Khi cô mở to mắt từ trong bóng đêm hỗn độn, cô nhìn thấy một đôi tay. Đôi tay này ốm yếu xanh xao, lòng bàn tay phủ đầy những vết chai thô ráp. Nó đang nhặt một chiếc cặp sách được làm từ những mảnh vải vụn. Đây là tay của cô. Nhìn chằm chằm vào đôi tay này, vô số những thông tin về người này tràn vào não cô. Có những chuyện đã từng xảy ra, nhưng cũng có những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Diệp Nhiễm, được sinh ra vào năm 1975, cha là Diệp Kiến Quốc xuất thân trong một gia đình là phần tử tri thức cao cấp, ông về nông thôn khi vẫn còn là một thanh niên có học thức, cưới con gái của đại đội trưởng nông thôn là Trần Thúy Hoa. Vào năm Trần Thúy Hoa mới vừa mang thai, rất nhiều thanh niên tri thức quay lại thành, Diệp Kiến Quốc hứa với Trần Thúy Hoa trước lúc quay lại thành sẽ ly hôn giả với bà, đợi sau này ông có chỗ đứng vững chắc trong thành thị thì sẽ quay lại đón mẹ con bà. Trần Thúy Hoa tin, và cũng bị lừa. Diệp Nhiễm từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, một mình mẹ cô là Trần Thúy…
Chương 35: Chương 35
Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên Lão Đại Vì Tôi Mà Khom LưngTác giả: Nữ Vương Bất Tại GiaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhi cô mở to mắt từ trong bóng đêm hỗn độn, cô nhìn thấy một đôi tay. Đôi tay này ốm yếu xanh xao, lòng bàn tay phủ đầy những vết chai thô ráp. Nó đang nhặt một chiếc cặp sách được làm từ những mảnh vải vụn. Đây là tay của cô. Nhìn chằm chằm vào đôi tay này, vô số những thông tin về người này tràn vào não cô. Có những chuyện đã từng xảy ra, nhưng cũng có những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Diệp Nhiễm, được sinh ra vào năm 1975, cha là Diệp Kiến Quốc xuất thân trong một gia đình là phần tử tri thức cao cấp, ông về nông thôn khi vẫn còn là một thanh niên có học thức, cưới con gái của đại đội trưởng nông thôn là Trần Thúy Hoa. Vào năm Trần Thúy Hoa mới vừa mang thai, rất nhiều thanh niên tri thức quay lại thành, Diệp Kiến Quốc hứa với Trần Thúy Hoa trước lúc quay lại thành sẽ ly hôn giả với bà, đợi sau này ông có chỗ đứng vững chắc trong thành thị thì sẽ quay lại đón mẹ con bà. Trần Thúy Hoa tin, và cũng bị lừa. Diệp Nhiễm từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, một mình mẹ cô là Trần Thúy… Ban đầu chỉ là môi chạm môi, về sau khát vọng của Tiêu Chiến Vũ bắt đầu dâng lên, anh liền dùng hàm răng cạy mở đôi môi Diệp Nhiễm, mở nó ra.Diệp Nhiễm hận đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi anh, giờ đầu lưỡi của anh đã nằm ở giữa hai hàm răng của cô, nếu muốn cô chỉ cần cắn nhẹ là được.Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy trong con ngươi sâu không thấy đáy kia, có rất nhiều cảm xúc mà cô nhìn không hiểu, có thống khổ giãy giụa, phẫn nộ bực bội, tức muốn hộc máu, cùng với sự khao khát mê đắm của đàn ông với phụ nữ.Có quá nhiều cảm xúc phức tạp trong đó, làm cho cô có chút sợ, cô thả lỏng môi buông lỏng đầu lưỡi anh ra.Anh không sợ đau, trực tiếp lợi dụng khoảng trống xâm nhập vào.Anh tham lam hôn cô, hơi thở nặng nề gấp gáp, hơi nóng từ mũi phun lên trên gò má cô, làm cô cảm thấy như mình sắp bị phun chín vậy.Cô không hiểu, chỉ là nam nữ thân mật thôi mà sao lại thành ra như vậy, chỉ một nụ hôn thôi mà lại làm cho cô cảm thấy như người đàn ông này như muốn hút hết sức lực, làm loạn suy nghĩ của cô vậy.Môi răng thân mật quấn lấy nhau điên cuồng, có một loại tư thế nếu không tới thiên hoang địa lão thề không bỏ ra.Lúc đầu Diệp Nhiễm còn giãy giụa một cách yếu ớt, về sau liền không thèm giãy nữa.Cô bị cuốn vào trong nụ hôn mưa rền gió dữ này, bị buộc phải đáp lại mọi động tác của anh.Cô thậm chí còn dùng cánh tay của mình ôm lấy thân thể cường tráng của anh, móng tay còn cào vào cơ bắp rắn chắc trên bả vai anh.Một hồi sau, rốt cuộc Tiêu Chiến Vũ cũng rời khỏi môi cô.Khi anh lui ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc làm cho đôi môi trở nên sáng bóng.Diệp Nhiễm không muốn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, cô chỉ có thể nhắm đôi mắt lại.