Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "…

Chương 45: Chương 45

Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Phó Chi về phòng thay quần áo.Rất mau liền nghe thấy tiếng đập cửa.Cũng biết đó là ai, lười quan tâm.Tầm mắt cô dừng ở khung thoại trò chuyện wechat trên màn hình điện thoại.Một chấm đỏ tươi hiện lên trong danh bạ, sau đó reo lên một tiếng ting.Trong danh sách xác nhận, ba chữ Lệ Nam Lễ đập thẳng vào mắt cô.WeChat của Phó Chi chỉ đơn giản được dùng để tiếp nhận công việc và kiếm tiền, bên trong toàn là những người quen biết.Cô thuận tay nhấn đồng ý, sau đó đứng dậy đi đến chỗ cái hộp, cầm lên một viên kẹo bơ cứng rồi ngồi xuống giường.Lại ting ting một tiếng.Hai chữ Thượng Ẩn xuất hiện lên phía trên cùng, ảnh đại diện là hình chụp cận cảnh một bàn tay.Xương ngón tay rõ ràng, trắng nõn thon dài, móng tay cắt gọn ngay ngắn, chính là cái loại sạch sẽ ngăn nắp ấy.Trong đấy, bàn tay này đang nắm lấy một cành lá non xanh mướt.Là cái kiểu nắm hết toàn bộ lá trong tay, cố chấp đến cực điểm.Trong khung thoại là tin nhắn mà Lệ Nam Lễ mới vừa gửi tới, vỏn vẹn hai chữ: Chi Chi.Phó Chi đưa mắt nhìn tên wechat của cô 【 Ẩn 】.Rồi lại nhìn sang tên wechat của Lệ Nam Lễ 【 Thượng Ẩn 】.Phó Chi: "???"Thích thì tự đặt cái khác không được sao?Không biết lớn nhỏ thì thôi đi, còn không biết tôn trọng cô nhỏ.Phó Chi nghĩ nghĩ, khóe miệng mím xuống, đang muốn xóa kết bạn, liền thấy khung thoại gửi đến năm lần chuyển khoản.Mỗi cái 20 vạn."!."Phó Chi nhận tiền từng cái một, rất nhanh đã trả lời lại: "Ừ, Tiểu Lễ, cô đây."Sau đó thấy đối phương không trả lời, cô liền lấy ra sự kiên nhẫn của một người trưởng bối nên có: "Tiểu Lễ, có gì khó khăn thì nói với cô, cô nhỏ đang nghe cháu đây.".

Phó Chi về phòng thay quần áo.

Rất mau liền nghe thấy tiếng đập cửa.

Cũng biết đó là ai, lười quan tâm.

Tầm mắt cô dừng ở khung thoại trò chuyện wechat trên màn hình điện thoại.

Một chấm đỏ tươi hiện lên trong danh bạ, sau đó reo lên một tiếng ting.

Trong danh sách xác nhận, ba chữ Lệ Nam Lễ đập thẳng vào mắt cô.

WeChat của Phó Chi chỉ đơn giản được dùng để tiếp nhận công việc và kiếm tiền, bên trong toàn là những người quen biết.

Cô thuận tay nhấn đồng ý, sau đó đứng dậy đi đến chỗ cái hộp, cầm lên một viên kẹo bơ cứng rồi ngồi xuống giường.

Lại ting ting một tiếng.

Hai chữ Thượng Ẩn xuất hiện lên phía trên cùng, ảnh đại diện là hình chụp cận cảnh một bàn tay.

Xương ngón tay rõ ràng, trắng nõn thon dài, móng tay cắt gọn ngay ngắn, chính là cái loại sạch sẽ ngăn nắp ấy.

Trong đấy, bàn tay này đang nắm lấy một cành lá non xanh mướt.

Là cái kiểu nắm hết toàn bộ lá trong tay, cố chấp đến cực điểm.

Trong khung thoại là tin nhắn mà Lệ Nam Lễ mới vừa gửi tới, vỏn vẹn hai chữ: Chi Chi.

Phó Chi đưa mắt nhìn tên wechat của cô 【 Ẩn 】.

Rồi lại nhìn sang tên wechat của Lệ Nam Lễ 【 Thượng Ẩn 】.

Phó Chi: "???"

Thích thì tự đặt cái khác không được sao?

Không biết lớn nhỏ thì thôi đi, còn không biết tôn trọng cô nhỏ.

Phó Chi nghĩ nghĩ, khóe miệng mím xuống, đang muốn xóa kết bạn, liền thấy khung thoại gửi đến năm lần chuyển khoản.

Mỗi cái 20 vạn.

"!.

"

Phó Chi nhận tiền từng cái một, rất nhanh đã trả lời lại: "Ừ, Tiểu Lễ, cô đây.

"

Sau đó thấy đối phương không trả lời, cô liền lấy ra sự kiên nhẫn của một người trưởng bối nên có: "Tiểu Lễ, có gì khó khăn thì nói với cô, cô nhỏ đang nghe cháu đây.

".

Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Phó Chi về phòng thay quần áo.Rất mau liền nghe thấy tiếng đập cửa.Cũng biết đó là ai, lười quan tâm.Tầm mắt cô dừng ở khung thoại trò chuyện wechat trên màn hình điện thoại.Một chấm đỏ tươi hiện lên trong danh bạ, sau đó reo lên một tiếng ting.Trong danh sách xác nhận, ba chữ Lệ Nam Lễ đập thẳng vào mắt cô.WeChat của Phó Chi chỉ đơn giản được dùng để tiếp nhận công việc và kiếm tiền, bên trong toàn là những người quen biết.Cô thuận tay nhấn đồng ý, sau đó đứng dậy đi đến chỗ cái hộp, cầm lên một viên kẹo bơ cứng rồi ngồi xuống giường.Lại ting ting một tiếng.Hai chữ Thượng Ẩn xuất hiện lên phía trên cùng, ảnh đại diện là hình chụp cận cảnh một bàn tay.Xương ngón tay rõ ràng, trắng nõn thon dài, móng tay cắt gọn ngay ngắn, chính là cái loại sạch sẽ ngăn nắp ấy.Trong đấy, bàn tay này đang nắm lấy một cành lá non xanh mướt.Là cái kiểu nắm hết toàn bộ lá trong tay, cố chấp đến cực điểm.Trong khung thoại là tin nhắn mà Lệ Nam Lễ mới vừa gửi tới, vỏn vẹn hai chữ: Chi Chi.Phó Chi đưa mắt nhìn tên wechat của cô 【 Ẩn 】.Rồi lại nhìn sang tên wechat của Lệ Nam Lễ 【 Thượng Ẩn 】.Phó Chi: "???"Thích thì tự đặt cái khác không được sao?Không biết lớn nhỏ thì thôi đi, còn không biết tôn trọng cô nhỏ.Phó Chi nghĩ nghĩ, khóe miệng mím xuống, đang muốn xóa kết bạn, liền thấy khung thoại gửi đến năm lần chuyển khoản.Mỗi cái 20 vạn."!."Phó Chi nhận tiền từng cái một, rất nhanh đã trả lời lại: "Ừ, Tiểu Lễ, cô đây."Sau đó thấy đối phương không trả lời, cô liền lấy ra sự kiên nhẫn của một người trưởng bối nên có: "Tiểu Lễ, có gì khó khăn thì nói với cô, cô nhỏ đang nghe cháu đây.".

Chương 45: Chương 45