Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 587: Chương 587

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Tống Sở sờ gò má nóng ran của mình: “Cái đó... quen nhau... là cần yêu, anh biết tình yêu là gì không?”Tống Sở càng nói mặt càng đỏ.Giang Bác nói: “Tình yêu là muốn quen nhau.”Tống Sở: "..."Không bắt bẽ được.Giang Bác tiếp tục ấn remote: “Đồng ý hãy nói 1... đọc sai và trầm mặc biểu thị đồng ý."Tống Sở khẩn trương xoa ngón tay, cảm thấy chuyện này kỳ kỳ.Giang Bác cũng lén bóp remote, nhưng ngoài mặt giả bộ bình tĩnh.Tống Sở liếc trộm anh: “Chuyện đó... cha mẹ sẽ không đồng ý."“Sẽ đồng ý.” Giang Bác nói: “Anh sẽ khiến bọn họ đồng ý.""..."Tống Sở cúi đầu, lại bắt đầu ngượng ngùng: “Em không biết quen nhau là như thế nào.”Giang Bác nói: “Anh sẽ học, rồi anh dạy cho em.”“. . .”Giang Bác hụt hẫng hỏi: “Em không muốn quen anh sao?”Tống Sở vuốt tóc: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy không quen cho lắm."Tống Sở chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với anh Tiểu Bác.Giang Bác nói: “Thật ra anh cảm thấy chúng ta hiện tại không khác gì với quen nhau. Cùng nhau xem phim, cùng ăn cơm, cùng nhau đi học tan học."Tống Sở ngẫm nghĩ, cảm thấy có đạo lý.“Vậy tại sao phải quen nhau?”Giang Bác nghiêm túc nói: “Cần danh phận."Tống Sở: "..."Giang Bác nói: “Vậy em có đồng ý không?”Tống Sở theo bản năng gật đầu, tiếp đó lại giật tóc, cứ cảm thấy hình như mình đã làm bừa một chuyện lớn.Giang Bác nở nụ cười, nụ cười xán lạn khiến Tống Sở nhìn đến hoa mắt.Giang Bác nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ là quan hệ bạn trai bạn gái, chờ đủ tuổi liền đi lĩnh giấy kết hôn.”Tống Sở: "..."Cô ôm búp bê:“Vậy... em về phòng nhé?”Giang Bác cười khẽ ừ.Tống Sở chạy nhanh đi, mãi khi đã đứng trong phòng cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại.Cô thật sự hẹn hò với anh Tiểu Bác rồi ư?Mà hẹn hò là làm gì nhỉ?Bạn trai có khác gì với người bình thường không?Tống Sở nghĩ mãi không ra, ngã xuống giường lăn hai vòng: “Chuyện gì vậy trời.”Phòng kế bên, tâm trạng Giang Bác nhảy nhót chưa từng có, anh không nhịn được ngồi trước máy vi tính gửi pháo hoa mình tự biên soạn cho mấy nhóm chat.Pháo hoa làm một đám chuyên gia lao nhao hỏi.“Chuyên gia Tô đã công phá khó khăn kỹ thuật gì sao?”“Có ý tưởng gì mới chăng?”TBC"Chẳng lẽ lại có đột phá?""..."Giang Bác mím môi cười, tâm trạng đắc ý.Anh đã phá được ải khó nhất thế giới, về sau anh và Sở Sở là người yêu, suốt đời không xa cách nhau.Đến khuya Tống Sở vẫn vắt óc suy nghĩ làm người yêu có gì khác biệt, cảm giác rất kỳ lạ.Cuối cùng cho ra kết quả là làm người yêu hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau, vẫn mỗi ngày cùng nhau đọc sách cùng nhau học tập, hoặc cùng đến trường.Không có gì thay đổi.Muốn nói biến đổi thì đó là tâm trạng của anh Tiểu Bác luôn rất tốt.Tống Sở không kiềm được nghĩ rốt cuộc có phải quen nhau thật không? Dường như khác với nhóm Tôn Á.Cô vẫn chưa nói cho cha mẹ biết nữa, Tống Sở không hiểu sao cảm thấy khó mở miệng.Tống Sở lại nghĩ anh Tiểu Bác sẽ nói nên cô không thèm nghĩ nữa, dù có là người yêu hay không thì dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình, hai người vẫn sống trong nhà.Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Bác và Tống Sở cùng nhau đi trường học báo danh.Giang Bác đã rất lâu không đến trường học, nên khiến các học sinh chú ý.Hết cách, khí chất của bạn học này quá nặng, hơn nữa khuôn mặt cũng rất bắt mắt so với học sinh trong trường.Sau khi hết tiết, anh đi trong trường còn khiến một số học sinh mới nhập học nhìn lén.Đặc biệt là một số cô gái du học, họ cách một cái bàn chào hỏi Tống Sở và Giang Bác.Các cô gái này đã nhập gia tùy tục, mặc đồ của Hoa quốc, thắt b.í.m như những cô gái Hoa quốc, khi cười cũng mang nét ngại ngùng của cô gái Hoa quốc.Tuy lúc trước học sinh du học dây dưa Tống Sở khiến các học sinh trong trường không thích họ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến học sinh nữ, đặc biệt là sau khi bọn họ thay đổi thì mọi người quên đi sự khó chịu lúc trước, lần nữa chơi thân với nhau hơn.Lúc này, mọi người thấy mấy cô gái du học nhìn lén Giang Bác cũng không thấy kỳ lạ gì.

