Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 516: Chương 516
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Lãnh đạo lớn nghe báo cáo thì rất vui vẻ, lúc uống trà với lãnh đạo thứ hai có nhắc đến hai đứa trẻ, hai người thương lượng muốn thành lập lớp thiếu niên.Tuy lãnh đạo lớn có chút phỏng đoán về Giang Bác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đứa trẻ khác dù không có năng lực cỡ như anh nhưng chắc chắn sẽ có đứa trẻ đầu óc thông minh, bẩm sinh đã thông minh thì nhất định sẽ có thành tựu về mặt nghiên cứu khoa học.Nên lãnh đạo lớn đề xuất thành lập ban thiếu niên trong đại học, chiêu sinh thanh thiếu niên toàn quốc.Lãnh đạo lớn mỉm cười nói: “Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, câu này dù xưa nhưng không sai.”Lãnh đạo thứ hai thấy lãnh đạo lớn dốc hết sức làm giáo dục, trong lòng cũng cảm thấy hân hoan.Hiện giờ có một số đồng chí có ý kiến khác nhau về mặt tư tưởng, ông luôn lo lắng lãnh đạo lớn sẽ vì những ý kiến đó mà làm ra một số quyết sách bất lợi.Nay xem ra quốc gia nhanh chóng phát triển, lấy được thành công đã ảnh hưởng lớn đến lãnh đạo lớn.…Khác với sách của Giang Bác bị giấu kỹ, sách mới của Tống Sở nhanh chóng được duyệt và in ấn. Dù sao đã có độc giả cơ sở của phần một, phần hai luôn được mong đợi, vừa bán ra đã có nhiều người mua về nhà.Phần hai không khúc chiết như phần một, nhưng không hề thấy chán, bởi vì đọc rất sảng khoái.Nội dung phần này chủ yếu nói về mấy chị em sau khi lớn lên, bọn họ tỏa sáng ở lĩnh vực của mình, đọc mà sướng lên mây.Càng khiến các đồng chí nữ cảm giác mới lạ là cuối sách mấy vị nữ chính lập gia đình, nhưng phương thức của họ khác với người ta.Không cưới cũng không gả.Giống như câu nói của chị cả Thẩm trong bốn nữ chính, cô ấy theo đuổi là nam nữ bình đẳng, không phải bên này lấn lướt bên kia. Đàn ông và phụ nữ không phải kẻ địch, mà là đồng bọn, chiến hữu cách mạng, nên tôn trọng và nâng đỡ cho nhau. Vì thế không lập gia đình, không kén rể, mà là không gả không cưới, cùng nuôi cha mẹ hai bên, họ của con thì rút thăm.Phương thức kết hôn mới lạ này khiến các đồng chí nữ cảm thấy muốn hướng tới, ngay cả một ít đồng chí nam không có chủ nghĩa gia trưởng quá nặng cũng cảm thấy có thể tiếp thụ.Dù sao trong hoàn cảnh xã hội chung thời nay cũng là nam cưới nữ gả, dù bọn họ đồng ý cũng khó mà thuyết phục người ngoài. Nhưng nếu như là phương thức này thì chấp nhận được.Mã Lan đọc sách xong cảm thấy tư tưởng của con gái rất phóng khoáng, hỏi: “Chẳng phải con nói muốn viết kén rể à?”Tống Sở nghiêm túc nói: “Nhưng con ngẫm kỹ lại, nếu anh Tiểu Bác ở rể rồi sống như cô vợ nhỏ thì cảm giác khá là khó chịu."Giang Bác: ". . ."Tống Sở nói: “Cần gì bắt người ta làm cô vợ nhỏ, đều làm trụ cột gia đình, tự quyết định thì được rồi.”TBCMã Lan bật cười, cảm thấy tư tưởng của mình còn không bằng con gái.Nếu con gái của bà vẫn luôn giống như vậy, không chừng sau này sẽ ảnh hưởng đến nữ giới Hoa quốc.Một ngày trước khi khai giảng, Mã Lan ở trong nhà nguyên ngày chọn đồ cho hai đứa con.Dù sao cũng đều là sinh viên, ăn mặc phải chú ý chút.Sau này không thể thắt hai b.