Thi Vưu Vưu chậm rãi mở mắt ra, căn phòng trước mắt vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cô phải cau mày, cô ngửa mặt lên trần nhà suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được. Trong kí ức của Thi Vưu Vưu, sau khi tham gia tang lễ của mẹ nuôi, cô đã rơi vào trạng thái hôn mê, trong 10 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều kí ức ở một thế giới khác hơn 300 năm. Thế giới đó tên là đại lục Huyền Pháp, một thời không đặc biệt- nơi mà sức mạnh tỷ lệ thuận với tuổi thọ, cô sinh ra trong gia tộc họ Thi nổi tiếng khắp Huyền môn, cha cô là một đại sư được vạn người kính ngưỡng. Dưới sự huấn luyện của cha và gia tộc, Thi Vưu Vưu đã hoàn toàn tinh thông các loại kĩ năng như bắt quỷ, trừ tà, xem bói, vẽ bùa! , chỉ trong hơn 300 năm cô đã trở thành đại thiên sư, sắp sửa chuẩn bị tiếp nhận chức vị Thánh quốc sư. Từ lúc sinh ra ở đại lục Huyền Pháp, Thi Vưu Vưu đã biết cô là một người xuyên việt, chỉ là kí ức về quá khứ đã ngày một mơ hồ, không còn bóng dáng, cô không thể nhớ bất cứ điều…
Chương 49: Chương 49
Sau Khi Trở Thành Huyền Học Đại Sư Tôi Liền Xuyên VềTác giả: Cửu Mộc DuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThi Vưu Vưu chậm rãi mở mắt ra, căn phòng trước mắt vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cô phải cau mày, cô ngửa mặt lên trần nhà suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được. Trong kí ức của Thi Vưu Vưu, sau khi tham gia tang lễ của mẹ nuôi, cô đã rơi vào trạng thái hôn mê, trong 10 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều kí ức ở một thế giới khác hơn 300 năm. Thế giới đó tên là đại lục Huyền Pháp, một thời không đặc biệt- nơi mà sức mạnh tỷ lệ thuận với tuổi thọ, cô sinh ra trong gia tộc họ Thi nổi tiếng khắp Huyền môn, cha cô là một đại sư được vạn người kính ngưỡng. Dưới sự huấn luyện của cha và gia tộc, Thi Vưu Vưu đã hoàn toàn tinh thông các loại kĩ năng như bắt quỷ, trừ tà, xem bói, vẽ bùa! , chỉ trong hơn 300 năm cô đã trở thành đại thiên sư, sắp sửa chuẩn bị tiếp nhận chức vị Thánh quốc sư. Từ lúc sinh ra ở đại lục Huyền Pháp, Thi Vưu Vưu đã biết cô là một người xuyên việt, chỉ là kí ức về quá khứ đã ngày một mơ hồ, không còn bóng dáng, cô không thể nhớ bất cứ điều… “Tô Viêm cậu bị làm sao vậy, cậu dựa vào đâu mà một mình độc chiếm hai vị trí.” Hạ Khởi nói chuyện với ngữ khí như muốn hiến vật quý, nói: “Biết vị này có thân phận gì không? Nếu cậu không hài lòng, thì đổi chỗ với mình” Tô Viêm híp mắt: “Cô ấy thì có thân phận gì?” Hạ Khởi đúng lý hợp tình nói: “Học sinh chuyển trường! Chuyển trường vào thời gian này thông thường đều sẽ mang theo sứ mệnh cậu có biết hay không?” Tô Viêm tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Thi Vưu Vưu mang theo vài phần ý vị thâm trường.Thi Vưu Vưu: ”! ” Cô giống như ngửi được mùi của “Trung nhị bệnh” Nói xong, Hạ Khởi lại quay qua nháy mắt với Thi Vưu Vưu, dựa lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Đại sư, mình biết làm nghề này của mấy bạn, đều tương đối điệu thấp, yên tâm, mình sẽ bảo mật giúp bạn.Thật ra cũng không cần! Chuông báo hết giờ học vang lên, Thi Vưu Vưu đã nhiều năm không có đi học, trong chốc lát có chút không