Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "…

Chương 22: Chương 22

Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5 giờ rưỡi chiều, trường tan học.Khi Phó Chi ngồi vào xe của Lục Gia, Hứa Vi đang nghe điện thoại."Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, không ai liên lạc được.Nó nói muốn học tập, em cũng không biết lúc mình còn sống còn có thể nhìn thấy nó tốt nghiệp trung học cơ đấy.""Này cũng là lo bò trắng răng*, em còn có thể không vất vả sao?"( Nếu ai đó hay lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo, thì sẽ được coi là người "lo bò trắng răng".Thành ngữ này được ra trên cơ sở của một thực tế rõ ràng là răng của bò bao giờ cũng trắng.)"Được, cứ như vậy đi, con gái đã lên xe rồi, chờ về nhà em lại cùng anh nói."Vẫn là Lục Dư Mặc.Hứa Vi vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại.Phó Chi ngồi bên cạnh cô quay đầu đi nhìn cô một cái, mang theo vài phần quan tâm.Tâm trạng của Hứa Vi vỗn dĩ không tốt, nhìn thấy con gái đột nhiên được chữa lành, sờ sờ đầu Phó Chi: "Mẹ không sao, Chi Chi hôm nay đi đến trường có vui không nào? Mẹ nghe chị họ con nói giáo viên lớp 1 đều rất tốt, nếu đi theo các giáo viên này học tập, nhất định sẽ vào được một trường đại học tốt!"Hứa Vi tưởng tượng rất đẹp, cô vẫn không biết sự việc Phó Chi bị chuyển đến lớp 21.Nhắc tới chuyện này, Phó Chi dừng lại, một lát sau nhẹ giọng nói: "Thật ra học ở đâu cũng vậy." Cô đều giống nhau, đều không nghe giảng bài."Làm sao có thể giống nhau được? Giáo viên giỏi nhất định sẽ ôn được đề thi chính xác hơn!" Hứa Vi đem tóc mái của Phó Chi vén ra sau đầu: "Lớp 1 là lớp mũi nhọn, giáo viên được cử đến cũng là những người có thực lực, mẹ và ba con đều hi vọng con có thể nhận được một nền giáo dục tốt nhất!"Hứa Vi nói như vậy, Phó Chi nhất thời không biết nói gì.- ---Hay là làm bài thi của tỉnh trước a, như vậy mẹ cô chắc cũng không buồn khi biết cô đổi lớp.Hai mẹ con nói đến một nửa, người phụ nữ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi, hôm nay ở nhà mẹ nhận được mấy gói hàng chuyển phát nhanh, mẹ thấy trên đó viết tên con nên liền giúp con mang lên trên phòng rồi."Dừng một chút, ngữ khí đắc ý nói: "Đều là mẹ một mình chuyển lên, cũng không có tò mò mở ra!"Phó Chi thấy Hứa Vi hai mắt sáng ngời, nếu phía sau cô ấy có một cái đuôi, nhất định sẽ vểnh lên tận trời, vì thế khen ngợi nói: "Mẹ thật tuyệt vời!"Hứa Vi liền nhớ đến gói cảm xúc được lan truyền trên internet dạo gần đây.Ellie lúc đó trả lời như thế nào nhỉ?Hứa Vi suy nghĩ một lát, bừng tỉnh, cô nháy mắt một cái, ngữ khí vui vẻ: "Ừ!""!.".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5 giờ rưỡi chiều, trường tan học.

Khi Phó Chi ngồi vào xe của Lục Gia, Hứa Vi đang nghe điện thoại.

"Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, không ai liên lạc được.

Nó nói muốn học tập, em cũng không biết lúc mình còn sống còn có thể nhìn thấy nó tốt nghiệp trung học cơ đấy.

"

"Này cũng là lo bò trắng răng*, em còn có thể không vất vả sao?"

( Nếu ai đó hay lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo, thì sẽ được coi là người "lo bò trắng răng".

Thành ngữ này được ra trên cơ sở của một thực tế rõ ràng là răng của bò bao giờ cũng trắng.

)

"Được, cứ như vậy đi, con gái đã lên xe rồi, chờ về nhà em lại cùng anh nói.

"

Vẫn là Lục Dư Mặc.

Hứa Vi vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại.

Phó Chi ngồi bên cạnh cô quay đầu đi nhìn cô một cái, mang theo vài phần quan tâm.

Tâm trạng của Hứa Vi vỗn dĩ không tốt, nhìn thấy con gái đột nhiên được chữa lành, sờ sờ đầu Phó Chi: "Mẹ không sao, Chi Chi hôm nay đi đến trường có vui không nào? Mẹ nghe chị họ con nói giáo viên lớp 1 đều rất tốt, nếu đi theo các giáo viên này học tập, nhất định sẽ vào được một trường đại học tốt!"

Hứa Vi tưởng tượng rất đẹp, cô vẫn không biết sự việc Phó Chi bị chuyển đến lớp 21.

Nhắc tới chuyện này, Phó Chi dừng lại, một lát sau nhẹ giọng nói: "Thật ra học ở đâu cũng vậy.