í.m tóc cho con gái nữa, cột tóc đuôi ngựa sẽ chính chắn hơn, tránh cho quá nhỏ tuổi không quen bạn trong trường học được.Tô Chí Phong còn lo lắng con gái nhỏ tuổi đi đại học không thích ứng được, định ngày đầu tiên sẽ đưa hai đứa tới trường.Dù sao là con gái, sẽ yếu ớt một chút.Giang Bác lập tức từ chối: “Không cần."Tô Chí Phong nói: “Cha đưa Sở Sở nhà chúng ta chứ không phải đưa con.”Ông không quan tâm con trai, làm con trai chịu khổ chút không sao, hơn nữa tính tình con trai của ông sẽ chỉ cho người khác chịu khổ.Giang Bác nói: “Có con rồi.”Tô Chí Phong nhìn con trai từ trên xuống dưới, phát hiện con trai lớn nhanh như thổi, còn một tháng nữa là mười bốn tuổi mà chớp mắt đã sắp cao bằng ông rồi.Tô Chí Phong nhớ bộ dạng của hai đứa lúc mới về nhà, gầy guộc nhỏ bé.Bây giờ đều lớn thành thiếu niên rồi.
Lãnh đạo lớn nghe báo cáo thì rất vui vẻ, lúc uống trà với lãnh đạo thứ hai có nhắc đến hai đứa trẻ, hai người thương lượng muốn thành lập lớp thiếu niên.
Tuy lãnh đạo lớn có chút phỏng đoán về Giang Bác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đứa trẻ khác dù không có năng lực cỡ như anh nhưng chắc chắn sẽ có đứa trẻ đầu óc thông minh, bẩm sinh đã thông minh thì nhất định sẽ có thành tựu về mặt nghiên cứu khoa học.
Nên lãnh đạo lớn đề xuất thành lập ban thiếu niên trong đại học, chiêu sinh thanh thiếu niên toàn quốc.
Lãnh đạo lớn mỉm cười nói: “Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, câu này dù xưa nhưng không sai.”
Lãnh đạo thứ hai thấy lãnh đạo lớn dốc hết sức làm giáo dục, trong lòng cũng cảm thấy hân hoan.
Hiện giờ có một số đồng chí có ý kiến khác nhau về mặt tư tưởng, ông luôn lo lắng lãnh đạo lớn sẽ vì những ý kiến đó mà làm ra một số quyết sách bất lợi.
Nay xem ra quốc gia nhanh chóng phát triển, lấy được thành công đã ảnh hưởng lớn đến lãnh đạo lớn.
…
Khác với sách của Giang Bác bị giấu kỹ, sách mới của Tống Sở nhanh chóng được duyệt và in ấn. Dù sao đã có độc giả cơ sở của phần một, phần hai luôn được mong đợi, vừa bán ra đã có nhiều người mua về nhà.
Phần hai không khúc chiết như phần một, nhưng không hề thấy chán, bởi vì đọc rất sảng khoái.
Nội dung phần này chủ yếu nói về mấy chị em sau khi lớn lên, bọn họ tỏa sáng ở lĩnh vực của mình, đọc mà sướng lên mây.
Càng khiến các đồng chí nữ cảm giác mới lạ là cuối sách mấy vị nữ chính lập gia đình, nhưng phương thức của họ khác với người ta.
Không cưới cũng không gả.
Giống như câu nói của chị cả Thẩm trong bốn nữ chính, cô ấy theo đuổi là nam nữ bình đẳng, không phải bên này lấn lướt bên kia. Đàn ông và phụ nữ không phải kẻ địch, mà là đồng bọn, chiến hữu cách mạng, nên tôn trọng và nâng đỡ cho nhau. Vì thế không lập gia đình, không kén rể, mà là không gả không cưới, cùng nuôi cha mẹ hai bên, họ của con thì rút thăm.
