Tác giả:

Dù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít…

Chương 595: Chương 595

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… “Sao có thể không đồng ý? Cha mẹ tớ đồng ý cả hai tay, cảm thấy A Nghiêm rất tốt, hết sức ủng hộ, miễn là chúng tớ không ảnh hưởng học tập là được."Tống Sở lộ vẻ mặt hâm mộ, vẫn hỏi: “Nhưng... lỡ như phản đối thì sao?”“Cũng tùy tình huống, trừ phi con người của A Nghiêm không tốt.”“Anh ấy tốt lắm.”“Vậy phải xem tớ đối với A Nghiêm như thế nào, nếu tớ đặc biệt thích anh ấy thì tớ sẽ lắng nghe con tim nói.”Tôn Á đương nhiên nói."Dù sao cha mẹ tớ chắc chắn cũng sẽ đồng ý, nên không cần lo mấy chuyện này, ha ha ha ha ha ha!”Tống Sở: "..."Lúc lên lớp, lần đầu tiên Tống Sở không nghe giảng, cô cảm thấy không thể chỉ trông vào anh Tiểu Bác, chính mình cũng nên nỗ lực.Tống Sở không biết vì sao cha mẹ phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy con người của anh Tiểu Bác rất tốt, cũng siêu tốt với cô, cô muốn mãi mãi ở bên anh Tiểu Bác.Cái này chắc là... nhìn trúng?Năm bốn ít chương trình học, buổi sáng có hai tiết học, buổi chiều trống, Tống Sở cũng không về nhà, trực tiếp đi cơ quan của Tô Chí Phong chờ ông tan ca.Cô cảm thấy phải nói chuyện với cha, cho cha biết ý tưởng của mình.Hai ngày này tâm trạng của Tô Chí Phong siêu tệ, lúc đi làm cũng không tập trung, trong lòng cảm thấy có lỗi với tổ chức đã tín nhiệm mình, nhưng nghĩ chuyện của con trai và con gái là bức bối lại trào dâng.Vì sao hai đứa phải quen nhau!Tô Chí Phong không trách con gái chút nào.Con gái từ nhỏ đã tri kỷ, mềm mại, ngược lại con trai rất ương bướng, tính tình mười con trâu cũng không kéo về được.Nhất định là con trai giở trò quỷ.Bởi vậy nên trong lòng Tô Chí Phong càng bức bối, sớm biết thằng nhóc này như vậy... thôi, dù biết trước ông cũng không làm gì được.Đợi tối về bàn bạc với vợ, suy nghĩ biện pháp tốt đã.Khó khăn lắm mới đến giờ tan tầm, Tô Chí Phong định đi căn tin thì nghe người ta nhắn là con gái đến tìm.Vừa nghe con gái đến, Tô Chí Phong nhanh chóng buông hộp cơm, đi ra cửa.Vừa đến cửa lớn, Tống Sở chạy ra từ phòng bảo vệ: “Cha!”Ông bác trông cửa bưng chén trà đi ra, cười nói với Tô Chí Phong: “Trưởng khoa Tô, đây là con gái của ông hả? Xinh lắm, giống ông.”Tô Chí Phong cười nói: “Làm phiền bác rồi.”Ông bác trông cửa cười nói: “Không có gì, mới rồi cô bé trò chuyện với tôi rất vui.”Tống Sở cười cảm ơn người ta, sau đó nịnh nọt xách cặp cho Tô Chí Phong.Tô Chí Phong không để cô xách cặp, hỏi: “Sao Sở Sở đến đây?”“Buổi sáng ít chương trình học, buổi chiều không có lớp nên con muốn tìm cha cùng ăn cơm."Tô Chí Phong cười cười, không tin lời của con gái, bình thường không có tiết học chẳng thấy cô tới tìm."Tiểu Bác đâu?""Anh Tiểu Bác bị bác lãnh đạo lớn kêu đi rồi.”Tô Chí Phong mím môi: “Đi thôi, cha mang con đi ăn cơm."Không đi căn tin của cơ quan, hai cha con vào một tiệm cơm Quốc doanh, gọi hai tô mì.Nhưng hai người ăn mà lòng không yên.Sau khi ăn xong, Tống Sở nói: “Cha, chúng ta đi dạo đi.”Tô Chí Phong nói: “Cha biết ngay không có chuyện gì thì con không đến tìm mà.”Tống Sở ngại ngùng xoa mặt.Phong cảnh quanh cơ quan của Tô Chí Phong khá tốt, còn có công viên nhỏ, nhưng lúc này không có ai đi dạo công viên.TBCHai cha con đi trên đường nhỏ trong rừng, ngắm hoa sen nhỏ trong công viên.Tống Sở rốt cuộc phá vỡ bình tĩnh: “Cha còn giận sao?”Tô Chí Phong thở dài: “Cha không giận con, là giận Tiểu Bác, cái thằng đó”“Cha, không thể trách một mình anh Tiểu Bác.” Tống Sở vội vàng giải thích."Không trách nó chứ trách ai, nó lớn hơn con hai tuổi, hiểu nhiều hơn con.”“Con cũng không nhỏ." Tống Sở nói.Cô cũng là người trưởng thành, tuy có vẻ như không hiểu nhiều chuyện.Tô Chí Phong cho rằng Tống Sở muốn nói tốt cho Giang Bác, nghiêm túc nói: “Sở Sở, không phải cha tức giận nên mới phản đối, phần lớn là vì hai đứa không thể nào quen nhau.”“Tại sao vậy cha?”

