Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "…

Chương 24: Chương 24

Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Phó Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi.Bữa tối Lục gia thực ra được làm cho năm người, mãi đến khi bà Tôn ra dọn bát đĩa, Hứa Vi mới thấy bộ đồ ăn của con trai, lại quay qua phàn nàn với chồng: "Con trai khi nào mới tính trở về nhà đây, em cũng có chút nhớ nó rồi."Lục Cảnh Thanh đang cúi đầu chơi di động, hắn đã bỏ lỡ mấy cuộc gọi nhỡ.Là bên nhà cũ Lục gia gọi đến, hình như là có việc gì gấp, hắn bấm gọi lại, nhân lúc điện thoại đang đổ chuông liền trấn an vợ: "Không cần phải gấp gáp, chờ nó tiêu hết tiền trong thẻ ngân hàng sẽ biết đường mò về thôi."Hứa Vi suy nghĩ thấy cũng hợp lý, vui vẻ gật đầu.Ngược lại là Phó Chi, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ.Nói như thế nào nhỉ, dựa theo cái thẻ mà cô đã đưa cho anh trai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ sẽ về nhà..

Phó Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bữa tối Lục gia thực ra được làm cho năm người, mãi đến khi bà Tôn ra dọn bát đĩa, Hứa Vi mới thấy bộ đồ ăn của con trai, lại quay qua phàn nàn với chồng: "Con trai khi nào mới tính trở về nhà đây, em cũng có chút nhớ nó rồi.

"

Lục Cảnh Thanh đang cúi đầu chơi di động, hắn đã bỏ lỡ mấy cuộc gọi nhỡ.

Là bên nhà cũ Lục gia gọi đến, hình như là có việc gì gấp, hắn bấm gọi lại, nhân lúc điện thoại đang đổ chuông liền trấn an vợ: "Không cần phải gấp gáp, chờ nó tiêu hết tiền trong thẻ ngân hàng sẽ biết đường mò về thôi.

"

Hứa Vi suy nghĩ thấy cũng hợp lý, vui vẻ gật đầu.

Ngược lại là Phó Chi, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ.

Nói như thế nào nhỉ, dựa theo cái thẻ mà cô đã đưa cho anh trai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ sẽ về nhà.

.

Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Phó Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi.Bữa tối Lục gia thực ra được làm cho năm người, mãi đến khi bà Tôn ra dọn bát đĩa, Hứa Vi mới thấy bộ đồ ăn của con trai, lại quay qua phàn nàn với chồng: "Con trai khi nào mới tính trở về nhà đây, em cũng có chút nhớ nó rồi."Lục Cảnh Thanh đang cúi đầu chơi di động, hắn đã bỏ lỡ mấy cuộc gọi nhỡ.Là bên nhà cũ Lục gia gọi đến, hình như là có việc gì gấp, hắn bấm gọi lại, nhân lúc điện thoại đang đổ chuông liền trấn an vợ: "Không cần phải gấp gáp, chờ nó tiêu hết tiền trong thẻ ngân hàng sẽ biết đường mò về thôi."Hứa Vi suy nghĩ thấy cũng hợp lý, vui vẻ gật đầu.Ngược lại là Phó Chi, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ.Nói như thế nào nhỉ, dựa theo cái thẻ mà cô đã đưa cho anh trai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ sẽ về nhà..

Chương 24: Chương 24