Tống Sở sờ gò má nóng ran của mình: “Cái đó... quen nhau... là cần yêu, anh biết tình yêu là gì không?”

Tống Sở càng nói mặt càng đỏ.

Giang Bác nói: “Tình yêu là muốn quen nhau.”

Tống Sở: "..."

Không bắt bẽ được.

Giang Bác tiếp tục ấn remote: “Đồng ý hãy nói 1... đọc sai và trầm mặc biểu thị đồng ý."

Tống Sở khẩn trương xoa ngón tay, cảm thấy chuyện này kỳ kỳ.

Giang Bác cũng lén bóp remote, nhưng ngoài mặt giả bộ bình tĩnh.

Tống Sở liếc trộm anh: “Chuyện đó... cha mẹ sẽ không đồng ý."

“Sẽ đồng ý.” Giang Bác nói: “Anh sẽ khiến bọn họ đồng ý."

"..."

Tống Sở cúi đầu, lại bắt đầu ngượng ngùng: “Em không biết quen nhau là như thế nào.”

Giang Bác nói: “Anh sẽ học, rồi anh dạy cho em.”

“. . .”

Giang Bác hụt hẫng hỏi: “Em không muốn quen anh sao?”

Tống Sở vuốt tóc: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy không quen cho lắm."

Tống Sở chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với anh Tiểu Bác.

Giang Bác nói: “Thật ra anh cảm thấy chúng ta hiện tại không khác gì với quen nhau. Cùng nhau xem phim, cùng ăn cơm, cùng nhau đi học tan học."

Tống Sở ngẫm nghĩ, cảm thấy có đạo lý.

“Vậy tại sao phải quen nhau?”

Giang Bác nghiêm túc nói: “Cần danh phận."

Tống Sở: "..."

Giang Bác nói: “Vậy em có đồng ý không?”

Tống Sở theo bản năng gật đầu, tiếp đó lại giật tóc, cứ cảm thấy hình như mình đã làm bừa một chuyện lớn.

Giang Bác nở nụ cười, nụ cười xán lạn khiến Tống Sở nhìn đến hoa mắt.

Giang Bác nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ là quan hệ bạn trai bạn gái, chờ đủ tuổi liền đi lĩnh giấy kết hôn.”

Tống Sở: "..."

Cô ôm búp bê:

“Vậy... em về phòng nhé?”

Giang Bác cười khẽ ừ.

Tống Sở chạy nhanh đi, mãi khi đã đứng trong phòng cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

Cô thật sự hẹn hò với anh Tiểu Bác rồi ư?

Mà hẹn hò là làm gì nhỉ?

Bạn trai có khác gì với người bình thường không?

Tống Sở nghĩ mãi không ra, ngã xuống giường lăn hai vòng: “Chuyện gì vậy trời.”