“Sao có thể không đồng ý? Cha mẹ tớ đồng ý cả hai tay, cảm thấy A Nghiêm rất tốt, hết sức ủng hộ, miễn là chúng tớ không ảnh hưởng học tập là được."

Tống Sở lộ vẻ mặt hâm mộ, vẫn hỏi: “Nhưng... lỡ như phản đối thì sao?”

“Cũng tùy tình huống, trừ phi con người của A Nghiêm không tốt.”

“Anh ấy tốt lắm.”

“Vậy phải xem tớ đối với A Nghiêm như thế nào, nếu tớ đặc biệt thích anh ấy thì tớ sẽ lắng nghe con tim nói.”

Tôn Á đương nhiên nói."Dù sao cha mẹ tớ chắc chắn cũng sẽ đồng ý, nên không cần lo mấy chuyện này, ha ha ha ha ha ha!”

Tống Sở: "..."

Lúc lên lớp, lần đầu tiên Tống Sở không nghe giảng, cô cảm thấy không thể chỉ trông vào anh Tiểu Bác, chính mình cũng nên nỗ lực.

Tống Sở không biết vì sao cha mẹ phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy con người của anh Tiểu Bác rất tốt, cũng siêu tốt với cô, cô muốn mãi mãi ở bên anh Tiểu Bác.

Cái này chắc là... nhìn trúng?

Năm bốn ít chương trình học, buổi sáng có hai tiết học, buổi chiều trống, Tống Sở cũng không về nhà, trực tiếp đi cơ quan của Tô Chí Phong chờ ông tan ca.

Cô cảm thấy phải nói chuyện với cha, cho cha biết ý tưởng của mình.

Hai ngày này tâm trạng của Tô Chí Phong siêu tệ, lúc đi làm cũng không tập trung, trong lòng cảm thấy có lỗi với tổ chức đã tín nhiệm mình, nhưng nghĩ chuyện của con trai và con gái là bức bối lại trào dâng.

Vì sao hai đứa phải quen nhau!

Tô Chí Phong không trách con gái chút nào.

Con gái từ nhỏ đã tri kỷ, mềm mại, ngược lại con trai rất ương bướng, tính tình mười con trâu cũng không kéo về được.

Nhất định là con trai giở trò quỷ.

Bởi vậy nên trong lòng Tô Chí Phong càng bức bối, sớm biết thằng nhóc này như vậy... thôi, dù biết trước ông cũng không làm gì được.

Đợi tối về bàn bạc với vợ, suy nghĩ biện pháp tốt đã.

Khó khăn lắm mới đến giờ tan tầm, Tô Chí Phong định đi căn tin thì nghe người ta nhắn là con gái đến tìm.

Vừa nghe con gái đến, Tô Chí Phong nhanh chóng buông hộp cơm, đi ra cửa.

Vừa đến cửa lớn, Tống Sở chạy ra từ phòng bảo vệ: “Cha!”

Ông bác trông cửa bưng chén trà đi ra, cười nói với Tô Chí Phong: “Trưởng khoa Tô, đây là con gái của ông hả? Xinh lắm, giống ông.”

Tô Chí Phong cười nói: “Làm phiền bác rồi.”

Ông bác trông cửa cười nói: “Không có gì, mới rồi cô bé trò chuyện với tôi rất vui.”

