*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "…
Chương 47: Chương 47
Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… 3 giờ sáng.Hứa Vi gặp ác mộng, cô giật mình từ trên giường bật dậy, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi nhỏ.Duỗi tay, đẩy đẩy Lục Cảnh Thanh bên cạnh."Sao vậy?" Đầu óc cô sau tiếng trả lời của hắn trở nên mù mịt, Hứa Vi sụt sịt: "Em mơ thấy Chi Chi yêu đương qua mạng bị lừa tình lừa tiền."Lục Cảnh Thanh rất buồn ngủ, không nghiêm túc nghe, nhẹ giọng ừm một tiếng."Cuối cùng con bé lại bị bạn học tính kế bắt cóc và đưa lên núi làm dâu cho nhà người ta.Con bé lúc đó rất thảm! " Thấy hắn thờ ơ, Hứa Vi liền lại đẩy đẩy người hắn: "Anh có thể hiểu cảm giác của một người mẹ như em không?""Hiểu, là ác mộng." Giọng nói ngày càng nhẹ đi, như là muốn ngủ đến nơi."Tim em đau quá, thở không nỗi, liệu có phải em sẽ chết không?"Lục Cảnh Thanh bị đẩy đến thiếu chút nữa qua đời trước cô.Thế là hắn nhéo nhéo giữa mày, trấn an: "Được rồi, giấc mơ đều không đúng sự thật.Nếu em thật sự lo lắng, hôm nay anh xin nghỉ phép, cùng em đến trường học quan sát con bé được không?""Được." Hứa Vi trong ánh mắt có một tầng sương mù, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ lại, đầu còn chút choáng váng, có chút thật thà nói: "Chồng à, anh đúng là người tốt."Lục Cảnh Thanh: "! "Lục Cảnh Thanh có thể nói cái gì.Hắn quàng một tay qua người Hứa Vi, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô hai cái, dỗ dành: "Đừng sợ, ngủ đi.".
3 giờ sáng.
Hứa Vi gặp ác mộng, cô giật mình từ trên giường bật dậy, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi nhỏ.
Duỗi tay, đẩy đẩy Lục Cảnh Thanh bên cạnh.
"Sao vậy?" Đầu óc cô sau tiếng trả lời của hắn trở nên mù mịt, Hứa Vi sụt sịt: "Em mơ thấy Chi Chi yêu đương qua mạng bị lừa tình lừa tiền.
"
Lục Cảnh Thanh rất buồn ngủ, không nghiêm túc nghe, nhẹ giọng ừm một tiếng.
"Cuối cùng con bé lại bị bạn học tính kế bắt cóc và đưa lên núi làm dâu cho nhà người ta.
Con bé lúc đó rất thảm! " Thấy hắn thờ ơ, Hứa Vi liền lại đẩy đẩy người hắn: "Anh có thể hiểu cảm giác của một người mẹ như em không?"
"Hiểu, là ác mộng.
" Giọng nói ngày càng nhẹ đi, như là muốn ngủ đến nơi.
"Tim em đau quá, thở không nỗi, liệu có phải em sẽ chết không?"
Lục Cảnh Thanh bị đẩy đến thiếu chút nữa qua đời trước cô.
Thế là hắn nhéo nhéo giữa mày, trấn an: "Được rồi, giấc mơ đều không đúng sự thật.
Nếu em thật sự lo lắng, hôm nay anh xin nghỉ phép, cùng em đến trường học quan sát con bé được không?"
"Được.
" Hứa Vi trong ánh mắt có một tầng sương mù, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ lại, đầu còn chút choáng váng, có chút thật thà nói: "Chồng à, anh đúng là người tốt.
"
Lục Cảnh Thanh: "! "
Lục Cảnh Thanh có thể nói cái gì.
Hắn quàng một tay qua người Hứa Vi, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô hai cái, dỗ dành: "Đừng sợ, ngủ đi.
".
Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… 3 giờ sáng.Hứa Vi gặp ác mộng, cô giật mình từ trên giường bật dậy, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi nhỏ.Duỗi tay, đẩy đẩy Lục Cảnh Thanh bên cạnh."Sao vậy?" Đầu óc cô sau tiếng trả lời của hắn trở nên mù mịt, Hứa Vi sụt sịt: "Em mơ thấy Chi Chi yêu đương qua mạng bị lừa tình lừa tiền."Lục Cảnh Thanh rất buồn ngủ, không nghiêm túc nghe, nhẹ giọng ừm một tiếng."Cuối cùng con bé lại bị bạn học tính kế bắt cóc và đưa lên núi làm dâu cho nhà người ta.Con bé lúc đó rất thảm! " Thấy hắn thờ ơ, Hứa Vi liền lại đẩy đẩy người hắn: "Anh có thể hiểu cảm giác của một người mẹ như em không?""Hiểu, là ác mộng." Giọng nói ngày càng nhẹ đi, như là muốn ngủ đến nơi."Tim em đau quá, thở không nỗi, liệu có phải em sẽ chết không?"Lục Cảnh Thanh bị đẩy đến thiếu chút nữa qua đời trước cô.Thế là hắn nhéo nhéo giữa mày, trấn an: "Được rồi, giấc mơ đều không đúng sự thật.Nếu em thật sự lo lắng, hôm nay anh xin nghỉ phép, cùng em đến trường học quan sát con bé được không?""Được." Hứa Vi trong ánh mắt có một tầng sương mù, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ lại, đầu còn chút choáng váng, có chút thật thà nói: "Chồng à, anh đúng là người tốt."Lục Cảnh Thanh: "! "Lục Cảnh Thanh có thể nói cái gì.Hắn quàng một tay qua người Hứa Vi, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô hai cái, dỗ dành: "Đừng sợ, ngủ đi.".