Phòng kế bên, tâm trạng Giang Bác nhảy nhót chưa từng có, anh không nhịn được ngồi trước máy vi tính gửi pháo hoa mình tự biên soạn cho mấy nhóm chat.

Pháo hoa làm một đám chuyên gia lao nhao hỏi.

“Chuyên gia Tô đã công phá khó khăn kỹ thuật gì sao?”

“Có ý tưởng gì mới chăng?”

TBC

"Chẳng lẽ lại có đột phá?"

"..."

Giang Bác mím môi cười, tâm trạng đắc ý.

Anh đã phá được ải khó nhất thế giới, về sau anh và Sở Sở là người yêu, suốt đời không xa cách nhau.

Đến khuya Tống Sở vẫn vắt óc suy nghĩ làm người yêu có gì khác biệt, cảm giác rất kỳ lạ.

Cuối cùng cho ra kết quả là làm người yêu hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau, vẫn mỗi ngày cùng nhau đọc sách cùng nhau học tập, hoặc cùng đến trường.

Không có gì thay đổi.

Muốn nói biến đổi thì đó là tâm trạng của anh Tiểu Bác luôn rất tốt.

Tống Sở không kiềm được nghĩ rốt cuộc có phải quen nhau thật không? Dường như khác với nhóm Tôn Á.

Cô vẫn chưa nói cho cha mẹ biết nữa, Tống Sở không hiểu sao cảm thấy khó mở miệng.

Tống Sở lại nghĩ anh Tiểu Bác sẽ nói nên cô không thèm nghĩ nữa, dù có là người yêu hay không thì dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình, hai người vẫn sống trong nhà.

Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Bác và Tống Sở cùng nhau đi trường học báo danh.

Giang Bác đã rất lâu không đến trường học, nên khiến các học sinh chú ý.

Hết cách, khí chất của bạn học này quá nặng, hơn nữa khuôn mặt cũng rất bắt mắt so với học sinh trong trường.

Sau khi hết tiết, anh đi trong trường còn khiến một số học sinh mới nhập học nhìn lén.

Đặc biệt là một số cô gái du học, họ cách một cái bàn chào hỏi Tống Sở và Giang Bác.

Các cô gái này đã nhập gia tùy tục, mặc đồ của Hoa quốc, thắt b.í.m như những cô gái Hoa quốc, khi cười cũng mang nét ngại ngùng của cô gái Hoa quốc.

Tuy lúc trước học sinh du học dây dưa Tống Sở khiến các học sinh trong trường không thích họ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến học sinh nữ, đặc biệt là sau khi bọn họ thay đổi thì mọi người quên đi sự khó chịu lúc trước, lần nữa chơi thân với nhau hơn.

Lúc này, mọi người thấy mấy cô gái du học nhìn lén Giang Bác cũng không thấy kỳ lạ gì.

