Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 497: Chương 497
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Sau khi xem xét cẩn thận, cô phát hiện ra hiện tượng này quả thật rất phổ biến.Đây là một nhận thức khiến mọi người vô cùng bất lực.Trước kia thế giới này đối với Tống Sở mà nói rất hoàn mỹ, một chút khuyết điểm đều có thể bỏ qua, nhưng hiện tại, mặt trên đã bị phủ một tầng xám xịtTống Sở thở dài một hơi, cô sẽ cố hết sức để xua tan bóng đen bên trên, cho dù điều đó sẽ cần thời gian rất dài.Sau khi trở về thủ đô, Mã Lan đi làm, còn Tô Chí Phong đến trường gặp giáo viên.Trong nhà chỉ còn lại Giang Bác và Tống Sở.Giang Bác cảm thấy kỳ nghỉ của mình còn chưa kết thúc, sau này còn phải tới phòng nghiên cứu, cho nên bây giờ chỉ muốn ở nhà nằm điều hoà, tranh thủ đánh dấu cho bác gái cả. Nhưng anh cảm thấy kiến thức trong sách này không đủ toàn diện, thấy nhàn rỗi không có việc gì làm, còn viết lên thêm phía trên một ít điểm kiến thức.TBCTống Sở thì cầm quyển sổ tay, ngồi bên cạnh Giang Bác, vừa hóng gió lạnh, vừa nghĩ nội dung sách mới.Suy nghĩ xem làm thế nào để cuốn sách này có được sự chú ý của người khác, để làm cho mọi người nhận thức được vấn đề.Lãnh đạo lớn cũng biết Giang Bác đã từ quê trở về, còn cố ý dành thời gian mời cả nhà anh đến ăn dưa hấu.Miệng thì nói mời bọn trẻ ăn dưa hấu, nhưng thực ra ông muốn dành một ít thời gian để gặp Giang Bác đứa nhỏ Sở Sở, tiện hỏi thăm chút tình hình.Vả lại, việc hai đứa nhỏ chung sống với nhau càng ngày hòa hợp hơn cũng khiến cho tinh thần người khác phần nhiều an tâm.Huống chi Giang Bác lại là báu vật của đất nước.Vì không có ai ở nhà, Tống Sở đành mang theo Tô Tiểu Hoa.Tô Tiểu Hoa vô cùng bám người trong suốt thời gian nó ra khỏi huyện, bởi vì nó sợ người lạ.Nhưng khi đến nhà lãnh đạo lớn, Sở Sở lại chẳng muốn vào tẹo nào, cô sợ Tiểu Hoa sẽ quậy phá làm rối tung cả lên.May thay có cá khô thơm ngon, nên Tô Tiểu Hoa không chạy nhảy xung quanh mà ngồi một góc dưới mái hiên có bóng râm nhấm nháp.Lãnh đạo lớn bổ dưa hấu ra, ruột bên trong quả đỏ hồng, nhìn thôi đã thèm ch** n**c miếng.Khi lãnh đạo lớn thấy hai anh em đến gần, ông đưa cho mỗi người một miếng.Tống Sở nhận lấy lễ phép nói: "Cám ơn bác ạ!"Giang Bác nói theo: "Cám ơn ạ."Lãnh đạo lớn thấy hai người ăn ngon lành, cười hỏi tình hình lần này trở về quê như thế nào.Giang Bác trả lời: "Mọi thứ đều tốt ạ."Tống Sở giúp mô tả tình hình ở huyện Bình An: "So với lần trước chúng cháu rời đi thì đã có nhiều công xưởng hơn, phòng công tác mới cũng được xây dựng. Mọi người hình như đã có cuộc sống khá hơn một chút rồi, không gầy đến dọa người như trước, nụ cười trên mặt xuất hiện cũng nhiều hơn, học sinh được đến trường học cũng nhiều nốt."Lãnh đạo lớn nghe được tình hình này trên mặt lộ ra một nụ cười, cuộc sống của người dân ngày càng hạnh phúc, chính là nguyện vọng lớn nhất của những người chức trách như ông.Tiếp đó, ông cũng hỏi về tình hình gần đây cũng như kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này của hai người, nếu cảm thấy nóng nực quá thì có thể cho người đưa hai đứa đến nơi mát mẻ hơn để nghỉ hè.Giang Bác nhìn Tống Sở dường như không quan tâm đến điều đó.Tống Sở thấy vẻ mặt không quan tâm của anh liền lắc đầu: "Bác ơi, chúng cháu ở nhà cũng tốt rồi ạ!" Mẹ đã dặn không nên gây phiền nhiễu cho người ta."Hơn nữa, cháu đang có ý định viết sách, ở nhà sẽ thuận tiện nhiều hơn ạ."Lãnh đạo lớn có biết Tống Sở đã và đang viết ra sách, có lần còn xem qua, tuy rằng không lão luyện, nhưng ở cái tuổi như cô mà nói như thế đã rất có năng lực. Cháu chuẩn bị viết sách gì?"Tống Sở trả lời: "Lần này về nhà, cháu mới biết có rất nhiều người trọng nam khinh nữ, thậm chí còn có người bỏ mặc con gái, không cho con gái đi học, cũng không cho con gái học nghề, nếu mọi người còn khư khư như thế hiện tượng này sẽ thành phong tục. Cháu cảm thấy như vậy là không đúng, nên muốn viết sách nói cho mọi người biết đồng chí nữ cũng có bản lĩnh, xứng đáng được hưởng thụ quyền lợi giống như đồng chí nam."
Sau khi xem xét cẩn thận, cô phát hiện ra hiện tượng này quả thật rất phổ biến.
Đây là một nhận thức khiến mọi người vô cùng bất lực.
Trước kia thế giới này đối với Tống Sở mà nói rất hoàn mỹ, một chút khuyết điểm đều có thể bỏ qua, nhưng hiện tại, mặt trên đã bị phủ một tầng xám xịt
Tống Sở thở dài một hơi, cô sẽ cố hết sức để xua tan bóng đen bên trên, cho dù điều đó sẽ cần thời gian rất dài.
Sau khi trở về thủ đô, Mã Lan đi làm, còn Tô Chí Phong đến trường gặp giáo viên.
Trong nhà chỉ còn lại Giang Bác và Tống Sở.
Giang Bác cảm thấy kỳ nghỉ của mình còn chưa kết thúc, sau này còn phải tới phòng nghiên cứu, cho nên bây giờ chỉ muốn ở nhà nằm điều hoà, tranh thủ đánh dấu cho bác gái cả. Nhưng anh cảm thấy kiến thức trong sách này không đủ toàn diện, thấy nhàn rỗi không có việc gì làm, còn viết lên thêm phía trên một ít điểm kiến thức.
TBC
Tống Sở thì cầm quyển sổ tay, ngồi bên cạnh Giang Bác, vừa hóng gió lạnh, vừa nghĩ nội dung sách mới.
Suy nghĩ xem làm thế nào để cuốn sách này có được sự chú ý của người khác, để làm cho mọi người nhận thức được vấn đề.
Lãnh đạo lớn cũng biết Giang Bác đã từ quê trở về, còn cố ý dành thời gian mời cả nhà anh đến ăn dưa hấu.
Miệng thì nói mời bọn trẻ ăn dưa hấu, nhưng thực ra ông muốn dành một ít thời gian để gặp Giang Bác đứa nhỏ Sở Sở, tiện hỏi thăm chút tình hình.
Vả lại, việc hai đứa nhỏ chung sống với nhau càng ngày hòa hợp hơn cũng khiến cho tinh thần người khác phần nhiều an tâm.
Huống chi Giang Bác lại là báu vật của đất nước.
Vì không có ai ở nhà, Tống Sở đành mang theo Tô Tiểu Hoa.
Tô Tiểu Hoa vô cùng bám người trong suốt thời gian nó ra khỏi huyện, bởi vì nó sợ người lạ.
Nhưng khi đến nhà lãnh đạo lớn, Sở Sở lại chẳng muốn vào tẹo nào, cô sợ Tiểu Hoa sẽ quậy phá làm rối tung cả lên.
May thay có cá khô thơm ngon, nên Tô Tiểu Hoa không chạy nhảy xung quanh mà ngồi một góc dưới mái hiên có bóng râm nhấm nháp.
