Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 566: Chương 566

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… "Anh Tiểu Bác, chúng ta cùng đi xem đi." Tống Sở đột nhiên mời: "Anh có muốn xem không?"Giang Bác mắt sáng lên: "Được."Tống Sở cười nói: "Em đột nhiên nhớ đến rất lâu rồi chúng ta không thư giãn, anh vẫn bận làm việc, em cũng bận học. Nếu không, nhân dịp lần này cùng Tôn Á đi xem phim, chúng ta c*̃ng ra ngoài thư giãn một tí đi, sau khi xem phim xong thì cùng nhau đi dạo phố.""Được." Giang Bác mím môi cười.Mã Lan biết hai đứa nhỏ và bạn học đã hẹn ra ngoài xem phim thì vô cùng vui mừng.Mã Lan nói: "Nên như vậy, tuổi này của các con nên chơi thoải mái, chuyện đi xem phim rất thích hợp với độ tuổi của các con, tuổi trẻ mấy đứa nên đi những chỗ như thế."Sau đó còn nhét cho hai đứa nhỏ mỗi người năm đồng tiền tiêu vặt."A..." Tống Sở sửng sốt nhìn tiền trong tay: "Mẹ, con có rồi.""Mẹ cho các con, chơi vui vẻ." Mã Lan phóng khoáng xua tay, tỏ vẻ rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác làm mẹ. Mấy năm này tiêu tiền của bọn nhỏ, làm cho bà cảm thấy mình đã đến giai đoạn dưỡng già.Ngày hôm sau, hai người đi xe ra ngoài.Tôn Á và Nghiêm Chúc nhìn thấy Giang Bác cũng tới, trong mắt đều lộ vẻ không được thoải mái.Đặc biệt là Nghiêm Chúc.Quan hệ giữa cậu ấy và Giang Bác không tệ, mặc dù Giang Bác kém mấy tuổi nhưng vẫn cảm giác Giang Bác ổn trọng hơn, ở trước mặt anh, cậu ấy không thể giấu được bí mật nhỏ.Lúc này, cậu ấy cảm giác chuyện bản thân không muốn bị lộ ra ngoài đã bị Giang Bác phát hiện.Tôn Á âm thầm lôi kéo Tống Sở, nhỏ giọng nói: "Sao lại dẫn anh cậu theo?""Tớ không thể để anh Tiểu Bác ở nhà một mình được." Tống Sở nói: "Yên tâm đi, anh Tiểu Bác rất đơn thuần, không nhìn ra cái gì đâu, anh ấy cái gì cũng không hiểu.""Có lẽ thế." Tôn Á ngẫm lại cũng thấy đúng, thế là trong lòng cô ấy cũng yên tâm hơn."Đi thôi, đi xem phim."Dựa theo ý tưởng lúc đầu của Tôn Á, sau khi hẹn Tống Sở đến, cô ấy ngồi ở giữa là có thể đồng thời chăm sóc Sở Sở và anh Nghiêm.Sắp xếp như vậy rất thích hợp.Nhưng bây giờ có thêm một Giang Bác... Nghiêm Chúc có tật giật mình không dám ngồi cùng Tôn Á, chủ động định ngồi ở bên cạnh Tống Sở để giữa mình và Tôn Á cách một người.Giang Bác cầm đồ ăn vặt đã mua đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tống Sở một cái, lại nhìn Nghiêm Chúc một cái.TBCNghiêm Chúc: “... Để tôi di chuyển sang bên cạnh."Sau đó chủ động chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh.Giang Bác ngồi ở giữa cậu ấy và Tống Sở: "Cảm ơn."Tôn Á cách Nghiêm Chúc tận hai người: “...” Bạn học Giang Bác này quả nhiên quá đơn thuần!Tống Sở: “...”Cô nhỏ giọng nói với Tôn Á: "Có muốn tớ và anh Tiểu Bác cùng nhau chuyển chỗ không.""Không cần." Tôn Á hất mặt lên nói: "Ngồi thế nào cũng được, không sao đâu."Tống Sở còn muốn nói chuyện, Giang Bác bên cạnh đã kéo cô lại rồi nhét đồ ăn vặt trong tay vào miệng cô.Ngọt ngào béo ngậy: "Là kẹo mạch nha sao?""Ừm."Tống Sở phồng má bắt đầu ăn, cô thích ăn kẹo mạch nha nhất: "Anh còn gì ăn không, cho hai người bọn họ ăn một chút với."Cùng nhau ra ngoài chơi sao có thể ăn một mình chứ.Giang Bác không tình nguyện lấy đậu phộng, hạt dưa và kẹo mạch nha ra.Trong rạp chiếu phim hơi nóng, cũng may bọn họ mang theo quạt sạc điện nhỏ bên người.Không chỉ nhóm bọn họ có cái này, trong rạp chiếu phim c*̃ng có người cầm nó trong tay.Dù sao bây giờ các xưởng quạt ở Thủ Đô cũng đã bắt đầu sản xuất hàng loạt, mặc dù giá có hơi đắt, nhưng thu nhập của các hộ gia đình ở Thủ Đô rất cao, thế nên người trẻ tuổi bọn họ mua cái này cũng không có luyến tiếc gì.Gió mát thổi tới, cả người thoải mái hơn nhiều.Tống Sở xem phim một cách say sưa.Sau khi xem xong mới thật sự cảm thấy, thỉnh thoảng ra ngoài xem phim, cuộc sống như vậy cũng rất tốt.Tốt hơn nhiều so với việc mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.Thế là sau khi xem phim xong, Tống Sở thương lượng với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sau này anh được nghỉ, chúng ta ra ngoài xem tiếp.""Được." Giang Bác cũng cảm thấy loại chuyện như xem phim này rất tốt.