thích ứng, trong suốt quá trình có rất nhiều lần đều là mơ màng sắp ngủ, mà mấy người bạn ngồi cùng bàn, ngồi xung quanh cô cả buổi sáng nếu không phải đang ngủ thì chính là ngồi nghịch điện thoại, quá mức tới nỗi ngay cả sách giáo khoa cũng không thèm lấy ra xem.Hơn nữa dù là như vậy các thầy cô giáo cũng mặc kệ bọn họ.Lúc này, bạn nữ sinh bên tay phải tiến lên rủ Thi Vưu Vưu cùng đi tới nhà ăn ăn cơm trưa, nữ sinh đó tên Đổng Hiểu, là người có tính cách hơi chút thẹn thùng.Nhà ăn của trường có hai tầng trên dưới, giá cả trên lầu hai cao hơn rất nhiều so với lầu một, học sinh gia cảnh bình thường về cơ bản đều sẽ không lên lầu hai ăn cơm.Thi Vưu Vưu cùng Đổng Hiểu lấy xong đồ ăn, mới vừa ngồi xuống, một nam sinh liền bưng đồ ăn qua ngồi chung với bọn họ, nam sinh này tên Trịnh Gia Bằng, đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bàn phía trước bọn họ.Trịnh Gia Bằng vừa ngồi xuống liền hỏi thăm liên hồi: “Bạn học mới, bạn có bối cảnh như thế nào, mà lại quen được F3 của trường mình thế?!” Thi Vưu Vưu cái tay cầm đôi đũa có hơi khự lại một chút, nói: “! !.Mình chỉ nghe nói qua F4”.
“Tô Viêm cậu bị làm sao vậy, cậu dựa vào đâu mà một mình độc chiếm hai vị trí.
” Hạ Khởi nói chuyện với ngữ khí như muốn hiến vật quý, nói: “Biết vị này có thân phận gì không? Nếu cậu không hài lòng, thì đổi chỗ với mình” Tô Viêm híp mắt: “Cô ấy thì có thân phận gì?” Hạ Khởi đúng lý hợp tình nói: “Học sinh chuyển trường! Chuyển trường vào thời gian này thông thường đều sẽ mang theo sứ mệnh cậu có biết hay không?” Tô Viêm tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Thi Vưu Vưu mang theo vài phần ý vị thâm trường.
Thi Vưu Vưu: ”! ” Cô giống như ngửi được mùi của “Trung nhị bệnh” Nói xong, Hạ Khởi lại quay qua nháy mắt với Thi Vưu Vưu, dựa lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Đại sư, mình biết làm nghề này của mấy bạn, đều tương đối điệu thấp, yên tâm, mình sẽ bảo mật giúp bạn.
Thật ra cũng không cần! Chuông báo hết giờ học vang lên, Thi Vưu Vưu đã nhiều năm không có đi học, trong chốc lát có chút không thích ứng, trong suốt quá trình có rất nhiều lần đều là mơ màng sắp ngủ, mà mấy người bạn ngồi cùng bàn, ngồi xung quanh cô cả buổi sáng nếu không phải đang ngủ thì chính là ngồi nghịch điện thoại, quá mức tới nỗi ngay cả sách giáo khoa cũng không thèm lấy ra xem.
Hơn nữa dù là như vậy các thầy cô giáo cũng mặc kệ bọn họ.
Lúc này, bạn nữ sinh bên tay phải tiến lên rủ Thi Vưu Vưu cùng đi tới nhà ăn ăn cơm trưa, nữ sinh đó tên Đổng Hiểu, là người có tính cách hơi chút thẹn thùng.
Nhà ăn của trường có hai tầng trên dưới, giá cả trên lầu hai cao hơn rất nhiều so với lầu một, học sinh gia cảnh bình thường về cơ bản đều sẽ không lên lầu hai ăn cơm.
Thi Vưu Vưu cùng Đổng Hiểu lấy xong đồ ăn, mới vừa ngồi xuống, một nam sinh liền bưng đồ ăn qua ngồi chung với bọn họ, nam sinh này tên Trịnh Gia Bằng, đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bàn phía trước bọn họ.
Trịnh Gia Bằng vừa ngồi xuống liền hỏi thăm liên hồi: “Bạn học mới, bạn có bối cảnh như thế nào, mà lại quen được F3 của trường mình thế?!” Thi Vưu Vưu cái tay cầm đôi đũa có hơi khự lại một chút, nói: “! !.
Mình chỉ nghe nói qua F4”.
