Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…
Chương 576: Chương 576
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Mấy nữ sinh liếc mắt xem thường, quyết định không cùng bọn họ làm nhiệm vụ nữa, sau này cũng phải giữ khoảng cách.Đây chính là dựa vào quan hệ để tích lũy lý lịch ngu xuẩn.Bất quá có lẽ loại hành vi ngu xuẩn này của bọn họ có thể làm cho người theo dõi nơi này càng yên tâm, càng tin tưởng bọn họ chỉ là học sinh bình thường.Sau khi bọn họ bàn bạc xong liền xoá bỏ mọi thứ, ai nấy đều rời khỏi ký túc xá.Hai nam sinh theo đuổi Tống Sở nhìn nhau cười, sau đó đều tự thu nụ cười, mang theo chút vẻ cạnh tranh.Họ đang chuẩn bị chặn đường Tống Sở tan học, nhưng vừa bước xuống lầu đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu lại.Phía sau giáo viên chủ nhiệm còn có Tống Sở và mấy nữ sinh bên câu lạc bộ Văn học đi theo.Nữ sinh nhìn thấy hai người bọn họ lập tức chỉ vào và nói: "Chủ nhiệm Vương, chính là hai người bọn họ mỗi ngày quấn lấy trưởng nhóm Tô, đây không phải là giở trò lưu manh sao?"Tống Sở nghiêm túc nói: "Em cảm thấy bọn họ quấy rầy nghiêm trọng việc học tập và cuộc sống của mình."Vẻ mặt họ sững sờ, tiếng Hoa của họ không quá tốt, qua một lát mới phản ứng lại. Trường học không hài lòng với hành vi theo đuổi của họ.Học sinh tóc vàng vội vàng nói: "Không, không, không. Chúng em chỉ muốn theo đuổi cô ấy."Tôn Á nói: "Chủ nhiệm nghe đấy, anh ta thừa nhận rồi, muốn giở trò lưu manh."Chủ nhiệm Vương đau đầu sờ sờ trán, mặc dù ông cảm thấy chuyện này không dễ xử lý nhưng nghĩ đến danh dự của nữ sinh nên rất nghiêm túc nói: "Hai em đi với tôi một chuyến, chuyện này cần nói rõ ràng.""…"Bởi vì có sinh viên làm chứng, chứng cứ hai người quấy rầy nữ sinh vô cùng xác thực.Giở trò lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ.Đặc biệt là còn có liên quan với Tống Sở, không nói đến trường học bên này, chú Đại Sơn còn cùng tổ chức bàn bạc.Chỉ cần là người có quan hệ với Giang Bác, tổ chức đều rất coi trọng.Không cần biết hai người này có phải đặc vụ hay không, khẳng định là không thể giữ lại.Bằng không sẽ làm cho người ta lạnh lòng, đồng chí Tô Giang Bác ở căn cứ cực khổ bận rộn công tác, em gái anh ở trường học bị người ta giở trò lưu manh, còn không có ai chủ trì công đạo.TBCHiện tại, hai người kia trực tiếp bị định cho danh nghĩa giở trò lưu manh, trục xuất trở về, hơn nữa thái độ của phía Trung Quốc còn rất cứng rắn.Đây chính là chỗ tốt khi đất nước lớn mạnh, nếu đổi lại là xã hội cũ, chắc chắn đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt.Bởi vì chuyện này, ngược lại làm cho các du học sinh căng thẳng lên.Ngay cả các học sinh Trung Quốc cũng giữ khoảng cách với các du học sinh nam.Chuyện này đã được xử lý tốt, nên cũng không ai giấu Giang Bác.Dù sao tính tình anh cũng không tốt, chuyện này lại không thể giấu cả đời, để càng lâu sẽ càng khó giải thích.Chuyện này vẫn để cho người hiền lành - sở trưởng Thái đi nói.Khi Giang