Lãnh đạo lớn bổ dưa hấu ra, ruột bên trong quả đỏ hồng, nhìn thôi đã thèm ch** n**c miếng.
Khi lãnh đạo lớn thấy hai anh em đến gần, ông đưa cho mỗi người một miếng.
Tống Sở nhận lấy lễ phép nói: "Cám ơn bác ạ!"
Giang Bác nói theo: "Cám ơn ạ."
Lãnh đạo lớn thấy hai người ăn ngon lành, cười hỏi tình hình lần này trở về quê như thế nào.
Giang Bác trả lời: "Mọi thứ đều tốt ạ."
Tống Sở giúp mô tả tình hình ở huyện Bình An: "So với lần trước chúng cháu rời đi thì đã có nhiều công xưởng hơn, phòng công tác mới cũng được xây dựng. Mọi người hình như đã có cuộc sống khá hơn một chút rồi, không gầy đến dọa người như trước, nụ cười trên mặt xuất hiện cũng nhiều hơn, học sinh được đến trường học cũng nhiều nốt."
Lãnh đạo lớn nghe được tình hình này trên mặt lộ ra một nụ cười, cuộc sống của người dân ngày càng hạnh phúc, chính là nguyện vọng lớn nhất của những người chức trách như ông.
Tiếp đó, ông cũng hỏi về tình hình gần đây cũng như kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này của hai người, nếu cảm thấy nóng nực quá thì có thể cho người đưa hai đứa đến nơi mát mẻ hơn để nghỉ hè.
Giang Bác nhìn Tống Sở dường như không quan tâm đến điều đó.
Tống Sở thấy vẻ mặt không quan tâm của anh liền lắc đầu: "Bác ơi, chúng cháu ở nhà cũng tốt rồi ạ!" Mẹ đã dặn không nên gây phiền nhiễu cho người ta.
"Hơn nữa, cháu đang có ý định viết sách, ở nhà sẽ thuận tiện nhiều hơn ạ."
Lãnh đạo lớn có biết Tống Sở đã và đang viết ra sách, có lần còn xem qua, tuy rằng không lão luyện, nhưng ở cái tuổi như cô mà nói như thế đã rất có năng lực. Cháu chuẩn bị viết sách gì?"
Tống Sở trả lời: "Lần này về nhà, cháu mới biết có rất nhiều người trọng nam khinh nữ, thậm chí còn có người bỏ mặc con gái, không cho con gái đi học, cũng không cho con gái học nghề, nếu mọi người còn khư khư như thế hiện tượng này sẽ thành phong tục. Cháu cảm thấy như vậy là không đúng, nên muốn viết sách nói cho mọi người biết đồng chí nữ cũng có bản lĩnh, xứng đáng được hưởng thụ quyền lợi giống như đồng chí nam."
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Sau khi xem xét cẩn thận, cô phát hiện ra hiện tượng này quả thật rất phổ biến.Đây là một nhận thức khiến mọi người vô cùng bất lực.Trước kia thế giới này đối với Tống Sở mà nói rất hoàn mỹ, một chút khuyết điểm đều có thể bỏ qua, nhưng hiện tại, mặt trên đã bị phủ một tầng xám xịtTống Sở thở dài một hơi, cô sẽ cố hết sức để xua tan bóng đen bên trên, cho dù điều đó sẽ cần thời gian rất dài.Sau khi trở về thủ đô, Mã Lan đi làm, còn Tô Chí Phong đến trường gặp giáo viên.Trong nhà chỉ còn lại Giang Bác và Tống Sở.Giang Bác cảm thấy kỳ nghỉ của mình còn chưa kết thúc, sau này còn phải tới phòng nghiên cứu, cho nên bây giờ chỉ muốn ở nhà nằm điều hoà, tranh thủ đánh dấu cho bác gái cả. Nhưng anh cảm thấy kiến thức trong sách này không đủ toàn diện, thấy nhàn rỗi không có việc gì làm, còn viết lên thêm phía trên một ít điểm kiến thức.TBCTống Sở thì cầm quyển sổ tay, ngồi bên cạnh Giang Bác, vừa