Tháng 6 năm 79 ở đại đội Hồng Kỳ. Hiện tại đang là lúc mặt trời lên cao nhất, làm cho mọi người nóng đếm mức mồ hôi đổ như mưa, nhưng mà mọi người cứ như không có cảm giác được cái nóng của mặt trời vậy. Có một số người tay chân nhanh nhẹn đang phơi lúa mạch ở trên mặt đất, ở phần ruộng phía xa cũng có một số người đang gieo giống. Mọi người làm việc khí thế ngất trời, nhưng tương phản với mọi người chính là một cô gái vừa béo vừa đen khoảng 16,17 tuổi đang ngơ ngẩn ngồi ở dưới tàng cây, đôi mắt từ sự vẩn đục ban đầu bỗng trở nên trong sáng linh động. Không phải cô đã chết rồi sao? Lục Mãn nhìn tốp năm tốp ba người mặc đồ lao động giản dị đang làm việc nhà nông thì hơi nhíu mày bấm tay tính toán. Lục Mãn cô sống thọ và chết tại nhà, hưởng thọ 80 tuổi, làm phong thủy huyền sư có uy tín nhất Hạ Quốc, môn đồ 3. 000 người, được chôn cất cực kỳ long trọng. Nhưng mà không nghĩ tới trước khi chết mệnh cách của mình lại bị người ta động tay chân. Bảy hồn sáu phách của cô đã bị người đưa về…

Chương 4: 4: Nói Trúng Lần 1

Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học Có Không GianTác giả: Túy Tuyết Tiêu DaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTháng 6 năm 79 ở đại đội Hồng Kỳ. Hiện tại đang là lúc mặt trời lên cao nhất, làm cho mọi người nóng đếm mức mồ hôi đổ như mưa, nhưng mà mọi người cứ như không có cảm giác được cái nóng của mặt trời vậy. Có một số người tay chân nhanh nhẹn đang phơi lúa mạch ở trên mặt đất, ở phần ruộng phía xa cũng có một số người đang gieo giống. Mọi người làm việc khí thế ngất trời, nhưng tương phản với mọi người chính là một cô gái vừa béo vừa đen khoảng 16,17 tuổi đang ngơ ngẩn ngồi ở dưới tàng cây, đôi mắt từ sự vẩn đục ban đầu bỗng trở nên trong sáng linh động. Không phải cô đã chết rồi sao? Lục Mãn nhìn tốp năm tốp ba người mặc đồ lao động giản dị đang làm việc nhà nông thì hơi nhíu mày bấm tay tính toán. Lục Mãn cô sống thọ và chết tại nhà, hưởng thọ 80 tuổi, làm phong thủy huyền sư có uy tín nhất Hạ Quốc, môn đồ 3. 000 người, được chôn cất cực kỳ long trọng. Nhưng mà không nghĩ tới trước khi chết mệnh cách của mình lại bị người ta động tay chân. Bảy hồn sáu phách của cô đã bị người đưa về… “Tiểu Mãn, con có thấy mệt mỏi không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?”Trần Tú Phương quan tâm nhìn con gái mình, lúc này cô bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi lúc con gái cô nói chuyện có phản ứng rất bình thường.Cô còn nhớ rõ lúc trước vị lão tiên sinh kia từng nói với cô rằng vào lúc con gái cô 16 tuổi sẽ có một trận tử kiếp, nếu như vượt qua liền sống yên bình cả đời.Còn nếu không qua được thì chính là không qua được, vừa rồi lúc con gái cô té xỉu thì thiếu chút nữa cô đã bị hù chết.Cô còn tưởng rằng sắp mất đi đứa con gái này, không nghĩ tới con gái lại nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Lục Mãn sau khi tỉnh lại hình như có chút khác biệt?“Mẹ, con không mệt”.Lúc Lục Mãn nói chuyện liền nhìn về phía không trung, vừa rồi bầu trời còn không có một đám mây nào nhưng hiện tại đã giăng đầy mây đen.“Mẹ, trời sắp mưa, chúng ta qua chỗ kia tránh mưa đi”.“Trời mưa thật sao?”Lưu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ, rất nhanh liền xuất hiện từng trận gió lớn càn quét bốn phía thổi tấm vải nhựa che ở trên lúa mạch kêu vù vù!Nói xong, Lục Mãn liền túm Trần Tú Phương chạy tới kho hàng cách sân đập lúa không quá xa để tránh mưa, lúc này, mọi người đều không dám nói thêm cái gì nữa.Liền Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lục Mãn mang theo một tia kiêng kị, đứa ngốc này không biết vì sao lại khỏi bệnh, hơn nữa lại còn biết xem thời tiết.“Cái kia, cháu gái à, cháu, cháu vừa mới, vừa mới nói cái kia?”Lưu Chiêu Đệ cũng chạy tới kho hàng theo mẹ con Lục Mãn, cô ta lắp bắp hỏi.“Bác dâu cả, gần đây bác phải cẩn thận một chút”.Nếu như không cẩn thận là sẽ có tai ương đổ máu.Lưu Chiêu Đệ nghe rõ ẩn ý trong lời nói của Lục Mãn, nhưng cũng đúng là bởi vì nghe rõ nên cô ta mới thấy sợ hãi.“Chị, có phải chị bị ngốc hay không, con nha đầu này thì biết xem tướng cái gì chứ?”Hứa Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Lục Mãn một cái, với bộ dáng này mà còn nói biết xem tướng? Hứa Nguyệt Nhi lớn lên thanh tú, vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người thon thả, sớm gả chồng, chồng cô ta là con trai nhà kế toán ở trong thôn, phụ trách việc ghi điểm.Ngày thường cô ta vẫn luôn không hợp với Trần Tú Phương, lúc này nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ dễ dàng như vậy đã tin tưởng nha đầu chết tiệt kia thì Hứa Nguyệt Nhi lại càng tức giận.Tâm tư của Lục Mãn hiện tại lại chỉ để ý tới việc sau khi tầng mây đen kéo tới, nhanh chóng tính toán, sắc mặt lập tức biến đổi..