Bác nghe được thông tin này, mặt nhất thời đen lại. Cũng không đợi sở trưởng Thái nói xong, đã nói người chuẩn bị xe về nhà xem.Sở trưởng Thái cũng biết trước sẽ có kết quả như vậy, nhanh chóng để cho căn cứ bên này làm thủ tục dẫn Giang Bác về nhà.Trên đường còn an ủi Giang Bác: "Sự tình đều xử lý tốt rồi, hơn nữa chúng tôi hoài nghi, động cơ đối phương không rõ, không phải đơn thuần đùa giỡn lưu manh. Nhưng loại chuyện này cũng không thể ồn ào, bằng không càng nhiều người sẽ chú ý đến cậu."Giang Bác nhướng mày: "Vì sao cần du học sinh?""Trao đổi học tập với nhau sẽ có lợi cho cả hai bên, tuy rằng hiện nay chúng ta có phương diện phát triển tốt, nhưng khởi đầu quá muộn, rất nhiều lúc cũng cần phải học tập, chỉ dựa vào một mình cậu cũng không được."Giang Bác dựa vào ghế: "Sau này không cần."…Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Mã Lan đang tiến hành giáo dục an toàn cho con gái mình, nhìn thấy con trai mình đột nhiên trở về thì sửng sốt, sau đó liền hiểu vì sao con trai trở về.Tống Sở cao hứng gọi một tiếng: "Anh Tiểu Bác!"
Mấy nữ sinh liếc mắt xem thường, quyết định không cùng bọn họ làm nhiệm vụ nữa, sau này cũng phải giữ khoảng cách.
Đây chính là dựa vào quan hệ để tích lũy lý lịch ngu xuẩn.
Bất quá có lẽ loại hành vi ngu xuẩn này của bọn họ có thể làm cho người theo dõi nơi này càng yên tâm, càng tin tưởng bọn họ chỉ là học sinh bình thường.
Sau khi bọn họ bàn bạc xong liền xoá bỏ mọi thứ, ai nấy đều rời khỏi ký túc xá.
Hai nam sinh theo đuổi Tống Sở nhìn nhau cười, sau đó đều tự thu nụ cười, mang theo chút vẻ cạnh tranh.
Họ đang chuẩn bị chặn đường Tống Sở tan học, nhưng vừa bước xuống lầu đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu lại.
Phía sau giáo viên chủ nhiệm còn có Tống Sở và mấy nữ sinh bên câu lạc bộ Văn học đi theo.
Nữ sinh nhìn thấy hai người bọn họ lập tức chỉ vào và nói: "Chủ nhiệm Vương, chính là hai người bọn họ mỗi ngày quấn lấy trưởng nhóm Tô, đây không phải là giở trò lưu manh sao?"
Tống Sở nghiêm túc nói: "Em cảm thấy bọn họ quấy rầy nghiêm trọng việc học tập và cuộc sống của mình."
Vẻ mặt họ sững sờ, tiếng Hoa của họ không quá tốt, qua một lát mới phản ứng lại. Trường học không hài lòng với hành vi theo đuổi của họ.
Học sinh tóc vàng vội vàng nói: "Không, không, không. Chúng em chỉ muốn theo đuổi cô ấy."
Tôn Á nói: "Chủ nhiệm nghe đấy, anh ta thừa nhận rồi, muốn giở trò lưu manh."
Chủ nhiệm Vương đau đầu sờ sờ trán, mặc dù ông cảm thấy chuyện này không dễ xử lý nhưng nghĩ đến danh dự của nữ sinh nên rất nghiêm túc nói: "Hai em đi với tôi một chuyến, chuyện này cần nói rõ ràng."
"…"
Bởi vì có sinh viên làm chứng, chứng cứ hai người quấy rầy nữ sinh vô cùng xác thực.
Giở trò lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ.
Đặc biệt là còn có liên quan với Tống Sở, không nói đến trường học bên này, chú Đại Sơn còn cùng tổ chức bàn bạc.
Chỉ cần là người có quan hệ với Giang Bác, tổ chức đều rất coi trọng.