Đây là lần thứ hai anh hôn cô.Giữa bọn họ vẫn chưa bao giờ nói rõ với nhau cái gì, cũng không có cái gọi là hứa hẹn, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, khi ở bên nhau là toàn dựa vào ăn ý ới với nhau.Hiện giờ cô cảm thấy, anh chắc là đang muốn nói gì đó.…… Vậy thì thanh tiến độ của cô có phải sẽ xê dịch hay không?Tiêu Chiến Vũ ôm mặt cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Diệp Nhiễm: “Nói đi, Diệp Nhiễm, cậu có phải đang chơi tôi không?"Diệp Nhiễm nhướng mày? Thế mà nói chuyện này? Cô xoay mặt đi: “ Tôi chính là đang chơi cậu, sao nào?"Mặt Tiêu Chiến Vũ nhăn lại: “Diệp Nhiễm, cậu thế mà thật sự dám chơi tôi, tôi không bỏ qua cho cậu đâu."Lời này lộ ra mười phần tàn nhẫnDiệp Nhiễm không sợ, cô thong thả mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Uy h**p tôi, cậu chỉ bản lĩnh thế thôi à."Tiêu Chiến Vũ dùng nhiều sức hơn.Vốn dĩ hai người đang đứng sát nhau, khi anh dùng thêm sức, cô liền bị đẩy mạnh vào tường, buộc phải ngẩng đầu lên, để nơi nào đó của mình không áp sát vào anh.Cho dù như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được biến hóa trong cơ thể anh như cũ.Mà dưới sự biến hóa này, giới nữ nằm trong phái yếu.Hàm răng Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng ma sát lên mũi, rồi cọ qua gương mặt cô, hé ra hàm răng trắng, cậu dùng giọng điệu âm trầm nói: “Diệp Nhiễm, tôi là thật lòng, chứ không phải đùa giỡn cậu.Nhưng nếu cậu dám chơi tôi, thì cậu cứ chờ trả giá đi."Khi anh nói xong câu cuối cùng, không khí xung quanh dần lạnh xuống, làm cho Diệp Nhiễm phải rùng mình một cái.Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tỏ ra yếu thế: “Tôi mới là người không biết cậu phát điên cái gì.Hôm nay, từ khi gặp cậu, cậu liền làm sao đó rất khó hiểu, quả thật là đồ điên mà!Nói là tỏ ra yếu thế, nhưng mà khi nói ra lại tự tin mười phần.Tiêu Chiến Vũ nhìn cô nửa ngày, đột nhiên cười rộ lên.Mới vừa rồi, anh là Diêm La u ám, giờ cười rộ lên, cũng không sáng sủa hơn tí nào, quanh người vẫn lộ ra khí thế lạnh lùng tàn nhẫn.Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn cậu.Sao số cô lại khổ thế này, vì cái gì lại phải đi công lược một người đàn ông khó hiểu như vậy chứ, không thể bình thường một chút được sao??Tâm trạng Tiêu Chiến Vũ hình như vui vẻ lên ngay lập tức, anh v**t v* khuôn mặt của Diệp Nhiễm, khàn giọng hỏi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nói đi, cái người Khâu Khai Sở kia là sao?"Diệp Nhiễm: “Cậu cũng biết Ngươi Khâu Khai Sở à?”Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến Vũ lập tức biến mất: “Tôi là đang hỏi cậu cái người Khâu Khai Sở kia là sao?"Diệp Nhiễm mím môi, yên lặng nhìn anh một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ba cậu ta là đồng nghiệp kiêm sếp của cha tôi, lần trước có ghé qua nhà tôi."Tiêu Chiến Vũ: “Thế thì qua mấy lần? Cậu ta vì sao lại cố ý tới tìm cậu?".
Ban đầu chỉ là môi chạm môi, về sau khát vọng của Tiêu Chiến Vũ bắt đầu dâng lên, anh liền dùng hàm răng cạy mở đôi môi Diệp Nhiễm, mở nó ra.
