Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 472: Chương 472
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Lời của Tống Sở khiến hai người ngừng tranh cãi.Mã Lan thấy con gái mình tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ, ngược lại hai vợ chồng bà đã trưởng thành nhưng đôi lúc lại bí bách không thôi.Mã Lan nói: "Bác trai, cháu nghĩ chuyện có nên kinh doanh hay không, không phải là chuyện chỉ cần tranh cãi hay đánh nhau là quyết định được, chỉ khi mọi người cần mới có thể phát triển, nhưng hiện tại ai cũng nghèo, liệu kinh doanh tư nhân có thể kiếm ra tiền hay không?"Tô Chí Phong cũng nói: "Cháu cũng không biết tình hình hiện tại có tốt hay không, nhưng ít nhất đất nước đang ngày càng phát triển hơn rồi, cho nên cuộc sống của người dân cũng đang dần tốt hơn, điều người dân mong muốn là một cuộc sống ổn định như vậy."Tống Sở cũng lo lắng nói: "Nếu như các lãnh đạo đều ngừng phát triển đất nước để tranh luận những chuyện này thì sao ạ?"Ông cụ Mai im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng, chúng ta cứ tiếp tục như thế này sao? Chúng ta không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào ư."Mã Lan thầm nghĩ, hiện tại đúng là không nên kiến nghị lên phía trên, đất nước muốn phát triển ổn định thì không nên tranh cãi vào khoản thời gian này."Trước mắt chúng ta cứ thong thả đi, đừng quá lo lắng. Khi đất nước phát triển, nhu cầu cũng sẽ tự động tăng lên. Ví dụ, công nghiệp của đất nước ta trong hai năm qua chỉ mới bắt đầu phát triển, cho nên nhu cầu của người dân vẫn chưa tăng lên, đến một lúc nào đó khi cung không đủ cầu đương nhiên đất nước sẽ không để cho người dân chúng ta có tiền mà không có nơi tiêu."Bà Lôi cũng thuyết phục: "Cha, đất nước mới gây dựng lại được mấy năm đâu chứ, chúng ta ngay cả khởi công cũng không có thời gian, đợi sau khi hoàn thành xây dựng hạ tầng chúng ta nói chuyện này cũng chưa muộn, bây giờ thảo luận chuyện này chẳng phải sẽ dễ gây thêm hỗn loạn cho đất nước sao?"Sở trưởng Lôi nói: "Đúng là sẽ làm hỗn loạn hơn thôi."Tô Chí Phong cười nói: "Bác trai, cái khác cháu không nói, trước mắt nói về chuyện thi đại học đi, trước đây phía trên vốn chưa từng nói đến chuyện cải cách chính sách thi tuyển sinh đại học, nhưng chẳng phải bởi vì bây giờ công nghiệp phát triển cần thêm nhân tài, cho nên liền cải cách chính sách đấy sao? Điều đó cho thấy đất nước rất coi trọng nhu cầu của người dân, vì vậy, bác đừng quá lo lắng."Mọi người không phủ nhận quan điểm của ông cụ Mai, nhưng chỉ thấm nhuần cho ông thêm một suy nghĩ, đó là nhu cầu của người dân chưa đạt đến mức bắt buộc người dân trên cả nước phải kinh doanh.Sau khi ông cụ Mai nghe xong, suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy tạm có thể chấp nhận những ý kiến này.Một cuộc tranh luận sắp nổ ra rất nhanh cứ theo đó mà bị b*p ch*t.TBCNhưng Mã Lan vẫn lo lắng.Bà nhớ lại những gì sẽ xảy ra sau hai năm nữa, lúc đấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người suy nghĩ như ông cụ Mai.Một khi tranh chấp nảy sinh sẽ hình thành mâu thuẫn, sau đó…Mã Lan không kiềm được nói với ông cụ Mai: "Bác ơi, nếu xung quanh bác cũng có những đồng chí lo lắng như bác, thì bác nhớ phải thuyết phục họ cho đất nước thêm một thời gian đấy nhé."Ông cụ Mai cũng là người quan tâm đến đất nước và nhân dân, nếu không thì ông cụ đã không tiêu hết tài sản và cống hiến hết mình cho cách mạng."Không biết ông đây có thể sống đến lúc nhìn thấy sự phồn hoa thịnh vượng của đất nước ta hay không nữa." Ông cụ Mai ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hư không.Tống Sở tự tin nói: "Cháu khẳng định là có thể, mọi người phải có lòng tin đối với lớp trẻ ạ."Sau khi trở về từ nhà ông Lôi, Mã Lan vẫn rất lo lắng.Trước đây, bà nghĩ rằng nhiều thứ trong lịch sử đã thay đổi nên trong tương lai mọi thứ cũng sẽ khác, nhưng sự xuất hiện của ông cụ Mai đã khiến bà bắt đầu suy tư, bởi vì mâu thuẫn vẫn tồn tại nên bà sợ nó sẽ ngày trở nên tồi tệ hơn.Lúc cả nhà dùng cơm Mã Lan vẫn chưa lấy lại tinh thần.Tô Chí Phong nói: "Bà vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi à?"