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… Tống Sở sờ gò má nóng ran của mình: “Cái đó... quen nhau... là cần yêu, anh biết tình yêu là gì không?”Tống Sở càng nói mặt càng đỏ.Giang Bác nói: “Tình yêu là muốn quen nhau.”Tống Sở: "..."Không bắt bẽ được.Giang Bác tiếp tục ấn remote: “Đồng ý hãy nói 1... đọc sai và trầm mặc biểu thị đồng ý."Tống Sở khẩn trương xoa ngón tay, cảm thấy chuyện này kỳ kỳ.Giang Bác cũng lén bóp remote, nhưng ngoài mặt giả bộ bình tĩnh.Tống Sở liếc trộm anh: “Chuyện đó... cha mẹ sẽ không đồng ý."“Sẽ đồng ý.” Giang Bác nói: “Anh sẽ khiến bọn họ đồng ý.""..."Tống Sở cúi đầu, lại bắt đầu ngượng ngùng: “Em không biết quen nhau là như thế nào.”Giang Bác nói: “Anh sẽ học, rồi anh dạy cho em.”“. . .”Giang Bác hụt hẫng hỏi: “Em không muốn quen anh sao?”Tống Sở vuốt tóc: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy không quen cho lắm."Tống Sở chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với anh Tiểu Bác.Giang Bác nói: “Thật ra anh cảm thấy chúng ta hiện tại không khác gì với quen nhau. Cùng nhau xem phim, cùng ăn cơm, cùng nhau đi học tan học."Tống Sở ngẫm nghĩ, cảm thấy có đạo lý.“Vậy tại sao phải quen nhau?”Giang Bác nghiêm túc nói: “Cần danh phận."Tống Sở: "..."Giang Bác nói: “Vậy em có đồng ý không?”Tống Sở theo bản năng gật đầu, tiếp đó lại giật tóc, cứ cảm thấy hình như mình đã làm bừa một chuyện lớn.Giang Bác nở nụ cười, nụ cười xán lạn khiến Tống Sở nhìn đến hoa mắt.Giang Bác nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ là quan hệ bạn trai bạn gái, chờ đủ tuổi liền đi lĩnh giấy kết hôn.”Tống Sở: "..."Cô ôm búp bê:“Vậy... em về phòng nhé?”Giang Bác cười khẽ ừ.Tống Sở chạy nhanh đi, mãi khi đã đứng trong phòng cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại.Cô thật sự hẹn hò với anh Tiểu Bác rồi ư?Mà hẹn hò là làm gì nhỉ?Bạn trai có khác gì với người bình thường không?Tống Sở nghĩ mãi không ra, ngã xuống giường lăn hai vòng: “Chuyện gì vậy trời.”Phòng kế bên, tâm trạng Giang Bác nhảy nhót chưa từng có, anh không nhịn được ngồi trước máy vi tính gửi pháo hoa mình tự biên soạn cho mấy nhóm chat.Pháo hoa làm một đám chuyên gia lao nhao hỏi.“Chuyên gia Tô đã công phá khó khăn kỹ thuật gì sao?”“Có ý tưởng gì mới chăng?”TBC"Chẳng lẽ lại có đột phá?""..."Giang Bác mím môi cười, tâm trạng đắc ý.Anh đã phá được ải khó nhất thế giới, về sau anh và Sở Sở là người yêu, suốt đời không xa cách nhau.Đến khuya Tống Sở vẫn vắt óc suy nghĩ làm người yêu có gì khác biệt, cảm giác rất kỳ lạ.Cuối cùng cho ra kết quả là làm người yêu hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau, vẫn mỗi ngày cùng nhau đọc sách cùng nhau học tập, hoặc cùng đến trường.Không có gì thay đổi.Muốn nói biến đổi thì đó là tâm trạng của anh Tiểu Bác luôn rất tốt.Tống Sở không kiềm được nghĩ rốt cuộc có phải quen nhau thật không? Dường như khác với nhóm Tôn Á.Cô vẫn chưa nói cho cha mẹ biết nữa, Tống Sở không hiểu sao cảm thấy khó mở miệng.Tống Sở lại nghĩ anh Tiểu Bác sẽ nói nên cô không thèm nghĩ nữa, dù có là người yêu hay không thì dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình, hai người vẫn sống trong nhà.Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Bác và Tống Sở cùng nhau đi trường học báo danh.Giang Bác đã rất lâu không đến trường học, nên khiến các học sinh chú ý.Hết cách, khí chất của bạn học này quá nặng, hơn nữa khuôn mặt cũng rất bắt mắt so với học sinh trong trường.Sau khi hết tiết, anh đi trong trường còn khiến một số học sinh mới nhập học nhìn lén.Đặc biệt là một số cô gái du học, họ cách một cái bàn chào hỏi Tống Sở và Giang Bác.Các cô gái này đã nhập gia tùy tục, mặc đồ của Hoa quốc, thắt b.í.m như những cô gái Hoa quốc, khi cười cũng mang nét ngại ngùng của cô gái Hoa quốc.Tuy lúc trước học sinh du học dây dưa Tống Sở khiến các học sinh trong trường không thích họ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến học sinh nữ, đặc biệt là sau khi bọn họ thay đổi thì mọi người quên đi sự khó chịu lúc trước, lần nữa chơi thân với nhau hơn.Lúc này, mọi người thấy mấy cô gái du học nhìn lén Giang Bác cũng không thấy kỳ lạ gì.

Chương 587: Chương 587