Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 499: Chương 499
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Tống Sở phấn khích nói: "Mẹ, mẹ có cảm thấy kịch tính quá không? Con cố ý sắp đặt tình tiết như vậy đấy! Sách này chủ yếu viết cho người có trình độ văn hóa không cao xem, ví dụ như người ở đại đội Mã Gia, con nghe nói bà ngoại thích xem kịch, viết cho họ quá thâm ảo, họ sẽ không có hứng thú đâu. Nên con chỉ viết loại kịch tính hóa này một chút, hy vọng họ thích xem."Mã Lan cảm thấy con gái khá thông minh, hầu hết những người có tri thức thấp khi đọc tiểu thuyết của các nhà văn lớn đều sẽ không hiểu nội dung. Nhưng thể loại tiểu thuyết gia đình này, dù người bình thường chỉ nghe qua cũng có thể nghĩ ra nội dung chính trong truyện.Ví dụ như trước kia học Ngữ văn, có một số tư tưởng còn cần giáo viên ngữ văn phân tích mới hiểu được.Con gái bà viết thế này, có lẽ sẽ thật sự có hiệu nghiệm. "Chỉ là không biết có thể xuất bản hay không, con định gửi về tỉnh thành cho cô Út của con à?"Tống Sở nói: "Lãnh đạo lớn nói, nếu viết tốt, ông ấy có thể giúp con xuất bản."Mã Lan: "...!!"Nội dung chứa đựng trong quyển sách này tương đối nhiều, hơn nữa độ dài cũng không ngắn, nên Tống Sở đã chuẩn bị tốt tinh thần viết trong thời gian dài.Cô còn chưa hoàn thành bản phác thảo, giấy báo trúng tuyển đại học của Mã Lan đã đến. Thông báo được gửi trực tiếp đến khu nhà của quân khu, Mã Lan nhận được nó từ phòng bảo vệ cổng khi bà đi làm về, bà cưỡi con xe máy điện chạy như điên hướng thẳng về nhà.Trên đường đi, bà khiến một nhóm người phải ngoái nhìn tò mò.Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì."A… a… a, thi đậu rồi, mẹ thật sự thi đậu Đại học Sư phạm Thủ đô."Mã Lan hưng phấn đỏ mặt, thư thông báo trúng tuyển thiếu chút nữa bị kéo hỏng.Tống Sở vui mừng lại gần, nhìn thấy chữ trên đó, hưng phấn ôm lấy Mã Lan: "Mẹ, chúc mừng mẹ, mẹ thật sự là quá tuyệt vời!"TBC"Cám ơn con." Mã Lan cười hôn lên trán cô con gái bé bỏng một cái.Giang Bác đi tới, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.Mã Lan còn chuẩn bị hôn lên trán anh một cái, nhưng nhận ra con trai đã cao lớn gần bằng mình rồi nên xoa xoa đầu con trai: "Cám ơn con đã tóm gọn những nội dung chính cho mẹ."Giang Bác trả lời: "Mẹ đừng khách sáo như vậy." Ánh mắt anh hướng tới nhìn Tống Sở.Trong lòng anh nghĩ, đã lớn như vậy rồi sao vẫn thích ôm hôn.Tô Chí Phong cũng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt vui mừng: "Là trường học của tôi à?""Đúng vậy." Mã Lan đắc ý giơ lên thư thông báo của mình.Sau đó vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tôi cũng không chắc năm nay mình có thể thi đậu, thật ra tôi đã lén tính điểm, còn cảm giác điểm thi của mình không đủ."Tô Chí Phong cẩn thận xem thư thông báo liền cười: "Tôi đã nghe nói, bởi vì các vị lãnh đạo lớn coi trọng giáo dục, quốc gia cần giáo viên, cho nên số lượng tuyển sinh vào các trường bình thường tăng lên. Năm nay là năm đầu tiên