Tống Sở cười cảm ơn người ta, sau đó nịnh nọt xách cặp cho Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong không để cô xách cặp, hỏi: “Sao Sở Sở đến đây?”

“Buổi sáng ít chương trình học, buổi chiều không có lớp nên con muốn tìm cha cùng ăn cơm."

Tô Chí Phong cười cười, không tin lời của con gái, bình thường không có tiết học chẳng thấy cô tới tìm.

"Tiểu Bác đâu?"

"Anh Tiểu Bác bị bác lãnh đạo lớn kêu đi rồi.”

Tô Chí Phong mím môi: “Đi thôi, cha mang con đi ăn cơm."

Không đi căn tin của cơ quan, hai cha con vào một tiệm cơm Quốc doanh, gọi hai tô mì.

Nhưng hai người ăn mà lòng không yên.

Sau khi ăn xong, Tống Sở nói: “Cha, chúng ta đi dạo đi.”

Tô Chí Phong nói: “Cha biết ngay không có chuyện gì thì con không đến tìm mà.”

Tống Sở ngại ngùng xoa mặt.

Phong cảnh quanh cơ quan của Tô Chí Phong khá tốt, còn có công viên nhỏ, nhưng lúc này không có ai đi dạo công viên.

TBC

Hai cha con đi trên đường nhỏ trong rừng, ngắm hoa sen nhỏ trong công viên.

Tống Sở rốt cuộc phá vỡ bình tĩnh: “Cha còn giận sao?”

Tô Chí Phong thở dài: “Cha không giận con, là giận Tiểu Bác, cái thằng đó”

“Cha, không thể trách một mình anh Tiểu Bác.” Tống Sở vội vàng giải thích.

"Không trách nó chứ trách ai, nó lớn hơn con hai tuổi, hiểu nhiều hơn con.”

“Con cũng không nhỏ." Tống Sở nói.

Cô cũng là người trưởng thành, tuy có vẻ như không hiểu nhiều chuyện.

Tô Chí Phong cho rằng Tống Sở muốn nói tốt cho Giang Bác, nghiêm túc nói: “Sở Sở, không phải cha tức giận nên mới phản đối, phần lớn là vì hai đứa không thể nào quen nhau.”

“Tại sao vậy cha?”