" Cô đều giống nhau, đều không nghe giảng bài.

"Làm sao có thể giống nhau được? Giáo viên giỏi nhất định sẽ ôn được đề thi chính xác hơn!" Hứa Vi đem tóc mái của Phó Chi vén ra sau đầu: "Lớp 1 là lớp mũi nhọn, giáo viên được cử đến cũng là những người có thực lực, mẹ và ba con đều hi vọng con có thể nhận được một nền giáo dục tốt nhất!"

Hứa Vi nói như vậy, Phó Chi nhất thời không biết nói gì.

- ---Hay là làm bài thi của tỉnh trước a, như vậy mẹ cô chắc cũng không buồn khi biết cô đổi lớp.

Hai mẹ con nói đến một nửa, người phụ nữ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi, hôm nay ở nhà mẹ nhận được mấy gói hàng chuyển phát nhanh, mẹ thấy trên đó viết tên con nên liền giúp con mang lên trên phòng rồi.

"

Dừng một chút, ngữ khí đắc ý nói: "Đều là mẹ một mình chuyển lên, cũng không có tò mò mở ra!"

Phó Chi thấy Hứa Vi hai mắt sáng ngời, nếu phía sau cô ấy có một cái đuôi, nhất định sẽ vểnh lên tận trời, vì thế khen ngợi nói: "Mẹ thật tuyệt vời!"

Hứa Vi liền nhớ đến gói cảm xúc được lan truyền trên internet dạo gần đây.

Image removed.

Ellie lúc đó trả lời như thế nào nhỉ?

Hứa Vi suy nghĩ một lát, bừng tỉnh, cô nháy mắt một cái, ngữ khí vui vẻ: "Ừ!"

"!.

".

Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5 giờ rưỡi chiều, trường tan học.Khi Phó Chi ngồi vào xe của Lục Gia, Hứa Vi đang nghe điện thoại."Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, không ai liên lạc được.Nó nói muốn học tập, em cũng không biết lúc mình còn sống còn có thể nhìn thấy nó tốt nghiệp trung học cơ đấy.""Này cũng là lo bò trắng răng*, em còn có thể không vất vả sao?"( Nếu ai đó hay lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo, thì sẽ được coi là người "lo bò trắng răng".Thành ngữ này được ra trên cơ sở của một thực tế rõ ràng là răng của bò bao giờ cũng trắng.)"Được, cứ như vậy đi, con gái đã lên xe rồi, chờ về nhà em lại cùng anh nói."Vẫn là Lục Dư Mặc.Hứa Vi vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại.Phó Chi ngồi bên cạnh cô quay đầu đi nhìn cô một cái, mang theo vài phần quan tâm.Tâm trạng của Hứa Vi vỗn dĩ không tốt, nhìn thấy con gái đột nhiên được chữa lành, sờ sờ đầu Phó Chi: "Mẹ không sao, Chi Chi hôm nay đi đến trường có vui không nào? Mẹ nghe chị họ con nói giáo viên lớp 1 đều rất tốt, nếu đi theo các giáo viên này học tập, nhất định sẽ vào được một trường đại học tốt!"Hứa Vi tưởng tượng rất đẹp, cô vẫn không biết sự việc Phó Chi bị chuyển đến lớp 21.Nhắc tới chuyện này, Phó Chi dừng lại, một lát sau nhẹ giọng nói: "Thật ra học ở đâu cũng vậy." Cô đều giống nhau, đều không nghe giảng bài."Làm sao có thể giống nhau được? Giáo viên giỏi nhất định sẽ ôn được đề thi chính xác hơn!" Hứa Vi đem tóc mái của Phó Chi vén ra sau đầu: "Lớp 1 là lớp mũi nhọn, giáo viên được cử đến cũng là những người có thực lực, mẹ và ba con đều hi vọng con có thể nhận được một nền giáo dục tốt nhất!"Hứa Vi nói như vậy, Phó Chi nhất thời không biết nói gì.- ---Hay là làm bài thi của tỉnh trước a, như vậy mẹ cô chắc cũng không buồn khi biết cô đổi lớp.Hai mẹ con nói đến một nửa, người phụ nữ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi, hôm nay ở nhà mẹ nhận được mấy gói hàng chuyển phát nhanh, mẹ thấy trên đó viết tên con nên liền giúp con mang lên trên phòng rồi."Dừng một chút, ngữ khí đắc ý nói: "Đều là mẹ một mình chuyển lên, cũng không có tò mò mở ra!"Phó Chi thấy Hứa Vi hai mắt sáng ngời, nếu phía sau cô ấy có một cái đuôi, nhất định sẽ vểnh lên tận trời, vì thế khen ngợi nói: "Mẹ thật tuyệt vời!"Hứa Vi liền nhớ đến gói cảm xúc được lan truyền trên internet dạo gần đây.Ellie lúc đó trả lời như thế nào nhỉ?Hứa Vi suy nghĩ một lát, bừng tỉnh, cô nháy mắt một cái, ngữ khí vui vẻ: "Ừ!""!.".

Chương 22: Chương 22