cải cách, số lượng của thí sinh cũng cao hơn nhiều so với những năm trước nên tỷ lệ xét tuyển tăng lên là điều đương nhiên.”Mã Lan cảm thấy nhất định là nguyên nhân này, lập tức chắp tay trước ngực: "Cảm ơn lãnh đạo lớn, cảm ơn quốc gia, cảm ơn xã hội, cảm ơn... quần chúng nhân dân rộng lớn."Tống Sở nói: "Mẹ nên cảm ơn bản thân nhất, chính nỗ lực của mẹ đã giúp mẹ có được thành công như ngày hôm nay."Mã Lan dường như thấy mình đạt được một thành tựu đặt biệt, cho rằng con gái nói đúng, nếu không có nỗ lực của bản thân thì cho dù kỳ tuyển sinh có mở rộng đi chăng nữa, cũng sẽ không đến lượt bà thi đậu.Buổi tối, gia đình đã có một bữa ăn mừng tuyệt vời.Sau bữa cơm còn bàn bạc với nhau, sáng mai gọi điện sớm báo tin vui cho gia đình.Đang bàn chuyện thì bà Lôi ở nhà bên cũng mang vẻ mặt vui sướng tới báo tin vui: "Lôi Hổ nhà tôi thi đậu Trường Quân sự rồi."Tin tức này cũng làm cho người khác vui vẻ theo.Nói thật ra, nhìn bộ dáng lúc trước của Lôi Hổ, Tô Chí Phong và Mã Lan thật sự rất lo lắng.
Tống Sở phấn khích nói: "Mẹ, mẹ có cảm thấy kịch tính quá không? Con cố ý sắp đặt tình tiết như vậy đấy! Sách này chủ yếu viết cho người có trình độ văn hóa không cao xem, ví dụ như người ở đại đội Mã Gia, con nghe nói bà ngoại thích xem kịch, viết cho họ quá thâm ảo, họ sẽ không có hứng thú đâu. Nên con chỉ viết loại kịch tính hóa này một chút, hy vọng họ thích xem."
Mã Lan cảm thấy con gái khá thông minh, hầu hết những người có tri thức thấp khi đọc tiểu thuyết của các nhà văn lớn đều sẽ không hiểu nội dung. Nhưng thể loại tiểu thuyết gia đình này, dù người bình thường chỉ nghe qua cũng có thể nghĩ ra nội dung chính trong truyện.
Ví dụ như trước kia học Ngữ văn, có một số tư tưởng còn cần giáo viên ngữ văn phân tích mới hiểu được.
Con gái bà viết thế này, có lẽ sẽ thật sự có hiệu nghiệm. "Chỉ là không biết có thể xuất bản hay không, con định gửi về tỉnh thành cho cô Út của con à?"
Tống Sở nói: "Lãnh đạo lớn nói, nếu viết tốt, ông ấy có thể giúp con xuất bản."
Mã Lan: "...!!"
Nội dung chứa đựng trong quyển sách này tương đối nhiều, hơn nữa độ dài cũng không ngắn, nên Tống Sở đã chuẩn bị tốt tinh thần viết trong thời gian dài.
Cô còn chưa hoàn thành bản phác thảo, giấy báo trúng tuyển đại học của Mã Lan đã đến. Thông báo được gửi trực tiếp đến khu nhà của quân khu, Mã Lan nhận được nó từ phòng bảo vệ cổng khi bà đi làm về, bà cưỡi con xe máy điện chạy như điên hướng thẳng về nhà.
Trên đường đi, bà khiến một nhóm người phải ngoái nhìn tò mò.
Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
"A… a… a, thi đậu rồi, mẹ thật sự thi đậu Đại học Sư phạm Thủ đô."
Mã Lan hưng phấn đỏ mặt, thư thông báo trúng tuyển thiếu chút nữa bị kéo hỏng.
Tống Sở vui mừng lại gần, nhìn thấy chữ trên đó, hưng phấn ôm lấy Mã Lan: "Mẹ, chúc mừng mẹ, mẹ thật sự là quá tuyệt vời!"
TBC
"Cám ơn con." Mã Lan cười hôn lên trán cô con gái bé bỏng một cái.
Giang Bác đi tới, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.