"Anh Tiểu Bác, chúng ta cùng đi xem đi." Tống Sở đột nhiên mời: "Anh có muốn xem không?"

Giang Bác mắt sáng lên: "Được."

Tống Sở cười nói: "Em đột nhiên nhớ đến rất lâu rồi chúng ta không thư giãn, anh vẫn bận làm việc, em cũng bận học. Nếu không, nhân dịp lần này cùng Tôn Á đi xem phim, chúng ta c*̃ng ra ngoài thư giãn một tí đi, sau khi xem phim xong thì cùng nhau đi dạo phố."

"Được." Giang Bác mím môi cười.

Mã Lan biết hai đứa nhỏ và bạn học đã hẹn ra ngoài xem phim thì vô cùng vui mừng.

Mã Lan nói: "Nên như vậy, tuổi này của các con nên chơi thoải mái, chuyện đi xem phim rất thích hợp với độ tuổi của các con, tuổi trẻ mấy đứa nên đi những chỗ như thế."

Sau đó còn nhét cho hai đứa nhỏ mỗi người năm đồng tiền tiêu vặt.

"A..." Tống Sở sửng sốt nhìn tiền trong tay: "Mẹ, con có rồi."

"Mẹ cho các con, chơi vui vẻ." Mã Lan phóng khoáng xua tay, tỏ vẻ rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác làm mẹ. Mấy năm này tiêu tiền của bọn nhỏ, làm cho bà cảm thấy mình đã đến giai đoạn dưỡng già.

Ngày hôm sau, hai người đi xe ra ngoài.

Tôn Á và Nghiêm Chúc nhìn thấy Giang Bác cũng tới, trong mắt đều lộ vẻ không được thoải mái.

Đặc biệt là Nghiêm Chúc.

Quan hệ giữa cậu ấy và Giang Bác không tệ, mặc dù Giang Bác kém mấy tuổi nhưng vẫn cảm giác Giang Bác ổn trọng hơn, ở trước mặt anh, cậu ấy không thể giấu được bí mật nhỏ.

Lúc này, cậu ấy cảm giác chuyện bản thân không muốn bị lộ ra ngoài đã bị Giang Bác phát hiện.

Tôn Á âm thầm lôi kéo Tống Sở, nhỏ giọng nói: "Sao lại dẫn anh cậu theo?"

"Tớ không thể để anh Tiểu Bác ở nhà một mình được." Tống Sở nói: "Yên tâm đi, anh Tiểu Bác rất đơn thuần, không nhìn ra cái gì đâu, anh ấy cái gì cũng không hiểu."

"Có lẽ thế." Tôn Á ngẫm lại cũng thấy đúng, thế là trong lòng cô ấy cũng yên tâm hơn.

"Đi thôi, đi xem phim."

Dựa theo ý tưởng lúc đầu của Tôn Á, sau khi hẹn Tống Sở đến, cô ấy ngồi ở giữa là có thể đồng thời chăm sóc Sở Sở và anh Nghiêm.

