*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "…
Chương 88: Chương 88
Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Ngày chủ nhật.Lục lão phu nhân bên kia nhắn tới, nói rằng bà ấy chóng mặt buồn nôn, Hứa Vi và Lục Cảnh Thanh 3 giờ sáng đã lái xe đến bệnh viện để xem tình trạng của lão phu nhân.Ăn sáng xong, Lục Dư Thâm bị đưa đi điều trị phục hồi tâm lý.Hứa Vi gọi điện vè trong nhà, nói Lục Dư Mặc dẫn theo Phó Chi cùng nhau tới bệnh viện thăm Lục lão phu nhân.Phó Chi muốn uống trà sữa, Lục Dư Mặc ngồi ở ghế đá bệnh viện chờ cô.Đúng lúc này thấy hai cái hình bóng quen thuộc từ phía xa đi lại.Là mẹ và em trai của Chu Đình Đình."Bác gái Chu?" Lục Dư Mặc không thể tin được, đi đến trước mặt mẹ Chu ngăn người lại, vẻ mặt có chút khó hiểu nói: "Đình Đình nói bác bệnh nặng, bây giờ có thể xuống giường đi lại rồi sao?"Lục Dư Mặc 10 tuổi đã quen biết Chu Đình Đình, trong 8 năm qua, hắn không ít lần giúp đỡ Chu gia, hai mẹ con Chu gia đương nhiên cũng biết hắn.Nghe Lục Dư Mặc hỏi như vậy, trong khóe mắt mẹ Chu hiện lên một tia hoảng loạn, ngược lại là Chu Duệ đón nhận ánh mắt của người đối diện, nhìn một cách tràn đầy hận ý.Hắn mới vừa nghe chị gái nói, Lục gia không muốn giúp đỡ hắn mua nhà, mà Lục Dư Mặc còn cầm số tiền đáng lẽ được đưa cho mẹ hắn để mua máy chơi game.Phải nói là Lục gia máu lạnh vô tình, quay đầu liền không nhận người, ngay cả hắn cũng cảm thấy thổ thẹn!Mẹ Chu được con trai bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở ba chữ máy chơi game, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.Nhà bà ta chiếm lý thì có gì phải lúng túng!Vì vậy trong ánh mắt bà ta lộ ra vẻ bất mãn, châm chọc nói: "Sức khỏe của tôi ra sao thì có liên quan gì đến cậu? Lục gia mấy người không chịu đưa tiền, còn không phải là muốn nhìn thấy tôi chết ở bệnh viện sao? Bây giờ cậu nhìn thấy tôi có thể tung tăng chạy nhảy, có phải là đang thất vọng không?!"Ba mẹ Lục gia không có bệnh nặng gì, có thể chạm mặt nhau ở bệnh viện, mẹ Chu cho rằng chính Lục Dư Mặc muốn chạy tới xem trò cười của nhà bà ta, lập tức mắng mỏ: "Tôi nói cho cậu biết, Lục Dư Mặc, cậu dùng 4 vạn để xuyên tạc con gái tôi đã đành, nhưng nếu muốn chối bỏ tôi ngay bây giờ thì không có khả năng! Không có 50 vạn, tôi sẽ tìm luật sư đến kiện nhà các người coi mạng người như cỏ rác!"Vừa nói bà ta vừa cố ý hét lớn, người đứng xung quanh đều có thể nghe thấy được..
Ngày chủ nhật.
Lục lão phu nhân bên kia nhắn tới, nói rằng bà ấy chóng mặt buồn nôn, Hứa Vi và Lục Cảnh Thanh 3 giờ sáng đã lái xe đến bệnh viện để xem tình trạng của lão phu nhân.
Ăn sáng xong, Lục Dư Thâm bị đưa đi điều trị phục hồi tâm lý.
Hứa Vi gọi điện vè trong nhà, nói Lục Dư Mặc dẫn theo Phó Chi cùng nhau tới bệnh viện thăm Lục lão phu nhân.
Phó Chi muốn uống trà sữa, Lục Dư Mặc ngồi ở ghế đá bệnh viện chờ cô.
Đúng lúc này thấy hai cái hình bóng quen thuộc từ phía xa đi lại.
Là mẹ và em trai của Chu Đình Đình.
"Bác gái Chu?" Lục Dư Mặc không thể tin được, đi đến trước mặt mẹ Chu ngăn người lại, vẻ mặt có chút khó hiểu nói: "Đình Đình nói bác bệnh nặng, bây giờ có thể xuống giường đi lại rồi sao?"
Lục Dư Mặc 10 tuổi đã quen biết Chu Đình Đình, trong 8 năm qua, hắn không ít lần giúp đỡ Chu gia, hai mẹ con Chu gia đương nhiên cũng biết hắn.
Nghe Lục Dư Mặc hỏi như vậy, trong khóe mắt mẹ Chu hiện lên một tia hoảng loạn, ngược lại là Chu Duệ đón nhận ánh mắt của người đối diện, nhìn một cách tràn đầy hận ý.
Hắn mới vừa nghe chị gái nói, Lục gia không muốn giúp đỡ hắn mua nhà, mà Lục Dư Mặc còn cầm số tiền đáng lẽ được đưa cho mẹ hắn để mua máy chơi game.
Phải nói là Lục gia máu lạnh vô tình, quay đầu liền không nhận người, ngay cả hắn cũng cảm thấy thổ thẹn!
Mẹ Chu được con trai bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở ba chữ máy chơi game, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Nhà bà ta chiếm lý thì có gì phải lúng túng!