Mã Lan còn chuẩn bị hôn lên trán anh một cái, nhưng nhận ra con trai đã cao lớn gần bằng mình rồi nên xoa xoa đầu con trai: "Cám ơn con đã tóm gọn những nội dung chính cho mẹ."
Giang Bác trả lời: "Mẹ đừng khách sáo như vậy." Ánh mắt anh hướng tới nhìn Tống Sở.
Trong lòng anh nghĩ, đã lớn như vậy rồi sao vẫn thích ôm hôn.
Tô Chí Phong cũng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt vui mừng: "Là trường học của tôi à?"
"Đúng vậy." Mã Lan đắc ý giơ lên thư thông báo của mình.
Sau đó vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tôi cũng không chắc năm nay mình có thể thi đậu, thật ra tôi đã lén tính điểm, còn cảm giác điểm thi của mình không đủ."
Tô Chí Phong cẩn thận xem thư thông báo liền cười: "Tôi đã nghe nói, bởi vì các vị lãnh đạo lớn coi trọng giáo dục, quốc gia cần giáo viên, cho nên số lượng tuyển sinh vào các trường bình thường tăng lên. Năm nay là năm đầu tiên cải cách, số lượng của thí sinh cũng cao hơn nhiều so với những năm trước nên tỷ lệ xét tuyển tăng lên là điều đương nhiên.”
Mã Lan cảm thấy nhất định là nguyên nhân này, lập tức chắp tay trước ngực: "Cảm ơn lãnh đạo lớn, cảm ơn quốc gia, cảm ơn xã hội, cảm ơn... quần chúng nhân dân rộng lớn."
Tống Sở nói: "Mẹ nên cảm ơn bản thân nhất, chính nỗ lực của mẹ đã giúp mẹ có được thành công như ngày hôm nay."
Mã Lan dường như thấy mình đạt được một thành tựu đặt biệt, cho rằng con gái nói đúng, nếu không có nỗ lực của bản thân thì cho dù kỳ tuyển sinh có mở rộng đi chăng nữa, cũng sẽ không đến lượt bà thi đậu.
Buổi tối, gia đình đã có một bữa ăn mừng tuyệt vời.
Sau bữa cơm còn bàn bạc với nhau, sáng mai gọi điện sớm báo tin vui cho gia đình.
Đang bàn chuyện thì bà Lôi ở nhà bên cũng mang vẻ mặt vui sướng tới báo tin vui: "Lôi Hổ nhà tôi thi đậu Trường Quân sự rồi."
Tin tức này cũng làm cho người khác vui vẻ theo.
Nói thật ra, nhìn bộ dáng lúc trước của Lôi Hổ, Tô Chí Phong và Mã Lan thật sự rất lo lắng.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Tống Sở phấn khích nói: "Mẹ, mẹ có cảm thấy kịch tính quá không? Con cố ý sắp đặt tình tiết như vậy đấy! Sách này chủ yếu viết cho người có trình độ văn hóa không cao xem, ví dụ như người ở đại đội Mã Gia, con nghe nói bà ngoại thích xem kịch, viết cho họ quá thâm ảo, họ sẽ không có hứng thú đâu. Nên con chỉ viết loại kịch tính hóa này một chút, hy vọng họ thích xem."Mã Lan cảm thấy con gái khá thông minh, hầu hết những người có tri thức thấp khi đọc tiểu thuyết của các nhà văn lớn đều sẽ không hiểu nội dung. Nhưng thể loại tiểu thuyết gia đình này, dù người bình thường chỉ nghe qua cũng có thể nghĩ ra nội dung chính trong truyện.Ví dụ như trước kia học Ngữ văn, có một số tư tưởng còn cần giáo viên ngữ văn phân tích mới hiểu được.Con gái bà viết thế này, có lẽ sẽ thật sự có hiệu nghiệm. "Chỉ là không biết có thể xuất bản hay không, con định gửi về tỉnh thành cho cô Út của con à?"Tống Sở nói: "Lãnh đạo lớn nói, nếu