Diệp Nhiễm hận đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi anh, giờ đầu lưỡi của anh đã nằm ở giữa hai hàm răng của cô, nếu muốn cô chỉ cần cắn nhẹ là được.
Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy trong con ngươi sâu không thấy đáy kia, có rất nhiều cảm xúc mà cô nhìn không hiểu, có thống khổ giãy giụa, phẫn nộ bực bội, tức muốn hộc máu, cùng với sự khao khát mê đắm của đàn ông với phụ nữ.
Có quá nhiều cảm xúc phức tạp trong đó, làm cho cô có chút sợ, cô thả lỏng môi buông lỏng đầu lưỡi anh ra.
Anh không sợ đau, trực tiếp lợi dụng khoảng trống xâm nhập vào.
Anh tham lam hôn cô, hơi thở nặng nề gấp gáp, hơi nóng từ mũi phun lên trên gò má cô, làm cô cảm thấy như mình sắp bị phun chín vậy.
Cô không hiểu, chỉ là nam nữ thân mật thôi mà sao lại thành ra như vậy, chỉ một nụ hôn thôi mà lại làm cho cô cảm thấy như người đàn ông này như muốn hút hết sức lực, làm loạn suy nghĩ của cô vậy.
Môi răng thân mật quấn lấy nhau điên cuồng, có một loại tư thế nếu không tới thiên hoang địa lão thề không bỏ ra.
Lúc đầu Diệp Nhiễm còn giãy giụa một cách yếu ớt, về sau liền không thèm giãy nữa.
Cô bị cuốn vào trong nụ hôn mưa rền gió dữ này, bị buộc phải đáp lại mọi động tác của anh.
Cô thậm chí còn dùng cánh tay của mình ôm lấy thân thể cường tráng của anh, móng tay còn cào vào cơ bắp rắn chắc trên bả vai anh.
Một hồi sau, rốt cuộc Tiêu Chiến Vũ cũng rời khỏi môi cô.
Khi anh lui ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc làm cho đôi môi trở nên sáng bóng.
Diệp Nhiễm không muốn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, cô chỉ có thể nhắm đôi mắt lại.
Đây là lần thứ hai anh hôn cô.
Giữa bọn họ vẫn chưa bao giờ nói rõ với nhau cái gì, cũng không có cái gọi là hứa hẹn, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, khi ở bên nhau là toàn dựa vào ăn ý ới với nhau.
Hiện giờ cô cảm thấy, anh chắc là đang muốn nói gì đó.
…… Vậy thì thanh tiến độ của cô có phải sẽ xê dịch hay không?Tiêu Chiến Vũ ôm mặt cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Diệp Nhiễm: “Nói đi, Diệp Nhiễm, cậu có phải đang chơi tôi không?"Diệp Nhiễm nhướng mày? Thế mà nói chuyện này? Cô xoay mặt đi: “ Tôi chính là đang chơi cậu, sao nào?"Mặt Tiêu Chiến Vũ nhăn lại: “Diệp Nhiễm, cậu thế mà thật sự dám chơi tôi, tôi không bỏ qua cho cậu đâu.
"Lời này lộ ra mười phần tàn nhẫnDiệp Nhiễm không sợ, cô thong thả mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Uy h**p tôi, cậu chỉ bản lĩnh thế thôi à.
"Tiêu Chiến Vũ dùng nhiều sức hơn.
Vốn dĩ hai người đang đứng sát nhau, khi anh dùng thêm sức, cô liền bị đẩy mạnh vào tường, buộc phải ngẩng đầu lên, để nơi nào đó của mình không áp sát vào anh.
Cho dù như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được biến hóa trong cơ thể anh như cũ.
Mà dưới sự biến hóa này, giới nữ nằm trong phái yếu.
Hàm răng Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng ma sát lên mũi, rồi cọ qua gương mặt cô, hé ra hàm răng trắng, cậu dùng giọng điệu âm trầm nói: “Diệp Nhiễm, tôi là thật lòng, chứ không phải đùa giỡn cậu.
Nhưng nếu cậu dám chơi tôi, thì cậu cứ chờ trả giá đi.
"Khi anh nói xong câu cuối cùng, không khí xung quanh dần lạnh xuống, làm cho Diệp Nhiễm phải rùng mình một cái.
Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tỏ ra yếu thế: “Tôi mới là người không biết cậu phát điên cái gì.