Phương thức kết hôn mới lạ này khiến các đồng chí nữ cảm thấy muốn hướng tới, ngay cả một ít đồng chí nam không có chủ nghĩa gia trưởng quá nặng cũng cảm thấy có thể tiếp thụ.
Dù sao trong hoàn cảnh xã hội chung thời nay cũng là nam cưới nữ gả, dù bọn họ đồng ý cũng khó mà thuyết phục người ngoài. Nhưng nếu như là phương thức này thì chấp nhận được.
Mã Lan đọc sách xong cảm thấy tư tưởng của con gái rất phóng khoáng, hỏi: “Chẳng phải con nói muốn viết kén rể à?”
Tống Sở nghiêm túc nói: “Nhưng con ngẫm kỹ lại, nếu anh Tiểu Bác ở rể rồi sống như cô vợ nhỏ thì cảm giác khá là khó chịu."
Giang Bác: ". . ."
Tống Sở nói: “Cần gì bắt người ta làm cô vợ nhỏ, đều làm trụ cột gia đình, tự quyết định thì được rồi.”
TBC
Mã Lan bật cười, cảm thấy tư tưởng của mình còn không bằng con gái.
Nếu con gái của bà vẫn luôn giống như vậy, không chừng sau này sẽ ảnh hưởng đến nữ giới Hoa quốc.
Một ngày trước khi khai giảng, Mã Lan ở trong nhà nguyên ngày chọn đồ cho hai đứa con.
Dù sao cũng đều là sinh viên, ăn mặc phải chú ý chút.
Sau này không thể thắt hai b.í.m tóc cho con gái nữa, cột tóc đuôi ngựa sẽ chính chắn hơn, tránh cho quá nhỏ tuổi không quen bạn trong trường học được.
Tô Chí Phong còn lo lắng con gái nhỏ tuổi đi đại học không thích ứng được, định ngày đầu tiên sẽ đưa hai đứa tới trường.
Dù sao là con gái, sẽ yếu ớt một chút.
Giang Bác lập tức từ chối: “Không cần."
Tô Chí Phong nói: “Cha đưa Sở Sở nhà chúng ta chứ không phải đưa con.”
Ông không quan tâm con trai, làm con trai chịu khổ chút không sao, hơn nữa tính tình con trai của ông sẽ chỉ cho người khác chịu khổ.
Giang Bác nói: “Có con rồi.”
Tô Chí Phong nhìn con trai từ trên xuống dưới, phát hiện con trai lớn nhanh như thổi, còn một tháng nữa là mười bốn tuổi mà chớp mắt đã sắp cao bằng ông rồi.
Tô Chí Phong nhớ bộ dạng của hai đứa lúc mới về nhà, gầy guộc nhỏ bé.
Bây giờ đều lớn thành thiếu niên rồi.
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Lãnh đạo lớn nghe báo cáo thì rất vui vẻ, lúc uống trà với lãnh đạo thứ hai có nhắc đến hai đứa trẻ, hai người thương lượng muốn thành lập lớp thiếu niên.Tuy lãnh đạo lớn có chút phỏng đoán về Giang Bác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đứa trẻ khác dù không có năng lực cỡ như anh nhưng chắc chắn sẽ có đứa trẻ đầu óc thông minh, bẩm sinh đã thông minh thì nhất định sẽ có thành tựu về mặt nghiên cứu khoa học.Nên lãnh đạo lớn đề xuất thành lập ban thiếu niên trong đại học, chiêu sinh thanh thiếu niên toàn quốc.Lãnh đạo lớn mỉm cười nói: “Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, câu này dù xưa nhưng không sai.”Lãnh đạo thứ hai thấy lãnh đạo lớn dốc hết sức làm giáo dục, trong lòng cũng cảm thấy hân hoan.Hiện giờ có một số đồng chí có ý kiến khác nhau về mặt tư tưởng, ông luôn lo lắng lãnh đạo lớn sẽ vì những ý kiến đó mà làm ra một số quyết sách bất lợi.Nay xem ra quốc gia nhanh chóng phát triển, lấy được thành công đã ảnh hưởng lớn đến lãnh đạo lớn.