Không cần biết hai người này có phải đặc vụ hay không, khẳng định là không thể giữ lại.
Bằng không sẽ làm cho người ta lạnh lòng, đồng chí Tô Giang Bác ở căn cứ cực khổ bận rộn công tác, em gái anh ở trường học bị người ta giở trò lưu manh, còn không có ai chủ trì công đạo.
TBC
Hiện tại, hai người kia trực tiếp bị định cho danh nghĩa giở trò lưu manh, trục xuất trở về, hơn nữa thái độ của phía Trung Quốc còn rất cứng rắn.
Đây chính là chỗ tốt khi đất nước lớn mạnh, nếu đổi lại là xã hội cũ, chắc chắn đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bởi vì chuyện này, ngược lại làm cho các du học sinh căng thẳng lên.
Ngay cả các học sinh Trung Quốc cũng giữ khoảng cách với các du học sinh nam.
Chuyện này đã được xử lý tốt, nên cũng không ai giấu Giang Bác.
Dù sao tính tình anh cũng không tốt, chuyện này lại không thể giấu cả đời, để càng lâu sẽ càng khó giải thích.
Chuyện này vẫn để cho người hiền lành - sở trưởng Thái đi nói.
Khi Giang Bác nghe được thông tin này, mặt nhất thời đen lại. Cũng không đợi sở trưởng Thái nói xong, đã nói người chuẩn bị xe về nhà xem.
Sở trưởng Thái cũng biết trước sẽ có kết quả như vậy, nhanh chóng để cho căn cứ bên này làm thủ tục dẫn Giang Bác về nhà.
Trên đường còn an ủi Giang Bác: "Sự tình đều xử lý tốt rồi, hơn nữa chúng tôi hoài nghi, động cơ đối phương không rõ, không phải đơn thuần đùa giỡn lưu manh. Nhưng loại chuyện này cũng không thể ồn ào, bằng không càng nhiều người sẽ chú ý đến cậu."
Giang Bác nhướng mày: "Vì sao cần du học sinh?"
"Trao đổi học tập với nhau sẽ có lợi cho cả hai bên, tuy rằng hiện nay chúng ta có phương diện phát triển tốt, nhưng khởi đầu quá muộn, rất nhiều lúc cũng cần phải học tập, chỉ dựa vào một mình cậu cũng không được."
Giang Bác dựa vào ghế: "Sau này không cần."
…
Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Mã Lan đang tiến hành giáo dục an toàn cho con gái mình, nhìn thấy con trai mình đột nhiên trở về thì sửng sốt, sau đó liền hiểu vì sao con trai trở về.
Tống Sở cao hứng gọi một tiếng: "Anh Tiểu Bác!"
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Mấy nữ sinh liếc mắt xem thường, quyết định không cùng bọn họ làm nhiệm vụ nữa, sau này cũng phải giữ khoảng cách.Đây chính là dựa vào quan hệ để tích lũy lý lịch ngu xuẩn.Bất quá có lẽ loại hành vi ngu xuẩn này của bọn họ có thể làm cho người theo dõi nơi này càng yên tâm, càng tin tưởng bọn họ chỉ là học sinh bình thường.Sau khi bọn họ bàn bạc xong liền xoá bỏ mọi thứ, ai nấy đều rời khỏi ký túc xá.Hai nam sinh theo đuổi Tống Sở nhìn nhau cười, sau đó đều tự thu nụ cười, mang theo chút vẻ cạnh tranh.Họ đang chuẩn bị chặn đường Tống Sở tan học, nhưng vừa bước xuống lầu đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu lại.Phía sau giáo viên chủ nhiệm còn có Tống Sở và mấy nữ sinh bên câu lạc bộ Văn học đi theo.Nữ sinh nhìn thấy hai người bọn họ lập tức chỉ vào và nói: "Chủ nhiệm Vương, chính là hai người bọn họ mỗi ngày quấn lấy trưởng nhóm Tô, đây không phải là giở