Hôm nay, từ khi gặp cậu, cậu liền làm sao đó rất khó hiểu, quả thật là đồ điên mà!Nói là tỏ ra yếu thế, nhưng mà khi nói ra lại tự tin mười phần.
Tiêu Chiến Vũ nhìn cô nửa ngày, đột nhiên cười rộ lên.
Mới vừa rồi, anh là Diêm La u ám, giờ cười rộ lên, cũng không sáng sủa hơn tí nào, quanh người vẫn lộ ra khí thế lạnh lùng tàn nhẫn.
Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn cậu.
Sao số cô lại khổ thế này, vì cái gì lại phải đi công lược một người đàn ông khó hiểu như vậy chứ, không thể bình thường một chút được sao??Tâm trạng Tiêu Chiến Vũ hình như vui vẻ lên ngay lập tức, anh v**t v* khuôn mặt của Diệp Nhiễm, khàn giọng hỏi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nói đi, cái người Khâu Khai Sở kia là sao?"Diệp Nhiễm: “Cậu cũng biết Ngươi Khâu Khai Sở à?”Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến Vũ lập tức biến mất: “Tôi là đang hỏi cậu cái người Khâu Khai Sở kia là sao?"Diệp Nhiễm mím môi, yên lặng nhìn anh một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ba cậu ta là đồng nghiệp kiêm sếp của cha tôi, lần trước có ghé qua nhà tôi.
"Tiêu Chiến Vũ: “Thế thì qua mấy lần? Cậu ta vì sao lại cố ý tới tìm cậu?".
Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên Lão Đại Vì Tôi Mà Khom LưngTác giả: Nữ Vương Bất Tại GiaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhi cô mở to mắt từ trong bóng đêm hỗn độn, cô nhìn thấy một đôi tay. Đôi tay này ốm yếu xanh xao, lòng bàn tay phủ đầy những vết chai thô ráp. Nó đang nhặt một chiếc cặp sách được làm từ những mảnh vải vụn. Đây là tay của cô. Nhìn chằm chằm vào đôi tay này, vô số những thông tin về người này tràn vào não cô. Có những chuyện đã từng xảy ra, nhưng cũng có những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Diệp Nhiễm, được sinh ra vào năm 1975, cha là Diệp Kiến Quốc xuất thân trong một gia đình là phần tử tri thức cao cấp, ông về nông thôn khi vẫn còn là một thanh niên có học thức, cưới con gái của đại đội trưởng nông thôn là Trần Thúy Hoa. Vào năm Trần Thúy Hoa mới vừa mang thai, rất nhiều thanh niên tri thức quay lại thành, Diệp Kiến Quốc hứa với Trần Thúy Hoa trước lúc quay lại thành sẽ ly hôn giả với bà, đợi sau này ông có chỗ đứng vững chắc trong thành thị thì sẽ quay lại đón mẹ con bà. Trần Thúy Hoa tin, và cũng bị lừa. Diệp Nhiễm từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, một mình mẹ cô là Trần Thúy… Ban đầu chỉ là môi chạm môi, về sau khát vọng của Tiêu Chiến Vũ bắt đầu dâng lên, anh liền dùng hàm răng cạy mở đôi môi Diệp Nhiễm, mở nó ra.Diệp Nhiễm hận đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi anh, giờ đầu lưỡi của anh đã nằm ở giữa hai hàm răng của cô, nếu muốn cô chỉ cần cắn nhẹ là được.Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy trong con ngươi sâu không thấy đáy kia, có rất nhiều cảm xúc mà cô nhìn không hiểu, có thống khổ giãy giụa, phẫn nộ bực bội, tức muốn hộc máu, cùng với sự khao khát mê đắm của đàn ông với phụ nữ.Có quá nhiều cảm xúc phức tạp trong đó, làm cho cô có chút sợ, cô thả lỏng môi buông lỏng đầu lưỡi anh ra.Anh không sợ đau, trực tiếp lợi dụng khoảng trống xâm nhập vào.Anh tham lam hôn cô, hơi thở nặng nề gấp gáp, hơi nóng từ mũi phun lên trên gò má cô, làm cô cảm thấy như mình sắp bị phun chín vậy.Cô không hiểu, chỉ là nam nữ thân mật thôi mà sao lại thành ra như vậy, chỉ một nụ hôn thôi mà lại làm cho cô cảm thấy như người đàn ông này như muốn hút hết sức lực, làm loạn suy nghĩ của cô vậy.Môi răng thân mật quấn lấy nhau điên cuồng, có một