Tô Vi Vi cầm một ly rượu champagne, đầu có hơi đau. Sớm biết như thế thì cô đã không quay trở lại tham gia hôn lễ của bạn học cũ làm gì. “Vi Vi, sao cháu vẫn chưa kết hôn vậy?”“Vi Vi, con gái cuối cùng vẫn phải gả chồng”“Vi Vi, cháu đã hơn ba mươi rồi, nếu như vẫn không kết hôn thì sẽ không ai thèm đâu”……Tô Vi Vi cố nén xúc động muốn hất ly rượu champagne trong tay ra ngoài. Không kết hôn thì làm sao chứ?Ăn gạo của nhà các người sao?Phụ nữ nhất định phải kết hôn mới được à?!Phụ nữ hơn 30 tuổi liền kém hơn người khác một bậc chắc?Dù không có đàn ông thì Tô Vi Vi cô cũng có thể sống thật tốt. Tô Vi Vi xoa xoa cái trán, nếu những người này quan tâm cô như vậy, vậy thì cô cũng chỉ có thể quan tâm ngược lại. “Dì Vương, cháu nghe nói khoảng thời gian trước con gái dì vừa cãi nhau với nhà chồng bởi vì lần mang thai thứ hai vẫn là con gái xong, thế mà lúc này dì vẫn còn tinh lực quan tâm tới việc hôn nhân của cháu, đúng là vất vả cho dì quá”. “Dì Trương, con gái của dì đương nhiên là không…
Chương 15: 15: Lấy Lời Khai
Trọng Sinh 90 Có Không Gian Trong Tay Làm Giàu Không KhóTác giả: Thi Tửu Niên HoaTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTô Vi Vi cầm một ly rượu champagne, đầu có hơi đau. Sớm biết như thế thì cô đã không quay trở lại tham gia hôn lễ của bạn học cũ làm gì. “Vi Vi, sao cháu vẫn chưa kết hôn vậy?”“Vi Vi, con gái cuối cùng vẫn phải gả chồng”“Vi Vi, cháu đã hơn ba mươi rồi, nếu như vẫn không kết hôn thì sẽ không ai thèm đâu”……Tô Vi Vi cố nén xúc động muốn hất ly rượu champagne trong tay ra ngoài. Không kết hôn thì làm sao chứ?Ăn gạo của nhà các người sao?Phụ nữ nhất định phải kết hôn mới được à?!Phụ nữ hơn 30 tuổi liền kém hơn người khác một bậc chắc?Dù không có đàn ông thì Tô Vi Vi cô cũng có thể sống thật tốt. Tô Vi Vi xoa xoa cái trán, nếu những người này quan tâm cô như vậy, vậy thì cô cũng chỉ có thể quan tâm ngược lại. “Dì Vương, cháu nghe nói khoảng thời gian trước con gái dì vừa cãi nhau với nhà chồng bởi vì lần mang thai thứ hai vẫn là con gái xong, thế mà lúc này dì vẫn còn tinh lực quan tâm tới việc hôn nhân của cháu, đúng là vất vả cho dì quá”. “Dì Trương, con gái của dì đương nhiên là không… “Đứa nhỏ này, sao chỗ nào cũng có mặt con vậy! Có nguy hiểm không biết trốn sao? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì bảo mẹ với ba con phải làm sao hả?”Tô Vi Vi không nghĩ tới.Cô vừa mới trải qua một màn mạo hiểm vẫn chưa khóc, mẹ Tô sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện lại khóc trước.“Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con không bị làm sao à”.Tô Vi Vi theo bản năng muốn đi lấy khăn giấy để lau nước mắt cho mẹ Tô, nhưng mà cô sờ vào túi mới nhớ ra đây là năm 1996, việc dùng khăn giấy để lau mặt vẫn còn chưa được lưu hành.“Đây”.Vào lúc cô không biết phải làm thế nào thì một cái khăn tay màu lam nhạt được đưa tới trước mặt Tô Vi Vi.Là Cố Dung Thời.“Cảm ơn anh nhé, để bao giờ em giặt rồi trả lại cho anh nhé”.Tiểu ca ca đúng thật là một tiểu thiên sứ thấu hiểu lòng người.Tô Vi Vi cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho mẹ Tô, vừa lau vừa cẩn thận an ủi mẹ, cuối cùng cũng làm mẹ Tô nín khóc.