trò lưu manh sao?"Tống Sở nghiêm túc nói: "Em cảm thấy bọn họ quấy rầy nghiêm trọng việc học tập và cuộc sống của mình."Vẻ mặt họ sững sờ, tiếng Hoa của họ không quá tốt, qua một lát mới phản ứng lại. Trường học không hài lòng với hành vi theo đuổi của họ.Học sinh tóc vàng vội vàng nói: "Không, không, không. Chúng em chỉ muốn theo đuổi cô ấy."Tôn Á nói: "Chủ nhiệm nghe đấy, anh ta thừa nhận rồi, muốn giở trò lưu manh."Chủ nhiệm Vương đau đầu sờ sờ trán, mặc dù ông cảm thấy chuyện này không dễ xử lý nhưng nghĩ đến danh dự của nữ sinh nên rất nghiêm túc nói: "Hai em đi với tôi một chuyến, chuyện này cần nói rõ ràng.""…"Bởi vì có sinh viên làm chứng, chứng cứ hai người quấy rầy nữ sinh vô cùng xác thực.Giở trò lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ.Đặc biệt là còn có liên quan với Tống Sở, không nói đến trường học bên này, chú Đại Sơn còn cùng tổ chức bàn bạc.Chỉ cần là người có quan hệ với Giang Bác, tổ chức đều rất coi trọng.Không cần biết hai người này có phải đặc vụ hay không, khẳng định là không thể giữ lại.Bằng không sẽ làm cho người ta lạnh lòng, đồng chí Tô Giang Bác ở căn cứ cực khổ bận rộn công tác, em gái anh ở trường học bị người ta giở trò lưu manh, còn không có ai chủ trì công đạo.TBCHiện tại, hai người kia trực tiếp bị định cho danh nghĩa giở trò lưu manh, trục xuất trở về, hơn nữa thái độ của phía Trung Quốc còn rất cứng rắn.Đây chính là chỗ tốt khi đất nước lớn mạnh, nếu đổi lại là xã hội cũ, chắc chắn đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt.Bởi vì chuyện này, ngược lại làm cho các du học sinh căng thẳng lên.Ngay cả các học sinh Trung Quốc cũng giữ khoảng cách với các du học sinh nam.Chuyện này đã được xử lý tốt, nên cũng không ai giấu Giang Bác.Dù sao tính tình anh cũng không tốt, chuyện này lại không thể giấu cả đời, để càng lâu sẽ càng khó giải thích.Chuyện này vẫn để cho người hiền lành - sở trưởng Thái đi nói.Khi Giang Bác nghe được thông tin này, mặt nhất thời đen lại. Cũng không đợi sở trưởng Thái nói xong, đã nói người chuẩn bị xe về nhà xem.Sở trưởng Thái cũng biết trước sẽ có kết quả như vậy, nhanh chóng để cho căn cứ bên này làm thủ tục dẫn Giang Bác về nhà.Trên đường còn an ủi Giang Bác: "Sự tình đều xử lý tốt rồi, hơn nữa chúng tôi hoài nghi, động cơ đối phương không rõ, không phải đơn thuần đùa giỡn lưu manh. Nhưng loại chuyện này cũng không thể ồn ào, bằng không càng nhiều người sẽ chú ý đến cậu."Giang Bác nhướng mày: "Vì sao cần du học sinh?""Trao đổi học tập với nhau sẽ có lợi cho cả hai bên, tuy rằng hiện nay chúng ta có phương diện phát triển tốt, nhưng khởi đầu quá muộn, rất nhiều lúc cũng cần phải học tập, chỉ dựa vào một mình cậu cũng không được."Giang Bác dựa vào ghế: "Sau này không cần."…Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Mã Lan đang tiến hành giáo dục an toàn cho con gái mình, nhìn thấy con trai mình đột nhiên trở về thì sửng sốt, sau đó liền hiểu vì sao con trai trở về.Tống Sở cao hứng gọi một tiếng: "Anh Tiểu Bác!"