hóng gió lạnh, vừa nghĩ nội dung sách mới.Suy nghĩ xem làm thế nào để cuốn sách này có được sự chú ý của người khác, để làm cho mọi người nhận thức được vấn đề.Lãnh đạo lớn cũng biết Giang Bác đã từ quê trở về, còn cố ý dành thời gian mời cả nhà anh đến ăn dưa hấu.Miệng thì nói mời bọn trẻ ăn dưa hấu, nhưng thực ra ông muốn dành một ít thời gian để gặp Giang Bác đứa nhỏ Sở Sở, tiện hỏi thăm chút tình hình.Vả lại, việc hai đứa nhỏ chung sống với nhau càng ngày hòa hợp hơn cũng khiến cho tinh thần người khác phần nhiều an tâm.Huống chi Giang Bác lại là báu vật của đất nước.Vì không có ai ở nhà, Tống Sở đành mang theo Tô Tiểu Hoa.Tô Tiểu Hoa vô cùng bám người trong suốt thời gian nó ra khỏi huyện, bởi vì nó sợ người lạ.Nhưng khi đến nhà lãnh đạo lớn, Sở Sở lại chẳng muốn vào tẹo nào, cô sợ Tiểu Hoa sẽ quậy phá làm rối tung cả lên.May thay có cá khô thơm ngon, nên Tô Tiểu Hoa không chạy nhảy xung quanh mà ngồi một góc dưới mái hiên có bóng râm nhấm nháp.Lãnh đạo lớn bổ dưa hấu ra, ruột bên trong quả đỏ hồng, nhìn thôi đã thèm ch** n**c miếng.Khi lãnh đạo lớn thấy hai anh em đến gần, ông đưa cho mỗi người một miếng.Tống Sở nhận lấy lễ phép nói: "Cám ơn bác ạ!"Giang Bác nói theo: "Cám ơn ạ."Lãnh đạo lớn thấy hai người ăn ngon lành, cười hỏi tình hình lần này trở về quê như thế nào.Giang Bác trả lời: "Mọi thứ đều tốt ạ."Tống Sở giúp mô tả tình hình ở huyện Bình An: "So với lần trước chúng cháu rời đi thì đã có nhiều công xưởng hơn, phòng công tác mới cũng được xây dựng. Mọi người hình như đã có cuộc sống khá hơn một chút rồi, không gầy đến dọa người như trước, nụ cười trên mặt xuất hiện cũng nhiều hơn, học sinh được đến trường học cũng nhiều nốt."Lãnh đạo lớn nghe được tình hình này trên mặt lộ ra một nụ cười, cuộc sống của người dân ngày càng hạnh phúc, chính là nguyện vọng lớn nhất của những người chức trách như ông.Tiếp đó, ông cũng hỏi về tình hình gần đây cũng như kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này của hai người, nếu cảm thấy nóng nực quá thì có thể cho người đưa hai đứa đến nơi mát mẻ hơn để nghỉ hè.Giang Bác nhìn Tống Sở dường như không quan tâm đến điều đó.Tống Sở thấy vẻ mặt không quan tâm của anh liền lắc đầu: "Bác ơi, chúng cháu ở nhà cũng tốt rồi ạ!" Mẹ đã dặn không nên gây phiền nhiễu cho người ta."Hơn nữa, cháu đang có ý định viết sách, ở nhà sẽ thuận tiện nhiều hơn ạ."Lãnh đạo lớn có biết Tống Sở đã và đang viết ra sách, có lần còn xem qua, tuy rằng không lão luyện, nhưng ở cái tuổi như cô mà nói như thế đã rất có năng lực. Cháu chuẩn bị viết sách gì?"Tống Sở trả lời: "Lần này về nhà, cháu mới biết có rất nhiều người trọng nam khinh nữ, thậm chí còn có người bỏ mặc con gái, không cho con gái đi học, cũng không cho con gái học nghề, nếu mọi người còn khư khư như thế hiện tượng này sẽ thành phong tục. Cháu cảm thấy như vậy là không đúng, nên muốn viết sách nói cho mọi người biết đồng chí nữ cũng có bản lĩnh, xứng đáng được hưởng thụ quyền lợi giống như đồng chí nam."