho mọi người."
Mã Lan khen ngợi: "Con trai của mẹ làm ra điều hoà trung tâm... Khụ khụ… Không phải, là điều hoà tư nhân."
Tô Chí Phong nói: "Không phải đều là điều hoà sao? Có gì khác nhau à?"
Mã Lan nói: "Không, không khác gì đâu."
Giang Bác nhìn mẹ, sau đó cúi đầu ăn lẩu.
Có máy điều hoà là có hy vọng, nhà họ Tô háo hức chờ đợi máy điều hoà, cuối cùng cũng được lắp khi sản xuất thành công.
Điều hoà dạng hộp rất dễ lắp đặt, không cần đến thợ cũng được nhưng các đồng chí từ viện nghiên cứu vẫn đích thân đến.
Người trong quân đội vừa đến lại có một đoàn xe đi chạy vào, bọn họ còn mang đồ đến cạnh nhà họ Tô.
Nhưng chẳng có ai qua xem chuyện vui, họ chỉ ở nhà đoán xem gia đình kia lại làm gì và tại sao luôn náo nhiệt như thế.
Sau khi lắp điều hoà vào, nhà họ Tô lập tức khởi động ngay, đứng đối diện cửa thoát gió và cảm nhận luồng khí nóng thổi ra, các đồng chí trong viện nghiên cứu không khỏi cảm thấy thực sự thoải mái, chỉ khi những thứ làm ra được người khác sử dụng thì mới không lãng phí thời gian.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Các chuyên gia cầm lấy, chăm chú đọc kỹ càng, ai ai cũng từ yên tĩnh bỗng thành háo hức xem nó. Nhanh như vậy có thể làm ra những thứ này, tốc độ thật là nhanh, quả nhiên là danh bất hư truyền.Giang Bác nói: "Tôi hy vọng có thể làm được nó càng sớm càng tốt, cuối đông rất lạnh."Một chuyên gia có tuổi nghiêm túc nói: "E rằng không kịp, phải đổi nguồn điện, điện năng cần thiết của cái này đạt tới 25kw, dây điện của chúng ta sợ là không chịu được…"Giang Bác: "....."Cuối cùng, Giang Bác cũng sửa đổi lại và giảm công suất nhưng đồng thời còn kiểm soát nhiệt độ sưởi ấm, trước đó anh yêu cầu nhiệt độ là 28 độ nhưng lúc này chỉ có thể giảm yêu cầu xuống mức nhiệt 20 độ. Nhưng với thời tiết thủ đô, hiệu suất sưởi ấm thực sự có thể tạo cho căn nhà chỉ tạm dừng được ở mức 15 độ...Giang Bác xoa trán, đây mà tính là môi trường ấm áp sao?Nhưng kết quả của nghiên cứu này lại khiến những chuyên gia kỳ cựu rất vui mừng."Có điều hoà nhiệt độ rồi sau này chúng ta làm thí nghiệm sẽ rất tiện lợi, rất nhiều loại thí nghiệm đều cần môi trường nhiệt độ không đổi mới có thể tiến hành làm thí nghiệm."Giang Bác về nhà bằng xe jeep.Sau khi anh rời đi, các chuyên gia kỳ cựu vẫn phấn kích đến mức không thèm nghỉ ngơi mà tiếp tục làm việc.Khi Giang Bác về nhà, cả gia đình đều đang đợi anh trở lại ăn cơm.Tống Sở sải bước chạy tới: "Anh Tiểu Bác, anh có lạnh không? Lại đây sưởi ấm tay đi."Mã Lan hỏi: "Con đi đâu cả ngày thế?""Con đến viện nghiên cứu ạ." Giang Bác trả lời.Mã Lan ngạc nhiên, con trai quá chuyên tâm vào công việc rồi, trời lạnh như thế này mà vẫn chạy ra ngoài.Mã Lan và những người khác thường không chủ động hỏi về công việc của viện nghiên cứu, dù sao những chuyện này đều cần giữ bí mật, nhưng hôm nay Giang Bác lại cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ: "Hôm nay viện nghiên cứu chế tạo ra máy điều hoà, mấy ngày nữa là có thể sản xuất."TBC"....." Cả nhà ngạc nhiên.Tô Chí Phong nói: "Cái đó có thể làm mát và sưởi ấm đúng không?"Mã Lan vui vẻ nói: "Chính là nó, ôi chao, bảo vật cứu mạng này cuối cùng cũng có."Tống Sở cười nói: "Nhất định là do anh Tiểu Bác làm."Giang Bác: "Anh chỉ làm một chút thôi, còn lại do bọn họ làm. Nó không được tốt cho lắm, nhiệt độ giữ ấm trong nhà chỉ tới 15 độ."Tô Chí Phong nói: "15 độ mà còn chưa đủ sao? Con trai, con có biết hiện tại chúng ta đang sống trong môi trường bao nhiêu độ không?"Giang Bác không chút suy nghĩ nói: "Ba độ ạ.""Đúng vậy, cho nên 15 độ… xem như là đủ rồi."Mã Lan và Tống Sở gật đầu liên tục.15 độ là hoàn toàn đủ rồi, đừng nói là 15 độ, 5 độ cũng được.Trời lạnh thế này đúng là không chịu nổi, mới ở đây năm đầu tiên nên họ chưa quen lắm.Giang Bác nghiêm túc nói: "Trước đó bọn họ định không làm hệ thống sưởi, hôm nay con đến mới thêm vào."Tống Sở vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, anh thật tuyệt vời. Anh đã đem lại môi trường ấm áp cho mọi người."Mã Lan khen ngợi: "Con trai của mẹ làm ra điều hoà trung tâm... Khụ khụ… Không phải, là điều hoà tư nhân."Tô Chí Phong nói: "Không phải đều là điều hoà sao? Có gì khác nhau à?"Mã Lan nói: "Không, không khác gì đâu."Giang Bác nhìn mẹ, sau đó cúi đầu ăn lẩu.Có máy điều hoà là có hy vọng, nhà họ Tô háo hức chờ đợi máy điều hoà, cuối cùng cũng được lắp khi sản xuất thành công.Điều hoà dạng hộp rất dễ lắp đặt, không cần đến thợ cũng được nhưng các đồng chí từ viện nghiên cứu vẫn đích thân đến.Người trong quân đội vừa đến lại có một đoàn xe đi chạy vào, bọn họ còn mang đồ đến cạnh nhà họ Tô.Nhưng chẳng có ai qua xem chuyện vui, họ chỉ ở nhà đoán xem gia đình kia lại làm gì và tại sao luôn náo nhiệt như thế.Sau khi lắp điều hoà vào, nhà họ Tô lập tức khởi động ngay, đứng đối diện cửa thoát gió và cảm nhận luồng khí nóng thổi ra, các đồng chí trong viện nghiên cứu không khỏi cảm thấy thực sự thoải mái, chỉ khi những thứ làm ra được người khác sử dụng thì mới không lãng phí thời gian.