viết tốt, ông ấy có thể giúp con xuất bản."Mã Lan: "...!!"Nội dung chứa đựng trong quyển sách này tương đối nhiều, hơn nữa độ dài cũng không ngắn, nên Tống Sở đã chuẩn bị tốt tinh thần viết trong thời gian dài.Cô còn chưa hoàn thành bản phác thảo, giấy báo trúng tuyển đại học của Mã Lan đã đến. Thông báo được gửi trực tiếp đến khu nhà của quân khu, Mã Lan nhận được nó từ phòng bảo vệ cổng khi bà đi làm về, bà cưỡi con xe máy điện chạy như điên hướng thẳng về nhà.Trên đường đi, bà khiến một nhóm người phải ngoái nhìn tò mò.Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì."A… a… a, thi đậu rồi, mẹ thật sự thi đậu Đại học Sư phạm Thủ đô."Mã Lan hưng phấn đỏ mặt, thư thông báo trúng tuyển thiếu chút nữa bị kéo hỏng.Tống Sở vui mừng lại gần, nhìn thấy chữ trên đó, hưng phấn ôm lấy Mã Lan: "Mẹ, chúc mừng mẹ, mẹ thật sự là quá tuyệt vời!"TBC"Cám ơn con." Mã Lan cười hôn lên trán cô con gái bé bỏng một cái.Giang Bác đi tới, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.Mã Lan còn chuẩn bị hôn lên trán anh một cái, nhưng nhận ra con trai đã cao lớn gần bằng mình rồi nên xoa xoa đầu con trai: "Cám ơn con đã tóm gọn những nội dung chính cho mẹ."Giang Bác trả lời: "Mẹ đừng khách sáo như vậy." Ánh mắt anh hướng tới nhìn Tống Sở.Trong lòng anh nghĩ, đã lớn như vậy rồi sao vẫn thích ôm hôn.Tô Chí Phong cũng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt vui mừng: "Là trường học của tôi à?""Đúng vậy." Mã Lan đắc ý giơ lên thư thông báo của mình.Sau đó vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tôi cũng không chắc năm nay mình có thể thi đậu, thật ra tôi đã lén tính điểm, còn cảm giác điểm thi của mình không đủ."Tô Chí Phong cẩn thận xem thư thông báo liền cười: "Tôi đã nghe nói, bởi vì các vị lãnh đạo lớn coi trọng giáo dục, quốc gia cần giáo viên, cho nên số lượng tuyển sinh vào các trường bình thường tăng lên. Năm nay là năm đầu tiên cải cách, số lượng của thí sinh cũng cao hơn nhiều so với những năm trước nên tỷ lệ xét tuyển tăng lên là điều đương nhiên.”Mã Lan cảm thấy nhất định là nguyên nhân này, lập tức chắp tay trước ngực: "Cảm ơn lãnh đạo lớn, cảm ơn quốc gia, cảm ơn xã hội, cảm ơn... quần chúng nhân dân rộng lớn."Tống Sở nói: "Mẹ nên cảm ơn bản thân nhất, chính nỗ lực của mẹ đã giúp mẹ có được thành công như ngày hôm nay."Mã Lan dường như thấy mình đạt được một thành tựu đặt biệt, cho rằng con gái nói đúng, nếu không có nỗ lực của bản thân thì cho dù kỳ tuyển sinh có mở rộng đi chăng nữa, cũng sẽ không đến lượt bà thi đậu.Buổi tối, gia đình đã có một bữa ăn mừng tuyệt vời.Sau bữa cơm còn bàn bạc với nhau, sáng mai gọi điện sớm báo tin vui cho gia đình.Đang bàn chuyện thì bà Lôi ở nhà bên cũng mang vẻ mặt vui sướng tới báo tin vui: "Lôi Hổ nhà tôi thi đậu Trường Quân sự rồi."Tin tức này cũng làm cho người khác vui vẻ theo.Nói thật ra, nhìn bộ dáng lúc trước của Lôi Hổ, Tô Chí Phong và Mã Lan thật sự rất lo lắng.