loại tư thế nếu không tới thiên hoang địa lão thề không bỏ ra.Lúc đầu Diệp Nhiễm còn giãy giụa một cách yếu ớt, về sau liền không thèm giãy nữa.Cô bị cuốn vào trong nụ hôn mưa rền gió dữ này, bị buộc phải đáp lại mọi động tác của anh.Cô thậm chí còn dùng cánh tay của mình ôm lấy thân thể cường tráng của anh, móng tay còn cào vào cơ bắp rắn chắc trên bả vai anh.Một hồi sau, rốt cuộc Tiêu Chiến Vũ cũng rời khỏi môi cô.Khi anh lui ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc làm cho đôi môi trở nên sáng bóng.Diệp Nhiễm không muốn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, cô chỉ có thể nhắm đôi mắt lại.Đây là lần thứ hai anh hôn cô.Giữa bọn họ vẫn chưa bao giờ nói rõ với nhau cái gì, cũng không có cái gọi là hứa hẹn, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, khi ở bên nhau là toàn dựa vào ăn ý ới với nhau.Hiện giờ cô cảm thấy, anh chắc là đang muốn nói gì đó.…… Vậy thì thanh tiến độ của cô có phải sẽ xê dịch hay không?Tiêu Chiến Vũ ôm mặt cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Diệp Nhiễm: “Nói đi, Diệp Nhiễm, cậu có phải đang chơi tôi không?"Diệp Nhiễm nhướng mày? Thế mà nói chuyện này? Cô xoay mặt đi: “ Tôi chính là đang chơi cậu, sao nào?"Mặt Tiêu Chiến Vũ nhăn lại: “Diệp Nhiễm, cậu thế mà thật sự dám chơi tôi, tôi không bỏ qua cho cậu đâu."Lời này lộ ra mười phần tàn nhẫnDiệp Nhiễm không sợ, cô thong thả mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Uy h**p tôi, cậu chỉ bản lĩnh thế thôi à."Tiêu Chiến Vũ dùng nhiều sức hơn.Vốn dĩ hai người đang đứng sát nhau, khi anh dùng thêm sức, cô liền bị đẩy mạnh vào tường, buộc phải ngẩng đầu lên, để nơi nào đó của mình không áp sát vào anh.Cho dù như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được biến hóa trong cơ thể anh như cũ.Mà dưới sự biến hóa này, giới nữ nằm trong phái yếu.Hàm răng Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng ma sát lên mũi, rồi cọ qua gương mặt cô, hé ra hàm răng trắng, cậu dùng giọng điệu âm trầm nói: “Diệp Nhiễm, tôi là thật lòng, chứ không phải đùa giỡn cậu.Nhưng nếu cậu dám chơi tôi, thì cậu cứ chờ trả giá đi."Khi anh nói xong câu cuối cùng, không khí xung quanh dần lạnh xuống, làm cho Diệp Nhiễm phải rùng mình một cái.Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tỏ ra yếu thế: “Tôi mới là người không biết cậu phát điên cái gì.Hôm nay, từ khi gặp cậu, cậu liền làm sao đó rất khó hiểu, quả thật là đồ điên mà!Nói là tỏ ra yếu thế, nhưng mà khi nói ra lại tự tin mười phần.Tiêu Chiến Vũ nhìn cô nửa ngày, đột nhiên cười rộ lên.Mới vừa rồi, anh là Diêm La u ám, giờ cười rộ lên, cũng không sáng sủa hơn tí nào, quanh người vẫn lộ ra khí thế lạnh lùng tàn nhẫn.Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn cậu.Sao số cô lại khổ thế này, vì cái gì lại phải đi công lược một người đàn ông khó hiểu như vậy chứ, không thể bình thường một chút được sao??Tâm trạng Tiêu Chiến Vũ hình như vui vẻ lên ngay lập tức, anh v**t v* khuôn mặt của Diệp Nhiễm, khàn giọng hỏi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nói đi, cái người Khâu Khai Sở kia là sao?"Diệp Nhiễm: “Cậu cũng biết Ngươi Khâu Khai Sở à?”Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến Vũ lập tức biến mất: “Tôi là đang hỏi cậu cái người Khâu Khai Sở kia là sao?"Diệp Nhiễm mím môi, yên lặng nhìn anh một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ba cậu ta là đồng nghiệp kiêm sếp của cha tôi, lần trước có ghé qua nhà tôi."Tiêu Chiến Vũ: “Thế thì qua mấy lần? Cậu ta vì sao lại cố ý tới tìm cậu?".