“Nếu đồng chí cảnh sát muốn con phối hợp ghi chép, vậy thì chúng ta mau đi thôi”.Đến, lần này không cần Tô Vi Vi nghĩ cách làm thế nào để từ chối nữa.Đoàn người trực tiếp kéo nhau về đồn.Ngân hàng đã xảy ra loại chuyện thế này, cũng không có khả năng tiếp tục làm việc nữa, bảo về hiện trường, sắp xếp lui lại.Chỉ là……Cố Dung Thời đảo qua bốn phía, tầm mắt rất nhanh dừng ở trên một vật nhỏ bình thường, anh giống như lơ đãng đi đến ven tường, nhặt vật nhỏ kia lên, sau đó không tỏ ra chút khác thường nào mà đi theo tới cục cảnh sát.……“Cô gái, cháu thật dũng cảm.”Tới cục cảnh sát, dì cảnh sát xinh đẹp đưa một ly nước ấm cho Tô Vi Vi.“Dì nghe nói lúc ấy cháu là người đầu tiên phản ứng lại, đã dùng bình chữa cháy để phun về phía bọn cướp nên mới cứu được mọi người, nhưng mà…… Cháu có thể nói cho dì biết là vì sao lúc ấy cháu lại nghĩ tới việc dùng bình chữa cháy không? Hơn nữa sao cháu lại xuất hiện một mình ở ngân hàng?”Tới, tới.Tô Vi Vi biết ngay là chắc chắn sẽ có vấn đề này mà.Lúc tới cục cảnh sát, cô liền biết biểu hiện khác thường này của cô chắc chắn sẽ chọc người hoài nghi.“Ba của cháu mới đến thành phố Hàng không lâu, lần đầu tiên cháu lại đây liền muốn đi dạo khắp nơi, dạo tới gần đây mới nhớ tới ngày hôm qua nghe mẹ cháu nói hôm nay bà ấy sẽ đến ngân hàng để gửi tiền lương, vậy nên cháu mới định tới ngân hàng để chờ mẹ cháu cùng đi về nhà”.Mẹ Tô:……Bà ấy từng nói sao?Sao bà không nhớ là mình từng nói nhỉ?Nhưng mà đúng là hôm nay bà tới ngân hàng để gửi tiền lương.Có thể đúng là hôm qua bà đã lơ đãng nói ra nhưng mà lại quên mất?Trong lòng mẹ Tô xoay vài cái vòng, lại không hề nói gì cả.“Sau khi tới ngân hàng cháu liền đi khắp phòng, thấy được bình chữa cháy ở góc tường, cháu từ nông thôn tới nên chưa từng nhìn thấy thứ này, nhìn đến trên bình chữa cháy có ghi cách sử dụng nên cháu liền đứng đọc.Vừa lúc khi đó bọn cướp đột nhiên xuất hiện, cháu sốt ruột không biết nên tự cứu như thế nào, liền lấy bình chữa cháy ra dùng”..
“Đứa nhỏ này, sao chỗ nào cũng có mặt con vậy! Có nguy hiểm không biết trốn sao? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì bảo mẹ với ba con phải làm sao hả?”Tô Vi Vi không nghĩ tới.
Cô vừa mới trải qua một màn mạo hiểm vẫn chưa khóc, mẹ Tô sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện lại khóc trước.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con không bị làm sao à”.
Tô Vi Vi theo bản năng muốn đi lấy khăn giấy để lau nước mắt cho mẹ Tô, nhưng mà cô sờ vào túi mới nhớ ra đây là năm 1996, việc dùng khăn giấy để lau mặt vẫn còn chưa được lưu hành.
“Đây”.
Vào lúc cô không biết phải làm thế nào thì một cái khăn tay màu lam nhạt được đưa tới trước mặt Tô Vi Vi.
Là Cố Dung Thời.
“Cảm ơn anh nhé, để bao giờ em giặt rồi trả lại cho anh nhé”.
Tiểu ca ca đúng thật là một tiểu thiên sứ thấu hiểu lòng người.
Tô Vi Vi cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho mẹ Tô, vừa lau vừa cẩn thận an ủi mẹ, cuối cùng cũng làm mẹ Tô nín khóc.
“Nếu đồng chí cảnh sát muốn con phối hợp ghi chép, vậy thì chúng ta mau đi thôi”.