Sau Khi Trở Thành Huyền Học Đại Sư Tôi Liền Xuyên VềTác giả: Cửu Mộc DuTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThi Vưu Vưu chậm rãi mở mắt ra, căn phòng trước mắt vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cô phải cau mày, cô ngửa mặt lên trần nhà suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại được. Trong kí ức của Thi Vưu Vưu, sau khi tham gia tang lễ của mẹ nuôi, cô đã rơi vào trạng thái hôn mê, trong 10 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu cô lại hiện ra rất nhiều kí ức ở một thế giới khác hơn 300 năm. Thế giới đó tên là đại lục Huyền Pháp, một thời không đặc biệt- nơi mà sức mạnh tỷ lệ thuận với tuổi thọ, cô sinh ra trong gia tộc họ Thi nổi tiếng khắp Huyền môn, cha cô là một đại sư được vạn người kính ngưỡng. Dưới sự huấn luyện của cha và gia tộc, Thi Vưu Vưu đã hoàn toàn tinh thông các loại kĩ năng như bắt quỷ, trừ tà, xem bói, vẽ bùa! , chỉ trong hơn 300 năm cô đã trở thành đại thiên sư, sắp sửa chuẩn bị tiếp nhận chức vị Thánh quốc sư. Từ lúc sinh ra ở đại lục Huyền Pháp, Thi Vưu Vưu đã biết cô là một người xuyên việt, chỉ là kí ức về quá khứ đã ngày một mơ hồ, không còn bóng dáng, cô không thể nhớ bất cứ điều… “Tô Viêm cậu bị làm sao vậy, cậu dựa vào đâu mà một mình độc chiếm hai vị trí.” Hạ Khởi nói chuyện với ngữ khí như muốn hiến vật quý, nói: “Biết vị này có thân phận gì không? Nếu cậu không hài lòng, thì đổi chỗ với mình” Tô Viêm híp mắt: “Cô ấy thì có thân phận gì?” Hạ Khởi đúng lý hợp tình nói: “Học sinh chuyển trường! Chuyển trường vào thời gian này thông thường đều sẽ mang theo sứ mệnh cậu có biết hay không?” Tô Viêm tựa như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Thi Vưu Vưu mang theo vài phần ý vị thâm trường.Thi Vưu Vưu: ”! ” Cô giống như ngửi được mùi của “Trung nhị bệnh” Nói xong, Hạ Khởi lại quay qua nháy mắt với Thi Vưu Vưu, dựa lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Đại sư, mình biết làm nghề này của mấy bạn, đều tương đối điệu thấp, yên tâm, mình sẽ bảo mật giúp bạn.Thật ra cũng không cần! Chuông báo hết giờ học vang lên, Thi Vưu Vưu đã nhiều năm không có đi học, trong chốc lát có chút không thích ứng, trong suốt quá trình có rất nhiều lần đều là mơ màng sắp ngủ, mà mấy người bạn ngồi cùng bàn, ngồi xung quanh cô cả buổi sáng nếu không phải đang ngủ thì chính là ngồi nghịch điện thoại, quá mức tới nỗi ngay cả sách giáo khoa cũng không thèm lấy ra xem.Hơn nữa dù là như vậy các thầy cô giáo cũng mặc kệ bọn họ.Lúc này, bạn nữ sinh bên tay phải tiến lên rủ Thi Vưu Vưu cùng đi tới nhà ăn ăn cơm trưa, nữ sinh đó tên Đổng Hiểu, là người có tính cách hơi chút thẹn thùng.Nhà ăn của trường có hai tầng trên dưới, giá cả trên lầu hai cao hơn rất nhiều so với lầu một, học sinh gia cảnh bình thường về cơ bản đều sẽ không lên lầu hai ăn cơm.Thi Vưu Vưu cùng Đổng Hiểu lấy xong đồ ăn, mới vừa ngồi xuống, một nam sinh liền bưng đồ ăn qua ngồi chung với bọn họ, nam sinh này tên Trịnh Gia Bằng, đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bàn phía trước bọn họ.Trịnh Gia Bằng vừa ngồi xuống liền hỏi thăm liên hồi: “Bạn học mới, bạn có bối cảnh như thế nào, mà lại quen được F3 của trường mình thế?!” Thi Vưu Vưu cái tay cầm đôi đũa có hơi khự lại một chút, nói: “! !.Mình chỉ nghe nói qua F4”.