…Khác với sách của Giang Bác bị giấu kỹ, sách mới của Tống Sở nhanh chóng được duyệt và in ấn. Dù sao đã có độc giả cơ sở của phần một, phần hai luôn được mong đợi, vừa bán ra đã có nhiều người mua về nhà.Phần hai không khúc chiết như phần một, nhưng không hề thấy chán, bởi vì đọc rất sảng khoái.Nội dung phần này chủ yếu nói về mấy chị em sau khi lớn lên, bọn họ tỏa sáng ở lĩnh vực của mình, đọc mà sướng lên mây.Càng khiến các đồng chí nữ cảm giác mới lạ là cuối sách mấy vị nữ chính lập gia đình, nhưng phương thức của họ khác với người ta.Không cưới cũng không gả.Giống như câu nói của chị cả Thẩm trong bốn nữ chính, cô ấy theo đuổi là nam nữ bình đẳng, không phải bên này lấn lướt bên kia. Đàn ông và phụ nữ không phải kẻ địch, mà là đồng bọn, chiến hữu cách mạng, nên tôn trọng và nâng đỡ cho nhau. Vì thế không lập gia đình, không kén rể, mà là không gả không cưới, cùng nuôi cha mẹ hai bên, họ của con thì rút thăm.Phương thức kết hôn mới lạ này khiến các đồng chí nữ cảm thấy muốn hướng tới, ngay cả một ít đồng chí nam không có chủ nghĩa gia trưởng quá nặng cũng cảm thấy có thể tiếp thụ.Dù sao trong hoàn cảnh xã hội chung thời nay cũng là nam cưới nữ gả, dù bọn họ đồng ý cũng khó mà thuyết phục người ngoài. Nhưng nếu như là phương thức này thì chấp nhận được.Mã Lan đọc sách xong cảm thấy tư tưởng của con gái rất phóng khoáng, hỏi: “Chẳng phải con nói muốn viết kén rể à?”Tống Sở nghiêm túc nói: “Nhưng con ngẫm kỹ lại, nếu anh Tiểu Bác ở rể rồi sống như cô vợ nhỏ thì cảm giác khá là khó chịu."Giang Bác: ". . ."Tống Sở nói: “Cần gì bắt người ta làm cô vợ nhỏ, đều làm trụ cột gia đình, tự quyết định thì được rồi.”TBCMã Lan bật cười, cảm thấy tư tưởng của mình còn không bằng con gái.Nếu con gái của bà vẫn luôn giống như vậy, không chừng sau này sẽ ảnh hưởng đến nữ giới Hoa quốc.Một ngày trước khi khai giảng, Mã Lan ở trong nhà nguyên ngày chọn đồ cho hai đứa con.Dù sao cũng đều là sinh viên, ăn mặc phải chú ý chút.Sau này không thể thắt hai b.í.m tóc cho con gái nữa, cột tóc đuôi ngựa sẽ chính chắn hơn, tránh cho quá nhỏ tuổi không quen bạn trong trường học được.Tô Chí Phong còn lo lắng con gái nhỏ tuổi đi đại học không thích ứng được, định ngày đầu tiên sẽ đưa hai đứa tới trường.Dù sao là con gái, sẽ yếu ớt một chút.Giang Bác lập tức từ chối: “Không cần."Tô Chí Phong nói: “Cha đưa Sở Sở nhà chúng ta chứ không phải đưa con.”Ông không quan tâm con trai, làm con trai chịu khổ chút không sao, hơn nữa tính tình con trai của ông sẽ chỉ cho người khác chịu khổ.Giang Bác nói: “Có con rồi.”Tô Chí Phong nhìn con trai từ trên xuống dưới, phát hiện con trai lớn nhanh như thổi, còn một tháng nữa là mười bốn tuổi mà chớp mắt đã sắp cao bằng ông rồi.Tô Chí Phong nhớ bộ dạng của hai đứa lúc mới về nhà, gầy guộc nhỏ bé.Bây giờ đều lớn thành thiếu niên rồi.