Sắp xếp như vậy rất thích hợp.

Nhưng bây giờ có thêm một Giang Bác... Nghiêm Chúc có tật giật mình không dám ngồi cùng Tôn Á, chủ động định ngồi ở bên cạnh Tống Sở để giữa mình và Tôn Á cách một người.

Giang Bác cầm đồ ăn vặt đã mua đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tống Sở một cái, lại nhìn Nghiêm Chúc một cái.

TBC

Nghiêm Chúc: “... Để tôi di chuyển sang bên cạnh."

Sau đó chủ động chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh.

Giang Bác ngồi ở giữa cậu ấy và Tống Sở: "Cảm ơn."

Tôn Á cách Nghiêm Chúc tận hai người: “...” Bạn học Giang Bác này quả nhiên quá đơn thuần!

Tống Sở: “...”

Cô nhỏ giọng nói với Tôn Á: "Có muốn tớ và anh Tiểu Bác cùng nhau chuyển chỗ không."

"Không cần." Tôn Á hất mặt lên nói: "Ngồi thế nào cũng được, không sao đâu."

Tống Sở còn muốn nói chuyện, Giang Bác bên cạnh đã kéo cô lại rồi nhét đồ ăn vặt trong tay vào miệng cô.

Ngọt ngào béo ngậy: "Là kẹo mạch nha sao?"

"Ừm."

Tống Sở phồng má bắt đầu ăn, cô thích ăn kẹo mạch nha nhất: "Anh còn gì ăn không, cho hai người bọn họ ăn một chút với."

Cùng nhau ra ngoài chơi sao có thể ăn một mình chứ.

Giang Bác không tình nguyện lấy đậu phộng, hạt dưa và kẹo mạch nha ra.

Trong rạp chiếu phim hơi nóng, cũng may bọn họ mang theo quạt sạc điện nhỏ bên người.

Không chỉ nhóm bọn họ có cái này, trong rạp chiếu phim c*̃ng có người cầm nó trong tay.

Dù sao bây giờ các xưởng quạt ở Thủ Đô cũng đã bắt đầu sản xuất hàng loạt, mặc dù giá có hơi đắt, nhưng thu nhập của các hộ gia đình ở Thủ Đô rất cao, thế nên người trẻ tuổi bọn họ mua cái này cũng không có luyến tiếc gì.

Gió mát thổi tới, cả người thoải mái hơn nhiều.

Tống Sở xem phim một cách say sưa.

Sau khi xem xong mới thật sự cảm thấy, thỉnh thoảng ra ngoài xem phim, cuộc sống như vậy cũng rất tốt.

Tốt hơn nhiều so với việc mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.

Thế là sau khi xem phim xong, Tống Sở thương lượng với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sau này anh được nghỉ, chúng ta ra ngoài xem tiếp."

