*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "…
Chương 86: Chương 86
Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Lục Dư Mặc cuối cùng không đòi tiền, dù sao Phó Chi không thích Chu Đình Đình, điều này không thể nghi ngờ.Chu Đình Đình nói mẹ cô ấy cần 50 vạn để làm phẫu thuật.Mấy cái thẻ ngân hàng trong tay Lục Dư Mặc, gom góp lại cũng chỉ hơn 1 vạn.Còn cách một khoảng rất xa so với tiền phẫu thuật.Thật ra tất cả thẻ cũng không phải của riêng hắn, còn có một cái thẻ mà Phó Chi đưa cho hắn.Tấm thẻ này mấy ngày trước vừa bị khóa, nhưng lần trước hắn quên hủy liên kết, khi trả tiền mua máy chơi game, nó đã hiển thị rằng đã thanh toán thành công.Hắn không biết trong thẻ này còn bao nhiêu tiền, vì thế đã gọi một cuộc đến bên tư vấn ngân hàng, đầu dây bên kia vang lên một giọng máy móc."Tôi có một tấm thẻ có số ****1010, giúp tôi kiểm tra bên trong! "Số dư còn lại.Lục Dư Mặc nghĩ như vậy, nhưng mới nói đến một nửa, hắn đã cúp điện thoại.Hắn bỏ tấm thẻ xuống dưới gối.Mặc dù rất khó xử với Chu Đình Đình, nhưng để lấy tiền của Phó Chi đưa cho bạn gái, hắn không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn: "Lúc trước cậu có nói kéo người chơi 1 giờ được 300 tệ, hiện tại tôi có thể nhận lời không?".Đầu bên kia lộ vẻ khó tin: "Cậu muốn nhận lời sao? Nhưng thiếu gia đặt đơn này tính tình không tốt, cậu phải coi người ta như cháu trai mà cung phụng dỗ dành."Lục Dư Mặc trầm giọng ừ một tiếng..
Lục Dư Mặc cuối cùng không đòi tiền, dù sao Phó Chi không thích Chu Đình Đình, điều này không thể nghi ngờ.
Chu Đình Đình nói mẹ cô ấy cần 50 vạn để làm phẫu thuật.
Mấy cái thẻ ngân hàng trong tay Lục Dư Mặc, gom góp lại cũng chỉ hơn 1 vạn.
Còn cách một khoảng rất xa so với tiền phẫu thuật.
Thật ra tất cả thẻ cũng không phải của riêng hắn, còn có một cái thẻ mà Phó Chi đưa cho hắn.
Tấm thẻ này mấy ngày trước vừa bị khóa, nhưng lần trước hắn quên hủy liên kết, khi trả tiền mua máy chơi game, nó đã hiển thị rằng đã thanh toán thành công.
Hắn không biết trong thẻ này còn bao nhiêu tiền, vì thế đã gọi một cuộc đến bên tư vấn ngân hàng, đầu dây bên kia vang lên một giọng máy móc.
"Tôi có một tấm thẻ có số ****1010, giúp tôi kiểm tra bên trong! "
Số dư còn lại.
Lục Dư Mặc nghĩ như vậy, nhưng mới nói đến một nửa, hắn đã cúp điện thoại.
Hắn bỏ tấm thẻ xuống dưới gối.
Mặc dù rất khó xử với Chu Đình Đình, nhưng để lấy tiền của Phó Chi đưa cho bạn gái, hắn không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn: "Lúc trước cậu có nói kéo người chơi 1 giờ được 300 tệ, hiện tại tôi có thể nhận lời không?".
Đầu bên kia lộ vẻ khó tin: "Cậu muốn nhận lời sao? Nhưng thiếu gia đặt đơn này tính tình không tốt, cậu phải coi người ta như cháu trai mà cung phụng dỗ dành.
"
Lục Dư Mặc trầm giọng ừ một tiếng.
.
Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Lục Dư Mặc cuối cùng không đòi tiền, dù sao Phó Chi không thích Chu Đình Đình, điều này không thể nghi ngờ.Chu Đình Đình nói mẹ cô ấy cần 50 vạn để làm phẫu thuật.Mấy cái thẻ ngân hàng trong tay Lục Dư Mặc, gom góp lại cũng chỉ hơn 1 vạn.Còn cách một khoảng rất xa so với tiền phẫu thuật.Thật ra tất cả thẻ cũng không phải của riêng hắn, còn có một cái thẻ mà Phó Chi đưa cho hắn.Tấm thẻ này mấy ngày trước vừa bị khóa, nhưng lần trước hắn quên hủy liên kết, khi trả tiền mua máy chơi game, nó đã hiển thị rằng đã thanh toán thành công.Hắn không biết trong thẻ này còn bao nhiêu tiền, vì thế đã gọi một cuộc đến bên tư vấn ngân hàng, đầu dây bên kia vang lên một giọng máy móc."Tôi có một tấm thẻ có số ****1010, giúp tôi kiểm tra bên trong! "Số dư còn lại.Lục Dư Mặc nghĩ như vậy, nhưng mới nói đến một nửa, hắn đã cúp điện thoại.Hắn bỏ tấm thẻ xuống dưới gối.Mặc dù rất khó xử với Chu Đình Đình, nhưng để lấy tiền của Phó Chi đưa cho bạn gái, hắn không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn: "Lúc trước cậu có nói kéo người chơi 1 giờ được 300 tệ, hiện tại tôi có thể nhận lời không?".Đầu bên kia lộ vẻ khó tin: "Cậu muốn nhận lời sao? Nhưng thiếu gia đặt đơn này tính tình không tốt, cậu phải coi người ta như cháu trai mà cung phụng dỗ dành."Lục Dư Mặc trầm giọng ừ một tiếng..