“Tiểu Mãn, con có thấy mệt mỏi không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?”Trần Tú Phương quan tâm nhìn con gái mình, lúc này cô bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi lúc con gái cô nói chuyện có phản ứng rất bình thường.

Cô còn nhớ rõ lúc trước vị lão tiên sinh kia từng nói với cô rằng vào lúc con gái cô 16 tuổi sẽ có một trận tử kiếp, nếu như vượt qua liền sống yên bình cả đời.

Còn nếu không qua được thì chính là không qua được, vừa rồi lúc con gái cô té xỉu thì thiếu chút nữa cô đã bị hù chết.

Cô còn tưởng rằng sắp mất đi đứa con gái này, không nghĩ tới con gái lại nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Lục Mãn sau khi tỉnh lại hình như có chút khác biệt?“Mẹ, con không mệt”.

Lúc Lục Mãn nói chuyện liền nhìn về phía không trung, vừa rồi bầu trời còn không có một đám mây nào nhưng hiện tại đã giăng đầy mây đen.

“Mẹ, trời sắp mưa, chúng ta qua chỗ kia tránh mưa đi”.

“Trời mưa thật sao?”Lưu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ, rất nhanh liền xuất hiện từng trận gió lớn càn quét bốn phía thổi tấm vải nhựa che ở trên lúa mạch kêu vù vù!Nói xong, Lục Mãn liền túm Trần Tú Phương chạy tới kho hàng cách sân đập lúa không quá xa để tránh mưa, lúc này, mọi người đều không dám nói thêm cái gì nữa.

Liền Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lục Mãn mang theo một tia kiêng kị, đứa ngốc này không biết vì sao lại khỏi bệnh, hơn nữa lại còn biết xem thời tiết.

“Cái kia, cháu gái à, cháu, cháu vừa mới, vừa mới nói cái kia?”Lưu Chiêu Đệ cũng chạy tới kho hàng theo mẹ con Lục Mãn, cô ta lắp bắp hỏi.

“Bác dâu cả, gần đây bác phải cẩn thận một chút”.

Nếu như không cẩn thận là sẽ có tai ương đổ máu.

Lưu Chiêu Đệ nghe rõ ẩn ý trong lời nói của Lục Mãn, nhưng cũng đúng là bởi vì nghe rõ nên cô ta mới thấy sợ hãi.

“Chị, có phải chị bị ngốc hay không, con nha đầu này thì biết xem tướng cái gì chứ?”Hứa Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Lục Mãn một cái, với bộ dáng này mà còn nói biết xem tướng? Hứa Nguyệt Nhi lớn lên thanh tú, vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người thon thả, sớm gả chồng, chồng cô ta là con trai nhà kế toán ở trong thôn, phụ trách việc ghi điểm.

Ngày thường cô ta vẫn luôn không hợp với Trần Tú Phương, lúc này nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ dễ dàng như vậy đã tin tưởng nha đầu chết tiệt kia thì Hứa Nguyệt Nhi lại càng tức giận.

Tâm tư của Lục Mãn hiện tại lại chỉ để ý tới việc sau khi tầng mây đen kéo tới, nhanh chóng tính toán, sắc mặt lập tức biến đổi.

.

Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học Có Không GianTác giả: Túy Tuyết Tiêu DaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTháng 6 năm 79 ở đại đội Hồng Kỳ. Hiện tại đang là lúc mặt trời lên cao nhất, làm cho mọi người nóng đếm mức mồ hôi đổ như mưa, nhưng mà mọi người cứ như không có cảm giác được cái nóng của mặt trời vậy. Có một số người tay chân nhanh nhẹn đang phơi lúa mạch ở trên mặt đất, ở phần ruộng phía xa cũng có một số người đang gieo giống. Mọi người làm việc khí thế ngất trời, nhưng tương phản với mọi người chính là một cô gái vừa béo vừa đen khoảng 16,17 tuổi đang ngơ ngẩn ngồi ở dưới tàng cây, đôi mắt từ sự vẩn đục ban đầu bỗng trở nên trong sáng linh động. Không phải cô đã chết rồi sao? Lục Mãn nhìn tốp năm tốp ba người mặc đồ lao động giản dị đang làm việc nhà nông thì hơi nhíu mày bấm tay tính toán. Lục Mãn cô sống thọ và chết tại nhà, hưởng thọ 80 tuổi, làm phong thủy huyền sư có uy tín nhất Hạ Quốc, môn đồ 3. 000 người, được chôn cất cực kỳ long trọng. Nhưng mà không nghĩ tới trước khi chết mệnh cách của mình lại bị người ta động tay chân. Bảy hồn sáu phách của cô đã bị người đưa về… “Tiểu Mãn, con có thấy mệt mỏi không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?”Trần Tú Phương quan tâm nhìn con gái mình, lúc này cô bỗng nhiên phản ứng lại, vừa rồi lúc con gái cô nói chuyện có phản ứng rất bình thường.Cô còn nhớ rõ lúc trước vị lão tiên sinh kia từng nói với cô rằng vào lúc con gái cô 16 tuổi sẽ có một trận tử kiếp, nếu như vượt qua liền sống yên bình cả đời.Còn nếu không qua được thì chính là không qua được, vừa rồi lúc con gái cô té xỉu thì thiếu chút nữa cô đã bị hù chết.Cô còn tưởng rằng sắp mất đi đứa con gái này, không nghĩ tới con gái lại nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà Lục Mãn sau khi tỉnh lại hình như có chút khác biệt?“Mẹ, con không mệt”.Lúc Lục Mãn nói chuyện liền nhìn về phía không trung, vừa rồi bầu trời còn không có một đám mây nào nhưng hiện tại đã giăng đầy mây đen.“Mẹ, trời sắp mưa, chúng ta qua chỗ kia tránh mưa đi”.“Trời mưa thật sao?”Lưu Chiêu Đệ khiếp sợ nhìn bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ, rất nhanh liền xuất hiện từng trận gió lớn càn quét bốn phía thổi tấm vải nhựa che ở trên lúa mạch kêu vù vù!Nói xong, Lục Mãn liền túm Trần Tú Phương chạy tới kho hàng cách sân đập lúa không quá xa để tránh mưa, lúc này, mọi người đều không dám nói thêm cái gì nữa.Liền Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nói chuyện, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lục Mãn mang theo một tia kiêng kị, đứa ngốc này không biết vì sao lại khỏi bệnh, hơn nữa lại còn biết xem thời tiết.“Cái kia, cháu gái à, cháu, cháu vừa mới, vừa mới nói cái kia?”Lưu Chiêu Đệ cũng chạy tới kho hàng theo mẹ con Lục Mãn, cô ta lắp bắp hỏi.“Bác dâu cả, gần đây bác phải cẩn thận một chút”.Nếu như không cẩn thận là sẽ có tai ương đổ máu.Lưu Chiêu Đệ nghe rõ ẩn ý trong lời nói của Lục Mãn, nhưng cũng đúng là bởi vì nghe rõ nên cô ta mới thấy sợ hãi.“Chị, có phải chị bị ngốc hay không, con nha đầu này thì biết xem tướng cái gì chứ?”Hứa Nguyệt Nhi khinh thường nhìn Lục Mãn một cái, với bộ dáng này mà còn nói biết xem tướng? Hứa Nguyệt Nhi lớn lên thanh tú, vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người thon thả, sớm gả chồng, chồng cô ta là con trai nhà kế toán ở trong thôn, phụ trách việc ghi điểm.Ngày thường cô ta vẫn luôn không hợp với Trần Tú Phương, lúc này nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ dễ dàng như vậy đã tin tưởng nha đầu chết tiệt kia thì Hứa Nguyệt Nhi lại càng tức giận.Tâm tư của Lục Mãn hiện tại lại chỉ để ý tới việc sau khi tầng mây đen kéo tới, nhanh chóng tính toán, sắc mặt lập tức biến đổi..

Chương 4: 4: Nói Trúng Lần 1