Lời của Tống Sở khiến hai người ngừng tranh cãi.
Mã Lan thấy con gái mình tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ, ngược lại hai vợ chồng bà đã trưởng thành nhưng đôi lúc lại bí bách không thôi.
Mã Lan nói: "Bác trai, cháu nghĩ chuyện có nên kinh doanh hay không, không phải là chuyện chỉ cần tranh cãi hay đánh nhau là quyết định được, chỉ khi mọi người cần mới có thể phát triển, nhưng hiện tại ai cũng nghèo, liệu kinh doanh tư nhân có thể kiếm ra tiền hay không?"
Tô Chí Phong cũng nói: "Cháu cũng không biết tình hình hiện tại có tốt hay không, nhưng ít nhất đất nước đang ngày càng phát triển hơn rồi, cho nên cuộc sống của người dân cũng đang dần tốt hơn, điều người dân mong muốn là một cuộc sống ổn định như vậy."
Tống Sở cũng lo lắng nói: "Nếu như các lãnh đạo đều ngừng phát triển đất nước để tranh luận những chuyện này thì sao ạ?"
Ông cụ Mai im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng, chúng ta cứ tiếp tục như thế này sao? Chúng ta không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào ư."
Mã Lan thầm nghĩ, hiện tại đúng là không nên kiến nghị lên phía trên, đất nước muốn phát triển ổn định thì không nên tranh cãi vào khoản thời gian này.
"Trước mắt chúng ta cứ thong thả đi, đừng quá lo lắng. Khi đất nước phát triển, nhu cầu cũng sẽ tự động tăng lên. Ví dụ, công nghiệp của đất nước ta trong hai năm qua chỉ mới bắt đầu phát triển, cho nên nhu cầu của người dân vẫn chưa tăng lên, đến một lúc nào đó khi cung không đủ cầu đương nhiên đất nước sẽ không để cho người dân chúng ta có tiền mà không có nơi tiêu."
Bà Lôi cũng thuyết phục: "Cha, đất nước mới gây dựng lại được mấy năm đâu chứ, chúng ta ngay cả khởi công cũng không có thời gian, đợi sau khi hoàn thành xây dựng hạ tầng chúng ta nói chuyện này cũng chưa muộn, bây giờ thảo luận chuyện này chẳng phải sẽ dễ gây thêm hỗn loạn cho đất nước sao?"
Sở trưởng Lôi nói: "Đúng là sẽ làm hỗn loạn hơn thôi."
Tô Chí Phong cười nói: "Bác trai, cái khác cháu không nói, trước mắt nói về chuyện thi đại học đi, trước đây phía trên vốn chưa từng nói đến chuyện cải cách chính sách thi tuyển sinh đại học, nhưng chẳng phải bởi vì bây giờ công nghiệp phát triển cần thêm nhân tài, cho nên liền cải cách chính sách đấy sao? Điều đó cho thấy đất nước rất coi trọng nhu cầu của người dân, vì vậy, bác đừng quá lo lắng."
Mọi người không phủ nhận quan điểm của ông cụ Mai, nhưng chỉ thấm nhuần cho ông thêm một suy nghĩ, đó là nhu cầu của người dân chưa đạt đến mức bắt buộc người dân trên cả nước phải kinh doanh.
Sau khi ông cụ Mai nghe xong, suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy tạm có thể chấp nhận những ý kiến này.
Một cuộc tranh luận sắp nổ ra rất nhanh cứ theo đó mà bị b*p ch*t.
TBC
Nhưng Mã Lan vẫn lo lắng.
Bà nhớ lại những gì sẽ xảy ra sau hai năm nữa, lúc đấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người suy nghĩ như ông cụ Mai.
Một khi tranh chấp nảy sinh sẽ hình thành mâu thuẫn, sau đó…
Mã Lan không kiềm được nói với ông cụ Mai: "Bác ơi, nếu xung quanh bác cũng có những đồng chí lo lắng như bác, thì bác nhớ phải thuyết phục họ cho đất nước thêm một thời gian đấy nhé."
Ông cụ Mai cũng là người quan tâm đến đất nước và nhân dân, nếu không thì ông cụ đã không tiêu hết tài sản và cống hiến hết mình cho cách mạng.
"Không biết ông đây có thể sống đến lúc nhìn thấy sự phồn hoa thịnh vượng của đất nước ta hay không nữa." Ông cụ Mai ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hư không.
Tống Sở tự tin nói: "Cháu khẳng định là có thể, mọi người phải có lòng tin đối với lớp trẻ ạ."
Sau khi trở về từ nhà ông Lôi, Mã Lan vẫn rất lo lắng.
Trước đây, bà nghĩ rằng nhiều thứ trong lịch sử đã thay đổi nên trong tương lai mọi thứ cũng sẽ khác, nhưng sự xuất hiện của ông cụ Mai đã khiến bà bắt đầu suy tư, bởi vì mâu thuẫn vẫn tồn tại nên bà sợ nó sẽ ngày trở nên tồi tệ hơn.
Lúc cả nhà dùng cơm Mã Lan vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tô Chí Phong nói: "Bà vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi à?"