Vì vậy trong ánh mắt bà ta lộ ra vẻ bất mãn, châm chọc nói: "Sức khỏe của tôi ra sao thì có liên quan gì đến cậu? Lục gia mấy người không chịu đưa tiền, còn không phải là muốn nhìn thấy tôi chết ở bệnh viện sao? Bây giờ cậu nhìn thấy tôi có thể tung tăng chạy nhảy, có phải là đang thất vọng không?!"
Ba mẹ Lục gia không có bệnh nặng gì, có thể chạm mặt nhau ở bệnh viện, mẹ Chu cho rằng chính Lục Dư Mặc muốn chạy tới xem trò cười của nhà bà ta, lập tức mắng mỏ: "Tôi nói cho cậu biết, Lục Dư Mặc, cậu dùng 4 vạn để xuyên tạc con gái tôi đã đành, nhưng nếu muốn chối bỏ tôi ngay bây giờ thì không có khả năng! Không có 50 vạn, tôi sẽ tìm luật sư đến kiện nhà các người coi mạng người như cỏ rác!"
Vừa nói bà ta vừa cố ý hét lớn, người đứng xung quanh đều có thể nghe thấy được.
.
Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc TỷTác giả: Viên Khuyết NhaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Là Phó Chi đẩy con!" "Con nhỏ đó chướng mắt khi thấy con tốt hơn nó! Trong cái nhà này có con sẽ không có nó mà có nó sẽ không có con." " Mẹ, mẹ để cho nó cút về cô nhi viện đi! Con về sau không muốn nhìn thấy mặt của nó nữa!" ... Thị trấn nhỏ tháng 9 oi ả và bức bối. Phó Chi đứng bên ngoài phòng bệnh cầm phiếu thanh toán, cách nhau một bức tường, tiếng cãi vã trong phòng to dần, giọng nói bên tai cô ngày càng rõ ràng. "Triệu Minh Toàn, tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đuổi con bé ấy đi!" "Dù sao tôi cũng không dám nuôi một con sói mắt trắng như Phó Chi!" "Nhưng năm ngoái khi chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi Phó Chi cũng đã hứa với viện trưởng là sẽ chăm sóc con bé thật tốt." Người đàn ông đang dựa vào giường bệnh nghe vậy liền liếc nhìn chân phải đang bó bột của con gái mình, có chút không đành lòng. Một lúc sau, hắn hạ giọng nói với người vợ đang khóc: "… Ngày chủ nhật.Lục lão phu nhân bên kia nhắn tới, nói rằng bà ấy chóng mặt buồn nôn, Hứa Vi và Lục Cảnh Thanh 3 giờ sáng đã lái xe đến bệnh viện để xem tình trạng của lão phu nhân.Ăn sáng xong, Lục Dư Thâm bị đưa đi điều trị phục hồi tâm lý.Hứa Vi gọi điện vè trong nhà, nói Lục Dư Mặc dẫn theo Phó Chi cùng nhau tới bệnh viện thăm Lục lão phu nhân.Phó Chi muốn uống trà sữa, Lục Dư Mặc ngồi ở ghế đá bệnh viện chờ cô.Đúng lúc này thấy hai cái hình bóng quen thuộc từ phía xa đi lại.Là mẹ và em trai của Chu Đình Đình."Bác gái Chu?" Lục Dư Mặc không thể tin được, đi đến trước mặt mẹ Chu ngăn người lại, vẻ mặt có chút khó hiểu nói: "Đình Đình nói bác bệnh nặng, bây giờ có thể xuống giường đi lại rồi sao?"Lục Dư Mặc 10 tuổi đã quen biết Chu Đình Đình, trong 8 năm qua, hắn không ít lần giúp đỡ Chu gia, hai mẹ con Chu gia đương nhiên cũng biết hắn.Nghe Lục Dư Mặc hỏi như vậy, trong khóe mắt mẹ Chu hiện lên một tia hoảng loạn, ngược lại là Chu Duệ đón nhận ánh mắt của người đối diện, nhìn một cách tràn đầy hận ý.Hắn mới vừa nghe chị gái nói, Lục gia không muốn giúp đỡ hắn mua nhà, mà Lục Dư Mặc còn cầm số tiền đáng lẽ được đưa cho mẹ hắn để mua máy chơi game.Phải nói là Lục gia máu lạnh vô tình, quay đầu liền không nhận người, ngay cả hắn cũng cảm thấy thổ thẹn!Mẹ Chu được con trai bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở ba chữ máy chơi game, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.Nhà bà ta chiếm lý thì có gì phải lúng túng!Vì vậy trong ánh mắt bà ta lộ ra vẻ bất mãn, châm chọc nói: "Sức khỏe của tôi ra sao thì có liên quan gì đến cậu? Lục gia mấy người không chịu đưa tiền, còn không phải là muốn nhìn thấy tôi chết ở bệnh viện sao? Bây giờ cậu nhìn thấy tôi có thể tung tăng chạy nhảy, có phải là đang thất vọng không?!"Ba mẹ Lục gia không có bệnh nặng gì, có thể chạm mặt nhau ở bệnh viện, mẹ Chu cho rằng chính Lục Dư Mặc muốn chạy tới xem trò cười của nhà bà ta, lập tức mắng mỏ: "Tôi nói cho cậu biết, Lục Dư Mặc, cậu dùng 4 vạn để xuyên tạc con gái tôi đã đành, nhưng nếu muốn chối bỏ tôi ngay bây giờ thì không có khả năng! Không có 50 vạn, tôi sẽ tìm luật sư đến kiện nhà các người coi mạng người như cỏ rác!"Vừa nói bà ta vừa cố ý hét lớn, người đứng xung quanh đều có thể nghe thấy được..