Đến, lần này không cần Tô Vi Vi nghĩ cách làm thế nào để từ chối nữa.
Đoàn người trực tiếp kéo nhau về đồn.
Ngân hàng đã xảy ra loại chuyện thế này, cũng không có khả năng tiếp tục làm việc nữa, bảo về hiện trường, sắp xếp lui lại.
Chỉ là……Cố Dung Thời đảo qua bốn phía, tầm mắt rất nhanh dừng ở trên một vật nhỏ bình thường, anh giống như lơ đãng đi đến ven tường, nhặt vật nhỏ kia lên, sau đó không tỏ ra chút khác thường nào mà đi theo tới cục cảnh sát.
……“Cô gái, cháu thật dũng cảm.
”Tới cục cảnh sát, dì cảnh sát xinh đẹp đưa một ly nước ấm cho Tô Vi Vi.
“Dì nghe nói lúc ấy cháu là người đầu tiên phản ứng lại, đã dùng bình chữa cháy để phun về phía bọn cướp nên mới cứu được mọi người, nhưng mà…… Cháu có thể nói cho dì biết là vì sao lúc ấy cháu lại nghĩ tới việc dùng bình chữa cháy không? Hơn nữa sao cháu lại xuất hiện một mình ở ngân hàng?”Tới, tới.
Tô Vi Vi biết ngay là chắc chắn sẽ có vấn đề này mà.
Lúc tới cục cảnh sát, cô liền biết biểu hiện khác thường này của cô chắc chắn sẽ chọc người hoài nghi.
“Ba của cháu mới đến thành phố Hàng không lâu, lần đầu tiên cháu lại đây liền muốn đi dạo khắp nơi, dạo tới gần đây mới nhớ tới ngày hôm qua nghe mẹ cháu nói hôm nay bà ấy sẽ đến ngân hàng để gửi tiền lương, vậy nên cháu mới định tới ngân hàng để chờ mẹ cháu cùng đi về nhà”.
Mẹ Tô:……Bà ấy từng nói sao?Sao bà không nhớ là mình từng nói nhỉ?Nhưng mà đúng là hôm nay bà tới ngân hàng để gửi tiền lương.
Có thể đúng là hôm qua bà đã lơ đãng nói ra nhưng mà lại quên mất?Trong lòng mẹ Tô xoay vài cái vòng, lại không hề nói gì cả.
“Sau khi tới ngân hàng cháu liền đi khắp phòng, thấy được bình chữa cháy ở góc tường, cháu từ nông thôn tới nên chưa từng nhìn thấy thứ này, nhìn đến trên bình chữa cháy có ghi cách sử dụng nên cháu liền đứng đọc.
Vừa lúc khi đó bọn cướp đột nhiên xuất hiện, cháu sốt ruột không biết nên tự cứu như thế nào, liền lấy bình chữa cháy ra dùng”.
.
Trọng Sinh 90 Có Không Gian Trong Tay Làm Giàu Không KhóTác giả: Thi Tửu Niên HoaTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTô Vi Vi cầm một ly rượu champagne, đầu có hơi đau. Sớm biết như thế thì cô đã không quay trở lại tham gia hôn lễ của bạn học cũ làm gì. “Vi Vi, sao cháu vẫn chưa kết hôn vậy?”“Vi Vi, con gái cuối cùng vẫn phải gả chồng”“Vi Vi, cháu đã hơn ba mươi rồi, nếu như vẫn không kết hôn thì sẽ không ai thèm đâu”……Tô Vi Vi cố nén xúc động muốn hất ly rượu champagne trong tay ra ngoài. Không kết hôn thì làm sao chứ?Ăn gạo của nhà các người sao?Phụ nữ nhất định phải kết hôn mới được à?!Phụ nữ hơn 30 tuổi liền kém hơn người khác một bậc chắc?Dù không có đàn ông thì Tô Vi Vi cô cũng có thể sống thật tốt. Tô Vi Vi xoa xoa cái trán, nếu những người này quan tâm cô như vậy, vậy thì cô cũng chỉ có thể quan tâm ngược lại. “Dì Vương, cháu nghe nói khoảng thời gian trước con gái dì vừa cãi nhau với nhà chồng bởi vì lần mang thai thứ hai vẫn là con gái xong, thế mà lúc này dì vẫn còn tinh lực quan tâm tới việc hôn nhân của cháu, đúng là vất vả cho dì quá”. “Dì Trương, con gái của dì đương nhiên là không… “Đứa nhỏ này, sao chỗ nào cũng có mặt con vậy! Có nguy hiểm không biết trốn sao? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì bảo mẹ với ba con phải làm sao hả?”Tô Vi Vi không nghĩ tới.Cô vừa mới trải qua một màn mạo hiểm vẫn chưa khóc, mẹ Tô sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện lại khóc trước.“Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con không bị làm sao à”.Tô Vi Vi theo bản năng muốn đi lấy khăn giấy để lau nước mắt cho mẹ Tô, nhưng mà cô sờ vào túi mới nhớ ra đây là năm 1996, việc dùng khăn giấy để lau mặt vẫn còn chưa được lưu hành.“Đây”.Vào lúc cô không biết phải làm thế nào thì một cái khăn tay màu lam nhạt được đưa tới trước mặt Tô Vi Vi.Là Cố Dung Thời.“Cảm ơn anh nhé, để bao giờ em giặt rồi trả lại cho anh nhé”.Tiểu ca ca đúng thật là một tiểu thiên sứ thấu hiểu lòng người.Tô Vi Vi cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho mẹ Tô, vừa lau vừa cẩn thận an ủi mẹ, cuối cùng cũng làm mẹ Tô nín khóc.“Nếu đồng chí cảnh sát muốn con phối hợp ghi chép, vậy thì chúng ta mau đi thôi”.Đến, lần này không cần Tô Vi Vi nghĩ cách làm thế nào để từ chối nữa.Đoàn người trực tiếp kéo nhau về đồn.Ngân hàng đã xảy ra loại chuyện thế này, cũng không có khả năng tiếp tục làm việc nữa, bảo về hiện trường, sắp xếp lui lại.Chỉ là……Cố Dung Thời đảo qua bốn phía, tầm mắt rất nhanh dừng ở trên một vật nhỏ bình thường, anh giống như lơ đãng đi đến ven tường, nhặt vật nhỏ kia lên, sau đó không tỏ ra chút khác thường nào mà đi theo tới cục cảnh sát.……“Cô gái, cháu thật dũng cảm.”Tới cục cảnh sát, dì cảnh sát xinh đẹp đưa một ly nước ấm cho Tô Vi Vi.“Dì nghe nói lúc ấy cháu là người đầu tiên phản ứng lại, đã dùng bình chữa cháy để phun về phía bọn cướp nên mới cứu được mọi người, nhưng mà…… Cháu có thể nói cho dì biết là vì sao lúc ấy cháu lại nghĩ tới việc dùng bình chữa cháy không? Hơn nữa sao cháu lại xuất hiện một mình ở ngân hàng?”Tới, tới.Tô Vi Vi biết ngay là chắc chắn sẽ có vấn đề này mà.Lúc tới cục cảnh sát, cô liền biết biểu hiện khác thường này của cô chắc chắn sẽ chọc người hoài nghi.“Ba của cháu mới đến thành phố Hàng không lâu, lần đầu tiên cháu lại đây liền muốn đi dạo khắp nơi, dạo tới gần đây mới nhớ tới ngày hôm qua nghe mẹ cháu nói hôm nay bà ấy sẽ đến ngân hàng để gửi tiền lương, vậy nên cháu mới định tới ngân hàng để chờ mẹ cháu cùng đi về nhà”.Mẹ Tô:……Bà ấy từng nói sao?Sao bà không nhớ là mình từng nói nhỉ?Nhưng mà đúng là hôm nay bà tới ngân hàng để gửi tiền lương.Có thể đúng là hôm qua bà đã lơ đãng nói ra nhưng mà lại quên mất?Trong lòng mẹ Tô xoay vài cái vòng, lại không hề nói gì cả.“Sau khi tới ngân hàng cháu liền đi khắp phòng, thấy được bình chữa cháy ở góc tường, cháu từ nông thôn tới nên chưa từng nhìn thấy thứ này, nhìn đến trên bình chữa cháy có ghi cách sử dụng nên cháu liền đứng đọc.Vừa lúc khi đó bọn cướp đột nhiên xuất hiện, cháu sốt ruột không biết nên tự cứu như thế nào, liền lấy bình chữa cháy ra dùng”..