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60Tác giả: Hồ ĐộTruyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngDù trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nương theo chút ánh sáng từ bình minh vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật ở hai bên.Tống Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.Vừa rồi phòng thí nghiệm bị một làn sóng zombie tấn công, cô cùng tiến sĩ đang ở trung tâm phòng thí nghiệm, lúc đó Giang Bác đang nghiên cứu cổng không gian, bởi vì thế giới của họ đã bị ô nhiễm, cho dù không có zombie thì con người cũng không ở được, cho nên phòng thí nghiệm vẫn luôn một mực nghiên cứu mở ra một không gian mới, hi vọng có thể đưa nhân loại vào một không gian khác để sinh sống.Nhưng thí nghiệm còn chưa kịp hoàn thành, lần này làn sóng zombie ồ ạt tấn công, vị tiến sĩ vẫn luôn yếu ớt dùng hết sức để đem cô kéo vào cổng không gian bán thành phẩm kia.Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Hai bên là những hàng cây tươi tốt, nhìn kích thước thì giống như những loại thực vật chưa bị biến đổi được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Kể từ sau mạt thế, loại cây này đã biến mất, các nhà thực vật học phải tốn không ít… “Sao có thể không đồng ý? Cha mẹ tớ đồng ý cả hai tay, cảm thấy A Nghiêm rất tốt, hết sức ủng hộ, miễn là chúng tớ không ảnh hưởng học tập là được."Tống Sở lộ vẻ mặt hâm mộ, vẫn hỏi: “Nhưng... lỡ như phản đối thì sao?”“Cũng tùy tình huống, trừ phi con người của A Nghiêm không tốt.”“Anh ấy tốt lắm.”“Vậy phải xem tớ đối với A Nghiêm như thế nào, nếu tớ đặc biệt thích anh ấy thì tớ sẽ lắng nghe con tim nói.”Tôn Á đương nhiên nói."Dù sao cha mẹ tớ chắc chắn cũng sẽ đồng ý, nên không cần lo mấy chuyện này, ha ha ha ha ha ha!”Tống Sở: "..."Lúc lên lớp, lần đầu tiên Tống Sở không nghe giảng, cô cảm thấy không thể chỉ trông vào anh Tiểu Bác, chính mình cũng nên nỗ lực.Tống Sở không biết vì sao cha mẹ phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy con người của anh Tiểu Bác rất tốt, cũng siêu tốt với cô, cô muốn mãi mãi ở bên anh Tiểu Bác.Cái này chắc là... nhìn trúng?Năm bốn ít chương trình học, buổi sáng có hai tiết học, buổi chiều trống, Tống Sở cũng không về nhà, trực tiếp đi cơ quan của Tô Chí Phong chờ ông tan ca.Cô cảm thấy phải nói chuyện với cha, cho cha biết ý tưởng của mình.Hai ngày này tâm trạng của Tô Chí Phong siêu tệ, lúc đi làm cũng không tập trung, trong lòng cảm thấy có lỗi với tổ chức đã tín nhiệm mình, nhưng nghĩ chuyện của con trai và con gái là bức bối lại trào dâng.Vì sao hai đứa phải quen nhau!Tô Chí Phong không trách con gái chút nào.Con gái từ nhỏ đã tri kỷ, mềm mại, ngược lại con trai rất ương bướng, tính tình mười con trâu cũng không kéo về được.Nhất định là con trai giở trò quỷ.Bởi vậy nên trong lòng Tô Chí Phong càng bức bối, sớm biết thằng nhóc này như vậy... thôi, dù biết trước ông cũng không làm gì được.Đợi tối về bàn bạc với vợ, suy nghĩ biện pháp tốt đã.Khó khăn lắm mới đến giờ tan tầm, Tô Chí Phong định đi căn tin thì nghe người ta nhắn là con gái đến tìm.Vừa nghe con gái đến, Tô Chí Phong nhanh chóng buông hộp cơm, đi ra cửa.Vừa đến cửa lớn, Tống Sở chạy ra từ phòng bảo vệ: “Cha!”Ông bác trông cửa bưng chén trà đi ra, cười nói với Tô Chí Phong: “Trưởng khoa Tô, đây là con gái của ông hả? Xinh lắm, giống ông.”Tô Chí Phong cười nói: “Làm phiền bác rồi.”Ông bác trông cửa cười nói: “Không có gì, mới rồi cô bé trò chuyện với tôi rất vui.”Tống Sở cười cảm ơn người ta, sau đó nịnh nọt xách cặp cho Tô Chí Phong.Tô Chí Phong không để cô xách cặp, hỏi: “Sao Sở Sở đến đây?”“Buổi sáng ít chương trình học, buổi chiều không có lớp nên con muốn tìm cha cùng ăn cơm."Tô Chí Phong cười cười, không tin lời của con gái, bình thường không có tiết học chẳng thấy cô tới tìm."Tiểu Bác đâu?""Anh Tiểu Bác bị bác lãnh đạo lớn kêu đi rồi.”Tô Chí Phong mím môi: “Đi thôi, cha mang con đi ăn cơm."Không đi căn tin của cơ quan, hai cha con vào một tiệm cơm Quốc doanh, gọi hai tô mì.Nhưng hai người ăn mà lòng không yên.Sau khi ăn xong, Tống Sở nói: “Cha, chúng ta đi dạo đi.”Tô Chí Phong nói: “Cha biết ngay không có chuyện gì thì con không đến tìm mà.”Tống Sở ngại ngùng xoa mặt.Phong cảnh quanh cơ quan của Tô Chí Phong khá tốt, còn có công viên nhỏ, nhưng lúc này không có ai đi dạo công viên.TBCHai cha con đi trên đường nhỏ trong rừng, ngắm hoa sen nhỏ trong công viên.Tống Sở rốt cuộc phá vỡ bình tĩnh: “Cha còn giận sao?”Tô Chí Phong thở dài: “Cha không giận con, là giận Tiểu Bác, cái thằng đó”“Cha, không thể trách một mình anh Tiểu Bác.” Tống Sở vội vàng giải thích."Không trách nó chứ trách ai, nó lớn hơn con hai tuổi, hiểu nhiều hơn con.”“Con cũng không nhỏ." Tống Sở nói.Cô cũng là người trưởng thành, tuy có vẻ như không hiểu nhiều chuyện.Tô Chí Phong cho rằng Tống Sở muốn nói tốt cho Giang Bác, nghiêm túc nói: “Sở Sở, không phải cha tức giận nên mới phản đối, phần lớn là vì hai đứa không thể nào quen nhau.”“Tại sao vậy cha?”

Chương 595: Chương 595