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Lời của Tống Sở khiến hai người ngừng tranh cãi.Mã Lan thấy con gái mình tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ, ngược lại hai vợ chồng bà đã trưởng thành nhưng đôi lúc lại bí bách không thôi.Mã Lan nói: "Bác trai, cháu nghĩ chuyện có nên kinh doanh hay không, không phải là chuyện chỉ cần tranh cãi hay đánh nhau là quyết định được, chỉ khi mọi người cần mới có thể phát triển, nhưng hiện tại ai cũng nghèo, liệu kinh doanh tư nhân có thể kiếm ra tiền hay không?"Tô Chí Phong cũng nói: "Cháu cũng không biết tình hình hiện tại có tốt hay không, nhưng ít nhất đất nước đang ngày càng phát triển hơn rồi, cho nên cuộc sống của người dân cũng đang dần tốt hơn, điều người dân mong muốn là một cuộc sống ổn định như vậy."Tống Sở cũng lo lắng nói: "Nếu như các lãnh đạo đều ngừng phát triển đất nước để tranh luận những chuyện này thì sao ạ?"Ông cụ Mai im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng, chúng ta cứ tiếp tục như thế này sao? Chúng ta không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào ư."Mã Lan thầm nghĩ, hiện tại đúng là không nên kiến nghị lên phía trên, đất nước muốn phát triển ổn định thì không nên tranh cãi vào khoản thời gian này."Trước mắt chúng ta cứ thong thả đi, đừng quá lo lắng. Khi đất nước phát triển, nhu cầu cũng sẽ tự động tăng lên. Ví dụ, công nghiệp của đất nước ta trong hai năm qua chỉ mới bắt đầu phát triển, cho nên nhu cầu của người dân vẫn chưa tăng lên, đến một lúc nào đó khi cung không đủ cầu đương nhiên đất nước sẽ không để cho người dân chúng ta có tiền mà không có nơi tiêu."Bà Lôi cũng thuyết phục: "Cha, đất nước mới gây dựng lại được mấy năm đâu chứ, chúng ta ngay cả khởi công cũng không có thời gian, đợi sau khi hoàn thành xây dựng hạ tầng chúng ta nói chuyện này cũng chưa muộn, bây giờ thảo luận chuyện này chẳng phải sẽ dễ gây thêm hỗn loạn cho đất nước sao?"Sở trưởng Lôi nói: "Đúng là sẽ làm hỗn loạn hơn thôi."Tô Chí Phong cười nói: "Bác trai, cái khác cháu không nói, trước mắt nói về chuyện thi đại học đi, trước đây phía trên vốn chưa từng nói đến chuyện cải cách chính sách thi tuyển sinh đại học, nhưng chẳng phải bởi vì bây giờ công nghiệp phát triển cần thêm nhân tài, cho nên liền cải cách chính sách đấy sao? Điều đó cho thấy đất nước rất coi trọng nhu cầu của người dân, vì vậy, bác đừng quá lo lắng."Mọi người không phủ nhận quan điểm của ông cụ Mai, nhưng chỉ thấm nhuần cho ông thêm một suy nghĩ, đó là nhu cầu của người dân chưa đạt đến mức bắt buộc người dân trên cả nước phải kinh doanh.Sau khi ông cụ Mai nghe xong, suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy tạm có thể chấp nhận những ý kiến này.Một cuộc tranh luận sắp nổ ra rất nhanh cứ theo đó mà bị b*p ch*t.TBCNhưng Mã Lan vẫn lo lắng.Bà nhớ lại những gì sẽ xảy ra sau hai năm nữa, lúc đấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người suy nghĩ như ông cụ Mai.Một khi tranh chấp nảy sinh sẽ hình thành mâu thuẫn, sau đó…Mã Lan không kiềm được nói với ông cụ Mai: "Bác ơi, nếu xung quanh bác cũng có những đồng chí lo lắng như bác, thì bác nhớ phải thuyết phục họ cho đất nước thêm một thời gian đấy nhé."Ông cụ Mai cũng là người quan tâm đến đất nước và nhân dân, nếu không thì ông cụ đã không tiêu hết tài sản và cống hiến hết mình cho cách mạng."Không biết ông đây có thể sống đến lúc nhìn thấy sự phồn hoa thịnh vượng của đất nước ta hay không nữa." Ông cụ Mai ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hư không.Tống Sở tự tin nói: "Cháu khẳng định là có thể, mọi người phải có lòng tin đối với lớp trẻ ạ."Sau khi trở về từ nhà ông Lôi, Mã Lan vẫn rất lo lắng.Trước đây, bà nghĩ rằng nhiều thứ trong lịch sử đã thay đổi nên trong tương lai mọi thứ cũng sẽ khác, nhưng sự xuất hiện của ông cụ Mai đã khiến bà bắt đầu suy tư, bởi vì mâu thuẫn vẫn tồn tại nên bà sợ nó sẽ ngày trở nên tồi tệ hơn.Lúc cả nhà dùng cơm Mã Lan vẫn chưa lấy lại tinh thần.Tô Chí Phong nói: "Bà vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi à?"