"Được." Giang Bác cũng cảm thấy loại chuyện như xem phim này rất tốt.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… "Anh Tiểu Bác, chúng ta cùng đi xem đi." Tống Sở đột nhiên mời: "Anh có muốn xem không?"Giang Bác mắt sáng lên: "Được."Tống Sở cười nói: "Em đột nhiên nhớ đến rất lâu rồi chúng ta không thư giãn, anh vẫn bận làm việc, em cũng bận học. Nếu không, nhân dịp lần này cùng Tôn Á đi xem phim, chúng ta c*̃ng ra ngoài thư giãn một tí đi, sau khi xem phim xong thì cùng nhau đi dạo phố.""Được." Giang Bác mím môi cười.Mã Lan biết hai đứa nhỏ và bạn học đã hẹn ra ngoài xem phim thì vô cùng vui mừng.Mã Lan nói: "Nên như vậy, tuổi này của các con nên chơi thoải mái, chuyện đi xem phim rất thích hợp với độ tuổi của các con, tuổi trẻ mấy đứa nên đi những chỗ như thế."Sau đó còn nhét cho hai đứa nhỏ mỗi người năm đồng tiền tiêu vặt."A..." Tống Sở sửng sốt nhìn tiền trong tay: "Mẹ, con có rồi.""Mẹ cho các con, chơi vui vẻ." Mã Lan phóng khoáng xua tay, tỏ vẻ rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác làm mẹ. Mấy năm này tiêu tiền của bọn nhỏ, làm cho bà cảm thấy mình đã đến giai đoạn dưỡng già.Ngày hôm sau, hai người đi xe ra ngoài.Tôn Á và Nghiêm Chúc nhìn thấy Giang Bác cũng tới, trong mắt đều lộ vẻ không được thoải mái.Đặc biệt là Nghiêm Chúc.Quan hệ giữa cậu ấy và Giang Bác không tệ, mặc dù Giang Bác kém mấy tuổi nhưng vẫn cảm giác Giang Bác ổn trọng hơn, ở trước mặt anh, cậu ấy không thể giấu được bí mật nhỏ.Lúc này, cậu ấy cảm giác chuyện bản thân không muốn bị lộ ra ngoài đã bị Giang Bác phát hiện.Tôn Á âm thầm lôi kéo Tống Sở, nhỏ giọng nói: "Sao lại dẫn anh cậu theo?""Tớ không thể để anh Tiểu Bác ở nhà một mình được." Tống Sở nói: "Yên tâm đi, anh Tiểu Bác rất đơn thuần, không nhìn ra cái gì đâu, anh ấy cái gì cũng không hiểu.""Có lẽ thế." Tôn Á ngẫm lại cũng thấy đúng, thế là trong lòng cô ấy cũng yên tâm hơn."Đi thôi, đi xem phim."Dựa theo ý tưởng lúc đầu của Tôn Á, sau khi hẹn Tống Sở đến, cô ấy ngồi ở giữa là có thể đồng thời chăm sóc Sở Sở và anh Nghiêm.Sắp xếp như vậy rất thích hợp.Nhưng bây giờ có thêm một Giang Bác... Nghiêm Chúc có tật giật mình không dám ngồi cùng Tôn Á, chủ động định ngồi ở bên cạnh Tống Sở để giữa mình và Tôn Á cách một người.Giang Bác cầm đồ ăn vặt đã mua đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tống Sở một cái, lại nhìn Nghiêm Chúc một cái.TBCNghiêm Chúc: “... Để tôi di chuyển sang bên cạnh."Sau đó chủ động chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh.Giang Bác ngồi ở giữa cậu ấy và Tống Sở: "Cảm ơn."Tôn Á cách Nghiêm Chúc tận hai người: “...” Bạn học Giang Bác này quả nhiên quá đơn thuần!Tống Sở: “...”Cô nhỏ giọng nói với Tôn Á: "Có muốn tớ và anh Tiểu Bác cùng nhau chuyển chỗ không.""Không cần." Tôn Á hất mặt lên nói: "Ngồi thế nào cũng được, không sao đâu."Tống Sở còn muốn nói chuyện, Giang Bác bên cạnh đã kéo cô lại rồi nhét đồ ăn vặt trong tay vào miệng cô.Ngọt ngào béo ngậy: "Là kẹo mạch nha sao?""Ừm."Tống Sở phồng má bắt đầu ăn, cô thích ăn kẹo mạch nha nhất: "Anh còn gì ăn không, cho hai người bọn họ ăn một chút với."Cùng nhau ra ngoài chơi sao có thể ăn một mình chứ.Giang Bác không tình nguyện lấy đậu phộng, hạt dưa và kẹo mạch nha ra.Trong rạp chiếu phim hơi nóng, cũng may bọn họ mang theo quạt sạc điện nhỏ bên người.Không chỉ nhóm bọn họ có cái này, trong rạp chiếu phim c*̃ng có người cầm nó trong tay.Dù sao bây giờ các xưởng quạt ở Thủ Đô cũng đã bắt đầu sản xuất hàng loạt, mặc dù giá có hơi đắt, nhưng thu nhập của các hộ gia đình ở Thủ Đô rất cao, thế nên người trẻ tuổi bọn họ mua cái này cũng không có luyến tiếc gì.Gió mát thổi tới, cả người thoải mái hơn nhiều.Tống Sở xem phim một cách say sưa.Sau khi xem xong mới thật sự cảm thấy, thỉnh thoảng ra ngoài xem phim, cuộc sống như vậy cũng rất tốt.Tốt hơn nhiều so với việc mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.Thế là sau khi xem phim xong, Tống Sở thương lượng với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, sau này anh được nghỉ, chúng ta ra ngoài xem tiếp.""Được." Giang Bác cũng cảm thấy loại chuyện như xem phim này rất tốt.

Chương 566: Chương 566